Giá trị thật của một người không phải ở chỗ cách anh ta xử sự lúc đang thoải mái và hưởng thụ, mà là ở chỗ lúc anh ta đối mặt với những khó khăn và thử thách.

Martin Luther King Jr.

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 227 - chưa đầy đủ
Phí download: 13 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 599 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 03:56:54 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 51: Ông Đang Nghĩ Cái Gì Vậy?​
ghe Trương Đại Thiểu nói xong thì mọi người trong đại sảnh đều trố mắt ra nhìn, Trương Thiên này đúng là ngạo mạn, không xem Tứ Thiểu ra gì, lại còn dám mở miệng uy hiếp Tứ Thiểu nữa.
Hắn có biết Tứ Thiểu là đại diện cho cái gì ở Tĩnh Hải hay không? Thanh niên cao cao tại thượng này chỉ cần mở miệng là có thể khiến Tĩnh Hải trong chớp mắt nổi sóng, chưa một ai dám hỗn láo, xấc xược với Tứ Thiểu cả.
Nhưng Trương Thiên này lại dám uy hiếp Tứ Thiểu, mọi người thực sự bị chấn động.
- Đúng là ngu xuẩn, hắn không thể bớt gây chuyện đi sao?
Mặc dù Tô Tâm Lam đã quen với việc Trương Đại Thiểu có gan to mật lớn nhưng đến độ này đúng là hết cách.
- Vừa đánh Phúc Thiểu, vừa đắc tội với Tứ Thiểu, để tôi xem thử hắn giải quyết thế nào.
- Tâm Lam, cô yên tâm đi, Trương Đại Thiểu hắn tự có chừng mực.
Khác với Tô Tâm Lam, mặc dù Trịnh Thiệu Minh cũng có chút lo lắng nhưng lại tin tưởng Trương Đại Thiểu nhiều hơn, hắn mỉm cười, trấn an Tô Tâm Lam.
Trịnh Thiểu Minh đã tận mắt nhìn thấy bản lĩnh nghịch thiên của Trương Đại Thiểu, nên rất tôn thờ Trương Đại Thiểu.
- Được! Được!
Tứ Thiểu cười giận dữ, vung tay ra hiệu cho vệ sĩ sau lưng xông lên, chỉ vào Trương Đại Thiểu nói:
- Bắt nó lại và ném ra ngoài.
Hai người vệ sĩ nghe vậy thì liền bọc đánh hai bên trái phải Trương Đại Thiểu, động tác nhanh nhẹn, thân thủ cực kì tốt.
Lúc hai người vệ sĩ sắp chạm vào người mình thì Trương Đại Thiểu không hiểu vì sao lại thoát khỏi. Điều này khiến ọi người kinh ngạc, không thể tin nổi là thân thủ Trương Đại Thiểu lại tốt như vậy.
Ngay lúc mọi người còn đang ngạc nhiên thì Trương Đại Thiểu nói:
- Xin lỗi, tao không có thói quen bị người ta ném ra ngoài, tao chỉ quen ném người ta ra ngoài thôi.
Nói xong Trương Đại Thiểu một tay một người, túm lấy hai tên vệ sĩ, bước vài bước ra cửa rồi ném hai người đó ra ngoài.
- Bịch! Bịch!
Hai âm thanh khó chịu vang lên khiến trong đại sảnh yên tĩnh dị thường, bất luận là Phúc Thiểu hay những người khác thì đều há hốc mồm nhìn Trương Đại Thiểu, người này quả là mạnh nha.
Mặt Tứ Thiểu đen thui, mấy lần hắn cho người “mời” Trường Đại Thiểu đến đều thất bại, hắn biết thân thủ Trương Đại Thiểu kinh người nhưng bây giờ mới phát hiện ra là hắn khác người đến như vậy.
- Thân thủ rất tốt đấy.
Hai gã trung niên đứng phía sau Tứ Thiểu có đôi mắt hơi đục ngầu thì bây giờ sáng lên.
Hai người họ liếc nhìn nhau, gật đầu hiểu ý, vừa rồi Trương Đại thiểu mới xuất quyền hành vân lưu thủy, làm liền một mạch, thể hiện rõ là người có nhiều kinh nghiệm.
Hơn nữa nhìn Trương Đại Thiểu trong nháy mắt hiện lên một tia sát khí và tàn nhẫn, hai người họ chắc chắn là Trương Đại Thiểu đã từng giết người! Thằng nhóc này không đơn giản đâu.
Điều khó tin hơn là người này còn rất trẻ.
- Trương Thiên, mày đánh bạn bè của tao, giờ lại đánh người của tao.
Ánh mắt Tứ Thiểu càng trở nên sắc bén hơn.
- Mày, chính là kẻ thù của tao.
Trương Đại Thiểu nhìn thấy trong mắt Tứ Thiểu một tia sát khí, tuy nhiên hắn cũng không thèm để ý đến, lúc này hắn không hề e ngại Tứ Thiểu.
Tứ Thiểu xoay người sang chỗ khác, vẻ mặt trịnh trọng, nói với người trung niên có vóc dáng hơi cao.
- Cổ tiên sinh.
Cổ tiên sinh gật đầu nhẹ, tự tin sải bước đến trước mặt Trương Đại Thiểu, nhìn Trương Đại Thiểu từ trên cao xuống:
- Tiểu tử, ày 5 giây để dập đầu xin lỗi Tứ Thiểu, sau đó mọi việc sẽ coi như xong.
Trương Đại Thiểu thản nhiên liếc nhìn người tự ình là đúng kia, lộ ra thần sắc khinh thường. Người này thoạt nhìn thì có mạnh hơn bọn vệ sĩ kia thật, nhưng cũng chỉ mạnh hơn một chút mà thôi, tự ình là vua chắc?
Trương Đại Thiểu vốn không để ý đến những lời nói kia, nói với Tứ Thiểu bằng một giọng khinh thường:
- Tứ Thiểu, đây là mày ép tao phải đánh mày đấy nha.
Ban đầu Tứ Thiểu định cho Cổ tiên sinh lên uy hiếp Trương Đại Thiểu để hắn dập đầu xin lỗi mình, đó đã là đại ân trời ban rồi, vậy mà Trương Đại Thiểu vẫn không nghe theo mà còn nổi giận với cả Cổ tiên sinh nữa.
- Tiểu tử, tao nói mày đến xin lỗi Tứ Thiểu, mày bị điếc à?
Cổ tiên sinh trầm giọng quát khẽ, có một loại khí thế dần bộc phát.
Một người trung niên khác đứng bên cạnh Cổ tiên sinh, nhìn Trương Đại Thiểu bằng ánh mắt lạnh như băng, nếu như không phải vì sợ hạ thấp nhân phẩm thì hắn đã sớm xé nát Trương Đại Thiểu rồi.
Đã biết những người này là tâm phúc của Tứ Thiểu mà vẫn dám cao cao tại thượng và bất kính như vậy sao?
Nghe vậy Trương Đại Thiểu xoay mạnh đầu lại, lông mày nhướng lên, trêu tức:
- Câm miệng! Ông đang nghĩ cái gì vậy?
Cổ tiên sinh bị Trương Đại Thiểu quát thì ngẩn người ra, dường như không thể tin được là lại có người dám mở miệng ra mắng mình. Gương mặt già nua của hắn trở nên tối sầm, thoạt nhìn qua có chút dọa người, giống như là một ngọn núi lửa sắp phun trào vậy.
Ước chừng mất khoảng 4 giây trôi qua, Cổ tiên sinh hét lên:
- Mày muốn chết à?
Kèm theo tiếng hét là trên người Cổ tiên sinh bộc phát một khí thế cực kì mạnh mẽ, mọi người trong đại sảnh ai cũng có thể nhận ra áp lực này.
- Soạt!
Cổ tiên sinh bước một chân lên trước, xông về phía Trương Đại Thiểu với một tốc độ cực kì nhanh.
Mọi người trong đại sảnh hoảng hốt la lên, Cổ tiên sinh là ai vậy? Quá nhanh! Bọn họ không thể nhìn rõ được, chỉ thoáng nhìn thấy một bóng người bắt lấy một người.
Bọn họ không đành lòng nhìn tiếp, tất nhiên là Trương Đại Thiểu có thể đánh lại, như người này không giống với những tên vệ sĩ kia, tay chân Trương Đại Thiểu nhỏ bé, còn gã kia to cao vạm vỡ, thực sự đối lập.
- Quá chậm!
Trương Đại Thiểu lắc đầu liên tục, thở dài chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, tiện chân đá về phía trước một cước.
Một đá kia làm sao có hiệu quả, một động tác mà ai cũng nhìn thấy rõ như vậy thì ai cũng thầm lo lắng, đá như vậy thì làm sao ngăn được gã kia?
Nhưng chỉ trong nháy mắt thì tất cả mọi người đều vô cùng khiếp sợ, bọn họ há hốc mồm theo bản năng nhưng không phát ra tiếng, bị chấn động đến cực điểm.
- Bốp! Ầm!
Chỉ trong một khắc đã thấy bóng người kia bị Trương Đại Thiểu đá văng trở lại.
- Bịch! Leng keng! Ầm!
Một loạt âm thanh huyên náo đồng loạt vang lên, cái bóng đen kia đụng phải liên tiếp hai cái bàn, nằm như chó chết trên mặt đất, cũng không nhúc nhích, hình như bị Trương Đại Thiểu đá cho bất tỉnh rồi.
- Không thể như vậy được.
Tứ Thiểu bị chấn động, lầm bầm nói.
- Sao lại như vậy chứ?
Người trung niên còn lại liền thay đổi nét mặt, từ vẻ mặt khinh người giờ chuyển thành ngạc nhiên cực độ.
Tuyệt Phẩm Tiên Y Tuyệt Phẩm Tiên Y - Âu Dương Lưu Lãng