Số lần đọc/download: 554 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 04:32:33 +0700
Chương 49
Đ
úng 9 giờ sáng ngày hôm sau hắn có mặt ở cửa hàng bán đồ trang sức trong trung tâm mua sắm như đã hẹn. Hắn với ông chủ là nhà thiết kế chính cho cửa hàng đã trao đổi với nhau về thiết kể của sợi dây chuyền. Mặt dây chuyền gồm hai phần, đàn violin và cây vĩ chúng có thể được tách đôi ra để làm thành hai sợi dây hai mặt khác nhau nhưng khi đính vào lại thì chúng thành một cặp.
- Anh hiểu ý tôi rồi chứ _ hắn nói
- Ok…tôi phác hoạ ra như vầy đúng ý anh chưa
- Tuyệt..nhớ là phải đính một viên đá đen lên đầu cây vĩ này nha
- Ok
- Chiều mai tôi sẽ tới lấy, vì vậy mấy anh hãy làm nhanh giúp cho
- Được…anh cứ yên tâm
- Giờ tôi thanh toán tiền luôn được chứ…sợ mai bận lại mất công đợi lâu
- Được chứ…mời anh đi theo tôi
- Mời _ hắn đứng dậy theo ông chủ kia
***
Ở nhạc viện
Như thói quen, cứ sau mỗi giờ học ở trung tâm thì Duyên lại đến nhạc viện để luyện tập múa bale. Kết quả buổi thi hôm trước đã làm tinh thần chị ta xuống dốc chầm trọng, chị ta ngồi thừ ở dưới sân nhạc viện đến hơn 8:00 pm mới lên phòng tập. Bước từng bước lên các bậc cầu thang để đến phòng tập, Duyên nghe thấy tiếng nhạc phát ra từ phòng tập gần đó, tiến lại gần nhìn qua khe cửa Duyên thấy Trúc Linh đang say mê tập luyện. Nghĩ tới kết quả ngày hôm qua Duyên không thể nào nén cơn tức lại được, quay lưng lại tính bỏ đi nhưng tiếng nhạc của bài múa bale Duyên với Trúc Linh hay cùng nhau tập cứ tung tăng nhảy múa trong đầu óc khiến Duyên không thể bước đi mà trong lòng lại muốn hại Linh muốn có được cái vị trí của Linh đang có.
RỤP _ đèn đang sáng bỗng tắt ngúm
- Á _ tiếng Linh hét thất thanh trong phòng vang vọng khắp hành lang
Do giật mình và không nhìn thấy đường nên Trúc Linh bị ngã xuống sàn gây chấn thương mạnh ở cổ chân trái khiến Trúc Linh bật khóc. Duyên là một diễn viên múa bale chị ta hiểu rõ chấn thương đó ảnh hưởng lớn thế nào đến một diễn viên múa, may mắn thì chỉ bị bông gân nằm dưỡng thương 1 tuần còn xui xui thì có thể kết thúc con đường sự nghiệp múa bale luôn cũng nên. Chị ta nghĩ Linh chỉ bị bong gân nhẹ thôi, 1 tuần nghỉ ngơi cũng đủ để chị ta lọt vào top 10 để thi chung kết rồi, chỉ còn 5 ngày nữa là thi rồi mà. Nhưng chị ta đâu biết lúc chị ta cúp điện là lúc Trúc Linh nhảy lên cao, tiếp đất đã ngã rồi thử hỏi hậu quả sẽ ra sao, chị ta đã phạm một sai lầm lớn quá mức.
Làm nốt các bài tập còn lại trong vở để ngày mai đón một lễ giáng sinh tuyệt vời, nó cứ ngáp ngắn ngáp dài vì trời cũng khuya lắm rồi mà nó đã ngồi lỳ trước bàn học cả ngày trời hỏi sao mà không mệt. Cứ tưởng hôm nay sẽ ra ngoài ăn uống gì đó cùng Tâm với Khánh nhưng Khánh không muốn đi vì không có Linh San còn Tâm thì bận chở em người yêu đi mua đồ thế là kế hoạch vỡ mộng. Nó thì còn ai bầu bạn ngoài mấy đứa đó giờ bọn nó bỏ rơi nó thì nó chỉ còn cách tìm đến sách vở là kẻ không bạn cũng không thù của nó mà giết thời gian thôi.
- Sao mà nhanh thế…gần 10 giờ rồi á _ nó xoa xoa cái bụng đang đánh trống của mình
- Làm hết trang này thôi…còn có 3 bài chứ mấy…đừng có la làng nữa nha bụng _ nó tự nói chuyện một mình
Tích…tắc…tích…tắc…tích…tắc…mới đó mà đã 11 giờ tối rồi đấy
- Xong rồi _ nó vươn vai ngáp lớn
- Giờ mà ăn gì nữa…11 giờ rồi…đi ngủ luôn cho rồi _ nó nhìn đồng hồ trong điện thoại nói
♪♫♪♫♪♫_ tiếng cello
Dù đi đến cuối đường
Anh vẫn ngoái nhìn ra phía sau
Anh có cảm giác em đang chờ
Chờ anh trở về
Cảm ơn em đã đến bên anh
Anh cần em
Người con gái của riêng anh
Hãy là của riêng anh thôi
♪♫♪♫♪♫_ tiếng cello
Nó vừa mới bước vào nhà tắm thay đồ ngủ thì phải quay ra lại vì điện thoại reo, nó cầm điện thoại lên ngồi xuống giường khoanh chân lại mà hớn hở nghe máy.
- Alo
- “ Chưa ngủ hả “ _ hắn nói
- Chưa…mới làm xong bài tập
- “ Siêng vậy…mai mốt thi học kì bày bài tôi với nha “
- Bài ai nấy làm đi
- “ Eo…cứ tưởng có người không ngủ được vì nhớ tôi chứ “
- Ảo tưởng hả…ngủ chưa mà mơ đó
- “ Không đùa nữa…mai rảnh không “
- À…để xem đã _ nó đang vui lắm nhưng vẫn muốn làm giá một tí
- “ Rảnh không nói một tiếng à…tôi đổi ý á “
- Vô duyên chưa…cậu đang hỏi tôi mà gắt gỏng với tôi à, tin là không rảnh không _ nó gắt
- “ Mai tới nhà thờ không…tôi chở đi “
- Mai anh Vương qua đón tôi rồi, không cần cậu qua đón đâu
- “ Nói lại với anh Vương một tiếng có sao đâu”
- Đâu có được…thì mai cậu cứ tới đó đi, tôi đợi cậu ở đó là được chứ gì
- “ Không thích…”
- Vậy đừng có đến
- “ Sao mỗi lần tôi nói chuyện với cậu sao dễ đánh nhau thế nhờ “
- Xí…
- “ Nói nãy giờ…thay đồ đi ngủ đi “
- Ớ… _ nó ngạc nhiên sao hắn biết nó chưa thay đồ _ sao biết tôi chưa thay đồ ngủ
- “ Tôi là ai…là Khôi Vĩ đó nha “
- Phét quá…đoán mò chứ gì _ nó đứng dậy đi vào nhà tắm
- “ Nghĩ sao zợ…tôi mà đoán mà…cái gì nó cũng có lý do cả…hiểu không, ngốc “
- Hôm nay cậu ăn gan heo hay gan bò mà dám nói tôi ngốc _ nó bật loa ngoài để vừa thay đồ vừa nói chuyện với hắn
- “ Ăn cơm tự tay tôi nấu…gan gì mà gan “
- Biết nấu cơm luôn _ nó cười, rồi bước ra ngoài tắt điện
- “ Thôi…ngủ sớm đi, có gì mai tôi qua chở cậu đi cà phê cà pháo gì sáng sớm…ok “
- Ủa…ờ…ngủ ngon nha
- “ Ủa ủa gì…tắt đèn rồi thì ngủ đi chứ …tôi cũng đi đây…ngủ ngon mơ đẹp “
- Đi đâu
- “ Đi ngủ chứ đi đâu…ngủ đi, mơ gì thì mơ có tôi trong đó là được “
- Điên…mơ tới cậu thì gặp ác mộng cha nó rồi
- “ Cúp máy đây…bye “
- Bye _ nó vừa tắt điện thoại thì ngã lưng xuống giường
Nhưng nghe thấy tiếng moto phía dưới nó liên nhào người dậy chạy ra ngoài ban công để xem đó có phải là hắn không. Mặc dù khi nó chạy ra tới nơi thì chiếc xe đã chạy xa rồi nhưng dáng người và tiếng xe nó dám khẳng định đó là hắn không ai khác đó chính là hắn. Chứ thử hỏi xem sao hắn biết nó chưa thay đồ thì chỉ có lúc nó đứng dậy lại phía giường lấy chiếc điện thoại thì hắn mới thấy thôi, với còn cả tắt đèn nữa, đứng dưới đó mà không nói người ta biết. Nó mỉm cười nhìn ánh đèn phía sau xe mất hẳn thì mới quay vào phòng đánh một giấc ngon lành, có lẽ đây là đêm chào mừng giáng sinh âm áp nhất mà nó từng có từ khi còn bé tới giờ đây.
Sáng hôm sau nó dậy sớm như giờ đi học chứ không ngủ nướng như mấy ngày được nghỉ học, nó cần thời gian để chuẩn bị, hắn nói là hắn sẽ qua đón nó đi cà phê sáng mà, phải làm sao sao cho nó đẹp hơn mọi ngày một chút chứ. Nó tốn cả tiếng đồng hồ cho việc chọn đồ và thay đồ chứ chẳng ít đâu. Nó chọn ình một set đồ bộ lửng vải salanh cách điệu, quần được may cạp cao kết hợp với áo cùng chất liệu crop – top ngang vai, đi đôi giày lười cao gót có thắt nơ phía trước. Bên ngoài nó mặc một chiếc áo da đen đi cùng chiếc túi đen có đính đá làm điểm nhấn, tóc thì buông dài tự nhiên nhìn nó rất quyến rũ nhưng vẫn giữ được nét nữ tính và dễ thương của mình.
Điện thoại bỗng rung khi có tin nhắn tới: “ Tôi đang đứng dưới nhà cô nè…xuống đi “. Nó chạy ù ra ngoài ban công để nhìn xem hắn đã tới thật chưa, nhìn thấy chiếc moto quen thuộc nó khẽ mỉm cười rồi chạy vào phòng tóm lấy chiếc túi trên giường mà chạy ù xuống nhà. Đúng như nó đoán, ba mẹ nó vẫn chưa dậy cũng có thể là cả hai đã ra ngoài cũng nên.
- Đến sớm thế _ hiện hữu trên khuôn mặt nó một nụ cười tươi nhìn hắn
- Cũng không sớm lắm…có tính rủ thêm ai không, có anh Pin với Vương đang đợi mình đó _ hắn đưa cho nó cái mũ bảo hiểm
- Ủa….có hai người đó nữa hả _ nó vừa đội mũ vừa hỏi
- Bạn bè cậu có ai thì gọi đi luôn cho vui _ hắn giúp nó cài dây mũ
- Có gì tới đó tôi gọi sau
- Vậy cũng được…đi _ hắn đợi nó ngồi lên xe rồi nổ máy đi
Ai cũng nghĩ một tiểu thư điệu đã như nó thì chỉ thích đi các loại oto đắt tiền này nọ để tránh khói bụi đường phố ghét đi các kiểu moto vì nó không giữ được nét nữ tính của con gái chứ. Ai ai mà có ỹ nghĩ đó thì thiệt là quá sai lầm, nó không thích đi các loại oto đắt tiền vì như thế nó sẽ gây sự chú ý và tầm nhìn từ mọi người xung quanh khi chiếc xe xuất hiện. Nó thích đi moto với hắn vì khi ngồi trên chiếc moto có tiếng nổ ồm ồm vậy thôi nhưng cá tính, nó vẫn có thể mặc váy các kiểu vẫn có thể ngồi xe moto dạo phố mà.
- Chào mọi người _ nó lên tiếng khi tới nơi
- Ngủ nướng nữa hả…sao tới trễ thế _ Vương kéo cho nó một chiếc ghế gần đó
- Không…tại em phải ghé qua một chỗ mua cái này _ nó đặt lên bàn một hộp bánh _ em biết mấy anh chưa ăn gì hết
- Đúng là con gái mà…cái gì cũng lâu la _ hắn ngồi xuống cạnh nó
- Kệ con gái tụi tôi _ nó vừa mở hộp bánh lấy ỗi người một cái vừa nói
- Sao không gọi tụi thằng Khánh thằng Tâm tới _ Vương hỏi
- Em quên…đợi em một lát _ nó rút điện thoại ra gọi cho Khánh
- “ Alo Khánh nghe “
- Có đi cùng Tâm đó không, đang làm gì á
- “ Có nè…đang đi cà phê sáng thôi, giáng sinh mà “
- Vậy ghé qua quán….. đi ( tên gì tác giả chưa nghĩ ra )
- “ Ủa…đang ở đó hả, ngồi đâu sao không thấy “
- Ủa… _ nó nghe thấy tiếng của Khánh sau lưng thì liền quay lại phía sau àm hét lớn _ Ê…KHÁNH, ĐÂY NÈ
- Băng _ Khánh nhìn vào điện thoại rồi nhìn nó mỉm cười cùng Tâm lại bàn nó đang ngồi
- Chào…chào _ mấy người đàn ông chào nhau
- Giáng sinh an lành _ mất một lúc im lặng mọi người lại cùng nhau mở miệng nói khiến ai cũng cười sặc sục
- Cái này được gọi là ý tưởng lớn gặp nhau nè _ Tâm nói
- Hì…
Đọc tiếp Tôi lỡ thích cô rồi…sao đây? – Chương 50