Always read something that will make you look good if you die in the middle of it.

P.J. O'Rourke

 
 
 
 
 
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Nguyễn Hà An
Upload bìa: Nguyễn Hà An
Số chương: 89 - chưa đầy đủ
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1632 / 6
Cập nhật: 2017-04-01 18:46:34 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 51
ỏ cuộc à?” Mạnh Phất Ảnh thấp giọng tự nhẩm. Cái từ « Bỏ cuộc » lúc hiện lên trong não bộ của nàng, ánh mắt nàng thoáng qua một vẻ lơ đãng bất định.
“Đương nhiên điều này cũng chỉ là suy đoán của ta, từ trước đến nay thất ca là người rất có mưu lược, lần này hành xử không giống với tác phong bình tĩnh thường ngày của huynh ấy. Ta đoán là sự tức giận lúc trước bị ngươi kích động đã nguôi ngoai,đến khi tỉnh táo lại huynh ấy mới ý thức được bản thân mình khác thường, liền đình chỉ hết thảy hành động.” Hiên Viên Tinh suy tư một chốc chậm rãi nói.
Điều nàng nói không hẳn vô lý. Dù sao chỉ vì truy đuổi một nữ nhân mà lại phí nhiều sức như vậy, thậm chí còn điều động đến cả Ngự Lâm Quân, đúng là có chút khoa trương.Hơn nữa, dù nói thế nào, Ngự Lâm Quân là lực lượng bảo vệ an nguy của Hoàng Thượng, tuy hiện nay trong kinh thành vẫn yên bình, trong lúc nhất thời Hoàng Thượng cũng không cần phải dùng tới, nhưng cũng không nên huy động đội quân tinh nhuệ này ngày ngày truy lùng một nữ nhân. Hiên Viên Diệp có lẽ đã ý thức được điều ấy nên đã thu hồi mệnh lệnh.
” Thật thế sao?? ” Con ngươi Mạnh Phật Ảnh hơi lóe lên, lại thấp giọng tự nhẩm, nàng không thể không thừa nhận phân tích của Hiên Viên Tinh, vả lại, Hiên Viên Diệp vì nàng mà lao sư động chúng ( thành ngữ có nghĩa gần giống với chuyện bé xé ra to ) nên việc hắn ta ngừng lại cũng là chuyện thường.
Cuộc truy tìm phô trương kéo dài đến bảy ngày bảy đêm, đám Ngự Lâm Quân kia chỉ sợ đã bị đày thảm rồi, huống hồ hắn lại còn ra lệnh lục soát phủ viện của chúng đại thần, bọn họ nhất định sẽ không để yên, dẫu sao con người ai lại không có bí mật, bị lục soát như vậy, những việc xấu hổ đến mức không dám ngẩng đầu lên ít nhiều gì ắt cũng bị phanh phui.
Dù Hoàng thượng có sủng hắn đến đâu, cũng không thể bàng quan sự tức giận của chúng quan, mặc phép hắn làm càn mãi.Vì vậy, bất luận trên phương diện nào, kế tản binh của Hiên Viên Diệp cũng là hợp tình hợp lý.
Tuy vậy nàng vẫn cảm thấy có gì đó không đúng, sự việc dường như xảy ra quá đột ngột, vả lại sau những cuộc chạm trán mấy ngày này, nàng cảm nhận được sự cường đại và sự âm hiểm của hắn, thế nên nói không chừng sự việc lần này cũng nằm trong tính toán của hắn.
Nói không chừng hắn đang tương kế tựu kế chờ nàng tự chui đầu vào lưới.
Bỗng đôi mắt Mạnh Phất Ảnh mở to ra. Phải chẳng là hắn đang đợi nàng tự sa đầu vào lưới! Ngay lúc này nàng lại đột nhiên nghĩ tới một khả năng ——- Không thành kế!
Gã nam nhân ấy, không biết có phải đang bày không thành kế dụ nàng cắn câu?
Dựa trên sự âm hiểm của hắn, tuyệt đối có khả năng.
Ha ha. Khóe môi của Mạnh Phật Ảnh hơi nhếch lên, lộ ra một tia cười khẽ, muốn lừa nàng, không dễ dàng như vậy đâu.
Suy nghĩ thông suốt rồi, bụng cũng bắt đầu thấy đói, nàng liền tức tốc ăn nhanh.
Hiên Viên Tinh hơi sửng sốt, lại hỏi: ”Ngươi có tính toán gì không? Phải rời thành à? ”
Trong lòng của Hiên Viên Tinh thì Hiên Viên Diệp là người ưu tú nhất nên hai chữ ”âm hiểm” và hắn chưa bao giờ được nghĩ tới cùng lúc.Đối với Hiên Viên Tinh, Thất ca là người xưa nay hành xử quang minh lỗi lạc.
”Không.” Mạnh Phật Ảnh vừa ăn vừa đáp, chỉ có những kẻ ngốc mới rời thành vào lúc này.
”Vì sao? Người đã tản hết rồi mà ” Hiên Viên Tinh hơi ngạc nhiên, nơi này tuy an toàn, tạm thời có lẽ sẽ không bị phát hiện, nhưng Mạnh Phật Ảnh dường như ngày nào cũng trốn trong mật đạo, chỉ có tối đến mới ra ngoài hít thở không khí. Căn bản là hoàn toàn sống trong bóng tối. Như vậy xét về mặt lâu dài có chút bất lợi cho thân thể.
Hơn nữa nàng biết rằng Mạnh Phất Ảnh lâu nay muốn rời thành để đi khắp mọi nơi. Kì thực bản thân nàng cũng khao khát được ra khỏi kinh thành, hưởng thủ bầu không khí tự do tự tại.
Nàng còn nghĩ rằng Mạnh Phật Ảnh sẽ cùng đưa nàng ra ngoài thành nên khi nghe Mạnh Phất Ảnh đáp như vậy, thâm tâm nàng cảm thấy có chút thất vọng.
” Ta nói này tiểu Tinh khả ái, ngươi đem Thất ca nhà ngươi tưởng tượng thành một con người quá hoàn mỹ, trong khi thực tế hắn ta là người so với ai cũng thâm hiểm hơn cả. ” Nàng hiểu tâm tư của Hiên Viên Tinh nên hơi bất mãn mà nói thẳng ra.
” Ý của ngươi là, Thất ca cố ý bày cái bẫy này à? ” HIên Viên Tinh kinh ngạc hỏi.
” Chí ít cũng có tám phần khả năng đó. ” Mạnh Phật Ảnh nuốt một miệng cơm, lúng búng mơ hồ nói ra, nàng cũng không dám khẳng định hoàn toàn, tuy vậy khả năng đó cũng phải chiếm đến 80%.
Hiên Viên Tinh không nói nữa, dường như đang từ từ suy ngẫm về vấn đề này. Còn Mạnh Phật Ảnh thì vẫn tiếp tục nhai nuốt đều đều, nhưng trong lòng cũng đang suy tính bước tiếp theo.
Dù rằng nơi này an toàn, nhưng không thể xem là kế lâu dài, vả lại hai ngày nay nàng cảm thấy mình sắp mốc đến nơi rồi.Nàng chỉ mong Hiên Viên Diệp bày không thành kế được vài ngày vẫn không thấy nàng nó mặt ra sẽ bỏ cuộc, đến lúc đó nàng mới rời khỏi đây.
“Vậy làm sao bây giờ? Tiếp tục chờ à?” Hiên Viên Tinh cuối cùng cũng nghĩ thông suốt, cũng thấy việc Thất ca nàng bày không thành kế có thể là sự thật. Lại nhìn phía Mạnh Phất Ảnh nhẹ giọng hỏi, trong bóng đêm, nhìn không rõ mặt Mạnh Phất Ảnh, chỉ thấy nàng ấy vẫn đang ăn rất nhanh.
“Ừm, chờ vài ngày trước rồi hẵng tính, dù sao ta cũng không nóng lòng.” Mạnh Phất Ảnh hơi hơi cười, muốn nói sốt ruột, hiện tại Hiên Viên Diệp tuyệt đối so với nàng càng sốt ruột hơn.
“Ừm, vậy cũng được, nhưng mà lúc ngươi ra khỏi thành nhất định phải mang theo ta.” Hiên Viên Tinh gật đầu nhẹ, nhưng bỗng đưa ra một yêu cầu hết sức kinh người.
Mọi động tác của Mạnh Phất Ảnh đột nhiên dừng lại, vừa khéo một miếng thịt gà đang ngậm trong miệng bị nghẹn nơi cổ họng, nuốt không được mà nhổ ra cũng không xong, trong lúc nhất thời, cả khuôn mặt nhỏ nhắn đều đỏ lên, trời ạ, không cần dọa người như vậy chứ.
Quả thật là huynh muội, lần trước Hiên Viên Diệp thiếu chút nữa dọa nàng chết, lần này lại là Hiên Viên Tinh.
Nàng nhanh chóng cầm lấy chén trà trên bàn, uống một ngụm trà, thế này mới có thể nuốt miếng thịt gà xuống.
Sau đó từ từ hít thở từng ngụm từng ngụm không khí, “Cô nãi nãi của ta, ngươi muốn giết người à? Mang ngươi ra khỏi thành? Ta hiện tại bản thân mình còn khó bảo toàn, lại phải mang theo ngươi, ngươi sợ Thất ca của ngươi không phát hiện được chúng ta à?”
“Chúng ta cẩn thận một chút là được, hơn nữa chờ thêm vài ngày, Thất ca sẽ không giám sát chặt nữa, đến lúc đó chúng ta cùng rời khỏi đây.” Hiên Viên Tinh thản nhiên lên kế hoạch.
“Không được.” Mạnh Phất Ảnh không cần suy nghĩ, kiên quyết từ chối, tình cảnh của nàng bây giờ là cong mông trốn chạy, không phải là nhàn nhã dạo chơi.Đào hôn đã là tội danh quá lớn rồi, còn đeo thêm tội dụ dỗ một vị công chúa bỏ trốn cùng, đến lúc đó, dù nàng có mười cái đầu cũng không đủ để đền tội.
“Nếu ngươi không đáp ứng, ta sẽ lập tức báo cho Thất ca.” Hiên Viên Tinh chớp chớp mắt, xấu xa nói.
“Hiên Viên Tinh.” Mạnh Phất Ảnh nhíu máy thở gấp, giọng điệu khi la lên mang theo sự uy hiếp rõ ràng.
“Được rồi, lần này ngươi có thể không mang theo ta, nhưng sau khi ngươi đã an toàn rời khỏi đây rồi thì nhất định phải cho ta biết, sau đó giúp ta chuồn êm khỏi Hoàng Cung gò bó này, như vậy thì không quá đáng chứ?” Nhìn thấy Mạnh Phất Ảnh có chút tức giận, Hiên Viên Tinh cười nhẹ ra tiếng, lúc này mới từng tiếng từng tiếng nói ra kế hoạch của chính mình.
Mạnh Phất Ảnh sững sờ một chút,đôi mắt to tròn thẳng tắp nhìn về phía Hiên Viên Tinh, nhỏ giọng nói thầm, “NND, quả thật là huynh muội, âm hiểm như nhau.”
Mặc dầu vậy, nghĩ đến Hiên Viên Tinh mỗi ngày ở trong Hoàng Cung này quả thật sắp bị bức đến điên rồi, sau khi nàng an toàn rời khỏi đây, đến lúc Hiên Viên Diệp không truy đuổi nàng nữa, nàng có thể suy xét đem nha đầu kia ra ngoài dạo chơi.
“Ừm, việc này có thể xem xét.”Mạnh Phất Ảnh gật đầu, nhẹ giọng đáp.
“Thật à, ngươi đáp ứng rồi đó, nếu sau này nuốt lời sẽ đã bị ông trời trừng phạt.” Hiên Viên Tinh sau khi nghe thấy Mạnh Phật Ảnh đáp ứng yêu cầu của mình, trên mặt tràn đầy sự hưng phấn, vội vàng nói.
Bị trừng phạt? Khóe môi của Mạnh Phất Ảnh hung hăng giật giật mấy cái, nha đầu này quả thực phúc hắc y như ca ca của nàng ta.
Một ngày, hai ngày, ba ngày…
Mạnh Phất Ảnh vẫn như cũ lúc trời sáng ở trong mật đạo, lúc tối mới ra ngoài ăn cái gì đó, thuận tiện hít thở không khí.
Cứ như vậy bảy ngày trôi qua, bên ngoài một chút động tĩnh cũng đều không có.
“Thất ca mấy ngày nay một chút động tĩnh đều không có, giống như là quên mất ngươi rồi, ta thấy huynh ấy đã thật sự bỏ cuộc, không phải mưu mô gì đâu, hơn nữa cho dù là cạm bẫy đi chăng nữa, đã kéo dài lâu vậy, chỉ sợ cũng đã rút lui rồi.” Hiên Viên Tinh thấp giọng cùng Mạnh Phất Ảnh thương lượng vào buổi tối sau khi nàng rời khỏi mật đạo.
Mấy ngày nay Hiên Viên Tinh vẫn luôn lưu ý tình hình bên ngoài, nhưng cũng không dám quang minh chính đại hỏi thăm, chỉ có thể lẫn trong đám người, nghe ngóng những lời đồn đãi của dân chúng, cũng có thể nắm bắt rõ tình hình chung hiện nay.
Mạnh Phất Ảnh từ từ gặm bánh bao trong tay, đôi mắt hiện lên sự trầm tư suy nghĩ.
Bảy ngày rồi, quãng thời gian bảy ngày này đủ để bào mòn sự nhẫn nại của một người, khoảng thời gian này đủ để ưu kế của hắn lộ ra sơ hở, tuy nhiên bảy ngày qua vẫn không có gì khác thường.
Chẳng lẽ Hiên Diên Diệp đã thực sự bỏ cuộc rồi?
Từ này lại một lần nữa lóe lên trong tâm trí của nàng, động tác nuốt vào của nàng cũng chậm lại, không rõ đang suy nghĩ về điều gì.
“Này, ta đang hỏi ngươi, sao ngươi lại ngẩn người ra thế?” Hiên Viên Tinh thấy nàng không lên tiếng, vẫn đang ngẩn ngơ suy nghĩ nên hơi chạm vào nàng một chút.
“Hử?” Mạnh Phất Ảnh có vẻ như vừa mới hoàn hồn, lơ đãng nhìn về phía Hiên Viên Tinh, theo bản năng hỏi lại, “Cái gì?”
“Ta nói này, ngươi không phải bởi vì Thất ca bỏ cuộc không tìm ngươi nữa nên có chút thất vọng đấy chứ?” Hiên Viên Tinh hai tròng mắt hơi hơi nheo lại, nửa thật nửa giả cười nói.
“Xì, đồ thần kinh.” Mạnh Phất Ảnh hung hăng liếc nàng một cái, “Ta không phải là loại thích bị ngược đãi, chẳng qua ta đang nghĩ hiện tại có phải là đã thực sự an toàn rồi hay không.”
Nàng cũng không phải bị điên, Hiên Viên Diệp không tìm nàng nữa, nàng cầu còn không được, thất vọng gì chứ, thất vọng cái đầu á!
“Ồ.” Hiên Viên Tinh đáp một tiếng thật dài, như vừa bừng tỉnh, giác ngộ được điều gì hay ho lắm, lời nói hơi khựng một chút rồi nói tiếp, “Vậy ngươi cảm thấy hiện tại, có phải là đã an toàn hay không?”
“Có lẽ cũng sắp rồi.” Mạnh Phất Ảnh nghe thấy giọng điệu lên xuống thất thường của Hiên Viên Tinh liền hung hăng trợn mắt liếc nàng ta một cái rồi thấp giọng nói, ” Tuy nhiên để vì lý do an toàn, vẫn nên chờ thêm vài ngày nữa.”
Tuy rằng theo lẽ thường suy đoán, bây giờ hẳn là đã an toàn, nhưng nói gì thì nói đối thủ của nàng không phải người bình thường, mà là Hiên Viên Diệp siêu cấp âm hiểm, cho nên vẫn cần phải hết sức dè dặt,cẩn thận mới được.
“Ừm, cũng được, nhưng ta sợ rằng nếu ngươi tiếp tục ẩn nấp thì sẽ biến thành bạch mao yêu quái mất.” Hiên Viên Tinh lời nói có chút trầm thấp, Mạnh Phất Ảnh mỗi ngày đến buổi tối mới có thể ló mặt ra, nàng không thấy rõ được bộ dạng của Mạnh Phất Ảnh, đã nửa tháng Mạnh Phất Ảnh không nhìn thấy ánh mặt trời rồi.Nghe nói, thời gian dài không thấy ánh mặt trời, tóc sẽ hóa trắng, đến lông trên cơ thể cũng hóa trắng nốt, không rõ thực hư như thế nào.
“Vậy càng tốt, đỡ cho ta phí sức cải trang.” Mạnh Phất Ảnh bất bình lên tiếng, nàng hiểu nỗi lo âu của Hiên Viên Tinh, nhưng chỉ vẻn vẹn mười ngày thì sao mà có thể hóa thành bạch mao yêu quái cơ chứ.
Nhưng nếu cứ kéo dài như vậy thì nàng cũng không chắc à nha.
“Mấy ngày nay, ngươi đi giúp ta chuẩn bị vài thứ, tìm một bộ y phục người già khoảng sáu bảy mươi tuổi đến, thêm bộ râu trắng, à kiếm thêm thuốc nhuộm trắng nữa.” Mạnh Phất Ảnh hai tròng mắt chớp lên, thấp giọng nói, nhờ một câu nói của Hiên Viên Tinh mà nàng lại sinh ra một chủ ý không tồi.
Lần trước nàng tuy cải nam trang, nhưng tuổi tác không chênh lệch mấy nên cũng tương đối dễ dàng khiến cho Hiên Viên Diệp hoài nghi, lần này, nàng sẽ hóa thành một lão nhân.
“Hả!” Đôi mắt cùng cái miệng của Hiên Viên Tinh đồng thời mở to ra vô cùng hưng phấn mà nói, “Ngươi biết cải trang à? Có phải ngươi tính cải trang thành bộ dáng của một lão nhân không?”
“Ừm, ngươi đi tìm mấy món đồ này nhớ phải cẩn thận một chút, ngàn vạn lần đừng để bị bắt gặp.” Mạnh Phất Ảnh có chút không yên lòng dặn dò, trong Hoàng Cung này, tai mắt khắp nơi, thật quá nguy hiểm.
“Rồi,chuyện này giao cho ta, ngươi cứ yên tâm đi.” Hiên Viên Tinh đáp lại đầy tự tin.
Ngày hôm sau, Hiên Viên Tinh liền làm theo lời căn dặn của Mạnh Phất Ảnh,, vì sợ bị người phát hiện, cho nên nàng không dám sai người khác đi mà tự mình chuẩn bị những món đồ đó.
Một bộ y phục của nam nhân thì tương đối dễ dàng có được, nhưng bộ râu trắng rồi thuốc nhuộm trắng muốn kiếm trong Hoàng Cung quả không phải chuyện đơn giản.
Vì trong Hoàng Cung này, ngoài Phụ hoàng ra thì đâu còn ai có râu. Mà chẳng lẽ nàng lại chạy đến bên Phụ hoàng xin bộ râu của Người à? Huống hồ râu của Phụ hoàng cũng không phải màu trắng.
Hiên Viên Tinh nhất thời không nghĩ ra biện pháp, chỉ có thể đi dạo trong Hoàng Cung, hi vọng tìm được mấy thứ ấy, lúc nàng hướng đến bức bình phong trên vách, nhìn thấy đồ án vạn mã bôn đằng, một ý niệm chớt lóe lên.
Có rồi, không tìm được râu, ta cũng có thể dùng đuôi ngựa thay thế, đuôi của một con ngựa trắng, há chẳng phải tương tự như bộ râu trắng sao?
Hiên Viên Tinh càng nghĩ càng hưng phấn, nàng thật sự là quá thông minh. Nàng tức tốc chạy đến chuồng ngựa, nơi tập trung vô số những con ngựa của Phụ hoàng, vừa hay chúng toàn là bạch mã.
Tuy nhiên dù gan nàng có to đến đâu thì cũng không dám bứt lông ở đuôi của mấy con ngựa này…
“Tham kiến công chúa.” Thị vệ chuyên phụ trách trông coi ngựa nhìn thấy Hiên Viên Tinh đến hơi kinh ngạc, sau đó liên tục hành lễ, “Không biết công chúa đột nhiên giá lâm là có chỉ thị gì?”
“Là vầy, bản công chúa nghe nói, đuôi của con ngựa kia rất dai và bền, lại còn nhẹ và mềm mại, bản công chúa gần đây đang thêu một vài món đồ nên muốn lấy mấy cọng lông ngựa làm chỉ thêu.” Hiên Viên Tinh con ngươi lóe lóe, nói liền một mạch mà sắc mặt vẫn không ẩn đỏ.
“Công chúa cần đuôi ngựa à?” Thị vệ sửng sốt, khóe môi có vẻ như hơi hơi giật vài cái, dùng đuôi ngựa làm chỉ thêu, thật đúng là xưa nay chưa hề nghe qua.
Nhưng đây là lệnh của công chúa, hắn cũng không có gan đi phản bác.
“Đúng vậy, ngươi giúp ta cắt mấy cọng đi.” Hiên Viên Tinh nói như chuyện đương nhiên.
“Tuân lệnh.” Trong chuồng ngựa này có tổng cộng 6 con, tất cả đều là ngựa tốt, tuy rằng số ngựa này thuộc về các vị Vương gia, nhưng cắt mấy cọng lông đuôi cũng chả phải là chuyện gì to tát. Hắn vốn nghĩ cứ chọn đại một con để lấy.
”Thôi con này đi, màu trắng tinh khiết, lại dễ phối màu.” Hiên Viên Tinh đột nhiên đi tới phía trước một con ngựa có màu trắng vô cùng đẹp đẽ, chỉ tay thản nhiên nói.
Thị vệ kia nghe vậy thì hoảng hốt thấp giọng nói, “Công chúa, đây chính là con ngựa của Hoàng Thượng, e là…”
“Này, ngươi dài dòng cái gì, chẳng qua chỉ là mấy cái lông thôi mà? Phụ vương cũng sẽ không đi đếm số lông đuôi của nó, sao mà phát hiện được, ngươi sợ cái gì, mau nhanh tay nhanh chân đi, bằng không bản công chúa sẽ đích thân ra tay.” Hiên Viên Tinh nhíu mày lại, bày ra bộ dạng của một vị công chúa, rất không kiên nhẫn mà nói.
“Vâng vâng, xin công chúa cứ để tiểu nhân làm.” Thị vệ kia nghe Hiên Viên Tinh nói xong vội đáp, để công chúa tự cắt, ngộ nhỡ nàng bị thương thì thực phiền toái, cho nên vẫn là hắn làm thì tốt hơn.
Mặc dù có chút lo lắng, người thị vệ kia vẫn giúp Hiên Viên Tinh cắt mấy cọng lông đuôi ngựa.
Hiên Viên Tinh “Ừm” một tiếng thật hài lòng, sau đó vui vẻ đi về phủ viện của nàng.
Có lẽ vì quá đắc ý nên nàng không hề biết rằng Nhu phi đang đi về phía nàng. Đến lúc tới gần nàng mới phát hiện, hơi hoảng hốt sau đó định thần lại, nhanh chóng hành lễ: “Tinh nhi thỉnh an Nhu phi nương nương.”
Lúc này nàng bèn đem số đuôi ngựa ấy giấu sau lưng mình, đây có lẽ là phản ứng mang tính bản năng nhất của con người.
“Tinh nhi đang làm gì vậy? Nhìn con có vẻ rất vui vẻ?” Nhu phi trên mặt tràn đầy từ ái, nhẹ cất tiếng hỏi, đôi mắt đang nhìn về phía Hiên Viên Tinh cũng ngập đầy ý cười.
“Không…Không có gì ạ. Chẳng qua con chỉ tùy tiện dạo chơi một chút thôi.” Hiên Viên tinh hơi khẩn trương bèn trả lời, bàn tay dấu sau lưng hơi siết chặt một chút, nếu bị Nhu phi phát hiện, không biết có bị hoài nghi không?
Nếu người hoài nghi, không biết có nói cho Thất ca nghe không? Tuy rằng bây giờ Thất ca dường như đã hết giận, nhưng nếu bắt được Mạnh Phất Ảnh ắt cũng sẽ không dễ dàng buông tha nàng ấy, vậy nên nàng không thể để Mạnh Phất Ảnh bị bại lộ được.
“Ha ha…” Nhu phi không kìm được cười nhẹ ra tiếng, “Đứa nhỏ này sao vậy, nhìn thấy bản cung sao lại khẩn trương thế? Trong tay ngươi giấu vật gì? Còn sợ bị bản cung thấy à?”
Hiên Viên Tinh hơi kinh động, nghe xong lời của Nhu phi, từ từ áp chế sự sốt sắng của nàng, cố gắng tỏ vẻ tự nhiên như thường ngày.
Nàng lúc này càng tỏ vẻ khẩn trương không phải là giấu đầu lòi đuôi hay sao? Nàng càng mất bình tĩnh há chẳng phải càng khiến người ta sinh nghi à?
Nhu Phi vốn là người đơn thuần, hẳn sẽ không suy nghĩ quá nhiều, thôi thì cứ đường đường chính chính cho người xem, tin rằng người sẽ không liên tưởng đến chuyện khác.
Nghĩ đến đây, Hiên Viên Tinh mỉm cười, sau đó đi tới trước mặt Nhu phi, đem đuôi ngựa cầm trong tay đưa ra nói, “Tình nhi chỉ là đi tìm mấy cọng lông ngựa, nghe nói đuôi ngựa dùng làm chỉ đặc biệt tốt, nên Tình nhi muốn thử một chút.” Lời nói hơi hơi dừng lại một chút, hai tròng mắt quan sát bốn phía, sau đó tỏ vẻ thần bí nói, “Tuy nhiên số lông này là lấy từ con ngựa của Phụ vương, thế nên vừa rồi con không dám cho người xem, nhưng Tình nhi biết Nhu Phi là người thương con nhất, người tuyệt đối sẽ không nói cho Phụ vương đâu,đúng không ạ?”
Hiên Viên Tinh khôn khéo biến sự khẩn trương ban nãy thành một lời nói dối.
Nhu phi ngẩn người, cặp mắt nhìn về phía đuôi ngựa trong tay Hiên Viên Tinh, khuôn mặt cười lúc nãy hơi ngừng một chút, nhưng lại lập tức cười nói, “Nha đầu này chỉ biết chơi bời, lớn như vậy còn không đứng đắn chút nào.”
“Ha ha…” Hiên Viên Tinh tuy hơi bất đồng với câu nói của Nhu Phi nhưng vẫn không quên dặn dò, “Nhu phi nương nương nhất định phải giúp Tình nhi giữ bí mật nha, không được nói cho phụ vương biết nha.”
“Được rồi, bổn cung biết rồi.” Nhu phi hơi hơi lắc đầu, bất đắc dĩ nói.
“Tinh nhi biết chắc Nhu phi là người thiện lương nhất mà.” Hiên Viên Tinh nhè nhẹ thở dài một hơi, hơi cảm động nói, “ Tinh nhi xin cáo lui.”
“Ừm, ngươi đi đi” Nhu phi khẽ gật đầu, lại khẽ cười, nhìn Hiên Viên Tinh từ từ đi xa, nụ cười trên mặt Nhu phi cũng từ từ tan đi.
“Nương nương, người nói xem công chúa này cũng thật là nghịch ngợm, cư nhiên lại dám làm ra chuyện thế này.” Nhìn Hiên Viên Tinh rời khỏi, một cung nữ bên Nhu Phi thấp giọng nói.
“Nàng ấy là công chúa, từ lúc nào mà đến lượt các ngươi lên tiếng?” Nhu phi lông mày nhíu lại, có chút bất mãn nhìn phía cung nữ bên cạnh, trong giọng nói mang theo vài phần trách cứ nhưng vẫn mềm nhẹ như cũ.
“Nô tì biết sai rồi.” Cung nữ kia cúi thấp đầu xuống, trong bụng thầm nghĩ chủ tử của mình xưa nay hiền lành hảo tâm, trước giờ đều không nói chuyện thị phi, thành tâm đối tốt với mọi người.
“Đi thôi, quay về thôi.” Thanh âm nhẹ nhàng của Nhu phi trở lại bình thường, sau đó tiếp tục đi thẳng về phía trước.
Về tới Nhu Tâm cung lại không ngờ đến Hiên Viên Diệp đang ngồi ở trong đại sảnh.
“Diệp nhi, sao con lại tới đây? Sao không cho người thông báo mẫu phi, lại còn ngồi ở đây đợi ta?” Vừa nhìn thấy Hiên Viên Diệp, Nhu phi nhanh chóng đi vào, nở nụ cười chào đón.
“Nhi thần chỉ là tới thăm mẫu phi một chút, không có chuyện quan trọng gì đâu.” Hiên Viên Diệp nhẹ giọng đáp, giờ phút này trên mặt hắn, bộ dáng lạnh như băng thường ngày tan biến đi rất nhiều, trong thanh âm lại ẩn lên sự êm dịu hiếm thấy.
“Mẫu phi nghe nói con đã ngưng cho người truy tìm tung tích của Mạnh tiểu thư, chuyện này có thực không?” Nhu phi nghe được lời nói của hắn, trên mặt càng thêm vẻ ôn nhu, nhẹ giọng hỏi han.
” Vâng, không còn truy tìm nữa.” Hiên Viên Diệp sửng sốt một chút, sau đó mới từ từ trả lời.
“Nàng ta đã không muốn gả cho con, miễn cưỡng cũng không nên, thôi thì con hãy trả lại tự do cho vị cô nương đó đi, bản thân cũng không nên vì chuyện này mà phiền lòng.” Nhu phi nghe Hiên Viên Diệp khẳng định, con ngươi như lóe lên một cái, sau đó lại nhẹ nhàng nói.
Ý của Nhu phi chính là muốn Hiên Viên Diệp buông tha Mạnh Phất Ảnh, không truy cứu sự việc ấy nữa, cũng xem như là nói đỡ lời cho Mạnh Phất Ảnh.
“Mẫu phi nói đúng lắm, nhi thần xin ghi nhớ.” Bàn tay dưới gấu áo dường như hơi siết chặt lại, nhưng hắn vẫn giữ bộ dáng nghiêm cẩn đáp lại.
Đối với Nhu Phi, hắn quả thật là quá nghe lời, đến mức gần như không có chút chủ kiến, thực không giống với cá tính của hắn, trong khi bình thường ngay cả lời của Hoàng Thượng hắn cũng còn dám cãi lại.
Hiên Viên Tinh sau khi quay về tẩm cung của mình, liền đuổi khéo tất cả cung nữ, bộ dạng mệt mỏi nói, “Bổn công chúa hơi mệt chút, muốn nghỉ ngơi, các ngươi đều đi ra ngoài đi.”
“Dạ.” Đám cung nữ thấp giọng đáp, sau đó tuần tự lui ra ngoài.
Đợi đến khi các cung nữ rời đi hết, Hiên Viên Tinh mới đóng cửa, nhanh chóng lên giường, buông tấm màn che bên ngoài giường xuống, sau đó vén tấm màn che bên trong giường lên, mở cơ quan kia ra, thấp giọng hô, “Ảnh nhi, ngươi xem ta tìm được râu rồi này,.”
Trong lúc nói, nàng đem đuôi con ngựa kia quăng vào, cũng bởi mấy ngày nay phía Hiên Viên Diệp không có động tĩnh gì nên Hiên Viên Tinh cũng có chút lớn mật, ban ngày cũng dám mở cơ quan mật này.
Mạnh Phất Ảnh từ từ tiến tới phía ngoài, sau đó vươn tay, nhận lấy “bộ râu” kia, nhưng cơ thể nàng không tiến quá gần đến phía trước nên Hiên Viên Tinh cũng không nhìn thấy được gương mặt của nàng.
“Đây mà là râu à?” Mạnh Phất Ảnh vừa nhận vật đó, liền thấp giọng chất vấn, nha đầu này, xem nàng như con nít ba tuổi à, ngang nhiên dám lừa nàng, “Nói, đây rốt cuộc là gì?”
“Ha ha…Không ngờ ngươi mới đó đã biết, thực ra đó là đuôi ngựa, nhưng so với râu cũng không khác gì mấy. Trong một lúc, quả thực không biết đi đâu để kiếm được bộ râu, vả lại như vậy cũng quá lộ liễu chỉ sợ khiến kẻ khác hoài nghi.” Hiên Viên Tinh hơi lúng túng cười, liên tục giải thích.
Mạnh Phất Ảnh cũng hiểu điều đó, Hiên Viên Tinh nói không sai, hơn nữa khi vuốt đống đuôi ngựa này, quả thật không khác râu gì mấy, phần trên mặc dù hơi cứng, phần đuôi phía dưới khá là giống râu, vậy nên chỉ cần cắt bỏ phía trên là có thể sử dụng được.
“Ừm, vậy ngươi đem chúng đi rửa sạch trước đi.” Mạnh Phất Ảnh có chút buồn bực nói, nàng phải đem thứ này dán trên mặt, vừa nghĩ thứ gắn trên mông ngựa này, liền cảm thấy có chút buồn nôn.
“Rồi rồi ta một lát sẽ cho người rửa sạch, ta nói ngươi trốn bên trong lâu như vậy không thấy ánh mặt trời rồi, ra đây hứng chút ánh sáng đi.” Hiên Viên Tinh nhỏ giọng đề nghị, nàng thực sự lo rằng Mạnh Phất Ảnh lâu ngày như vậy sẽ trở thành bạch mao yêu quái mất.
Mạnh Phất Ảnh ngập ngừng đôi chút, nghĩ tới bộ dạng lúc này có nên cho Hiên Viên Tinh xem hay không, đột nhiên nghe tiếng bước chân hơi nhốn nháo từ bên ngoài truyền vào, lại nghe thấy tiếng nói hơi kinh hoảng của cung nữ, “Nô tì thỉnh an Nhu phi nương nương.”
Cả Hiên Viên Tinh lẫn Mạnh Phất Ảnh đều hốt hoảng, tại sao Nhu phi lại đột nhiên đến nơi này?
“Công chúa đâu?” Ngữ điệu của Nhu Phi vẫn nhẹ nhàng như vậy, nhưng giờ phút này đây Mạnh Phất Ảnh lại cảm thấy giọng nói ấy trở lên vô cùng lạnh lẽo, xa lạ.
“Công chúa bảo hơi mệt nên đã đi nghỉ ngơi rồi ạ.” Một cung nữ đáp, sau đó lại nói thêm:” Để nô tì bẩm báo công chúa.”
“Không cần, bổn cung sẽ tự vào thăm công chúa” Nhu Phi tiến về phía phòng của HIên Viên Tinh, giọng nói êm nhẹ hiện rõ sự quan tâm.
Hiên Viên Tinh liền nhấn nút cơ quan, đem lối vào đóng lại, sau đó hạ màn che xuống, vẫn chưa kịp xuống giường thì cánh cửa đã được đẩy ra, tiếp đó Nhu Phi đã vào đến bên trong.
“Tinh nhi con sao vậy? Không được khỏe à?” Nhu Phi đến bên nhè nhẹ dìu nàng dậy, vẻ mặt lo lắng hỏi han.
“Không có gì ạ, chẳng qua đi dạo vài vòng có chút mệt nên con mới nằm trên giường nghỉ ngơi một chút.” Nàng được Nhu Phi dìu chầm chậm đứng dậy, cười cười nói.
Nhu Phi nhẹ thở phào: “Không sao thì tốt rồi.” Đến khi nhìn thấy bộ y phục sạch sẽ trên người Hiên Viên Tinh thì lại sẵng giọng nói: “Nha đầu này, đi nghỉ mà không thay y phục, lát sau người thức dậy thực không biết y phục này còn ra thể thống gì nữa.”
“Ha ha, ở trong tẩm cung của mình nên con không nghĩ nhiều vậy, hơn nữa Tinh nhi xưa nay tính hơi tùy tiện vậy rồi ạ.” Hiên Viên Tinh hơi sững người, sau lại cười cười giải thích.
Mạnh Phất Ảnh lúc này đang trốn trong mật đạo nghe được lời nói của Nhu Phi liền cảm thấy ngạc nhiên, lời này của Nhu phi thật sự không có ý gì khác chứ?
“Nha đầu này thật là chểnh mảng mà, ngay cả lúc nằm nghỉ mà chăn của không đắp à?” Nhìn đến phía giường, Nhu Phi hơi nhíu mày lo lắng nói: “Lỡ như cảm lạnh thì sao?”
Ánh mắt nhìn về phía giường của Hiên Viên Tinh khựng lại phút chốc, sau đó mới quay về phía nàng nói.
“Làm sao có thể chứ? Hiện tại cũng đã là mùa hè, sao lại cảm lạnh được.” Hiên Viên Tinh lúc này mới ý thức được do nàng bàn nãy vội quá, ngay cả chăn cũng quên giăng ra, nhưng nàng cũng lanh lẹ đối đáp.
Mạnh Phất Ảnh lúc này kinh ngạc thêm lần nữa, không phải bảo Nhu Phi tính tình đơn thuần hay sao? Sao lại quan sát tỉ mỉ thế kia?
Hay do Nhu phi thực sự lo lắng cho Tinh Nhi?
“Haiz~” Nhu Phi nhẹ thở dài, trong giọng đầy đau lòng nói: “Nha đầu này thật khiến cho người khác không yên tâm mà.”
“Tinh Nhi sau này nhất định sẽ chú ý, không để nương nương lo lắng nữa.” Hiên Viên Tinh giọng nói có chút cảm động, sau đó dìu Nhu Phi đến bên ghế.
Nghe Hiên Viên Tinh nói vậy, đôi mắt Mạnh Phất Ảnh hơi híp lại, Hiên Viên Tinh đối với Nhu Phi nặng tình thật.Nghe nói mẫu thân thân sinh của Hiên Viên Tinh mất sớm, từ nhỏ Hiên Viên Tinh đều do Nhu Phi một tay chăm sóc, quả thật Nhu Phi cũng đối xử rất tốt với Hiên Viên Tinh.
“Nhu Phi nương nương có việc gì cho người báo Tinh Nhi được rồi, sao lại phải đích thân đến đây?” Hiên Viên Tinh cũng cảm thấy hiếu kỳ đối với chuyện Nhu Phi đột ngột đến.
“Không phải con nói muốn chỉnh chỉ thêu à? Bổn cung lúc thêu đồ cũng dùng nó để chỉnh nên ta đem đến cho con này.” Nhu Phi cho cung nữ đứng sau lưng mang vật kia tới, ngừng một chút lại hỏi: “Đúng rồi, Tinh nhi con đang thêu món gì vậy?”
Hiên Viên tinh giật mình, cái chuyện thêu thùa chẳng qua là nhất thời bịa ra thôi, trước đó vài ngày vì lo chuẩn bị y phục cưới cho Mạnh Phất Ảnh nên nàng vẫn còn mệt,, lại thêm lúc này Mạnh Phất Ảnh đang trốn ở chỗ nàng nên nàng luôn phải lo lắng đề phòng, không có dịp nghỉ ngơi thì làm sao còn có tâm tư thêu thùa chứ?
Bị Nhu phi hỏi vậy, nhất thời có chút không đối đáp được, chỉ có thể thuận miệng nói, ” Con đang nghĩ tới thêu một ít đồ, còn chưa bắt đầu thêu!”
“Ha, đồ do Tinh Nhi thêu nhất định sẽ đẹp vô cùng, khi nào xong con cho ta xem xem.” Nhu phi có vẻ như cũng không có chú ý tới ngữ điệu khác thường của Hiên Viên Tinh, hơi hơi khẽ cười.
“Vâng, chỉ cần Người không chê cười con là tốt rồi.” Hiên Viên Tinh âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, hơi ngượng ngùng nói nhỏ.
“Thôi, bổn cung cũng không quấy rầy ngươi nghỉ ngơi.” Nhu phi ngồi một hồi, liền từ từ đứng lên.
“Tình nhi kính tiễn Nhu phi nương nương.” Hiên Viên Tinh cũng vội vàng đứng dậy, cung kính hành lễ.
Nhìn Nhu Phi rời đi, nàng rốt cục thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Mạnh Phất Ảnh lúc này trốn trong mật đạo lại đang rơi vào trầm tư, Nhu Phi đường đột đến đây, thật sự chỉ để đưa đồ chỉnh chỉ thêu đến thôi sao?
Kĩ nghệ thêu thùa của Hiên Viên Tinh khá nổi tiếng, chẳng nhẽ ở chỗ nàng lại không có dụng cụ đó?
Nhu phi tính có đơn thuần đến đâu, cũng sẽ không thể nào không suy xét đến điểm này, hơn nữa vì chuyện cỏn con như vậy mà đích thân đưa tới, chẳng phải là hơi khoa trương hay sao?
Tuy rằng lời nói của Nhu phi có vẻ như chỉ là thuận miệng nói mà không có ẩn ý gì khác, mỗi một câu tựa hồ như đều quan tâm đến Hiên Viên Tinh, nhưng nàng vẫn khó dứt khỏi cảm giác nghi hoặc, kì lạ.
Bình thường, mỗi lần nhìn thấy Nhu phi, khuôn mặt từ ái, đơn thuần sẽ đập vào ánh mắt đầu tiên, mọi người đều không khỏi bị khí chất của Nhu phi mê hoặc.
Tuy nhiên lúc nãy nàng núp trong bóng tối, nhìn không thấy nét mặt của nàng, cũng nhìn không được sự dịu dàng hay đơn thuần, ngược lại qua giọng nói Mạnh Phất Ảnh lại cảm thấy trong lời nói có vài phần sắc bén.
Sau khi xác thực Nhu phi đã rời đi, Hiên Viên Tinh liền mở cơ quan mật nhưng chỉ để hở một khe nhỏ chứ không hoàn toàn mở hết, đủ để Mạnh Phất Ảnh nghe được.
Lần này, nàng cũng cởi bỏ áo ngoài, nằm ở trên giường, đắp chăn xong.
“Ngươi có cảm thấy Nhu Phi đã hoài nghi điều gì không?” Mạnh Phất Ảnh dò hỏi, Hiên Viên Tinh thường ngày rất thông minh, nhưng hành sự lại có vài phần cảm tính, cũng như đối với nàng, nếu không phải Hiên Viên Tinh dùng tình cảm xử việc thì tuyệt đối sẽ không mạo hiểm che giấu nàng.
“Có lẽ là không đâu, Nhu Phi nương nương thực ra rất đơn giản, bình thường có thế nào nói thế đó, trước giờ không có giấu diếm điều gì, nếu như Người phát hiện nhất định sẽ truy hỏi.” Hiên Viên Tinh nằm trên giường, nghiêng người hướng về phía màn che.
Lại đơn thuần nữa! Góc mày của Mạnh Phất Ảnh hơi nhếch lên, nhưng nghe Hiên Viên Tinh nói vậy, nàng cũng không nói nhiều thêm, dựa trên tình cảm Hiên Viên Tinh đối với Nhu Phi, nếu nàng nói xấu Nhu Phi ắt hẳn sẽ xảy ra mâu thuẫn.
Tuy nhiên nàng vẫn cảm thấy Nhu Phi đã bắt đầu hoài nghi rồi, nên vì lý do an toàn, nàng vẫn nên nhanh chóng rời khỏi đây, tuyệt đối không thể để Nhu Phi phát hiện ra.
“Ngươi chuẩn bị đồ cho ta đi, tối nay ta sẽ rời Cung.” Gương mặt Mạnh Phất Ảnh thoáng trầm tư, ngữ điệu lạnh lùng nói, vốn nàng còn hơi lo lắng phía Hiên Viên Diệp, nhưng hành động hôm nay của Nhu Phi khiến nàng không thể lo nghĩ nhiều như vậy.
“Sao? Hôm nay rời Cung à? Không phải đã nói thêm vài ngày sao?” Hiên Viên Tinh ngạc nhiên, nhanh chóng ngồi dậy thấp giọng hỏi.
“Lúc này hoặc hai ngày sau cũng không khác là bao.” Mạnh Phất Ảnh không giải thích nhiều, giả như Hiên Viên Diệp đã bỏ cuộc thì đã qua nhiều ngày như vậy, nếu hắn không muốn buông tha thì cho dù có đợi bao lâu cũng vậy.
Đương nhiên, quan trọng là nàng không thể chờ thêm được nữa.
“Ừm, ta biết rồi.” Hiên Viên Tinh nhỏ giọng đáp lại, giọng điệu có vài phần lo lắng, cơ hồ có chút không nỡ.
Trong Phủ Vương gia.
“Vương gia, tản binh đã 8 ngày rồi mà vẫn chưa có tin tức gì, ta có nên tiếp tục trấn giữ cổng thành không?” Tốc Phong thấp giọng hỏi Hiên Viên Diệp đang ngồi tại đại sảnh.
Người của Săn Bảo cũng không thể ngày ngày trấn giữ cổng thành chứ! vẫn còn rất nhiều việc đợi họ xử lý!
“Giữ.” Hiên Viên Diệp trực tiếp nói, hoàn toàn không có chút do dự, chưa đợi tới lúc nữ nhân đó xuất hiện, sao lại có chuyện hồi binh.
“Nhưng mà, có thể Mạnh tiểu thư cảm thấy trong kinh thành an toàn nên không muốn rời đi nữa, thế há chẳng phải chúng ta đang lãng phí nhân lực sao?” Tốc Phong có chú ngừng ngập, thấp giọng nói.
Tốc Phong bình thường đối với mệnh lệnh của Hiên Viên Diệp tuyệt không có phản bác, chỉ là lần này, Điện hạ làm vậy thực sự là…
“Sẽ có một ngày nàng ta xuất thành.” Lông mày Hiên Viên Diệp hơi nhíu lại, khóe môi khẽ động, từng chữ từng chữ chầm chậm nói.
Hắn biết nữ nhân kia cho đến nay vẫn chưa có biểu hiện gì, nhất định là vẫn chưa yên tâm, muốn tiếp tục quan sát thêm một quãng thời gian, vì thế nên trong quãng thời gian này hắn dặn dò tất cả thuộc hạ không thể có bất kỳ hành động thất thường nào, tránh đả thảo kinh xà.
Nữ nhân ấy nhất định vẫn đang đợi, tới lúc nàng đã cảm thấy an toàn nhất định sẽ lòi đầu ra.
Không sao, hắn có rất nhiều thời gian cùng nàng vờn.
Sẽ có một ngày? Tốc Phong giật mình, sẽ có một ngày rốt cục là phải đợi đến khi nào, 1 ngày, 10 ngày, 1 tháng, hay là 1 năm, nếu như nàng ta trong vòng 1 năm vẫn chưa xuất hiện, không lẽ người của tổ chức phải ẩn thân tại ngoại thành suốt 1 năm?
“Điện hạ, vậy phải đợi đến lúc nào?”Tốc Phong ngẫm một lát lại thấp giọng hỏi, “Hay là ta hãy thu hồi người bên ngoại thành, chỉ giữ lại Lưu Nguyệt trấn giữ cổng thành?”
Hiên Viên Diệp con ngươi hơi lóe lên, khóe môi lại khẽ giật, một lần nữa chậm rãi từng chữ một nói, “Tất cả vẫn giữ nguyên cho ta, nàng ta khi nào xuất hiện thì đợi tới khi đó.”
Thanh âm của hắn khá thấp nhưng giọng vẫn rất quả quyết, không cho phép ai hoài nghi.
Tốc Phong tuy vẫn còn hơi lo lắng nhưng đã không dám tiếp tục phản bác nữa, chỉ là đột nhiên lại nhớ ra điều gì đó tiếp tục nói, “Điện hạ có phát hiện, dạo gần đây phía Thái tử có chút bất thường, tựa như đang tìm kiếm người? Thậm chí còn điều động người bên ngoài thành đến kinh thành.”
Đôi ngươi của Hiên Viên Diệp hơi híp lại, đôi mắt sâu thẳm nhanh chóng lóe qua một tia lạnh băng, “ Phái người đi điều tra rõ ràng cho ta.”
Thái tử không thể vô duyên vô cớ điều người vào thành, nếu để bị phát hiện, tội danh không phải là nhẹ nên nhất định chuyện này phải rất đặc biệt
Tìm người? Hắn ta muốn tìm người nào? Không lẽ là nàng ấy?
Không lẽ Thái tử…
Thân thể của Hiên Viên Diệp đột nhiên kinh sợ bởi ý nghĩ vừa thoáng qua trong đầu, liền lạnh lùng dặn dò, ‘’Ra lệnh cho Vũ và Lôi ngầm ngăn chặn người của Thái tử ‘’
‘’ Tuân lệnh ‘’ Tốc Phong lần này trả lời rất sảng khoái, vừa dứt lời liền nhanh chóng rời đi.
Trong đại sảnh, đôi mắt của Hiên Viên Diệp ẩn qua vài phần lo lắng, chút khẩn trương, hi vọng sự phán đoán của bản thân là sai lầm.
Trong Hoàng Cung.
Vẫn là vào lúc nửa đêm đợi tới lúc mọi người đã ngủ, Mạnh Phất Ảnh mới bò ra ngoài.
‘’Ta hôm nay đã cho người ra ngoài điều tra, vẫn không phát hiện có điều gì bất thường, tin rằng Thất ca thật sự đã cho thu hồi binh rồi, dù sao Thất ca vẫn còn nhiều chuyện phải xử lý’’ Hiên Viên Tinh nhỏ giọng nói, sau đó đem đồ đã chuẩn bị đưa cho nàng.
‘’ Ừm, ta biêt rồi, cảm ơn ngươi,Tinh nhi.’’ Mạnh Phất Ảnh tiếp lấy đồ đạc trong tay Hiên Viên Tinh, khẽ cười, giọng nói chân thành pha lẫn vài phần tiếc nuối, tuy nhiên hiện nay thực sự phải rời khỏi đây rồi.
Nhanh chóng thay bộ y phục Hiên Viên Tinh chuẩn bị cho, xem ra Hiên Viên Tinh thực sự rất bỏ tâm vào chuyện này, bộ y phục này khá vừa người, cứ như đặc biệt làm cho nàng vậy.
Còn những thứ ngụy trang khác, lúc này không thể thắp đèn tại đây nên nhìn không được tốt nên nàng đem đuôi ngựa và thuốc nhuộm cất đi, đợi sau khi ra Cung mới từ từ cải trang.
‘’ Đối với ta còn cần phải khách khí vậy à?’’ Hiên Viên Tinh vểnh vểnh môi, lẩm nhẩm nói, chỉ là nhìn vào con ngươi nàng lúc nãy lại thấy rõ sự lo lắng, nàng không kiềm được nhẹ giọng nhắc nhở, ‘’ Ngươi sau khi rời khỏi nhất định phải cẩn thận đó’’
‘’ Yên tâm đi, sẽ không có chuyện gì đâu. ‘’ Mạnh Phất Ảnh nhè nhẹ vỗ vai Hiên Viên Tinh, thấp giọng an ủi.
‘’ Thôi, ta phải đi đây’’ Không biết vì sao, Mạnh Phất Ảnh trong lòng vẫn cảm thấy lo lắng, nàng luôn cảm thấy xung quanh có chút hơi hướm hiểm nguy, vì vậy nàng không muốn kéo dài thời gian nữa, đem theo lương thực do Hiên Viên Tinh chuẩn bị, nhanh chóng rời khỏi.
‘’ Gấp vậy à? ‘’ Lần này đến lượt Hiên Viên Tinh ngẩn người, ngấm ngầm cảm thấy có chút kì quái, không kiềm được hỏi.
‘’Ha ha… Ta chỉ sợ nếu tiếp tục lôi thôi, người không nỡ ta rời khỏi mà khóc thì thật không hay.’’ Mạnh Phất Ảnh không nói rõ mà còn cố tình trêu ghẹo Hiên Viên Tinh.
’’ Ngươi… Không chút đứng đắn gì cả ‘’ Hiên Viên Tinh trừng mắt liếc nàng sau đó khẽ cười.
Đột nhiên nàng vươn tay ra, nhanh chóng ôm lấy Hiên Viên Tinh thật chặt rồi mau chóng nhảy ra ngoài.
Vẫn đi theo lối vào lần trước, Mạnh Phất Ảnh tránh đi những thị vệ đang tuần tra, lặng lẽ đến bên góc tường, lại nhớ đến người áo đen kia, lòng thoáng qua chút lo âu, chỉ sợ hôm nay lại gặp hắn nên lúc vượt qua bên kia tường, nàng lặng lẽ quan sát trước, không phát hiện điểm dị thường nào mới nhanh chóng nhảy qua.
Hiên Viên Tinh đợi Mạnh Phất Ảnh rời đi, đứng trước cửa sổ nhìn một hồi, nghĩ tới nàng ta có lẽ đã ra khỏi cung mới quay lại giường, nhưng vì không an tâm nên làm sao cũng không ngủ được, đôi mắt mở to nhìn về phía màn che, trái tim như bị gắt gao treo lên.
Đột nhiên nàng nghe thấy một âm thanh nhỏ truyền tới, Hiên Viên Tinh kinh ngạc một chút, trong lòng nghĩ chẳng lẽ Ảnh nhi không trốn ra ngoài mà lại quay lại rồi?
Nghĩ đến đây, trong lòng nàng lại có chút hoan hỉ, định rời giường lại đột nhiên nghĩ tới lúc trước Ảnh nhi vào đây qua cửa sổ, sao lần này lại đi vào từ cửa chính?
Cảm thấy nghi hoặc nên nàng không dám hành động bừa bãi mà chỉ yên lặng nằm trên giường, đôi mắt dán thẳng vào cánh cửa.
Cửa phòng từng chút một hé mở, tim của Hiên Viên Tinh cũng theo vậy mà thấp thỏm.
Tới khi cửa đã mở tới một độ rộng nhất định, một kẻ vận y phục đen bỗng nhiên xông vào.
Tuy rằng lúc này trong phòng hơi tối nhưng vẫn nhìn thấy dáng người của kẻ ấy không phải là Mạnh Phất Ảnh, Hiên Viên Tinh hoảng hốt kêu lên.
Nhưng nàng vẫn chưa kịp lên tiếng thì kẻ đó đã nhanh chóng đến trước giường điểm huyệt ngủ khiến nàng thiếp đi.Thực ra kẻ áo đen ấy cũng không biết Hiên Viên Tinh đã ngủ hay chưa, nhưng chỉ sợ vạn nhất nên mới điểm huyệt ngủ của nàng.
Người đó đem Hiên Viên Tinh dời xích ra bên ngoài một chút, sau đó lên giường, tại vách tường ấn nhẹ, thông đạo dần dần mở ra.
Sau đó hắn nhanh chóng đi vào bên trong, vài khắc sau đã thấy đi ra, mắt nhìn Hiên Viên Tinh đang nằm trên giường hiển nhiên có chút không cam tâm, tiếp đó lục soát mọi ngóc ngách trong phòng nhưng rốt cục vẫn không có bất cứ phát hiện nào.
Lúc này hắn mới nhanh chóng rời khỏi.
Mạnh Phất Ảnh sau khi rời cung vẫn có chút lo lắng nên nàng thăm dò tình hình một chút nhưng vẫn không thấy có gã thị vệ nào, cũng không có điều gì bất thường.
Tuy vậy nàng vẫn cảm thấy không nên khinh suất, lúc này đã là nửa đêm, tuy bề mặt không có gì nhưng không có nghĩa là trong nơi tối không có.
Dựa vào thân thủ của nàng, nhảy qua tường thành không phải là vấn đề to tát gì, chỉ e bên ngoại thành có mai phục há chẳng phải là nàng chui đầu vào lưới à?
Vì thế nên suy đi nghĩ lại, nàng vẫn chọn đi từ cửa thành ra.
Chỉ là lúc này đêm khuya, cửa thành đã đóng nên chỉ có thể đợi tới lúc trời sáng.
Tới lúc trời đã hơi sáng, Mạnh Phất Ảnh kiếm một tấm gương, sau đó từ từ cải trang.
Nàng thời thời khắc khắc tự nhắc bản thân đối thủ là Hiên Viên Diệp, không thể khinh địch, nàng đem thuốc phẩm nhuộm nhè nhẹ quết lên tóc, kì thực loại thuốm nhuộm này cũng giống như sơn thời hiện đại vậy, trét lên lập tức hóa trắng.
Nhưng nó không giống như thuốc nhuộm tóc có thể làm tóc đổi sang màu trắng thật.
Vừa hay loại sơn này có màu hơi xam xám,không phải là trắng tinh, sau khi quết lên nhìn rất tự nhiên.
Ở thời cổ đại này, lão nhân chừng sáu bảy chục tuổi đã nhìn khá già rồi, vậy nên tóc và râu cũng gần như bạc phơ, tóc và râu lúc này hoàn toàn phù hợp.
Kế đó nàng bôi chút thuốc lên mặt, một lúc sau gương mặt bóng loáng của nàng hiên lên một lớp nếp nhăn
Cũng như vậy, nàng tiếp tục bôi lên tay và cả những phần lộ ra ngoài trên cánh tay, tạo nên những tầng nếp nhăn.
Thậm chí ngay cả trên cổ nàng cũng làm tương tự, một lúc sau những đường nhăn nhanh chóng xuất hiện trên cổ nàng.
Nhìn qua trông nàng như một lão nhân thực thụ.
Khóe môi Mạnh Phất Ảnh chầm chậm nhếch lên lô một tia cười hài lòng, chỉ là lúc nàng cười không còn hiện lên gương mặt tuyệt thế mĩ lệ nữa mà là những nếp nhăn chằng chịt.
Nàng chợt kinh hoảng, không biết đến khi nàng sáu bảy chục tuổi có biến thành cái dạng này không?
Nhưng phải thừa nhận rằng biện pháp hóa trang này hiệu quả không thể nào tốt hơn được nữa, ngay cả nàng cũng không nhận ra bản thân nữa là.
Mạnh Phất Ảnh lại tìm lấy một cây trượng sau đó cúi lưng, chống xuống đất từ từ đi trên đường lớn. Nàng chầm chậm đi từng bước một.Cước bộ của nàng vô cùng thong thả bởi vì nếu đã lớn tuổi rồi mà còn đi như bay thì nhất định sẽ khiến người ta nghi ngờ.
Bây giờ nàng cũng không gấp, bộ dạng này của nàng ngay cả bản thân cũng không nhận ra, nàng không tin Hiên Viên Diệp lại có thể nhận ra, huống hồ tư thế đi bộ của nàng quá chân thật,quá giống một lão nhân.
Nhiều người đi đường nhìn thấy nàng cũng tự giác nhường đường, một số người nhiệt tình còn cẩn thận dìu nàng, dặn dò nàng phải chú ý một chút.
Như thế có thể thấy được lớp cải trang lúc này quá ư là thực.
Mặt trời từ từ lên, con đường lớn càng ngày càng náo nhiệt, Mạnh Phất Ảnh chầm chậm đi nhưng đôi ngươi vẫn từng chút một quan sát xung quanh.
Tuy vậy cũng không phát hiện được có gì lạ thường.
Chỗ nàng trú lúc đầu vốn cách cửa thành khá gần nên đi không bao lâu đã thấy được cửa thành rồi, nàng nắm chặt trượng trong tay, cố gắng làm bản thân bình tĩnh lại.Theo dòng người từ từ đi về phía cổng thành.
Vào lúc này người ra thành là đông nhất, một gã thanh niên trẻ tuổi trên lưng đeo một bao nải cũng đang gấp gáp đi về phía ấy, nhìn thấy Mạnh Phất Ảnh đang di chuyển một cách gian nan thì có chút không đành lòng mà đi tới phía trước, nhè nhẹ dìu nàng, rất nhiệt tình mở miệng: ‘’ Ông lão à, ông cẩn thận chút, để con dìu ông ‘’
‘’ Được, cám ơn ngươi, tiểu tử ngươi thật tốt! ‘’ Mạnh Phất Ảnh chầm chậm ngẩng đầu, nhìn về hướng tiểu tử đó, đè giọng nói.
Gương mặt thanh niên ấy rất phấn chấn, mang theo nét thư sinh nho nhã, tướng mạo cũng khá là xuất chúng.
Tướng mạo khá lại có tấm lòng tốt như vậy, quả là hiếm thấy.
Mạnh Phất Ảnh lúc này thực sự từ trong thâm tâm cảm thấy mến người này, bởi vì việc hắn lại dìu nàng bây giờ quả là giúp nàng, đây cũng là một cách ẩn thân hay.
Hai người họ nhìn vào như ông cháu vậy, càng khó khiến người ta hoài nghi.
‘’ Người thanh niên này thật là hiếu thuận.’’ Những người đi đường khác nhìn thấy người thanh niên dìu Mạnh Phất Ảnh đi, không kiềm lòng được mà khen.
‘’ Đúng vậy, thật đúng là khó có được người hiếu thảo như vậy.’’ Có người thấp giọng phụ họa theo.
‘’ Hiên Viên Vương triều chúng ta thực tốt, đặc biệt là dưới sự trị vì của Thất điện hạ, kinh thành càng ngày càng phồn hoa, cuộc sống của bá tánh cũng càng ngày càng tốt ‘’ Một gã nam nhân trung niên đột nhiên nói, thanh âm ấy cực kỳ chân thành, không giống như là đang nịnh nọt.
‘’Đúng vậy đúng vậy, Thất điện hạ thật sự nghĩ cho lão bá tánh chúng ta.’’ Một người khác cũng nhanh nhảu phụ họa, gương mặt cũng tràn đầy sự chân thành.
‘’Thất điện hạ thường ngày lạnh lùng vậy chớ nhưng tâm lại là cực tốt, đối xử với dân chúng rất tốt ‘’ Cả người thanh niên đang dìu Mạnh Phất Ảnh cũng nhè nhẹ cười nói.
Mạnh Phất Ảnh ngạc nhiên, không phải chứ, gã nam nhân ấy được lòng dân như vậy à?
Gã nam nhân bình thường như cục đá đó có thực hảo tâm như bọn họ nói? Mà người bọn họ đang nói tới có phải là hắn ta không?
Vừa suy ngẫm thì nàng đã đi tới trước cổng thành rồi.
Ngoài cổng thành lúc này chỉ có những thị vệ thường ngày ở đây đứng canh, cũng không có ai khác trông coi.
Bọn thị vệ đó cũng không có từng người từng người một kiểm tra người ra thành, càng không dò hỏi thân phận, những người đi phía trước đều ra khỏi thành thuận lợi, rất nhanh cũng đến lượt Mạnh Phất Ảnh.
Mạnh Phất Ảnh vẫn để thanh niên đó dìu, từ từ đi đến gần cổng, một bước, một bước, sắp rồi, sắp rồi.
Ta sắp ra khỏi kinh thành rồi.
Trong lòng không kiềm được cảm giác vui sướng, tốt quá,tốt quá rồi, cuối cũng có thể ra khỏi thành rồi.
‘’Đứng lại.’’ Chỉ là ngay lúc nàng sắp bước qua khỏi cửa thành thì một giọng nói băng lãnh đột nhiên truyền tới như nện vào tai nàng.
Mạnh Phất Ảnh cả người cứng đờ, cứ như rơi xuống lòng tảng băng vạn năm, phút chốc cả người như đông cứng lại.
Không phải chứ………
Tại sao hắn lại xuất hiện ở nơi này chứ?……
Thần Y Ngốc Phi Thần Y Ngốc Phi - Đường Mộng Nhược Ảnh Thần Y Ngốc Phi