It is what you read when you don't have to that determines what you will be when you can't help it.

Oscar Wilde

 
 
 
 
 
Tác giả: Sài Kê Đản
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Ngân Phan
Upload bìa: Ngân Phan
Số chương: 81 - chưa đầy đủ
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 6
Cập nhật: 2021-01-09 16:33:53 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 50:Được Toại Nguyện
hị dâu, cho phép em mạo phạm gọi chị là chị dâu, được không chị? Được không chị?”
Vương Trung Đỉnh đi nhận kết quả các mục khám còn lại, Hàn Đông khập khiễng bước ra từ phòng khám, thấy Vạn Lý Tình đứng cách đó không xa, liền nhấc chân bước đến.
“Cảm thấy thế nào? Tốt hơn chưa?” Vạn Lý Tình chủ động hỏi.
Hàn Đông gật gật đầu, sau đó không nói gì nữa, vẻ mặt lãnh khốc tựa bên tường, mắt thỉnh thoảng liếc về phía mặt Vạn Lý Tình. Trừ bỏ thỏa mãn sắc tâm của mình, còn muốn rình coi mối quan hệ thực sự giữa cô và Vương Trung Đỉnh rốt cuộc là gì.
Vạn Lý Tình thấy Hàn Đông cứ liếc tới liếc lui nhìn mình, liền hỏi: “Làm sao vậy?”
“Cô là bạn gái Vương Trung Đỉnh hả?”
“Ha! Cậu nghe ai nói thế?” Vạn Lý Tình hỏi lại.
Hàn Đông vẻ mặt như gặp phải chuyện lạ, nói: “Vương Trung Đỉnh nói với tôi như vậy.”
“Làm sao có thể?” Vạn Lý Tình cảm thấy buồn cười: “Anh ấy nói như vậy với cậu?”
Kỳ thật ngay từ đầu, Hàn Đông đã nhìn ra Vạn Lý Tình có tình cảm với Vương Trung Đỉnh, nhưng đường duyên của hai người rất nông cạn, tuy rằng quan hệ ám muội nhưng không thành, thực khiến người ta sốt ruột mà!
“Anh ta không nói rõ, nhưng cũng ngầm thừa nhận.”
Vạn Lý Tình dù sao cũng là danh môn thế gia, xuất thân phú quý, không phải cô gái nhà bên một hai lời ngon ngọt liền dễ dàng dụ được. Cho nên dù Hàn Đông có nói lời hợp tâm ý cô, cô cũng sẽ không đễ dàng bị ảnh hưởng, dù sao người ghép đôi cô với Vương Trung Đỉnh cũng không ít.
“Vậy anh ấy nói như thế nào?” Vạn Lý Tình vui vẻ hỏi.
Hàn Đông không nói Vương Trung Đỉnh giữ mình trong sạch như thế nào, chỉ thân cận với một người phụ nữ là cô, cũng không nói anh ta có tình cảm như thế nào với cô, thường xuyên nhắc đến cô như treo trước cửa miệng hay những lý do linh tinh khác, chỉ nói ra một câu có sức đáng tin nhất…
“Anh ta nói mình sở dĩ không thể tiến tới với cô là bởi vì đứa nhỏ.”
Chỉ một câu như vậy, đã phá vỡ được tuyến phòng ngự được đúc bằng sắt của Vạn Lý Tình, bởi vì Hàn Đông là người duy nhất ngoại trừ Vạn Lý Tình biết trong nhà Vương Trung Đỉnh có một đứa nhỏ, kể từ đó liền xác định mối quan hệ giữa Hàn Đông và Vương Trung Đỉnh không tầm thường.
“Anh ấy còn nói gì không?” Vạn Lý Tình quả nhiên hỏi lại.
Hàn Đông lúc này mới ra phun ra các loại lý do linh tinh khác, có thể giờ phút này chúng nó lọt vào tai Vạn Lý Tình mới mang một loại ý nghĩa đặc biệt. Hơn nữa kỹ thuật diễn xuất của Hàn Đông thuộc dạng chuyên nghiệp, trắng cũng bị hắn biến thành đen. Cuối cùng lại thêm vài câu tâng bốc, thể hiện thái độ ủng hộ của mình sinh động tới mức có thể làm xao xuyến lòng người, như thể hai người mà không đến với nhau sẽ là lỗi của hắn vậy.
“Chị Vạn, em là người thô kệch, không biết trau chuốt từ ngữ sao cho hoa mỹ. Nhưng em dám vỗ ngực nói: Tôi sống nhiều năm như vậy, chưa từng thấy người đàn ông nào si tình như anh Vương cả!”
Vạn Lý Tình không thích để lộ nội tâm của mình trước mặt người ngoài, hơn nữa Vương Trung Đỉnh cũng sắp trở lại, cô cần bình phục tâm tình để đối mặt với sự thật.
Nhưng Hàn Đông vẫn không tha: “Có đôi khi em thấy anh Vương thức đêm đến ba bốn giờ sáng, ngay cả một người giúp anh rót cốc nước cũng không có, trong lòng em rất xót xa…” Nói xong còn nghẹn ngào, ngẩng đầu lên cố nuốt nước mắt về, tiếp tục đau thương: “Thật sự… em…”
“Được rồi được rồi…” Vạn Lý Tình vội vỗ lưng Hàn Đông giúp hắn yên lòng: “Tôi hiểu tâm ý của cậu, nhưng loại chuyện này không nên cưỡng ép, cứ thuận theo tự nhiên là được.”
Hàn Đông nước mắt lã chã, đừng có thuận theo tự nhiên mà! Thuận theo tự nhiên là không có cửa cho cô đâu!
“Hai người tuổi cũng không nhỏ, anh Vương cứ thức đêm như vậy, em thật sự lo lắng cho anh ta không đến vài năm nữa liền…” Vừa nói xong đã thấy Vương Trung Đỉnh đi đến, Hàn Đông lập tức kết thúc đối thoại, nhanh chóng nêu ý chính: “Chị dâu, cho phép em mạo phạm gọi chị là chị dâu, được không chị? Được không chị?”
Vạn Lý Tình mặt ngoài thì gật đầu, kỳ thật trong lòng bị nghẹn một câu: Người anh em, nói thật đi… cậu làm chuyện gì đắc tội anh ấy sao?
Vương Trung Đỉnh đi tới, thấy hốc mắt Hàn Đông phiếm hồng, nhịn không được hỏi: “Làm sao vậy?”
Hàn Đông tiêu sái hất đầu: “Không sao, chỉ là hạnh phúc thay hai người.”
Vẻ mặt Vương Trung Đỉnh mới vừa dịu đi lại cứng ngắc lần nữa, đêm hôm khuya khoắt ngài chui vào dưới bánh xe tụi tôi, tiêu phí thời gian của tụi tôi đưa ngài đi khám, bây giờ ngài còn thay tụi tôi hạnh phúc?
Vạn Lý Tình nhìn ra suy nghĩ trong lòng Vương Trung Đỉnh, vội tiếp lời: “Cậu ấy không phải có ý đó, cậu ấy…” Đột nhiên lại không biết nên nói như thế nào mới phải.
“Quên đi, anh đưa em về.”
Xe chạy trên đường, Vạn Lý Tình hỏi Vương Trung Đỉnh: “Cái cậu đó, rất thân với anh sao?”
“Mới quen chưa được một tháng, gặp mặt không đến năm lần.”
Mặt Vạn Lý Tình lúc trắng lúc xanh, nửa ngày không nói ra lời.
Vương Trung Đỉnh thấy Vạn Lý Tình có gì đó lạ lạ, hỏi: “Làm sao vậy?”
“À, không có gì.” Vạn Lý Tình ảm đạm nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
Vương Trung Đỉnh lại phái một chiếc xe tới đón Hàn Đông, Hàn Đông sau khi lên xe liền giả ngủ, tài xế gọi cỡ nào cũng không chịu dậy, rơi vào đường cùng đành phải gọi điện cho Vương Trung Đỉnh.
“Vương tổng, tôi đưa cậu ta đi đâu đây?”
“Tạm thời đưa về công ty trước đi.”
Hàn Đông cuối cùng cũng được toại nguyện.
Phong Mang Phong Mang - Sài Kê Đản Phong Mang