Số lần đọc/download: 524 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 07:20:37 +0700
Chương 52
Phương Thiến lạnh lùng, nàng không giỏi về thơ, nhưng bài thơ nàng yêu thích nhất lại chính là ba bài thơ hoa cúc, nàng có thể nhớ rõ các bài thơ hoa cúc nổi danh cũng không quá ba bài.
“ Cảnh Dương công chúa, tỷ tỷ ta muốn đa tạ ngươi đưa lên bốn mươi vạn lượng ngân phiếu.” Nàng vừa nói, vừa chuyển âm sắc leng keng mà có lực,
“Đãi đắc thu lai cửu nguyệt bát
Ngã hoa khai thời bách hoa sát
Xung thiên hương trận thấu Kinh Đô
Mãn thành đái tận hoàng kim giáp.”
Nàng đem địa danh Trường An cải biến thành Kinh đô.
( Nguyên văn: tác giả Hoàng Sào
Đãi đắc thu lai cửu nguyệt bát
Ngã hoa khai thời bách hoa sát
Xung thiên hương trận thấu Trường An
Mãn thành đái tận hoàng kim giáp
Dịch nghĩa:
Chờ thu tháng chín về nơi
Hoa ta nở rộ hoa người tàn phai
Trường An hương ngút ngập trời
Người mang áo giáp vàng chơi khắp thành )
Bài thứ ba vừa ra, mọi người lặng ngắt như tờ. Tề Nghiễn trong mắt cũng có chút kinh ngạc.
“ Còn có ai muốn làm thơ hoa cúc sao?” Phương Thiến nói một câu, ánh mắt thanh bần.
Lạc Châu tài tử Khang Mặc Hiên, Phong Châu tài tử Qúy Khinh Cuồng, Vân Châu tài tử Vân Tiêu Tiêu ba người đồng thời đứng lên, hướng tới Phương Thiến ôm quyền, “ Tài học của cô nương ta thật bội phục, ta nghĩ ba người chúng ta cho dù so với bài thơ hoa cúc đầu tiên cũng đã kém với cô nương vài phần. Nếu mọi người tại đây, còn ai không phục tư cách đại diện của cô nương cũng chính là đối với ba người chúng ta không phục.” Lời vừa nói ra, bên trọng không người trả lời.
Đôi mắt ôn nhu của Loan Ngọc Thần tràn đầy kinh hỉ, Lục Nghi Tĩnh lại tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, nàng không nghĩ tới, chân của Loan Ngọc Khanh bị phế, hai tay cũng bị hủy đã không còn gì có thể uy hiếp đến nàng.
Nhưng lúc này nàng lại có mối uy hiếp mới, nhìn Ngự Thiên Kỳ bên cạnh trầm tư không nói, nàng liền biết Kỳ ca ca của mình bắt đầu chú ý đến Loan Ngọc Khanh.
Ngự Thiên Kỳ chưa từng nghĩ tới tài học của Loan Ngọc Khanh lại xuất chúng như vậy, bởi vì nàng vaod Ninh vương phủ ba năm, thậm chí cùng nàng trưởng thành mười bốn năm nàng cũng chưa bao giờ triễn lãm qua tài học, nàng một chút dấu vết cũng không lộ ra.
Hắn nghĩ đến nàng chỉ là một nữ tử biết khiêu vũ, xướng ca, đánh đàn mà không nghĩ tới hắn đã sai mười phần
Tài học của nàng so ra còn cao hơn tài nghệ một bậc, nghiễm nhiên vượt qua đệ nhất tài nữ của Lạc Nguyệt hoàng triều biểu muội Lục Nghi Tĩnh. Lúc này hắn thật hận Loan Ngọc Khanh vân đạm phong khinh, càng thống hận nàng trăm phương ngàn kế giấu diếm.
Hắn bắt đầu tin tưởng, ba năm qua nàng ở Ninh vương phủ làm mọi chuyện chỉ đều là muốn hắn tức giận mà hưu nàng, như vậy nàng có thể thoát khỏi hắn mà tiêu diêu tự tại. Thì ra trong lòng nàng hắn một chút vị trí cũng không có, chỉ sợ từ ngày nàng gả cho hắn cũng đã bắt đầu mưu tính làm sao để thoát được bên người hắn.
Nghĩ đến đây, Ngự Thiên Kỳ không nhịn được bóp nát cái chén trong tay.
Bính…
Cái chén vỡ vụn, tơ máu tràn ra lòng bàn tay hắn.
“ Kỳ ca ca, huynh chảy máu.” Lục Nghi Tĩnh kinh hô, chạy đến bên hắn, rút khăn tay muốn giúp Ngự Thiên Kỳ băng bó, ánh mắt Ngự Thiên Kỳ căm giận nhìn chằm chằm Phương Thiến khuôn mặt đạm mạc không chút phản ứng.
Hắn đứng lên, phi thân đến bên cạnh Phương Thiến, nhìn không nháy mắt chằm chằm vào Phương Thiến, ánh mắt mang theo oán hận cùng phẫn nộ.
Hắn nhìn nàng như vậy làm gì?
Phương Thiến khó hiểu, hay là hắn cũng muốn cùng nàng lãnh giáo một phen? Nghĩ đến đây, trán nàng hơi nhăn lại, ngón tay không khỏi xoa xoa chính giữa lông mày.
“ Ninh vương gia, ngươi đối với tư cách của Loan cô nương có gì dị nghị sao?” Tề Nghiễn ánh mắt biến ảo, phe phẩy quạt, thản nhiên bước tới.
Một câu của Tề Nghiễn làm ọi người bao gồm cả tam đại tài tử trong mắt đều dấy lửa.
Ngự Thiên Kỳ lại chỉ lẳng lặng nhìn Phương Thiến, nâng lên lòng bàn tay bị thương đến trước mặt nàng.
Đây là ý gì? Phương Thiến khó hiểu, Ngự Thiên Kỳ lại đưa bàn tay đến gần một ít.
Phương Thiến kinh ngạc, hắn như vậy không phải—“ Ngươi muốn để ta băng bó vết thương?”
“ Ngươi làm hại, ngươi băng bó.” Ngự Thiên Kỳ vuốt tóc, hắn không tự nhiên tránh đi ánh mắt kinh ngạc của nàng, nhưng bàn tay dính máu kia lại đến gần Phương Thiến ba phân.
Hắn thật cố chấp.
Tề Nghiễn ánh mắt kì dị, thân hình hoàn mỹ của hắn hơi hơi giật giật
Phương Thiến tuy rằng không rõ ý tứ trong lòng hắn, nhưng nàng vẫn kéo tay hắn, cẩn thận nhỏ ra những mảnh sứ vụn trong lòng bàn tay, sau đó thản nhiên lấy ra từ ống tay áo một khăn lụa trắng, nhẹ nhàng giúp hắn băng bó.
“ Tốt rồi.” Khóe môi nàng kéo kéo.
Từ đầu tới đuôi, biểu tình của nàng đều thật tự nhiên, động tác cũng thật tự nhiên, không có chút gượng ép, chút bất an. Nàng tựa như một đại phu, chuyên nghiệp mà không mang theo cảm tình đối với bệnh nhân.
Ngự Thiên Kỳ thống hận chính là điểm này, hắn thống hận dáng vẻ xa cách hờ hững của nàng. Phương Thiến thấy hắn còn đứng tại chỗ, nàng lập lại một lần, “ Vương gia, vết thương đã được băng bó tốt lắm.”
Hừ…
Ngự Thiên kỳ nhìn bộ dạng không chút thay đổi của nàng, hắn hừ lạnh một tiếng căm giận bỏ đi, giống như đang sinh khí.
Phương Thiến nhìn thái độ kỳ quái của hắn, có chút hoang mang.
Việc lạ, hắn lại đang muốn làm cái gì? nàng bất đắc gì lắc đầu.
Ba…
Tề Nghiên thu quạt, ánh mắt yên lặng, “ Tin rằng các vị ngồi đây đều không còn nghi vấn gì. Nếu đã như vậy, trận đấu có thể bắt đầu. Hoắc Trung, Hồng Tụ, Lục Y, lập tức chuẩn bị.” giờ phút này hắn không có tâm tình xem kịch.