Trở ngại càng lớn, chiến thắng càng huy hoàng.

Moliere

 
 
 
 
 
Tác giả: Cheery_kul
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 112 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 461 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 07:19:31 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 16 - 5
ao nói: phá nhóm bọn đó, ko cho phép tồn tại!- Jun lặp lại lời nói của mình, điều gì đã khiến hắn kiên nhẫn đến mức lập lại 2 lần một câu nói???
Ko biết tên đàn em có tiếp thu được hay ko nhưng hắn lặp lại 2 lần là quá nhìu rồi!
Cái nhóm đó phải biến mất ngay, ko được hoạt động nữa, hắn ko muốn thì ko ai có thể thay đổi được!
Có cái gì đó xảy ra khiến hắn ko muốn nhóm đó tồn tại trong cái giới này!
Còn 5p nữa là tới giờ họp nhóm rồi, sao hắn vẫn chưa chịu xuất hiện? Chẳng phải ngoài cái mác lạnh lùng ra, những người trong nhóm còn gọi hắn theo kiểu dí dỏm khác là
" Jun clock
" sao? Ừ, ngoài danh cuả 1 leader, tụi trong nhóm còn xem hắn là một cái đồng hồ- chiếc đồng hồ luôn chạy sớm một vài nhịp. Tác phong của 1 leader luôn khiến họ phải chạy đua với thời gian, như vậy cũng đồng nghĩa với việc uy tín của mình sẽ được nhìn nhận khá cao trong hàng chục con mắt quan sát.
1p
2p
- Trễ 2p rồi!- Ken nhíu mày.
- Mới có 2p, làm gì ghê thế?- Pj nhíu mày.
- Ko bình thường tí nào! Jun coi trọng thời gian, nếu tới trễ dù chỉ là 1p thì thằng đó vẫn sẽ điện báo!
Jun là thế, hắn lúc nào cũng rõ ràng về khoản đó, tình cảm có thể mập mờ ko phân định, tiền bạc có thể
" cúng
" luôn mà ko cần trả nhưng thời gian, nhất định phải có sự phân biệt rạch ròi..
Ko chỉ là 1 leader tài năng, hắn còn được biết đến là 1 leader rất quan tâm tới các thành viên khác, dù ánh mắt hắn chưa bao giờ thể hiện lên điều đó nhưng chính những hành động dù nhỏ nhặt vẫn khiến tụi đàn em hiểu được hắn ko như các leader khác - các leader chỉ biết xem đàn em mình là những con cờ, sống cũng được mà chết thì chẳng sao. Trong một cuộc ăn chơi dù vui đến mấy, chỉ cần hắn nghe được tin tức liên quan tới nhóm hay thành viên của mình thì con người được cho là máu lạnh đó sẽ ko ngại ngần mà đứng thẳng dậy, rời bỏ cuộc vui phía sau và phóng xe như bay đến cái địa điểm mà mình vừa biết được! Cho dù cái tin đó là tích cực hay tiêu cực đi nữa thì diễn biến lần nào cũng thế!
- Dạo này thằng Jun... ngộ! 2 người có cảm nhận được điều đó ko?- Ken có vẻ trầm ngâm, có lẽ tên đó đang thực sự quan tâm đến thằng bạn thân của mình, 2 tay tên đó khoan trước ngực, ngửa người ra sau ghế suy ngẫm, đôi mắt dương nhẹ qua nhìn 2 người con gái đang ngồi đó.
Pj lắc đầu, vì trong mắt Pj hắn luôn đạt tiêu chuẩn của hàng
" bad
", vả lại, cũng chẳng thân thiết vs nhau là mấy nên dù hắn có thay đổi, Pj cũng ko thể nhận ra được.
Nó ngước lên nhìn Ken, bắt gặp ánh mắt Ken đang dừng lại ngay mình thì nó hờ hững quay đi. Nhìn nó làm gì? Nó có biết gì đâu. Hắn đã trả cái mối quan hệ bọn nó về ban đầu rồi, rỗi hơi đâu mà quan tâm đến những chuyện của hắn nữa. Chả là gì của nhau tại sao nó phải quan tâm đến những thay đổi gì đó! Ngộ là ngộ thế nào? Trau chuốt hơn? Bớt lạnh hơn? Nói nhiều hơn? Ấm áp hơn? Hay... nụ cười chân thật duy nhất mà nó thấy hôm nào đã được hắn sẻ chia thêm cho 1 người con gái khác??? Đột nhiên nó lại nở nụ cười nhạt thếch! Từ khi sinh ra, đã chẳng có cái gì là giành riêng cho nó rồi!
- Mà... Jun thay đổi gì thế chồng?- Pj
- Chỉ là theo cảm nhận của chồng thôi! Tên hâm đó quay lại bản chất thời kì
"sơ khai
" - lạnh lùng và tàn nhẫn! Mấy trận gần đây, Jun trực tiếp tham chiến, hẳn cả 2 cũng biết Jun mà nhúng tay vào thì bọn đó khó mà toàn vẹn được như lúc đầu!- Ken.
- Có khi nào lâu ngày ko đánh nên anh Jun sợ mọi người ko còn coi trọng cái vị trí leader của anh ấy ko?- Pj.
- Chả đứa nào dám nhìn tới cái ghế Leader đó đâu! Thằng Jun nổi như cồn trong cái thế giới đó rồi, đụng vào cho nó kill chết à? Vả lại, 2 người ko biết chứ từ khi EVIL và Mẫu Đơn sát nhập, tính nó
" nguội
" đi nhiều! Chỉ là gần đây nó thay đổi, lấy thú vui là đánh nhau ko thì gái gú- cái thứ mà trước đây nó rất ít khi đụng vào!
Ý cuối trong lời nói của Ken làm nó chợt nhớ tới nhỏ con gái hôm qua...
- Gần đây nó thường nghe nhạc!- Ken.
- Anh Jun lúc nào chả cắm tai phone vào tai! 20/24 ý nhở, chỉ có lúc ở bar là ko có thường thôi!- Pj.
- Ko! Cái đó biết mà! cái chính là 1 bài mà nghe đi nghe cả chục lần ý!
- Hm? Vậy là ko bình thường nha!- Pj gật gù.
" Cô ấy giết chết lòng tự tôn của tôi
Tôi biết là cô ấy giết chết lòng tự tôn của tôi
Em thật khác biệt so với những người con gái khác
...
Anh phải lòng em rồi
...
Em thật xinh đẹp, anh thực sự bị cuốn hút bởi em
...
Anh như phát điên lên
Và anh ko thể kiểm soát mình khỏi cơn choáng váng naỳ
...
Đến tận bây giờ anh vẫn nghĩ là mọi cô gái đều như nhau
...
Nhưng giờ đây anh đã bị đánh gục vì em
...
She kill my ego
Bất chợt em thể hiện điều đó và khiến anh đau khổ
... dường như anh sẽ sụp đổ
"
( EGO- BIG BANG )
( nguồn sub tạm thời mình chưa tìm được, vì lời sub này do nhỏ em ghi vào giấy mà ko ghi nguồn )
- Hay là... vì chuyện hôn thê mà ba hắn sắp xếp nhỉ? - Ken.
Như 1 phản xạ, nó đưa mắt nhìn Ken... Khoan đã, nếu logic lại có chút vấn đề. Chẳng phải Pj nói hắn có cảm tình với vị hôn thê của mình sao? Vậy thì cớ gì Ken lại nói có thể hắn tiêu cực như thời gian này là do chuyện đó? Ken hoặc Pj, 1 trong 2 người, có kẻ nói sai sự thật! Ken là bạn thân của Jun, có thể Ken đúng, vì tâm tư của hắn chỉ có Ken mới hiểu nổi. Vậy cớ gì mà Pj lừa nó??? Phải làm rõ mới được! Điên với 2 người này mất!
KING KOONG
Sau tiếng chuông cửa vài phút là sự xuất hiện của hắn
Vẫn hào nhoáng và bóng bẩy... vẫn là mái tóc bạch kim đó...
Style ăn mặc dạo này đỉnh thất!
Tiến về phái cái ghế trống dành ình- bên cạnh nó, hắn từ tốn kéo ghế xuống ngồi, cử chỉ hắn lãnh đạm đến mức những người trong khoảng đó đều gần như ko tồn tại trước hắn. Hắn vuốt nhẹ tóc ra sau, kéo ngang qua tai để lộ ra chiếc bông tai nhỏ được làm bằng đá quý màu đen. Ngạo mạn và kiêu kì hệt như người đang sở hữu nó.
- Mày tới trễ tận nửa tiếng đó thằng hâm!- Ken cằn nhằn.
Đúng thật là Ken giờ chẳng hiểu nổi thằng bạn mình nữa rồi! Chưa bao giờ hắn như thế, ken dám khẳng định điều đó! Chẳng lẽ vì vụ hôn thê? Nhưng rõ ràng là hắn đã nói với EKn là sau những lần hắn từ chối bằng những lời lẽ hết sức
" nhẹ nhàng
" thì ba hắn chả đá động tới nữa! Hông lẽ lại có vị hôn thê mới sao?
- Họp lẹ đi, tao bận!- Jun.
- Làm gì nóng vậy? Biết tụi tao chờ bao lâu ko? - Ken.
- Mày thấy nóng à? Vậy mà có người kín bưng!
Hắn liếc nhẹ mắt sang nó rồi nhếch môi cười.
Khỏi nói cũng đủ biết hắn xỏ xiên ai, chỉ có Ken với Pj là đơ mặt ra ko thể hiểu gì.
- Tay?
Nó cố tình bơ đi câu nói của hắn mà chuyển sự chú ý sang cánh tay của Pj, nghe đến đó, Ken hơi giật mình, ko biết ông quản gia có nghe theo lời Ken nói ko.
.
- Cậu chủ...
Ken đang đi chợt sững lại, chuyện băng bó... ông ta thấy rồi sao?
- Thấy rồi? - giọng Ken thoảng qua nhẹ như 1 làn gió trong màn đêm mỏng manh.
Trước câu hỏi của Ken, ông ta tự cho phép bản thân mình im lặng.
- Nếu Pj đề cập đến chuyện đó, nói ai cũng được, tuyệt đối ko được nói tôi!
Ken buông ra những lời nói rất khẽ... khi đi lướt qua ông quản gia già...
Nhìn bóng lưng Ken khuất dần sau những bậc cầu thang, ông khẽ lắc đầu. Ánh mắt đó của Ken khi nhìn Pj có chút gì đó dịu dàng nơi đáy mắt... 1 chút thôi! Nhưng lâu lắm rồi... ông mới thấy lại cái được gọi là 1 chút đó... Có lẽ... Ken chưa nhận ra mình đã có chút thay đổi... nếu cứ như thế... ko sớm cũng muộn, có một ngày... Ken sẽ phải hối hận...
.
Pj vừa nghe câu hỏi của Zu thì chợt ngẩng ra. Nhỏ nhìn vào cánh tay đang băng bó của mình. Hôm qua trong giấc mơ, nhỏ thấy mình được Ken băng giúp. Ko biết thực tế ra sao, ko biết ng` trong thực tế đã làm nhẹ nhàng như thế nào- người đó hẳn đã rất nhẹ, nhẹ đến mức nhỏ chẳng thể cảm nhận đk những cái đau rát khi người đó gấp những mảnh thủy tinh ra khỏi tay mình. Là tại nhỏ hông muốn mở mắt ra, vì sợ giấc mơ đó sẽ tan biến hay vì người đó thực sự nhẹ nhàng, sợ làm đau nhỏ??? Nhưng đó chỉ là giấc mơ có Ken thôi, sáng sớm vừa tỉnh dậy, nhỏ đã rất ngạc nhiên với dải băng trắng trên tay mình. Cứ ngỡ giấc mơ hôm qua là thật, nhỏ đã vui nhưng rồi cũng đã thất vọng khi biết được người băng tay ình lại là 1 chị hầu gái, cũng phải, đường băng chuẩn thế mà, lại rất đẹp nữa! Hẳn chị ta đã băng cho Pj rất kĩ nhỉ???
- Ko có gì!
Mất khoảng khá lâu để Pj trả lời cho câu hỏi đó. Kèm theo là một nụ cười rất tươi, càng ngày nhỏ đóng kịch càng giỏi nhỉ?
" Tim và miệng là những bộ phận chẳng liên quan đến nhau... vì thế... khi tim đau thì miệng vẫn có thể mỉm cười
"
Nhỏ cứ ngỡ hôm qua Ken say nên chẳng còn nhớ gì thế enn6 bây giờ nhỏ mới có thể bình tahn3 khi đối mặt với Ken như thế!
- Jun, chờ xí! Em mang nước ra cho anh!
Nói rồi nhỏ chạy biến ra khỏi phòng khách.
Bất chợt điện thoại Ken đổ chuông, vậy là tên đó cũng ra chỗ khác để nghe điện thoại.
Trong phòng chỉ còn 2
" tảng băng
", nhiệt độ giảm đi thấy rõ dù điều hòa đang ở mức trung bình!
Hắn ngồi đan chéo 2 chân mình lên bàn, 2 tay khoanh trước ngực, mái tóc bạch kim mượt mà rủ xuống do ko có chất xúc tác của gel nên nó ôm lấy gương mặt góc cạnh đó, chưa kể đến chiếc sơ mi trắng trên người hắn, trắng theo 1 nghĩa thực sự, ko vướng chút bụi bẩn nào, chiếc áo che lấy bờ vai rộng mà nó đã từng tựa vào khi hắn cõng nó trên vai, cả cái nét mặt lạnh băng... trông hắn cứ như 1 thiên thần... 1 thiên thần thuộc về miền băng mảnh.
Nó cần giải quyết với Pj một số chuyện nên toan đứng dậy, nó cần tìm Pj... nếu ko giải quyết rõ thì cơ thể nó sẽ rất khó chịu.
Chỉ còn cách cánh cửa 1 khoảng nữa thôi là nỏ đã chạm tới cửa vậy mà có một bàn tay rắn chắt đã níu giữ cánh tay nó... siết chặt...
Nó xoay lại, nhíu mày nhìn hắn. Hắn cũng đổi tư thế, 2 chân lúc này đã chạm đất và dần đứng lên đối diện với nó... Tay hắn làm nó đau, chỗ hôm qua vẫn chưa hết sưng mà...
Nó cứ im lặng ko hề lên tiếng rằng hắn đang siết vết thương của mình, cứ mím môi lại, ánh mắt có chút ko thoải mái...
Hắn nhận ra sự ko thoài mái đó trong mắt nó, nhưng hắn nghĩ theo nghĩa khác, hắn ko nghĩ là vì vết thương nên nó mới ko thoải mái... đó là vấn đề...
- Khó khăn vậy sao?- nhếch môi cười, ánh mắt xám tro như có những mảng băng vỡ.
Nó ko trả lời vì thực ra nó ko hiểu điều hắn đang đề cập chứ ko có bất kì ý gì khác.
Vì nó mặc áo tay dài nên hắn chẳng đủ tinh tế để nhận ra phía sau mảnh vải che tay đó là 1 vết thương đang sưng lên như dăng ứ mũ phía trong.
- Đúng thật thế rồi!- lại cười, 1 nụ cười có vẻ chua chát, hệt như nụ cười nó thấy khi hắn vừa nói chuyện điện thoại với ba hắn xong.
Thà là hắn cười những điệu cười ko mấy tốt lành nhưng ít ra nó còn đỡ hơn nụ cười đang hiện diện trước mặt nó... nó xoay mặt ra ngoài...
Hắn... lại nghĩ hành động đó mang một ý nghĩa khác... thì ra nó chẳng còn muốn nhìn thấy hắn nữa... thế cơ đấy... chỉ cần hắn biến là được chứ gì...
Cánh tay hắn siết nhẹ dần rồi từ từ buông thõng... ko có thêm bất kì lời mỉa mai nào khác... điều này làm nó ngạc nhiên...
Nếu ko muốn thấy hắn tới mức độ này thì thôi vậy! Hắn đi là được rồi! Đến bây giờ, hắn vẫn ko hiểu là mình làm sai chuyện gì...
Cái thứ cảm xúc hắn luôn phủ nhận trong giây phút nó đứng dậy muốn bỏ ra ngoài lại
" biểu tình
" 1 cách dữ dội... lúc đó... là giây phút hắn biết mình ko thể che đậy thêm cho cảm xúc của mình... thật ngu ngốc khi cứ trốn tránh, rồi chà đạp, hành hạ và coi thường điều đó... thừa nhận với lòng rồi thì sao? Đau hơn nhiều ý chứ! Mệt mỏi rồi! Hắn muốn quên đi cái cảm xúc chết tiệt này! Nó làm hắn đánh mất tự tin của chính mình... Chưa bao giờ hắn muốn quên đi 1 thứ nhiều như vậy!!! Hắn nên rũ bỏ cảm xúc đó??? Chắc thế! Vậy thì hắn sẽ rũ bỏ.
Phủ nhận rồi thừa nhận, tiếp theo là rủ bỏ!!! Có quá bất công cho cái được gọi là
" thừa nhận
"??? Nó chưa tồn tại được bao lâu mà!!!
Hắn rời khỏi phòng, sau lưng nó là 1 cánh cửa vừa khép lại...
Nó nhận ra, có cái gì đó rất ko bình thường trong mẩu đối thoại này!!! Ngẫm lại... có chăng cả hai đều ko thể hiểu được những ý nghĩ của nhau...???
Tất cả chỉ do hiểu lầm!!!
Ánh mắt vỡ vụn, nụ cười chua chát... nó cảm nhận được nỗi đau đó của hắn! Tại sao hắn lại đau! Vì nó??? Nếu thế thì xin đừng là sự thật!!! Nếu đó là sự thật thì những điều hiểu lầm trước đó, những hành động câu nói đó của nó sẽ khiến hắn đau hơn cả vạn lần! Nó ko muốn! Chỉ một mình nó đau thôi cũng được! Đây là lần đầu tiên trong đời nó muốn phản kháng lại 1 điều trong vô vàn điều trong cuộc sống!!! Nó luôn thả mọi thứ trôi tuột theo diễn biến tự nhiên!!! Nó sợ cái tổn thương mà nó dành cho hắn, nó sợ hắn sẽ cảm tahy61 điều đó thật! Nó... sai lầm quá lớn rồi!
Quá nhiều hiểu lầm nối tiếp nhau...
Ai làm ơn giúp cho hắn hiểu tất cả chỉ là giả dối...
Nó... đã hiểu cảm xúc cảu bản thân mình!!!
Khi bạn muốn gánh vát hết mọi đau đớn thay ột người
Thì khi đó bạn phải hiểu
Bạn đã yêu người đó hơn chính bản thân của mình...
Pj trở về phòng với li nước thì ko thấy Jun đâu cả, Jun bận đến thế sao??? Sao Zu lại đứng như trời trồng vậy nè!!!
Một lúc sau Ken bước vào và đi thẳng luôn vào cuộc họp... Ken đã gặp Jun phái ngoài, hắn nói tới giờ hắn bận nên ko họp được, có gì tối cứ vào bar nhắn lại với hắn, hắn ko có quyết định trong kì họp này, mọi người muốn thế nào thì thế đó!!!
Jun quả là càng ngày càng thay đổi! Ken... ko hiểu được hắn nữa rồi!
Nothing Gonna Change My Love For You Nothing Gonna Change My Love For You - Cheery_kul