Số lần đọc/download: 581 / 0
Cập nhật: 2017-09-24 21:43:40 +0700
Chương 51: Khải Hoàn ( 2)
-“V
i thần thay gia muội đa tạ hoàng hậu nương nương “_Tử Mộc Vạn Quân hoàn toàn cảm động trước con người của vị hoàng hậu này. Nàng thật sự chỉ xem trọng hoàng thượng …
-“Được rồi, ngươi lui ra đi “
-“Vi thần cáo lui “
Đợi Tử Mộc Vạn Quân đi khỏi, Mạc Tịnh Huyên mới dùng tay chống lên bàn để thân thể không sụp xuống. Tiểu Hy và Tiểu Nhu, Thẩm cô cô hốt hoảng, vội lại đỡ nàng
-“Nương nương “
-“Tiểu thư “
-“Tiểu thư “
-“Ta không sao “
Tiểu Nhu và Tiểu Hy vội đỡ nàng lại ghế ngồi. Mạc Tịnh Huyên đưa tay day day trán, thời gian này nàng quả thật lao lực quá nhiều, nghe lũ quan lại công kích không ít, rồi chuyện Tử Mộc Thanh Ninh.vv… thật đả kích người quá mà.
Tiểu Hy dâng một tách trà lên cho nàng, vừa do dự, vừa uất ức nói:
-“Tiểu thư, nô tì không hiểu, tại sao người lại đem công lao của mình để Tử Mộc tiểu thư kia hưởng hết chứ. Rõ ràng là người tốn sức thiết kế ra, người phải làm rõ chuyện này cho bá quan biết chứ? “
Mạc Tịnh Huyên đưa mắt nhìn Tiểu Hy một chút, rồi đặt tách trà xuống, không cười nói
-“Tiểu Nhu, muội nói xem “
-“Dạ tiểu thư. Tiểu Hy muội phải biết mặc dù Mạc phủ bây giờ như mặt trời ban trưa nhưng Tử Mộc phủ cũng không kém bao nhiêu. Nếu chuyện Tử Mộc Thanh Ninh được đưa vào cung làm phi thành công, thế lực sẽ cân bằng với Mạc phủ. Lũ quan viên đó chắc chắn sẽ không buông tha cơ hội này. Muội nghĩ bọn chúng sẽ nghe tiểu thư? Tin tiểu thư nói sao? “
-“Hừ, thật lấy lòng dạ tiểu nhân đo lòng quân tử mà. Mạc phủ chúng ta mấy đời trung thành, làm sao phải làm như vậy “ _Tiểu Hy hơi bất bình nói
-“Các đời đế vương trước đây đều rất lo lắng sự phát triển mạnh mẽ của bên họ ngoại “ _ Thẩm cô cô dâng một chút điểm tâm cho Mạc Tịnh Huyên, vừa nhắc
-“Ý cô cô là hoàng thượng … “ _Tiểu Hy hơi ngạc nhiên hỏi ngược lại
Ngược lại Thẩm Tương Dư không hế trả lời Tiểu Hy, bà đưa mắt nhìn Mạc Tịnh Huyên, mà nàng cũng đưa mắt nhìn bà … cả hai đều hiểu
-“Muốn biết chính xác, có lẽ chỉ có thể đợi hoàng thượng hồi kinh thôi “ _ Tiểu Nhu đứng một bên nói
Mạc Tịnh Huyên không biết tâm tình mình như thế nào. Nàng biết hắn vô tình nhưng nàng cũng tin vào sự chung tình của hắn, thật mâu thuẫn! Lỡ như hắn thật sự vì muốn cân bằng thế lục của Mạc gia và nạp Tử Mộc Vạn Quân như ý quần thần, nàng có thể chấp nhận sao? Câu trả lời là không! Chỉ hoặc là nàng, hoặc là kết thúc …
“Cổ Thần Phong, hy vọng chàng đừng làm ta hối hận với lựa chọn của mình “
…
..
.
.
Hôm nay kinh thành Tuệ quốc đặc biệt nhộn nhịp vì dân chúng đổ xô ra đường để đón hoàng đế của bọn họ đã khải hoàn trở về. Hai bên vệ đường họ không ngừng cờ hoa, reo hò, có rất nhiều thiếu nữ đỏ mặt thẹn thùng, hoặc có trường hợp kích động khi thấy Chu Hạo Đế. Ở phía Thanh Long môn, Huệ thái hậu cùng Mạc Tịnh Huyên cùng vài phi tần, còn có Tử Mộc thừa tướng cùng quan lại đang đứng chờ. Cùng là đón chờ Chu Hạo Đế, nhưng ở đây mỗi người lại mang một suy nghĩ …
Khi thấy bóng dáng cao lớn, thân giáp đen với phi phong đỏ rực, cưỡi trên con Lý phi sa oai dũng đang tiến lại gần, trên người nam nhân đó mặc dù vẫn mang phong thái đạm mạc nhưng Mạc Tịnh Huyên có thể thấy sự phấn khích trong đôi con ngươi đen không thấy đáy của hắn. Nàng biết, hắn cũng như nàng, đều muốn chạy thật nhanh lại để ôm chầm lấy đối phương cho thỏa mong nhớ.
Chỉ cách đám người Mạc Tịnh Huyên chừng vài thước thì Chu Hạo Đế đã vội vã phóng xuống ngựa, nhưng hắn chưa kịp chạy lại nắm lấy bàn tay nàng, ôm nàng vào lòng thì đã nghe một giọng nói run rẩy và mang chút khó xử
-“Hoàng …hoàng thượng …muội không xuống được … “
Trong tiếng ồn ào trên đường phố, không ai thấy Chu Hạo Đế hít một ngụm khí lạnh, rồi bỗng quay người đi lại cỗ xe ngựa đi theo ngay phía sau hắn. Típ theo mọi người lại thấy Chu Hạo Đế đỡ một thiếu nữ áo trắng trông dịu dàng như thiên tiên, gương mặt lại có chút tái nhợt. Khi vừa được Chu Hạo Đế đỡ xuống xe ngựa lại nghe nàng “ A “ một tiếng, rồi ngã vào trong lòng Chu Hạo Đế, mà theo quán tính mọi người lại thấy Chu Hạo Đế vội đỡ lấy nàng.
Thái Hậu hơi ngờ vực quan sát, quần thần phía sau thì cười đắc ý “ xem đi, xem đi, rõ ràng hoàng thượng rất quan tâm Tử Mộc tiểu thư, nâng niu thế còn gì “. Đức phi thì chỉ hơi khó hiểu nhìn nhưng rất nhanh cũng bị nàng che giấu đi, Lương phi cùng Hiền phi thì ánh mắt hằn lên sự ghen ghét “ hừ, lại thêm một con hồ ly tinh “, Thục phi quan sát xong lại liếc mắt nhìn Mạc Tịnh Huyên “ không biết tâm tình hoàng hậu như thế nào a? “. Mà Mạc Tịnh Huyên hơi nheo mắt, nếu ai để ý có thể thấy được tay nàng bất giác run lên.
Sau khi Chu Hạo Đế đỡ Tử Mộc Thanh Ninh xuống thì mới sai một nô tì lại đỡ nàng ta. Tử Mộc Thanh Ninh bước chân khập khiển có vẻ khó khăn. Chu Hạo Đế cũng chẳng bận tâm nữa, bước vội lại chỗ Mạc Tịnh Huyên. Thấy mọi người hành lễ, Chu Hạo Đế phất tay miễn lễ, hắn nắm chặt lấy bàn tay của Mạc Tịnh Huyên, nàng cũng nhìn hắn mỉm cười một chút, Huệ thái hậu thật không muốn phá đi không khí của đôi phu thê này, nhưng bà phải hỏi thôi:
-“Hoàng nhi, Thanh Ninh là sao vậy? Sao lại cùng con trở về, rồi sao lại bị thương thế kia? “
Chu Hạo Đế không trực tiếp trả lời câu hỏi của thái hậu mà ném cái nhìn sắc lạnh qua cho Tử Mộc Vạn Quân. Tử Mộc thừa tướng lưng toát mồ hôi lạnh, trời ơi, có ai hiểu cho hắn không? Một bên là huynh đệ chí cốt của mình, một bên lại là muội muội ruột, thật sự là làm khó hắn mà. Tử Mộc Vạn Quân bị Chu Hạo Đế nhìn như vậy, vội vàng bước lên thỉnh tội
-“Bẩm thái hậu, là vi thần thất trách, không bảo bang được tiểu muội, để nàng chạy loạn làm phiền đến việc quân binh của hoàng thượng, mong thái hậu cùng hoàng thượng trách phạt “