Nguyên tác: One Heart To Win
Số lần đọc/download: /
Cập nhật: 2023-06-19 09:36:07 +0700
Chương 50
R
OSE ĐỨNG BÊN CỬA SỔ phòng bà trong nhà trọ ở Nashart. Bà đã thuê một phòng để chuẩn bị cho đàng hoàng. Hôm nay bà phải thật hoàn hảo. Bà không nhìn thấy ai đợi bên ngoài. Bọn chúng luôn ở đây, những kẻ theo dõi bà, luôn luôn ở trong tầm mắt bà, công khai, không hề che dấu. Lão Parker muốn bà biết. Những người theo dõi bà những năm qua thậm chí còn kính cẩn gật đầu chào khi bà đi ra ngoài. Họ đã theo bà quá lâu. Hầu hết đều không quá một năm trước khi họ nghỉ hoặc có người khác đến thay. Suy cho cùng thì đó cũng là một công việc nhàm chán. Cảm giác thật kỳ lạ khi không còn ai theo bà nữa, lạ thường đến mức sau một lúc lâu bà dừng lại và liếc ra sau để tìm kiếm. Nhưng họ đi hết rồi. Bà đã có lại cuộc sống của mình. Bà có thể có lại chồng mình – nếu ông tha thứ cho bà.
Spoiler
Bà không thể tin được bà đã gần như bế tắc trong cơn ác mộng này như thế nào. Bà đang trong khách sạn để soạn đồ đi đến Montana, để xem cái gì làm cho con bà hoảng loạn và cầu xin quay về nhà trong bức thư cuối gửi cho bà. Thật sự không còn thời gian để đến gặp lão Parker một lần nữa vì tàu sẽ chạy trong vài giờ tới. Bà đã đến dinh thự đó 5 lần từ khi đến Chicago, lần nào cũng bị đuổi về. Không ích gì khi thử cố lần nữa. Nhưng bà vẫn đến. Và bà được phép vào. Để nghe thấy điều cuối cùng bà mong được nghe. Parker đã chết.
Lão chết 2 ngày trước, khi bà đang tuyệt vọng ở lỳ trong khách sạn, không buồn ra ngoài hay mua báo đọc. Cả căn nhà lão trùm trong tang tóc, hay ít nhất là nó có vẻ như thế. Người đàn ông đó đã làm bà tin rằng cái chết của lão cũng không mang lại sự khác biệt nào hết, rằng mối thù này sẽ vẫn tiếp tục dù lão có nằm dưới nấm mồ. Lão không lường đến việc người vợ của mình, Ruth, không làm theo ước nguyện của lão.
“Tôi không thể trả lại cho cô những năm tháng đã qua, nhưng tôi đảm bảo với cô tôi sẽ không quẳng tiền vào một việc như thế nữa,”bà Ruth nói khi tiếp Rose ở sảnh khách sạn trong ngày cuối cùng bà ở Chicago. “Chồng tôi đã sai. Tôi biết ông ấy đã làm nhiều việc tồi tệ, nhưng tôi nghĩ chuyện ông ấy gây ra cho cô là độc ác nhất. Ông ấy không dám thừa nhận rằng con trai chúng tôi quá ủy mị. Ông ấy phải đổ lỗi cho ai đó về cái chết của Mark trong khi đó chính là lỗi của Parker vì đã quá bảo bọc con trai mình trong suốt cả cuộc đời. Thật lòng mà nói, Rose ạ, Parker chết đi không chỉ mang lại sự tự do cho cô, mà còn cho cả tôi nữa.”
Ngày hôm đó Ruth nói rất nhiều, tìm mọi cách để chuộc lỗi, kể cả dùng một số tiền lớn. Bà nói Parker rất giỏi làm ăn, nhưng là một kẻ ngu ngốc trong chuyện gia đình. Bà nói đã ngừng yêu lão ngay sau khi họ cưới nhau và thừa nhận, “Ông ấy không hề biết, lão quá vô tâm.”
Rose choáng váng nghe bà nói chuyện.
Ngày đầu tiên trên tàu bà vẫn rất hoang mang. Quá nhiều cảm xúc nhấn chìm bà trong suốt chuyến đi đến Montana, hy vọng, lo lắng cho Tiffany, cả nỗi căm hận Parker vì đã không chết sớm hơn, nhưng khi đến Montana thì chỉ còn lại một điều thôi. Sự háo hức.
Giờ, bà vẫn đang háo hức như một cô nữ sinh khi lao xuống sảnh khách sạn. Một chiếc xe ngựa đã đang đứng chờ bên ngoài để đưa bà đến trang trại nhà Callahan. Bà sẽ đón Tiffany và lôi con bé đến trước mặt Frank. Rồi sau đó thì sao? Bà không biết. Bà đã được trả lại cuộc sống của mình. Chuyện xảy ra hôm nay sẽ quyết định cuộc sống có lại trở nên đáng sống với bà như trước kia không...
“Chà chà, cô không phí chút thời gian nào hết phải không, cô Warren?”
Bà biết giọng nói đó, giọng nói kinh tởm đó. Nó hút hết màu sắc trên mặt bà khi bà từ từ quay lại đối mặt với người đàn ông đã uy hiếp bà trong suốt những năm qua. Gã đã bắn Frank và thề sẽ giết ông nếu bà không làm đúng những gì hắn bảo. Bà cũng biết hắn là ai. Bà đã tốn rất nhiều tiền để tìm ra hắn. Bà đã muốn tống hắn vào tù để hắn không bao giờ có thể nhìn được ánh sáng ban ngày nữa. Nhưng bà bị chặn mọi nẻo. Ông chủ của hắn quá mạnh, nắm trong tay rất nhiều người có chức quyền. Mà William Harris lại là cánh tay phải đắc lực của Parker Harding.
Bà luồn tay vào ví để nắm lấy khẩu súng lục trước khi nói, “Tôi đã nói chuyện với Ruth Harding, vợ lão Parker. Sự trả thù của lão kết thúc rồi.”
“Tôi biết.”
“Bà ấy còn nói di chúc của lão không nói gì đến nó cả. Luật sư của họ là bạn thân của bà ta, không phải của lão.”
“Tôi biết.”
Mắt bà nheo lại. “Vậy ông còn làm gì ở đây, ông Harris? Tôi chăm chú nghe ông nói đây. Nếu ông nghĩ có thể tống tiền tôi, vì bất cứ lý do gì, thì tôi tôi sẽ tự mình bắn ông đấy.”
Gã trơ tráo tặc lưỡi. “Đây là cái cô thật sự muốn hy sinh thời gian quay về nhà sao? Trong tù, vì giết một người không mang theo vũ khí? Có lẽ cô nên biết rằng tôi không phải là tay súng bắt thuê, cô Warren. Không mức lương nào đủ với tôi đâu. Parker biết điều đó. Tôi hưởng lợi tức từ tất cả những phi vụ làm ăn tôi giúp ông ta và sẽ tiếp tục quản lý tài sản của ông ta. Càng có lãi thì tôi càng có nhiều tiền. Vợ ông ta biết giá trị của tôi. Bà ta đã đảm bảo rằng hợp đồng giữa tôi và chồng bà ta sẽ vẫn tiếp tục.”
“Nhưng không phải hợp đồng liên quan đến tôi, vậy sao ông phải nói cho tôi biết chuyện này? Sự trả thù của Parker đã theo lão xuống mồ rồi. Bà Harding cũng đã ra lệnh hủy bỏ theo dõi tôi và chồng tôi rồi. Kết thúc rồi!”
“Tôi chỉ thấy chuyện đó thật thú vị,” gã tự mãn nói, giọng hoàn toàn bình thản. “Trong suốt những năm theo dõi lũ nhà Warren, nhìn thấy chúng lao vào rắc rối với kẻ thù của mình. Parker vẫn không biết chuyện đó. Ông ta chỉ biết tôi có rắc rối với mỏ đồng mới và cho tôi quyền giải quyết nó theo cách hiệu quả nhất mà tôi vẫn làm. Tôi chỉ đang làm việc của tôi thôi. Giờ cô cũng đã ở đây, tôi thấy có nhiều cách để giải quyết rắc rối trong chuyện làm ăn của tôi hơn rồi đấy.”
Gã cười và bỏ đi. Tay Rose run rẩy. Lẽ ra bà nên bắn hắn. Hắn cũng có tội như Parker Harding, vì đã hủy hoại 15 năm cuộc đời bà.