Books are the bees which carry the quickening pollen from one to another mind.

James Russell Lowell

 
 
 
 
 
Nguyên tác: Hương Tình Yêu 7 Dặm
Dịch giả: Mai Hương
Biên tập: Ha Ngoc Quyen
Upload bìa: Ha Ngoc Quyen
Số chương: 67 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 16
Cập nhật: 2020-10-27 20:20:20 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 50
ào Nhà Vệ Sinh
Khổng Hưng Dân
Du lịch đến một thành phố lớn ven biển, tôi tự nhiên thấy tức bụng khi đang đi trên một đường phố nhộn nhịp.
Đưa mắt nhìn tứ phía mà không biết nhà vệ sinh công cộng ở đâu, tôi đang cuống lên thì một người đàn ông trung niên đi qua hỏi tôi có phải muốn đi vệ sinh không. Tôi vội vàng hỏi ông ta có thể làm việc đó ở chỗ nào. Ông ta bảo tôi đi theo.
Đến trước một công trình kiến trúc đàng hoàng, mĩ lệ, người đàn ông trung niên bảo: “Đây rồi!”. Tôi kinh ngạc. Đây chắc là một hoàng cung chứ đâu có thể là nhà vệ sinh công cộng?
Đúng lúc ấy, một cô gái xinh đẹp đi đến trước tôi, ngọt ngào: “Tôi là nữ hướng dẫn vệ sinh. Rất vinh hạnh được phục vụ. Mời ngài đi với tôi”.
“Nhà vệ sinh hào hoa biết bao, vào đây nhất định phải mất tiền chứ?”. Tôi hỏi.
Cô gái cười duyên dáng: “Chúng tôi nghĩ cùng ý nghĩ của khách đi vệ sinh, sốt ruột với sự sốt ruột của khách đi vệ sinh. Khách cứ tự nhiên sử dụng tiện nghi, xong xuôi mới trả tiền”.
Bước vào cửa chính, tôi thấy trên một bức tường treo rất nhiều tranh, cô hướng dẫn viên vệ sinh giải thích: “Đây đều là tác phẩm của các danh họa được mời vẽ. Chúng tôi treo những họa phẩm nghệ thuật bất hủ này ở đây vì muốn cho khách hàng cảm thấy đây không chỉ là nơi đi vệ sinh mà còn là một cung nghệ thuật. Ngài có thể hưởng thụ văn hóa nhà vệ sinh kỳ diệu không thể diễn đạt bằng lời này. Xin hãy thưởng thức bức thứ nhất: Mỹ nữ vào nhà vệ sinh.
“Được, xin hỏi ngài cần phòng loại mấy? Nhà vệ sinh của chúng tôi chia làm ba loại. Loại một tốt nhất, trang bị đầy đủ, bồn cầu tiên tiến sẽ làm ngài vừa lòng”.
“Thế thì cho tôi phòng loại một”.
“Phòng loại một, buồng số 1 đã có người, xin ngài vào phòng loại một buồng số 2. Tôi ở bên ngoài phục vụ ngài. Cạnh bồn cầu có điện thoại, xin ngài giữ liên hệ với tôi nhé!”.
Cô gái hướng dẫn vệ sinh chưa nói xong tôi đã xông vào buồng số 2, vì không thể nhịn được nữa. Bước vào, tôi ngạc nhiên há hốc ra. Chỗ đi vệ sinh này không chỉ có salon, bàn trà, giường mà còn có điện thoại, tivi, điều hòa... nữa. Đúng lúc tôi ngồi xuống bồn cầu thì từ bên ngoài vọng vào giọng cô hướng dẫn vệ sinh: “Xin ngài đi chầm chậm thôi, chúng tôi sẽ phục vụ ngài một nhạc phẩm tuyệt mỹ”. Âm nhạc liền nổi lên, mềm nhũn, cũng chẳng biết là khúc gì. Nói ra chắc chẳng ai tin, tôi nghe bản nhạc này thì không rặn được nữa. “Cô ơi! Có thể tắt âm nhạc đi không? Bản nhạc khiến tôi không đi được”, tôi cầm điện thoại yêu cầu.
“Ồ, sao lại như thế?”. Cô ta tắt nhạc rồi nói:
“Anh chắc biết âm nhạc có thể làm cho bò mẹ tiết thêm sữa, gà mẹ đẻ thêm trứng đấy”.
“Nhưng tôi không phải bò mẹ, cũng chẳng là gà mẹ!”. Tôi đáp.
“Thế thì để tôi ngâm cho ngài nghe một bài thơ vậy. Bài thơ này do một nhà thơ vĩ đại sáng tác, có nhan đề là A, nhà vệ sinh...
“Không, không cần, cái gì tôi cũng không muốn nghe”. Phải mất hai, ba lần khẩn cầu, cô hướng dẫn vệ sinh mới im đi cho. Phòng vệ sinh cuối cùng trở nên yên tĩnh.
Tôi đi xong, khi vừa đứng dậy thì lại nghe tiếng cô hướng dẫn viên vệ sinh: “Xin mời nằm lên giường, tôi sẽ massage cho ngài”. Vừa dứt lời, cô ta đã bước vào phòng. Tôi vội vàng: “Thôi thôi, tôi không cần massage”.
“Thế thì xin ngồi xuống đã, chúng ta vừa uống cà phê vừa nói chuyện phiếm. Tôi có thể hầu chuyện ngài về lịch sử nhà vệ sinh. Nhà vệ sinh còn gọi là nhà xí, sự ra đời của nó có thể truy nguyên từ...”.
“Tôi còn có công việc, để tôi đi”. Tôi quyết định thô bạo cắt ngang cô ta.
Cô hướng dẫn vệ sinh thở dài: “Ngài đã bận rộn thì chúng tôi đâu dám làm lỡ việc của ngài.
Xin ngài trả tiền cho. Phí hướng dẫn đi vệ sinh, phí ngồi trên bồn cầu, phí âm nhạc, phí điện thoại...Tổng cộng là 1200 tệ”.
Tôi bàng hoàng: “1200 tệ? Các người... các người mượn nhà xí để ăn cướp hả?”.
“Chúng tôi không mượn gì và cũng chẳng để làm gì cả. Nhà vệ sinh này tiêu chuẩn 5 sao, 1200 tệ còn là ưu tiên cho ngài đấy”.
“Ỉa một cúc cứt mất 1200 tệ. Tôi không trả”.
Mặt cô ta biến sắc, trở nên lạnh lùng và cười nhạt:
“Không trả thì đừng có mong ra ngoài. Ông xem, họ lại để cho ông ăn quỵt sao?”.
Tôi quay đầu liếc sang, lập tức thấy ở cửa nhà vệ sinh có hai gã to như hai con beo đứng ở đó.
May mà cô ta không đòi 5.000 tệ, tôi vừa trả 1.200 tệ vừa nghĩ.
Hài Xuân bình: Truyện ngắn làm thế nào để đạt đề tài lớn? Tác giả Vào nhà vệ sinh là người trí tuệ, đã đem việc bài tiết vốn gắn bó mật thiết với mỗi chúng ta gắn với một thủ pháp nghệ thuật hoang đường để châm biếm một cách tuyệt diệu.
Một chuyện chắc chắn là bịa đặt nhưng đã khiến bạn không thể không tin, vì nó là hiện thực cuộc sống. Có thể nói đây là “hàng” cao cấp trong
Truyện ngắn hài hước.
Truyện Ngắn Trung Quốc Cực Hay Truyện Ngắn Trung Quốc Cực Hay - Dương Hiểu Mẫn – Quách Lâm Truyện Ngắn Trung Quốc Cực Hay