Reading well is one of the great pleasures that solitude can afford you.

Harold Bloom

 
 
 
 
 
Tác giả: Tô Mịch
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: 沉香如屑
Dịch giả: Mạt Trà
Biên tập: Phạm Thanh Ngân
Upload bìa: Son Vo Di
Số chương: 83 - chưa đầy đủ
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2607 / 31
Cập nhật: 2024-10-26 21:04:44 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Ngoại Truyện 3: Càn Khôn Thuật
hượng
Bùm—
Cửa phòng bị tông mạnh văng bật ra, xào xạc đu đưa trong làn gió mai mát mẻ.
Đan Thục đầu đội trái banh lông trắng phau như tuyết bổ xộc lên giường, moi phắt Nhan Đàm đang quấn mình trong chăn ra, khóc lóc bù lu bù loa: “Nhan Đàm, Nhan Đàm tỉ tỉ… Hu hu hu, không xong rồi không xong rồi, hu hu hu…”
Nhan Đàm hận hết chỗ nói, nàng đang yên ổn nằm trên giường say giấc mộng đẹp, kết quả bị tiếng kêu khóc như mổ lợn giết dê của tiểu lang yêu làm cho giật mình tỉnh giấc, thực tình không phải cấp độ phẫn nộ bình thường.
Đan Thục ôm lấy nàng lắc lắc, tiếng khóc càng oang oang hơn: “Nếu mà để cha nhìn thấy, nhất định sẽ giết chết đệ, người nói đệ là nỗi sỉ nhục của lang tộc, thiên hạ không tìm đâu ra lang yêu nào ngốc như đệ nữa hết, hu hu hu…” Nó khóc miết khóc miết, đột nhiên bật ra một tiếng nấc cụt.
Tiểu lang yêu rất ngốc, điều này Nhan Đàm từ sớm thì đã phát hiện, từ lúc cha nó bao che bảo Đan Thục nhà hắn chỉ là tuổi còn quá nhỏ nên vẫn chưa hiểu chuyện lắm thì đã phát hiện rồi. Có thể hóa thành hình người, đa phần đều đã đến tuổi thành niên, mà đã thành niên thì không tính là bé bỏng nữa rồi. Riêng như Nhan Đàm trước đây lúc hóa người còn chưa thành niên, loại việc này cực kì hiếm gặp.
Nàng vỗ vỗ lưng Đan Thục, giọng nhỏ nhẹ hỏi: “Rốt cuộc là làm sao rồi? Đệ gần đây không phải tu luyện có tiến bộ, còn khiến cái đuôi mất luôn rồi sao, cha đệ sao lại đòi giết đệ chứ?”
Đan Thục vừa nấc cụt vừa nói chuyện một cách đứt quãng: “Tai, tai của đệ không xong rồi…”
Tiểu hồ ly nãy giờ bám lấy đỉnh đầu nó nhấc mình lên một chút, để lộ đôi tai với vị trí không được đối xứng cho lắm bên dưới.
Hóa ra Đan Thục mới vừa cho được cái đuôi biến mất liền muốn xê dịch đôi tai sói trên đỉnh đầu xuống hai bên mặt, kết quả không biết hụt tay làm sao, đôi tai kia chẳng những không chạy xuống hai bên mặt mà ngược lại còn biến thành không cân xứng trên đỉnh đầu.
Nhan Đàm lật chăn chui ra, vừa khoác áo ngoài vào rửa mặt súc miệng, vừa vắt khô khăn chìa sang: “Lau mặt đi, ta giúp đệ nghĩ cách xem thế nào, nếu như thực sự không được thì đi tìm Dư Mặc sơn chủ nhờ giúp một tay.”
Nàng vừa dứt lời, tiểu hồ ly chợt loạng choạng chực té, bi ai níu lấy tóc của Đan Thục kêu toáng lên. Đan Thục mặt mày méo xẹo: “Đau đau đau, Tử Viêm đệ đừng có túm ta mạnh như vậy! Nhan Đàm tỉ tỉ, tỉ coi đó, đệ thực tình không cách nào sang tìm Dư Mặc sơn chủ.”
Bởi nên mới đành lui xuống lựa chọn thứ hai.
Nhan Đàm thở dài một tiếng, bắt đầu lật tìm chồng sách vở liên quan đến tu hành trên bàn. Chỗ sách cổ này đều là của tiền nhân để lại, được tập hợp lưu giữ rất đầy đủ ở chỗ Dư Mặc, nàng mấy ngày nay đã mượn về xem.
Đan Thục chùi chùi mặt, bộ dạng đáng thương ngồi chồm hổm một bên nhìn nàng lật sách.
Nhan Đàm lật hết quyển này đến quyển khác, đột nhiên lên tiếng: “Chiêu càn khôn thuật này chắc là dùng được… Trên sách viết, trước đây có một lư yêu sau khi từ hình dạng con lừa hóa thành người thì móng guốc bị mọc trên mặt, bèn dùng càn khôn thuật dịch chuyển bộ guốc xuống dưới lòng bàn chân. Nếu dùng cách này di chuyển đôi tai của đệ xuống hai bên mặt, chắc là cũng được chứ nhỉ?”
Đan Thục xốc lại tinh thần, vỗ ngực nói lớn: “Đệ không sợ đâu, Nhan Đàm tỉ tỉ, tỉ cứ thử đi đừng ngại!”
Nhan Đàm không nhịn được cốc đầu nó một cái: “Có sợ cũng là ta sợ đây nè, không lẽ đệ không biết người thi thuật có thể bị yêu pháp phản phệ hả, ta mới nguy hiểm hơn đệ nhiều đó.” Nàng chỉ vào chiếc ghế đẩu mặt tròn kế bên: “Đệ ngồi đây, để ta thử xem thế nào.”
Đan Thục ngồi ngay ngắn nghiêm chỉnh trên ghế, nhưng lưng vẫn còn run run, miệng cà lăm cà lặp nói: “Lỡ như, lỡ như cuối cùng không thành, hai tai của đệ chạy xuống dưới chân thì làm sao đây?”
Nhan Đàm vô tình đáp: “Vậy thì đệ thay đôi giày bự hơn một chút chứ sao.”
Nàng cẩn thận đọc đi đọc lại chỗ chú văn trên sách, đoạn tay trái mới bắt quyết, đối diện với đỉnh đầu Đan Thục bắt đầu niệm, đang niệm tới mấy chữ cuối cùng thì bất chợt nhớ ra tiểu hồ ly đang nằm úp bụng trên đỉnh đầu nó, ngộ nhỡ lát nữa xảy ra sai sót, có khi nào tiểu hồ ly sẽ mọc dính lẹo vào mặt Đan Thục không đây, chừng đó nàng không cần Lâm Lãng với Tử Lân động thủ, tự mình kiếm cọng dây thừng thắt cổ chết quách cho rồi.
“Tử Viêm, đệ xuống đây một lúc cái đã.” Nhan Đàm chìa tay đưa tiểu hồ ly sang bàn, chuyên tâm niệm tiếp mấy chữ cuối cùng, ai dè đúng vào lúc niệm đến chữ sau chót, tiểu hồ ly thình lình nhảy tót lên, ngồi xổm ngay trên đỉnh đầu Đan Thục. Nhan Đàm cảm thấy đầu váng mắt hoa, cảnh vật trước mắt lắc lư không ngừng. Nàng khó nhọc cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy thân xác mình ngồi bên bàn, do đang dần mất đi chỗ dựa từ hồn phách mà chầm chậm ngã ra sau, còn nửa phần hồn phách đã rời khỏi cơ thể này lại đang di chuyển về phía tiểu hồ ly.
Tiêu rồi. Ý nghĩ chạy xẹt qua như dòng điện trong đầu, nàng nhân lúc hồn phách còn chưa hoàn toàn thoát ly cơ thể, tức khắc thi thuật một chiêu tỏa hồn chú, cố định cả Đan Thục và tiểu hồ ly tại chỗ.
Bịch một tiếng, Nhan Đàm chỉ cảm thấy thân người lắc mạnh cái, nàng lăn xuống đất té ngã, trước mắt ngợp một trời sao. Nàng rên tiếng than đau, kinh khiếp phát hiện mình đang phát ra tiếng kêu rừ rừ ư ử.
Không, không phải chứ?
Nhan Đàm dụi dụi mắt, chỉ thấy trước mắt là một bộ vuốt hồ ly, ngẩng đầu nhìn quanh một vòng, đồ đạc trong phòng vẫn như cũ, chỉ là toàn bộ đã trở nên rất đồ sộ.
Nàng và Tử Viêm hoán đổi cơ thể rồi.
May là trước đó đã thi thuật tỏa hồn chú, thế này tiểu hồ ly đã chiếm đóng thân thể nàng và tiểu lang yêu kia đều sẽ không thể bay nhảy lung tung. Tỏa hồn chú là cấm thuật, cho dù là Dư Mặc hay Tử Lân đều không biết dùng, dĩ nhiên trừ nàng ra không ai có thể giải được. Đương nhiên, cấm thuật đa số đều sẽ phản phệ lên người thi thuật, thế nhưng trải qua quá trình học tập và nghiên cứu cần cù không ngừng nghỉ, nàng đã mang tác động phản phệ truyền sang người kẻ bị thi thuật, hai người bọn họ sau khi tỉnh dậy áng chừng sẽ mất ngủ trong mười ngày nửa tháng.
Nhan Đàm hì hục nhảy lên chồng sách trên bàn, lại hì hục bám víu vào cuốn sách lật tới lật lui, cuối cùng hì hục banh mắt ra dòm đống khải thư (1) bự tổ bố.
Bộ vuốt hồ ly cứ trượt lên trượt xuống, nàng còn phải cẩn thận không bấu rách trang sách, dù gì đây đều là của Dư Mặc sưu tầm, nếu như bị nàng bấu hỏng, Dư Mặc nổi giận lên nói không chừng sẽ đem nàng chôn xuống ao sen ngoài cửa thưởng ngoạn.
Nhan Đàm nhảy lên trang sách, tỉ mỉ nghiêm túc muốn tìm cách phá giải càn khôn thuật, nhưng tìm tới tìm lui cũng không tìm ra cách gì. Lẽ nào trời muốn diệt nàng, muốn nàng từ nay về sau phải làm một con cáo ư? Đây còn chưa được xem là việc đau khổ nhất, nàng nhớ mang máng Tử Viêm còn cách ngày hóa thành người tới một trăm năm mươi mấy năm lận. Năm tháng đằng đẵng thế này, nàng phải làm sao trải qua đây trời?
Còn nữa, sau cùng nàng phải làm thế nào giải thích việc này với mọi người? Tử Viêm nếu muốn dùng bộ lốt của nàng sống qua ngày, dựa trên điệu bộ dính chặt như keo của nó với Đan Thục trước mắt, lại tưởng tượng thử tình cảnh bộ lốt của nàng quấn cứng ngắc lấy Đan Thục ư ư a a kêu miết. Nhan Đàm rùng mình hai cái, lại dùng bộ vuốt bấu mở một quyển sách khác.
Loại việc này tuyệt đối không thể xảy ra.
Vạn nhất cuối cùng không thể hồi phục, nàng vẫn là tự tay tuyệt đường sống của mình thì hơn…
Nàng đang hì hục vùi mình trong đống sách vắt óc suy nghĩ thì chợt nghe có tiếng bước chân rất khẽ rất trầm ổn bước tới trước cửa, âm thanh này vô cùng quen thuộc, không phải là—
Nhan Đàm giật bắn, từ trong đống sách lăn lê bò lết chui ra, trong tích tắc cứng đờ tại chỗ, thậm chí có thể nghe thấy âm thanh bộ xương hồ ly kêu rắc một tiếng.
Dư Mặc đứng cạnh cánh cửa phòng đã bị Đan Thục tông mở, dừng lại giây lát, đoạn nhấc gót bước vào trong. Hắn cúi đầu nhìn lướt qua bộ lốt ngã sõng soài dưới đất của Nhan Đàm, chầm chậm ngẩng đầu, nhìn Nhan Đàm trong bộ lốt hồ ly nằm giữa đống sách trên bàn.
Nhan Đàm đã sốt ruột tới rối như một mớ bòng bong, nàng nên làm sao đây làm sao đây, vờ như không có chuyện gì, hay là nhại kiểu dáng vẻ khiếp hãi hắn của Tử Viêm? Giữa lúc nàng đang nóng ruột thì nhìn thấy mấy ngón tay thon dài rắn rỏi lướt qua trên đỉnh đầu mình, cầm một quyển sách lên lật ra liếc qua vài liếc mắt.
Nhan Đàm toàn thân đông cứng, nàng bất chợt nhớ ra, cuốn sách Dư Mặc cầm lên chính là cuốn có ghi chép về càn khôn thuật. Hắn, hắn sẽ không nhìn ra được chuyện gì đấy chứ? Nếu như để hắn biết được nàng vốn chỉ là muốn giúp Đan Thục chỉnh lại vị trí đôi tai mà kết quả lại xoay sang đổi lốt với tiểu hồ ly, không biết sẽ bị chế giễu thế nào đây nữa. Chuyện này đúng là mất mặt quá đi.
Dư Mặc đoạn nhẹ nhàng đặt sách xuống, xoay đầu sang nhìn thân xác Nhan Đàm đang nằm sõng soài không biết trời trăng gì dưới đất. Hắn nhìn hết một lúc, khóe miệng không rõ thế nào lại phảng phất hiện lên nét cười, hơi cúi người xuống nắm lấy mấy ngón tay của bộ lốt kia.
Nhan Đàm ngồi xổm trên bàn thở phào nhẹ nhõm, Dư Mặc chắc là không phát hiện ra điều gì.
Thế nhưng mà, nàng thình lình lông tơ dựng ngược, Dư Mặc nắm tay nàng làm gì vậy? Không lẽ, hắn thực ra có thứ sở thích gì người khác không biết?
Nhan Đàm bịch cái lăn từ trên bàn lăn xuống, té chổng bốn vó lên trời. Dư Mặc nghe thấy động tĩnh quay lại, bốn mắt nhìn nhau giây lát, đoạn hắn đột nhiên đứng dậy bỏ ra ngoài.
Hắn, hắn cứ vậy mà bỏ đi sao? Dù gì bộ lốt của nàng cũng còn nằm chỏng chơ dưới đất mà, cũng không thèm dời nàng sang chỗ nào êm hơn một chút. Nhan Đàm lật mình, rất chi giận dữ, Dư Mặc đối với nàng thật không khỏi có phần vô tình quá rồi.
Nàng ngước đầu lên, chỉ thấy Dư Mặc mới ra khỏi cửa đột nhiên đánh vòng trở lại, tự nhiên bước tới trước mặt véo lấy cổ mình xách lên.
Nhan Đàm nhìn chăm chắm vào đôi ngươi thâm trầm đen sẫm của hắn, trong lòng có thứ hy vọng khó tả nên lời: Hắn vẫn là đã nhận ra nàng rồi ư? Thực ra như thế cũng không phải không tốt, nói không chừng hắn sẽ có cách khiến nàng biến lại hình dạng ban đầu, chỉ là động tác Dư Mặc xách nàng thật tình khiến nàng thấy không dễ chịu.
Dư Mặc xách theo Nhan Đàm trong bộ lốt hồ ly ra khỏi phòng, tiện tay khép cửa lại, đi được vài bước thì bắt gặp Bách Linh đang thả bộ ngược chiều.
Bách Linh tay ôm vài chiếc ngoại bào đã được giặt sạch sẽ gấp gọn gàng, mỉm cười cất lời: “Sơn chủ.”
Dư Mặc khẽ gật đầu, đợi lúc rẽ ở góc đường quẳng Nhan Đàm sang một bên, mắt chả buồn liếc lại bỏ đi thẳng.
Nhan Đàm lăn tròn một vòng trên đất, căm phẫn giơ vuốt hồ ly về phía bóng lưng hắn.
Dư Mặc, ta hận ngươi.
Nhan Đàm chấn thương tinh thần một lúc, quyết định vẫn là nên trông cậy vào bản thân. Đầu tiên phải bò trở lại phòng mình, sau đó mới có thể tiếp tục nghiên cứu chỗ yêu pháp trên mớ sách cổ.
Nàng loạng cha loạng choạng lon ton chạy được một lúc, trước mặt đột nhiên sượt qua một luồng gió lạnh, bèn vội rúc người thành một trái banh lăn ra sau tránh.
Giữa đám lá vụn tung bay chao liệng, Đường Châu đang luyện kiếm với một phong thái dũng mãnh hiên ngang. Đúng là tài hoa ngời ngời, Nhan Đàm cào cào bộ vuốt hồ ly, tán thưởng trong lòng một câu.
Đường Châu chợt dừng chiêu kiếm đang luyện, cùng nàng giao mắt giây lát, đột nhiên cúi người bế nàng vào trên cánh tay.
Nhan Đàm cảm khái không thốt nên lời, quả nhiên vẫn là sư huynh có lòng nhân hậu.
Đường Châu dùng chuôi kiếm chống cằm, khóe miệng khẽ cười: “Loài tam vỹ linh hồ này rất hiếm, không ngờ nơi này lại có một con.”
Thanh xà tiểu yêu đang săm soi sau lưng hắn lập tức tiếp lời: “Đây là đệ đệ ruột của hồ nữ Lâm Lãng, vừa được mang tới đây năm ngoái.”
Đường Châu à tiếng, giơ tay xoa xoa đầu Nhan Đàm, miệng lẩm bẩm: “Ta còn tưởng đâu…” Hắn đặt Nhan Đàm trong bộ lốt hồ ly xuống, tự nhiên xoay người đi về phía thanh xà tiểu yêu kia.
Nhan Đàm đực mặt ra hết một lúc: Hắn cứ vậy mà đi hả? Không phải chứ, nàng vốn còn định mượn tay Đường Châu về lại nhà mình mau một chút nữa.
Thanh xà yêu nọ chợt lên tiếng hỏi: “Đường công tử, công tử hôm nay không tới tìm Nhan Đàm cô nương ư?”
Đường Châu không mấy để tâm ừm tiếng: “Vừa nãy gặp sơn chủ của các người, huynh ấy bảo Nhan Đàm còn ngủ, nên không sang đánh thức nàng ấy nữa.”
Nhan Đàm nổi quạu, Dư Mặc đúng là quá độ vô lại, cho dù nàng thực sự còn đang ngủ chưa dậy, vậy tốt xấu gì cũng nên giúp dời người nàng từ dưới đất lên giường chứ? Còn Đường Châu cũng vậy nữa, việc không bình thường như vậy mà cũng không đi xem thử, uổng phí bọn họ còn có giao tình vào sinh ra tử!
“Vậy hôm nay để ta dẫn công tử dạo chơi nơi này nhé?” Thanh xà yêu thướt tha duyên dáng bước tới bên cạnh Đường Châu, ngọt ngào cười duyên.
Nè, Đường Châu hắn là thiên sư, chuyên môn đuổi quỷ trừ yêu đó, bộ nàng không sợ hắn bán đứng mình sao hả?
Nhan Đàm và tiểu thanh xà này quen biết nhau từ lần đầu đặt chân đến Da Lan sơn cảnh, họ đều được chọn làm thị thiếp cho sơn chủ đưa tới nơi này. Nhưng cuối cùng Dư Mặc đã chấm trúng nàng.
Thực ra dung mạo của tiểu thanh xà này rất xinh đẹp, dáng người cũng chuẩn, nhưng Dư Mặc cuối cùng không chọn nàng ta xét tình lý cũng là điều dễ hiểu.
Hoa cắm trên đầu tiểu thanh xà này đều rất tươi đẹp rực rỡ, nhưng hoa đẹp hơn đi nữa mà cắm đầy đầu thế này thì cũng chả đẹp được tới đâu.
Nhan Đàm gục mặt ủ rũ chân thấp chân cao chạy về phòng mình, đột nhiên có một giọt nước từ trên đỉnh đầu rơi xuống, đáp trúng vào ngay trán nàng.
Nàng ngước nhìn thử sắc trời, hôm nay trời trong nắng đẹp, nhìn không giống như sắp sửa đổ mưa. Nàng chầm chậm dòm lên đỉnh đầu, chỉ thấy trên ngọn cây là một con biên bức tinh bự chảng đang treo ngược mình, miệng chảy nước dãi dòm nàng chằm chằm, từ từ nhe hàm răng sắc nhọn sáng loáng trong mồm ra.
Nhan Đàm cứng đờ tại chỗ, đợi khi hoàn hồn thì đã lăn lông lốc xuống sườn núi, bõm cái đâm đầu vào đúng một vũng bùn nhão.
Chú thích:
(1) khải thư: còn gọi chính thư hay chính khải, thể chữ bắt nguồn từ cuối thời Đông Hán, phát triển toàn diện trong giai đoạn Ngụy, Tấn và Nam Bắc triều, đạt đến đỉnh cao dưới thời nhà Đường và được sử dụng rộng khắp cho đến ngày nay.
Hạ
Nhan Đàm ngộ rồi.
Sắc trong Phật pháp tức là bề ngoài, sắc tức là không, bề ngoài tức là không, bề ngoài trước đó của nàng là không, thân xác hồ ly hiện giờ cũng là không.
Lúc nàng bò ra được từ trong vũng bùn thì đã sức cùng lực kiệt, bộ lông trắng phau như tuyết biến thành xám xịt, trông vào không giống hồ ly mà ngược lại giống một con chuột xám cỡ bự hơn.
Thôi được rồi, hồ ly cũng là không, chuột bự cũng là không.
Nàng quyết định sang suối nước nóng rửa ráy sạch sẽ đống bùn bê bết trên người.
Con đường trước mặt vô cùng gian nan, nhưng nàng đã rất phấn đấu bò được tới nơi có suối nước nóng ở phía sau núi. Hồ nước nóng đang bốc hơi nước trắng mờ, mặt nước còn sủi bong bóng, nhìn vào vô cùng hấp dẫn.
Nhan Đàm hớn hở lăn tròn về phía hồ nước, nhưng còn chưa kịp xuống nước thì đột nhiên đã bị một bàn tay ngọc mơn mởn xách đuôi lôi ra. Nàng nghi hoặc ngoái đầu lại, thấy Bách Linh đang giận dữ nhìn mình, lên tiếng trách mắng: “Tử Viêm, đệ làm sao mà mình mẩy dơ hầy vậy nè? Không phải ta đã nói rồi ư, suối nước nóng này là nơi sơn chủ ưa thích, đệ dơ như vậy còn dám tới tắm?”
Nhan Đàm cúi gằm mặt. Nàng trời sợ đất không sợ, không sợ Dư Mặc không sợ Tử Lân, chỉ là có một tẹo hãi Bách Linh.
Bách Linh đặt chiếc khay trên tay xuống, dùng chiếc gáo gỗ múc một ít nước từ suối nước nóng, xách nàng lên đi ra xa, một gáo nước đổ ào xuống.
Nhan Đàm lắc lắc mình, giũ cho chỗ nước trên người văng ra.
Bách Linh mỉm cười: “Sạch sẽ rồi đó, đệ đi chơi đi!” Đoạn xoay người đi về phía suối nước.
Nhan Đàm ngồi chồm hổm dưới đất, ganh tị dòm chằm chằm suối nước nóng bốc hơi nghi ngút.
Được một lúc thì Dư Mặc thả bộ bước tới, tự nhiên cởi bỏ ngoại bào, Bách Linh lập tức bước lên đón lấy, lại kiễng chân giúp hắn gỡ chiếc trâm bạch ngọc cài trên tóc xuống. Dư Mặc người khoác áo trong bước xuống suối nước nóng, qua một lúc sau, lại đặt bộ quần áo mặc lót trong đã ướt mèm lên thành hồ.
Bách Linh xắn cao tay áo, múc nước giúp hắn xối ướt chỗ tóc đen như mặc ngọc, chầm chậm thoa đều bồ kết, cuối cùng múc nước xả sạch hết bọt bồ kết. Nhan Đàm chỉ có thể gọi là ghen tị đến đỏ cả mắt, chầm chậm bò vài bước về phía hồ nước nóng.
Bách Linh làm xong phận sự, khẽ cất tiếng hỏi: “Sơn chủ, có cần Bách Linh giúp người bóp vai kì lưng không?”
Nhan Đàm dùng vuốt hồ ly xoa xoa cằm, lòng nhủ, lúc này nàng phải chăng nên tránh mặt, bóp vai kì lưng, ngộ nhỡ tới lúc đó lửa gần rơm bén cháy phừng phực, bóp vai kì lưng biến thành xuân cung sống, nàng ở một bên coi lén liệu có bị nổi lẹo không đây?
Dư Mặc tựa vào thành hồ, thấp giọng bảo: “Không cần đâu, ngươi cứ đi làm việc của mình đi.”
Bách Linh khe khẽ vâng tiếng, xoay người rời khỏi.
Nhan Đàm vẫn ngồi xổm ở chỗ cũ, định đợi hắn đi rồi mới nhảy vào suối nước nóng ngâm một chập cho đã đời, bỗng thấy Dư Mặc ngoái đầu, nhìn mình nhè nhẹ mỉm cười: “Sang đây.”
Tiểu hồ ly nhìn thấy hắn chạy còn không kịp, có đâu còn ở đó nghe lời hắn, may thay bên trong là Nhan Đàm chứ không phải Tử Viêm. Nhan Đàm lon ton chạy sang, ngồi xuống bên trên thành hồ.
Dư Mặc véo lấy cổ nàng xách vào giữa suối nước nóng, thẳng thừng nhanh gọn buông tay.
Nhan Đàm rơi tõm vào nước, huơ tay khua chân mấy cái, ngờ ngợ hiểu ra một việc lớn kinh khủng khiếp: Tiểu hồ ly không biết bơiii, Dư Mặc đây là muốn nhân thời cơ dìm chết nàng ư? Cách chết này thực sự quá dã man cũng quá khó coi. Đang mải vẫy vùng trong nước thì bỗng nhiên bị Dư Mặc tóm lấy vớt lên. Hắn khẽ mỉm cười: “Người ngươi bẩn thế này, lăn lóc ở đâu mới về đấy hả?”
Nhan Đàm há mồm, đoạn mới nhớ ra bộ lốt hồ ly này căn bản không thể nói chuyện, chỉ có thể làm thinh nhìn hắn.
Nàng thề có trời chứng giám, thề độc luôn cũng được, nếu Dư Mặc dám ức hiếp nàng trong lốt hồ ly, đợi khi khôi phục lại hình dạng cũ, nhất định nàng sẽ gom đẹp cả vốn lẫn lời tính sổ với hắn.
Dư Mặc chẳng nói thêm gì, tựa vào thành hồ nhắm mắt nghỉ ngơi.
Nhan Đàm chỉ đành bám lấy tảng đá ven bờ khó khăn nổi trên mặt hồ cùng đám bọt nước. Thế nhưng mà, nàng đã thấy qua dáng vẻ quần áo chỉnh tề của Dư Mặc, cũng đã thấy qua dáng vẻ quần áo không chỉnh tề chỉ mặc đơn y của hắn, nhưng bây giờ mới là lần đầu tiên thấy dáng vẻ không mặc quần áo của hắn. Nàng tinh mắt nhìn thấy, ngay giữa lồng ngực hắn có một vết sẹo lâu năm rất sâu rất dài, tuy đã trôi qua rất lâu những vẫn chưa bằng phẳng trở lại.
Nhìn hình dạng của vết sẹo này, có vẻ như là bị thứ binh khí cùn lưỡi nào đó đâm xuyên qua lồng ngực.
Giữa màn hơi nước lởn vởn lượn lờ, vết sẹo này hiện lên đo đỏ, tương phản với làn da trắng ngà của hắn, trông vào đặc biệt xốn mắt. Bình thường mà nói, một nam tử trắng trẻo rất dễ gây cảm giác nhu nhược, thậm chí là ẻo lả, thế nhưng Dư Mặc lại không hề mảy may toát chút vẻ nhu nhược.
Nhan Đàm ngâm nước mệt rồi, tự mình bò trở lên bờ, thấy Dư Mặc cũng chẳng có phản ứng gì, bèn lảo đa lảo đảo chạy khỏi.
Từ phía xa xa, Nhan Đàm đã trông thấy mái nhà thân thương của mình, đang định tăng tốc chạy ù sang thì bỗng tông phải gấu áo của ai không biết, bị văng ra xa một khúc, té ngã chổng vó, trước mắt ngợp một trời sao, hự hự rên cả buổi trời cũng còn chưa bò dậy nổi.
Hôm nay nhất định không hợp xuất hành, là ngày đại hung, cho nên nàng mới trăm bề xui xẻo.
Đang nghĩ vậy thì thân người chợt bị tóm chặt, nàng bị ai đó nắm ba chiếc đuôi xách dậy, một gương mặt khôi ngô tuấn tú phản chiếu vào mắt. Đường Châu tay xách đám đuôi của nàng: “Mi cũng đến tìm Nhan Đàm? Thế thì cùng đi vậy.”
Nhan Đàm phát ra tiếng kêu bi ai vùng vẫy, Đường Châu Dư Mặc hai tên vô lại các người, không biết ẵm động vật nhỏ thì đừng có ẵm, người thì véo cổ, kẻ thì xách đuôi, nàng thật sẽ bị hành hạ chết đó!
Đường Châu bước tới phía ngoài căn phòng, chạm nhẹ vào cánh cửa phòng đang đóng, đoạn không mấy để tâm, dáng bộ phóng khoáng phất tay áo cái hất bay cửa phòng, tự nhiên bước vào trong.
Nhan Đàm đã không còn muốn ca thán hành vi không gõ cửa mà trực tiếp phá cửa xông vào của hắn, nàng thật lòng rất xót xa cho cánh cửa kia, đợi hồi phục rồi, nàng phải đổi cánh cửa kiên cố hơn phòng trộm mới được.
Đường Châu trông thấy bộ lốt đang nằm ngủ thẳng cẳng dưới đất của Nhan Đàm, bước sang nhấc gấu áo cúi người xuống nhìn qua, đoạn chìa tay sang ấn cái lên người nàng.
Nhan Đàm nghiến răng, hai mắt tóe lửa dòm hắn.
Đường Châu đặt Nhan Đàm trong lốt hồ ly xuống, tự nhiên bước tới bên bàn, lật tìm trong đống sách nọ một lúc, cuối cùng mở quyển có chép về càn khôn thuật rất nhanh nhìn lướt qua vài cái, đoạn hết sức bình đạm cất giọng: “Hóa ra là đã hoán hồn.”
Nhan Đàm sụp đổ.
Đường Châu ngươi lúc nào không nhạy bén lại cứ khăng khăng chọn đúng lúc này mà nhạy bén vậy…
Hắn thủng tha thủng thẳng ngồi xuống chiếc ghế đẩu cạnh bàn, một tay chống cằm, mắt nhìn Nhan Đàm trong lốt hồ ly: “Tỏa hồn chú à, có điều chỉnh sửa lại cũng không tồi. Hoàn toàn, triệt để, thiệt người lợi thân.”
Nhan Đàm bấy giờ đã cứng đờ như một tảng đá.
Đường Châu khóe miệng khẽ cười: “Thế này đi, chúng ta lập một hiệp định quân tử. Ta giúp ngươi hoán đổi hồn phách trở lại, đồng thời cũng giúp ngươi giữ kín việc này. Còn ngươi, nếu có ngày nào đó chọc giận ta, thì bí mật này sẽ giữ không xuể nữa. Thế nào?”
Mắc mửa, đây mà hiệp định quân tử cái gì, ngươi rõ ràng không phải quân tử còn muốn ở đó giả đò nói phét không biết ngượng mồm? Trò này của ngươi kêu là thừa nước đục thả câu! Nhan Đàm đấu tranh tư tưởng hết nửa ngày, cuối cùng cứng nhắc vẹo cổ cái.
Nhan Đàm cuối cùng đã quay về trong thân xác của chính mình.
Nhất thời nàng còn cảm thấy dùng hai chân đi lại rất không quen.
Tiểu hồ ly và Đan Thục lơ mơ ngơ ngác ngồi chụm vào một chỗ, dường như không nhớ được trước đó đã xảy ra chuyện gì. Đấy là việc hết sức bình thường, hồn cũng bị khóa luôn rồi, làm sao còn nhớ được việc gì đã xảy ra?
Thế nên việc này, trời biết đất biết, nàng biết Đường Châu biết, chỉ cần Đường Châu không tuồn ra ngoài thì chuyện xấu mặt của nàng sẽ không bị những yêu tinh khác biết được.
Thanh danh của nàng, cuối cùng vẫn là bảo toàn được rồi, không phải chịu kiếp ô danh thiên cổ, làm trò cười cho thiên hạ.
Đường Châu rất chi vô tình: “Thanh danh? Ngươi có thứ này nữa sao?”
“…” Nhan Đàm đến là tuyệt vọng.
Nhưng có tuyệt vọng hơn nữa cũng nhất định phải xử lý ổn thỏa đôi tai cho Đan Thục, để bù đắp lại thảm trạng mười ngày nửa tháng cũng không ngủ được sắp tới của nó. Càn khôn thuật là chắn chắn không dùng được rồi, chỉ còn có thể nghĩ phương thức khác.
Nàng ngồi bên bàn, lật tìm hết sạch cả một đống lớn sách cổ bên trên cũng chưa tìm ra thuật pháp thích hợp. Đan Thục ngoan ngoãn ngồi sát bên cạnh, cặp mắt đọng hai vũng nước, nhìn nàng bằng một biểu cảm lộ chút áy náy.
Kề cà mãi đến độ chập tối thì Dư Mặc ghé ngang đến cửa.
Hắn chỉ dùng hai ngón tay chạm nhẹ cái thì đã chỉnh lại đâu ra đấy đôi tai của Đan Thục, khiến Nhan Đàm xem đến vừa ngưỡng mộ vừa ghen tị. Đan Thục đội theo Tử Viêm hí ha hí hửng ra về, Dư Mặc lại tựa chếch người vào bàn, không chút lưu tâm bắt đầu lật xem chỗ sách bên trên.
Không rõ vì sao, Nhan Đàm cảm thấy vô cùng bất an.
Nửa canh giờ trôi qua, Dư Mặc từ đầu chí cuối vẫn ngồi bên bàn không một mảy may nhúc nhích, căn phòng hết sức tĩnh lặng, chỉ nghe âm thanh lật sách sột soạt của hắn. Nàng ngắm gương mặt nhìn nghiêng của Dư Mặc, do xoay lưng về phía tà dương nên cứ cảm thấy đường nét trên mặt có phần nhạt nhòa không tỏ, nhưng trông vào lại đặc biệt dịu dàng. Dáng vẻ tựa chếch người bên bàn này của hắn, mang một phong thái rất mực ưu nhã.
Nhan Đàm tay nắm chén trà, ngập ngừng nửa buổi mới lên tiếng hỏi: “Dư Mặc ngươi có ở lại chỗ ta ăn cơm tối không?”
Dư Mặc ngẩng đầu nhìn nàng, mỉm cười đáp: “Để hôm khác đi, hôm nay Bách Linh xuống bếp, dùng cơm ở chỗ Tử Lân.” Hắn thoáng dừng lời, đoạn đều đều tiếp: “Thực ra, càn khôn thuật là dùng để hoán hồn, còn về việc lư yêu nọ dùng để hoán đổi thứ khác, tự cổ chí kim cũng chỉ có mỗi lần đó mà thôi.”
Nhan Đàm sững sờ nhìn hắn.
Dư Mặc chìa quyển sách trên tay đến trước mặt nàng, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vạch một đường qua trang sách: “Ở đây có nói rõ này, ngươi về sau đọc sách, tốt xấu gì cũng phải đọc cho trọn vẹn.”
Bàn tay đang nắm chặt chén trà của Nhan Đàm bấy giờ đã run lên bần bật.
Dư Mặc đóng sách lại, ôn tồn bảo: “Thực ra lần đầu dùng càn khôn thuật mà đã đạt được đến trình độ này là khá lắm rồi. Theo ta được biết, rất ít yêu tinh có thể dùng thành công trong lần đầu tiên.”
Chén trà trong tay Nhan Đàm rắc một tiếng vỡ nát tan tành.
Ngày hôm sau, trời trong nắng đẹp.
Nhan Đàm tay khuân một chồng sách cổ dùng để tu luyện, đá văng cánh cửa thư phòng của Dư Mặc.
Bách Linh đang dùng một tấm vải trắng lau chùi bình hoa bằng sứ men xanh, bị tiếng động vang dội sau lưng này làm cho giật mình, tay run nảy lên, chiếc bình hoa nọ xoảng cái rơi xuống đất bể nát tan tành. Nàng ta xoay người, hai tay chống nạnh, mặt mày bắt đầu trở nên hung tợn.
Nhan Đàm tiện tay vứt toẹt chồng sách lên bàn, khí thế phừng phừng nói to: “Ngươi nói lại với Dư Mặc, ta từ rày về sau, không, bà đây từ rày về sau cóc tu luyện nữa, há có lý này!”
Bách Linh đứng tròng đơ mõm nhìn nàng.
Nhan Đàm xoay người khí thế phừng phừng bước thẳng khỏi đó, trên đường ngược chiều bắt gặp Đường Châu luyện kiếm trở về. Hiện giờ thời tiết ngày một nóng dần, Đường Châu luyện kiếm pháp được gần một canh giờ, hai bên má đã lấm tấm mồ hôi, đang giơ tay quệt mồ hôi thì thấy Nhan Đàm sải từng bước lớn đi về phía mình, khí thế ngút trời cất tiếng: “Đường Châu, ngươi nghe kĩ cho ta, cái hiệp định quân tử gì đó của ngươi ta tuyệt đối cóc có mà đếm xỉa tới đâu, có gan ngươi cứ đem chuyện này đi bêu riếu khắp nơi, ta còn khuya mới để ý!”
Đường Châu chả hiểu đầu cua tai nheo gì nhìn nàng đi khuất, mồm không nhịn được tự hỏi: “… Nàng ta trúng phải gió độc rồi ư?”
Trải qua mẩu chuyện nhỏ này, Nhan Đàm cuối cùng đã đúc kết được một mối cảm khái đối với nhân sinh: Bất luận lúc nào, tôn nghiêm cũng không thể vứt bỏ, còn mặt mũi, khi nào liệng đi cũng được.
Da mặt dĩ nhiên phải càng dày càng tốt, với người là vậy, với yêu cũng không ngoại lệ.
Trầm Vụn Hương Phai Trầm Vụn Hương Phai - Tô Mịch Trầm Vụn Hương Phai