The wise man reads both books and life itself.

Lin Yutang

 
 
 
 
 
Tác giả: Không rõ...
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 106 - chưa đầy đủ
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 554 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 04:32:33 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 48
ó với Vương thì đang ngồi nhâm nhi tách cà phê nóng vào cuối ngày tại một góc cao của thành phố, nó chọn một cái bàn gần của sổ, do tường được làm bằng kính trong suốt từ trần tới sàn nên việc ngắm nhìn thành phố về đêm thật sự rất tuyệt vời.
-          Noel đã dự định đi đâu chưa _ Vương hỏi nó
-          Chưa…nhưng chắc tối đó đến nhà thờ chúc giáng sinh các sơ với cha rồi về nhà học bài
-          Làm gì mà siêng thế
-          Không siêng sao được…sau noel 2 ngày là thi học kì rồi, còn phải tập luyện bài thi chung kết nữa _ nó thở dài
-          Vậy anh đưa em tới nhà thờ
-          Chắc không…anh đừng có rên này rên kia đó nha
-          Hy sinh…hy sinh được chưa _ nó cười khiến anh cười theo
Anh với nó nói chuyện tán gẫu, nó mải mê ngắm thành phố lên đèn thì điện thoại nó reo làm nó và anh giật mình.
♪♫♪♫♪♫_ tiếng cello
Dù đi đến cuối đường
Anh vẫn ngoái nhìn ra phía sau
Anh có cảm giác em đang chờ
Chờ anh trở về
Cảm ơn em đã đến bên anh
Anh cần em
Người con gái của riêng anh
Hãy là của riêng anh thôi
♪♫♪♫♪♫_ tiếng cello
-          Em nghe điện thoại một lát _ nó nhìn anh rồi đứng dậy ra ngoài
-          Alo
-          “ Con đâu rồi…không phải mẹ bảo kết thúc gia đình ta cùng đi ăn sao “
-          Gia đình là gồm những ai?
-          “ Con nói cái gì vậy? “
-          Không phải con nói mẹ là cứ bình thường đi sao…mẹ càng làm như vậy con càng thấy ngột ngạt hơn thôi
-          “ Lệ Băng…con nói vậy mà nghe được à, tất cả những gì mẹ làm … “
-          Đều vì con cả…điều đó con biết _ nó cắt ngang lời mẹ nó
-          “…. “
-          Con có việc….hai người cứ ăn ngon miệng, con sẽ về nhà sau
-          “ BĂNG “ _ mẹ nó gần như đang hét trong điện thoại
-          … _ nó cúp máy mà chẳng cần biết mẹ nó nói gì
Đang lúc nó đi ra ngoài ngeh điện thoại thì Vương cũng rút điện thoại ra nhắn tin ột người. “ Đêm noel con bé sẽ đến nhà thờ…tao hẹn sẽ chở nó đi, nên mày cứ ở đó đợi nha khi nào tới tao gọi ày “. Đúng, anh nhắn tin cho Khôi Vĩ, thiệt tình có âm mưu hết rồi đây mà.
-          Có tính đi đâu nữa không…_ nó quay lại ngồi vào bàn làm anh giật mình ( làm chuyện mờ ám có khác )
-          Tính đi xả street  một tí rồi mới về…chứ cũng chẳng có chỗ nào đi
-          Xả street là đi đâu
-          Tới anh Pin…em đi không
-          Hajzzzz…sao cũng được….chị ơi tính tiền bàn này
-          Để anh trả cho
-          Vậy em không ngại đâu…cảm ơn nha _ nó cười
-          Gớm…xưa giờ đi với tôi toàn tôi trả chứ cô có trả bữa nào đâu
-          Xí _ nó lườm anh một cái rồi quay gót bước đi
Lúc nó tới bar thì đã là giờ cao điểm nên khá đông khách tới đây nhảy nhót, nó chọn ình một bàn gần quầy pha chế, vì đó là bàn của ông chủ hay ngồi nên có tầm nhìn khá rộng đủ để bao quát toàn quán.
-          Hôm nay em dùng gì?
-          Như cũ đi anh _ nó mỉm cười với anh pha chế
-          Em như cô ấy _ Vương nói
-          Khách vip có khác hề _ Vương chọc nó
-          Ai đây _ đó là giọng nói của Pin
-          Chào anh _ Vương cười
-          … _ nó chỉ cười rồi vẫy vẫy mấy ngón tay
-          Em út em iếc nó thế đấy _ Pin ngồi xuống cạnh nó
-          Chào từ khi vào cửa rồi không thấy à…
-          Sao anh không nghe _ Vương ngây thơ hỏi lại
-          Anh ngốc quá…tụi bảo vệ đã báo cho anh ấy sự có mặt của em rồi, coi như là chào hỏi _ nó thản nhiên cầm ly rượu lên nhâm nhi
-          À…ra thế _ Vương cười ngây ngô
-          Anh ơi anh…bọn thằng gấu nó lại tới gây sự nữa kìa _ một tên bảo vệ chạy vào
-          …. _ anh im lặng khiến nó với Vương cũng im lặng theo
-          Bọn nó hẹn gặp ở chỗ đập nước…giờ sao anh _ tên bảo vệ hốt hoảng
-          Thằng Vĩ đâu _ Pin hỏi
-          Đang trong phòng làm việc
-          Gọi nó đi…tao sẽ đi cùng tụi mày giải quyết dứt điểm _ Pin đứng dậy
-          Dạ _ tên bảo vệ hớt hải chạy vào trong gọi hắn
Nó nhìn theo tên bảo vệ, hắn cũng đi cùng anh sao, có giống như tụi thằng “ Long ruồi “ hôm trước không, sẽ không sao chứ. Nó quay qua nhìn Pin với nỗi lo lắng dâng lên trong ánh mắt, nó muốn hỏi anh nhưng hỏi làm gì, anh cũng không chịu nói với nó đâu. Được một lát sau thì hắn bước ra chậm rãi trên tay đang bấm bấm điện thoại, bỗng nó giật mình nhớ tới cái khăn choàng hôi chiều nó làm tuột len, chẳng lẽ đó là điềm báo không lành.
-          Hai người đi đâu vậy _ nó cũng đứng dậy hỏi
-          Ra ngoài một lát thôi _ Pin nói
-          Cô tới rồi hả…ở đây chơi đi, lát tôi về _ hắn nói nhưng không nhìn nó _ đi thôi
-          Hai đứa ở chơi nha…xin lỗi vì hơi thất lễ _ Pin cũng bước đi
-          … _ nhìn hắn bước đi sau Pin mà nó lo lắng không ngớt, vội chạy lại nắm lấy cánh tay của hắn mà nói _ cẩn thận nha
-          … _ hắn hơi ngạc nhiên…không phải nó giận hắn với Pin về chuyện hoạt động thế giới ngầm này sao _ tôi là Khôi Vĩ…Khôi Vĩ của cậu đấy
Nói rồi hắn gạt tay nó ra mà bước đi cho kịp giờ, hắn chẳng thèm quay lại nhìn nó lấy một cái, sao mà bứt rứt thế không biết. Vương thấy nó vậy liên tới gần nhẹ nhàng ôm lấy bờ vai run run của nó mà dẫn nó về bàn.
-          Sẽ không sao đâu _ Vương mỉm cười trấn an nó
8: 30 pm
9: 30 pm
10: 30 pm
11: 00 pm
Nó cứ ngồi nhìn đồng hồ tích tắc tích tắc trôi đi, nó cứ thấp thỏm nhìn ra ngoài cửa ra vào mong rằng thay vì một vị khách vào thì đó lại là hắn hoặc Pin bước vào, sao mà nó cứ nghĩ tới cái khăn choàng hồi chiều thì lại không yên tâm là sao.
-          Anh à…đã mấy tiếng rồi, gọi cảnh sát đi _ nó kéo tay Vương
-          Bình tĩnh nào…_ Vương trấn an nó
-          Nhưng… _ nó nhìn ra cửa ra vào thì câu nói bị ngắt quãng
Như nó mong đợi, hắn và Pin cùng lúc xuất hiện ở cửa ra vào khiến nó vui không thể ta nổi, nó cảm giác như con tim trong lồng ngực trái của nó cứ nhảy lên reo hò á. Nó cứng đơ cả người khi thấy hắn, vui thì có, muốn chạy xuống hỏi han hắn nhưng chân nó tê cứng chẳng bước nổi nữa.
-          Để hai đứa phải đợi lâu rồi _ Pin ngồi vào bàn
-          Anh về muộn chút nữa là công an ập tới đây rồi _ Vương nói
-          Sao thế? _ hắn bước lại gần chỗ nó ngồi hỏi
-          Con bé đòi báo cảnh sát, hai người lâi về quá mà _ Vương nhìn nó
-          Xí _ nó lườm anh một cái
-          Không phải về rồi đây sao _ Pin mim cười nhìn nó
-          Thì về rồi nên mới không gọi _ nó lý sự lại
-          Đã bảo rồi mà…mọi thứ ổn cả _ hắn khoác tay qua vai nó
-          Không bị sao chứ _ nó nhìn hắn rồi nhìn Pin
-          Em lo lắng đến thế sao _ Pin cười
-          Không có…sao em phải lo _ nó dỗi
-          Muộn rồi…hai đứa về đi _ Pin nói
-          Để tôi đưa cậu về _ hắn nắm tay nó khi nó đứng dậy
-          Vậy tao về trước _ Vương nhìn nó và hắn _ em về luôn anh Pin
-          Về cẩn thận _ Pin vỗ vai Vương
-          Em đưa cô ấy về _ hắn nhìn Pin
-          Đưa con người ta về tới nhà đấy _ Pin chọc hắn
-          Tới nhà em hay tới nhà ai _ hắn chọc lại
-          Nhà tôi chứ nhà ai _ nó nhéo hắn một cái
-          Ya…biết rồi, đưa cậu về nhà tôi làm gì _ hắn xoa xoa chỗ đau
-          Em về luôn anh Pin _ nó cười chào anh
-          Bye _ Pin vẫy tay chào nó
Nó ngồi sau lưng hắn trên chiếc moto quen thuộc, lạnh thì có nhưng nó thấy ấm áp nhìn hơn, ngồi sau tâm lưng to này chắn gió cho nó thì nó còn lạnh gì nữa. Hắn nắm lấy tay nó đang đặt trên đùi của nó mà kéo ra trước khiến nó bị chúi mặt vào lưng hắn.
-          Làm cái gì vậy _ nó giật lại cánh tay của mình đang bị hắn nắm giữ
-          Ôm người ta vào…lạnh quá _ nó càng giật thì hắn càng kéo tay lại
-          Lắm chuyện…buông ra coi _ nó đánh hắn một cái trên lưng khiến hắn đau rát đang lạnh thì chớ, ác thế không biết
-          Á… _ hắn giả vờ thả lỏng tay lái khiến xe chao đảo nên nó sợ liền ôm chặt eo hắn
-          Gì vậy _ nó cũng hốt hoảng hét lên
-          Rồi nhá…ôm chặt vào _ hắn đặt tay lên hai cánh tay của nó mà giữ lại
-          Thả ra coi _ nó nhăn nhó
-          Yên nào…cậu đang làm tôi không lái xe được đấy _ hắn quay lại nhìn nó rồi quay lên
-          … _ nó mỉm cười dựa vào lưng hắn
-          Hết giận tôi rồi sao _ hắn nói
-          Có giận gì đâu
-          Có giận gì đâu _ hắn nhại lại lời nó _ mấy hôm trước còn tránh mặt người ta nữa mà
-          Đó là chuyện khác _ nó tắt nụ cười trên môi vì nhớ tới Linh San, nhớ tới Linh San thì nó lại nhớ tới cái khăn choàng hồi chiều
-          Tôi nói này _ nó nói tiếp _ cái khăn choàng của cậu…tôi làm tuột len rồi
-          Sao vậy…ghét đồ tôi tặng thì nói một tiếng nha
-          Không phải…từ chiều giờ tôi cứ lo không biết cậu có gặp chuyện gì không _ nó dựa cằm vào vai hắn
-          Nãy giải quyết đám đầu gấu kia tôi vẫn trở về bình an đấy thôi _ hắn cười an ủi nó
-          Thì đó…có lẽ mấy cái xui xẻo này nọ chắc chẳng đúng đâu _ nó nói
-          Tin mình tôi thôi…biết chưa _ hắn đưa tay ra sau mà xoa đầu nó
-          … _ nó chẳng nói gì thêm mà nhẹ nhàng ngủ trên lưng hắn cho đến lúc về tới nhà.
Tôi Lỡ Thích Cô Rồi Sao Đây ? Tôi Lỡ Thích Cô Rồi Sao Đây ? - Không rõ...