Số lần đọc/download: 1137 / 9
Cập nhật: 2018-04-05 07:28:05 +0700
Chương 49
A
ndrew ở Bellevue ra về thì đã gần bảy giờ. Anh đã ở đấy lâu hơn dự định. Vừa cho xe chạy anh vừa thấy lan dần trong người một cảm giác êm đềm yên tĩnh kỳ lạ. Đó là nhờ Stillman. Cá tính Stillman, dáng điệu ung dung thư thái của ông, thái độ dửng dưng đối với những thứ vặt vãnh nhỏ mọn trong cuộc sống, đã có một ảnh hưởng tốt đối với bản tính hăng bốc của Andrew. Hơn nữa, Andrew bây giờ đã yên tâm về Mary rồi. Anh so sánh hành động hấp tấp của anh khi trước – đưa ngay cô gái vào một bệnh viện lạc hậu – với tất cả những việc anh đã làm cho cô gái chiều nay. Việc này quả có gây cho anh nhiều phiền phức, mất nhiều công sức dàn xếp mà nó lại không đúng nguyên tắc nữa! Tuy Andrew chưa hỏi Stillman về tiền nong, song anh biết Boland không thể trả nổi viện phí ở Bellevue vì vậy anh sẽ là người phải gánh chịu. Nhưng những vấn đề ấy không có nghĩa lý gì so với niềm phấn khởi, sung sướng khi hoàn thành được một việc đáng kể. Lần đầu tiên từ nhiều tháng nay, Andrew cảm thấy anh đã làm được một việc theo anh là có giá trị. Cảm nghĩ ấy làm anh khoan khoái, nó là một cảm nghĩ quý báu, bước đầu của sự hồi phục trong con người anh.
Andrew cho xe chạy từ từ thưởng thức không khí êm ả chiều tối. Chị y tá Sharp vẫn ngồi ở ghế sau nhưng chẳng có gì để nói, còn anh thì đắm mình trong những ý nghĩ riêng, hầu như không biết đến sự có mặt của chị ta. Gần về đến London, anh hỏi chị ta muốn xuống đâu, rồi theo ý chị ta, anh đỗ ở bến xe điện ngầm Notting Hill. Anh mừng đã tống khứ được chị ta. Chị ta là một y tá tốt nhưng phải cái khó tính, hay cau có. Chị ta chưa hề bao giờ ưa thích Andrew. Anh quyết định ngày mai sẽ trả ngay tiền lương tháng này cho chị ta bằng đường bưu điện, như vậy đỡ phải giáp mặt chị ta lần nữa.
Có cái lạ là tâm trạng Andrew thay đổi khi về đến phố Paddington. Anh thấy xót xa mỗi lần đi qua nhà vợ chồng Vidler. Anh liếc mắt nhìn cửa hiệu “Tân trang, hữu hạn”. Một người phụ việc đang thả rèm cửa ngoài mặt hàng. Động tác đóng cửa đơn giản ấy mang một ý nghĩa tượng trưng sâu sắc đến nỗi nó làm anh rùng mình. Anh về đến nhà ủ rũ và cho xe vào nhà xe, trong lòng nặng trĩu một nỗi buồn kỳ lạ.
Christine hớn hở chạy ra gặp anh ở phòng ngoài. Trái ngược với Andrew, mặt nàng tươi roi rói, đôi mắt sáng ngời vì tin vui mà nàng đem ra kể với anh:
- Bán xong rồi, anh ạ! Sạch sành sanh, cả nhà lẫn hầm! Họ chờ anh mãi, họ vừa mới đi xong. Hai vợ chồng bác sĩ Lawry ấy. Ông ta sốt ruột lắm vì mãi không thấy anh về. Em mời họ ăn tối. Rồi lại ngồi nói chuyện một lúc nữa. Sau em nhận thấy hình như bà Lawry cho là anh gặp tai nạn xe hơi. Em bắt đầu lo nhé. Nhưng bây giờ, anh đã về đến nhà, anh yêu của em, thế là mọi việc tốt đẹp cả. Mười một giờ mai, anh phải đến gặp ông Lawry tại văn phòng ông Turner để ký giấy bán. Và... à, vâng, ông ấy đã đặt cọc tại chỗ ông Turner rồi đấy.
Andrew theo chân Christine vào phòng ăn: bàn ăn đã thu dọn sạch sẽ. Dĩ nhiên anh mừng thấy phòng khám của anh đã bán xong, tuy vậy trong lúc này anh không thể nào tỏ ra phấn khởi được.
- Giải quyết xong xuôi nhanh chóng như vậy là tốt chứ anh? Em chắc ông Lawry sẽ không để lâu đâu. Ôi, em đã nghĩ rất nhiều trước khi anh về. Giá chúng mình lại đi nghỉ ở Val André một lần nữa trước khi bắt tay vào việc mới, anh nhỉ... Ở đấy tươi đẹp biết bao, phải không anh, và chúng mình đã sống ở đấy những ngày thần tiên... – Nàng bỗng im bặt, nhìn anh, rồi hỏi – sao, anh có chuyện gì đấy?
- Chuyện gì đâu, – Andrew mỉm cười, ngồi xuống ghế – anh chỉ hơi mệt một chút thôi, chắc thế. Có lẽ là tại anh chưa ăn tối.
- Ơ! – Thất kinh, nàng thốt lên – Em cứ đinh ninh là anh ăn tối ở Bellevue rồi mới về. – nàng đưa mắt đảo quanh một lượt. – em đã dọn sạch cả, và lại cho chị Bennett đi xem chiếu bóng mất rồi.
- Thôi, không cần, em ạ.
- Cần chứ. Thảo nào anh không nhảy lên khi em kể việc nhượng lại nhà. Bây giờ anh ngồi chờ em một phút để em bưng khay lên. Anh thích ăn món gì nhất hả anh? Em có thể hâm lại súp, hoặc tráng mấy quả trứng cho anh, hay món gì được nhỉ?
Andrew cân nhắc:
- Trứng, được đấy, em ạ. Nhưng em nhọc sức làm gì. Thôi được, nếu em muốn thì... có lẽ sau đó cho anh thêm một miếng pho-mát.
Loáng một cái, Christine đã đem lên một cái khay bên trên để một đĩa trứng tráng, một nhát cần tây đặt trong một cái cốc, bánh mì, bánh quy, bơ và đĩa pho-mát. Nàng đặt khay lên bàn. Trong khi Andrew kéo ghế ngồi thì nàng lấy ở tủ bát đĩa bên cạch ra một chai rượu mạnh. Rồi nàng âu yếm ngồi nhìn anh ăn.
- Này anh, giá chúng mình về ở phố Cefen nhỉ, chỉ cần một gian bếp và một phòng ngủ, thế là vừa vặn. Cuộc sống xa hoa không hợp với chúng mình. Nay em sắp lại trở thành vợ một người lao động, em thấy sung sướng vô cùng.
Andrew ăn sang đĩa trứng. Ăn được một chút, anh thấy dễ chịu hơn.
- Anh ơi, anh biết không, – Christine nói tiếp, tay đỡ cằm trong dáng ngồi quen thuộc. – Mấy hôm nay, em nghĩ ngợi nhiều lắm. Trước kia, đầu óc em mụ mẫm, cứ u u mê mê, nhưng từ khi chúng mình lại gần gũi nhau, từ khi chúng mình lại như cũ thì cái gì em cũng thấy rõ ràng, dễ hiểu. Những cái gì mà mình phải phấn đấu mới giành được thì mới có giá trị. Cái gì cứ tự nhiên rơi vào lòng thì nó sẽ không đem lại cho mình một niềm vui nào. Anh còn nhớ thời gian chúng mình ở Aberalaw không, những ngày ấy lại hiện ra rõ mồn một trong óc em suốt ngày hôm nay... những ngày chúng mình đã cùng nhau vượt qua bao nhiêu khó khăn gian khổ. Bây giờ em cảm thấy chúng mình sắp lại bắt đầu một cuộc sống y như vậy. Đó là cuộc sống hợp với chúng mình, anh của em ạ. Chúng mình là thế đó. Ôi, nghĩ đến là em thấy sung sướng quá.
Andrew ngẩng mặt nhìn nàng:
- Em sung sướng thực chứ, Chris?
Nàng đặt một cái hôn nhẹ lên má anh:
- Chưa bao giờ sung sướng như bây giờ.
Hai người im lặng một lúc, Andrew phết bơ vào một miếng bánh quy rồi nhấc nắp đậy đĩa pho mát để cắt một miếng. Nhưng tay anh chững lại vì không phải là thứ pho mát Libtauer ưa thích của anh, chỉ là một mẩu pho mát thường, khô cứng mà chị Bennett vẫn dùng để nấu ăn còn sót lại. Nhìn thấy thế, Christine bật lên một tiếng kêu tự trách mình.
- Hôm nay em đã định đến hiệu Frau Schmidt rồi lại quên.
- Thôi, thế này cũng được, em ạ.
- Cũng được thế nào. – Nàng cất vội đĩa pho-mát đi không để cho Andrew kịp lấy. – Em thì cứ ngồi đây nghĩ vẩn vơ như một cô học trò đa sầu đa cảm, chẳng dọn gì cho anh ăn, trong khi anh đi về mệt mỏi, đói mềm người ra. Vợ người lao động như em thì đẹp nhỉ! – Nàng đứng phắt ngay dậy, mắt nhìn đồng hồ – Em còn đủ thời gian ra hiệu Frau Schmidt trước giờ đóng cửa.
- Đừng mất công nữa em, Chris!
- Nghe em nào, anh! Em muốn thế. Em thích thế... bởi vì anh thì yêu chuộng món pho-mát hiệu Frau Schmidt, còn em thì yêu quý anh.
Andrew chưa kịp phản đối một lần nữa thì Christine đã chạy ra ngoài. Anh nghe thấy tiếng chân mau mau của nàng ở gian tiền sảnh, tiếng cửa ngoài khép lại nhè nhẹ. Con mắt của anh vẫn còn thoáng đọng một ánh cười... thật đúng là tính tình nàng. Anh lấy một miếng bánh quy nữa phết bơ ăn trong khi chờ đợi thứ pho-mát Libtauer đặc biệt, chờ đợi nàng về.
Ngôi nhà rất yên tĩnh, Florrie chắc đã ngủ ở dưới nhà và chị Bennett chắc đi xem chiếu bóng rồi. Andrew mừng khi thấy chị Bennett theo hai vợ chồng anh trong bước phiêu lưu mới. Chiều nay, Stillman cừ quá. Mary chắc bây giờ đã trở lại bình thường. Rất đẹp là đến chiều thì trời tạnh, và chuyến về đi qua các xóm làng tươi mát và êm ả sau cơn mưa thật tuyệt diệu. Ơn trời! Không lâu nữa, Christine lại sẽ có một mảnh vườn riêng. Dù cho anh, Denny và Hope có bị năm bảy tay bác sĩ ở thị trấn X nào đó treo cổ lên thì Christine vẫn phải có mảnh vườn của nàng.
Andrew bắt đầu ăn một miếng bánh quy, trí óc vẫn để ở đâu đâu. Anh ăn sẽ mất ngon nếu nàng không về nhanh. Chắc nàng lại đang nói chuyện với Frau Schmidt. Người đàn bà tốt bụng này đã giới thiệu đến chỗ anh những người khách đầu tiên của anh. Giá như anh cứ tiếp tục đi theo con đường chân chính chứ không như... Ôi, thôi, chuyện ấy bây giờ xong rồi. Ơn Trời! Christine và anh đã lại hoà thuận, lại gần gũi thương yêu nhau rồi, lại có hạnh phúc hơn bất kỳ thời gian nào trước đây. Thật là tuyệt diệu được nghe nàng nói ra điều đó vừa cách đây một phút xong. Andrew châm một điếu thuốc.
Bỗng chuông cửa giật mạnh. Anh ngẩng đầu lên, bỏ điếu thuốc. Đi ra phòng ngoài. Anh chưa tới nơi, chuông cửa đã giật mạnh lần nữa. Anh mở cửa.
Andrew nhận ra ngay tức khắc sự nhốn nháo ở ngoài phố: người đứng đông trên vỉa hè, những khuôn mặt, nhưng cái đầu chen chồng lên nhau trong bóng tối. Anh chưa nhận rõ được gì thì người cảnh sát vừa giật chuông xong hiện ra trước mặt. Chính là Struthers, người bạn thân của anh làm nhiệm vụ giao cảnh ở phố Fife. Lạ chưa! Struthers nhìn anh với con mắt chỉ toàn lòng trắng. Struthers thở hổn hển như người mới chạy gấp:
- Bác sĩ Manson... Chị nhà bị nạn... Chị ấy lao... lạy Chúa tôi... chị ấy lao vào đầu xe buýt khi vừa ra khỏi cửa hiệu.
Một bàn tay lạnh buốt bóp chặt tim Andrew. Anh chưa kịp nói gì thì đám người đã xô đến sát anh. Phòng ngoài bỗng nhiên đầy người, cuốn theo vào một không khí ghê sợ. Frau Schmidt khóc sướt mướt, một người lái xe buýt, một người cảnh sát khác và những người lạ mặt chen nhau xô đẩy Andrew lùi lại vào tận trong phòng khám. Rồi đám đông rẽ ra, hai người đàn ông khiêng thi thể Christine đến. Đầu nàng ngửa ra sau, kéo căng chiếc cổ trắng mảnh khảnh. Hãy còn vướng vào ngón tay nàng nhờ ở mấy sợi dây cái gói mua ở hiệu Frau Schmidt. Người ta đặt nàng lên chiếc giường khám bệnh trong phòng khám.
Nàng chết hẳn rồi.