Số lần đọc/download: 538 / 9
Cập nhật: 2017-09-24 23:15:28 +0700
Chương 081 - Phần 2
L
ý Quân Hiên thấy ở cổ chân trái của Lục Tiểu Thanh có một con cua biển to bằng bàn tay, lúc này đang dùng cái càng lớn của mình cực ‘dịu dàng’’ kẹp vào chân Lục Tiểu Thanh, bởi vì không có chảy máu, cho nên mới nói cua biển cũng thích người trưng diện mà, Lý Quân Hiên vốn đã muốn không cười, một bên vươn tay gỡ con cua biển kia xuống, một bên tiếng cười ha ha truyền vang xa, đồng thời truyền đến một tiếng kêu thê lương: “Mình sao lại xui xẻo như thế này.”
Lý Quỳnh đứng ở trên bờ cười ngặt nghẽo, chỉ vào Lục Tiểu Thanh cười đến nỗi không nói được ra lời, đây là Tiểu Thanh tỷ tỷ lá gan lớn nhất thiên hạ sao? Đây rõ ràng là một nữ nhân cực kỳ sợ chết, xem ra sự sống chết trong mắt mọi người đều giống nhau, cho dù có là độc nhất vô nhị cũng thế.
Buổi chiều ở dưới lối kể chuyện đầy sống động của Lý Quỳnh, ngay cả tên mặt lạnh hơn tiền Lãnh Dương cũng đều không giấu được ý cười, thật là mất mặt, không dám nhìn ý cười trên mặt của mọi người, lao vào đối phó với con của biển to gan dám đụng tới chân của mỹ nữ, sau khi ăn sạch sẽ nó xong, liếm liếm môi, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngày mai đi bắt cua, ta muốn ăn sạch các ngươi.” Ở trong tiếng ầm ầm cười lớn của mọi người, Lục Tiểu Thanh lập tức đi nghỉ ngơi lấy lại sức.
Sáng sớm ngày hôm sau, Lục Tiểu Thanh tự mình tìm đến ngư dân quanh năm suốt tháng sống ở bờ biển, ba người đồng loạt nhảy lên trên thuyền đánh cá của ngư dân, đến gần biển bắt cua biển.
Trong loài sinh vật biển, cuộc sống ở trong biển của con cua cũng khá đơn giản, ngày thường ngư dân rời bến đi đánh cá, một lưới giăng ra có thể vớt được vài con cua, hơn nữa hiện tại chính là đầu thu rất thích hợp để ăn cua biển, cũng chính là thời điểm cua biển trưởng thành bắt đầu hoạt động tự kiếm ăn, cho nên cua bắt được cũng không ít.
Ngồi ở trên thuyền đánh cá, mặc dù trời còn chưa sáng hẳn, cách bờ đã có vài chiếc thuyền đánh cá đang tung lưới bắt cá, thấy ngư dân đưa tay một vòng, một cái lưới lớn xòe ra thành hình tròn liền chụp xuống biển, sau đó một lát kéo lên, thấy họ giũ ra một ít đồ vật, người bên cạnh lập tức cúi người xuống không biết là làm gì, người tung lưới kia lại tung lưới xuống biển đánh tiếp.
Lục Tiểu Thanh nhìn mà cảm thấy cực kỳ hưng phấn, liền thúc giục ngư dân trên thuyền của mình đánh cá, bởi vì người trên chiếc thuyền này nhiều hơn mấy thuyền đánh cá khác, người đánh cá liền nhường chiếc thuyền này lại cho bọn Lục Tiểu Thanh, còn mình thì nhảy sang một con thuyền khác đang đi theo chiếc thuyền này. Lục Tiểu Thanh thấy người đánh cá trung niên này đứng ở đầu thuyền, một mẻ lưới quăng ra khi thu lại đã có đến một cân cua biển, cũng có cá to cá nhỏ, Lục Tiểu Thanh vốn đang mặc trang phục dành cho ngư dân, nhất thời luống cuống tay chân thu thập cá đang nhảy loạn xạ về phía trước, cùng cua biển đang bò ngang.
Lý Quỳnh ở một bên nhìn thấy thú vị cũng đi lên góp vui, vì da cá trơn nhẵn nên làm cách nào cũng không bắt được, liền bị Lục Tiểu Thanh chê cười nửa ngày, báo thù việc hôm qua dám chê cười nàng. Bên cạnh Lý Quân Hiên bắt được một cua biển cực lớn, thỉnh thoảng cầm lên đến hù dọa hai người một chút, chọc Lý Quỳnh N lần nhìn chàng khinh bỉ, cùng Lục Tiểu Thanh huyên thuyên mắng to.
Người thanh niên đen gầy kia lại bắt đầu động thủ, liền đứng ở tại mép thuyền nắm lấy trạc xiên hình tam giác, mắt nhìn chăm chú vào mặt biển, trong tay vừa động, ấn trạc xiên xuống mặt biển, có một con cá nhảy tanh tách vào bên trong, chỉ chốc lát sau có rất nhiều cá to, cá nhỏ bị lọt vào trạc xiên.
Lục Tiểu Thanh nhìn mà tâm ngứa ngáy, muốn thử một lần, đắc ý dương dương tự đắc nắm lấy vũ khí, đi đến mép thuyền bắt đầu tự mình thể nghiệm cảm giác bắt cá. Lý Quân Hiên vội vàng bảo Lý Quỳnh đứng ở bên cạnh giữ chặt lấy Lục Tiểu Thanh, đừng để ột chút kích động mà bị rơi xuống biển, mặc dù lúc này có rất nhiều ngư dân ở xung quanh, tuyệt đối sẽ không bị chết chìm, nhưng không thể tránh khỏi phải uống vài ngụm nước biển.
Cá ở chỗ này quả thật là rất nhiều, chỉ cần liếc mắt nhìn đã thấy cả một đàn, Lục Tiểu Thanh liếc mắt một cái thấy có một con rõ bự đang bơi tới gần, tay nâng trạc xiên hung hăng ấn xuống, chỉ nghe thấy nước chảy ào ào, bọt nước văng tung tóe, kéo trạc xiên lên nhìn, chả thấy một mống nào.
Lục Tiểu Thanh có kinh nghiệm bắn chim lần trước, biết một lần sẽ không đánh chết được, Lão Tử sẽ kiên nhẫn đánh, thể nào cũng đánh chết được ngươi, cho nên lập tức cũng không nhụt chí, tựa vào mép thuyền, mở to hai mắt, nhìn chằm chằm vào cá đang bơi trong nước.
Ta trạc, ta trạc, ta trạc, từ đuôi thuyền trạc đến đầu thuyền, lại từ đầu thuyền trạc đến đuôi thuyền, đi tới đi lui không dưới mười lần, kết quả duy nhất chính là...... chả bắt được gì. Lục Tiểu Thanh đã mệt gần chết, đem trạc xiên trong tay ném qua cho Lý Quỳnh, còn mình thì đặt mông ngồi ở đuôi thuyền, hai tay tê dại, trạc xiên này cũng thật là nặng mà.
Lý Quỳnh tiếp nhận trạc xiên, cười hì hì vừa cắm xuống nước vừa nói: “Tiểu Thanh tỷ tỷ, tỷ thật là vô dụng, một con cá cũng không bắt nổi.”
Lục Tiểu Thanh liếc mắt nói: “Có giỏi, muội......” mới nói được một nửa thì thấy Lý Quỳnh đang cố hết sức kéo trạc xiên lên, trong trạc xiên tam giác có đến nửa cân cá, nhất thời hai tròng mắt như rớt cả ra bên ngoài: “Không phải chứ, như vậy mà cũng bắt được?”
Lý Quỳnh vốn cũng là tùy tay trạc, không nghĩ tới quận chúa chính là quận chúa, thật là có chút Chân Long, tôm cá dưới nước cũng phải nể tình, kinh ngạc qua đi, lập tức cầm lấy một con cá hướng về phía Lục Tiểu Thanh cười ha ha, thần thái kia miễn bàn là có bao nhiêu đắc ý, Lý Quân Hiên đang ở một bên giúp đỡ gỡ cua ra khỏi lưới, thấy bộ dáng kinh ngạc của Lục Tiểu Thanh, không khỏi cũng đi theo cười rộ lên, chủ thuyền đánh cá này cùng con của hắn đang ở trên một con thuyền khác, cũng đều đã chứng kiến Lục Tiểu Thanh bận rộn nửa ngày, nhưng không có bắt được một con cá nào, hiện tại bằng hữu của nàng chỉ vung tay một cái liền đã bắt được bao nhiêu là cá, không khỏi nhất tề nở nụ cười.
Hung hăng trừng mắt nhìn Lý Quỳnh đang giơ con cá lên khoe khoang với mình, lập tức xoay người sang chỗ khác ngắm biển, thật là tức chết mà, cá gì chứ? Chuyên đối nghịch với mình. Nghe thấy tiếng cười đắc ý của Lý Quỳnh ở phía sau, Lục Tiểu Thanh tự thôi miên mình: “Mình không có nghe thấy gì hết, mình không có nghe thấy gì hết.”
Xoay người buồn bực ngồi một lát, lại cảm thấy thật sự là nhàm chán, nhìn các ngư dân ở trên những thuyền đánh cá bên cạnh, một lần quăng lưới đều thu được bao nhiêu là cá, lại bắt đầu cảm thấy đỏ mắt, nhịn một lát lại thật sự không thể nhịn được nữa, ba bước nhảy lên trên thuyền đánh cá ở trước mặt, vẻ mặt cười quyến rũ nói: “Mộc đại thúc, ta cũng muốn quăng lưới, cho ta thử một lần nha.”
Người đánh cá có làn da ngăm ngăm đen, dáng người rắn chắc nhìn thoáng qua Lục Tiểu Thanh nói: “Không được, không được, lưới này cũng không phải dễ tung như vậy, cô nương không được, lực tay không có, cũng chả có kỹ xảo.”
Lục Tiểu Thanh cầm chặt lấy lưới cá nói: “Ai nói vậy, ta nhìn thấy ở bên kia cũng có nữ tử đánh cá, ta vì sao không được, lại nói ta có khí lực khá lớn, ngươi dạy ta cách bắt cá bằng lưới là được, ta nhất định phải tung lưới bắt được một mẻ cá lớn, ha ha, Mộc đại thúc, mau dạy ta, ta sẽ giúp ngươi đánh cá.”
Người đánh cá kia cười nó: “Đó là nữ tử sinh ra trong gia đình làm nghề đánh cá, từ nhỏ đã phải làm việc nặng nhọc, học đánh cá, sao có thể so sánh với một cô nương chân yếu tay mềm như ngươi được, về phần kỹ xảo tung lưới, trong nhất thời không thể học được, đừng tự làm khó mình nữa, cô nương, ngươi vẫn nên ở trên thuyền nhìn là tốt nhất.”
Lục Tiểu Thanh sống chết vẫn muốn tung lưới bắt cá, Lý Quân Hiên cũng là lần đầu tiên được nhìn thấy cảnh đánh cá, thấy Lục Tiểu Thanh muốn tung lưới bắt cá, nhưng người đánh cá không cho, không khỏi cười nói: “Mộc đại thúc, ngươi cứ dạy cho nàng cách đánh cá đi, bằng không nàng có thể sẽ làm phiền ngươi cả ngày đấy.”
Người đánh cá thấy vị công tử cực kỳ tuấn mỹ trước mắt cũng nói giúp nữ tử này, không khỏi lắc đầu mỉm cười nói: “Công tử thật là sủng cô nương này, bất quá đánh cá cũng không phải là một trò chơi, nếu Lục cô nương muốn thử một chút, thì cần phải cẩn thận đừng để bị rơi xuống nước đấy.”
Lục Tiểu Thanh thấy Mộc đại thúc đồng ý, vội đưa tay tiếp nhận lưới lớn, chỉ cảm giác lưới trong tay đang chìm xuống, vội vàng dùng sức ôm lấy, khóe miệng giật giật nói: “Lưới này đang chìm dần.”
Mộc đại thúc cười hớ hớ nói: “Lưới vừa được ném xuống nước thì sẽ bị chìm xuống mà, nào, ta dạy cho cô nương cách tung lưới, trước đem lưới chuyển sang cầm ở bên tay trái, tay phải thì......”
Lục Tiểu Thanh nghe nửa ngày, tất cả động tác đều nghe hiểu được, lập tức gật đầu một cái, căn cứ trọng điểm trong lời dạy của Mộc đại thúc, hô một tiếng tung lưới, chỉ thấy trên không trung không có xuất hiện một mảnh lưới hình tròn bay ra, trên mặt nước cũng không thấy xuất hiện một vòng tròn, chỉ nghe thấy bùm một tiếng, một cái lưới lớn thẳng tắp hạ cánh xuống biển, không phải đánh cá mà là trực tiếp đập cá.
Lục Tiểu Thanh xoa nhẹ cái mũi, làm như mắt điếc tai ngơ không nghe thấy tiếng cười của Lý Quỳnh ở phía sau, chờ đợi Mộc đại thúc kéo cái lưới lên, thầm cổ vũ tinh thần, lại hăng hái nhận lấy cái lưới, điều chỉnh tốt các bước, lại lần nữa ném đi ra ngoài, bùm, thành tích không tốt như lần trước.
Mộc đại thúc cười nói: “Bộ dáng là đúng rồi, chẳng qua là sức hơi yếu một chút, dùng sức thêm một chút nữa, nếu không lưới ném ra sẽ không thành được vòng tròn đâu.”
Lục Tiểu Thanh gật gật đầu hít sâu một hơi, ở đầu thuyền làm tư thế trung bình tấn, dồn khí đan điền (*), lực tập trung vào hai tay, hét lớn một tiếng: “Đi.” Lưới lớn trong tay hợp lại bị ném ra bên ngoài.
(*Đan điền: vùng dưới rốn)
Oa, lần này tương đối hợp với quy tắc, lưới được tung ra bên ngoài thành một vòng tròn vô cùng đẹp mắt, ở trên bầu trời vẽ thành một đường cong duyên dáng, từng hạt nước đọng trên mạng lưới ở dưới ánh mặt trời lóe sáng, tựa như những hạt trân châu mượt mà sáng ngời, độ sáng bóng không thua kém gì kim cương. Mọi người chờ mong nhìn mặt biển, chờ đợi lưới cá hạ xuống, thật lâu sau, mặt biển vẫn yên ả, không sóng không gió, nửa điểm lưới cá cũng không thấy, lại càng không nói là lưới cá lớn như vậy, lưới cá đã mất tích.
Trầm mặc nửa ngày, trên mặt biển tĩnh lặng đột nhiên truyền đến một tiếng cười phì, một tiếng này thôi cũng đã đủ châm ngòi nổ, tiếp theo ha ha, hắc hắc, hì hì, tiếng cười nhất thời vang khắp mặt biển, tiếng sau lại cao hơn tiếng trước, từ giữa tâm dần dần khuếch trương ra khắp bốn phía, phút chốc toàn bộ mọi người đang đánh cá ở gần đó ngừng công việc trong tay lại, một đám cười nghiêng cười ngả, nước mắt giàn giụa.
Lúc này, Lục Tiểu Thanh cùng Mộc đại thúc vẫn như cũ đứng bất động ở đầu thuyền, vừa rồi liều mình ném đi, hiệu quả thật sự là tương đối tốt, tuy rằng không có rơi xuống biển, nhưng lại thật sự mất công tung ra cũng thu được cái gì đó trở về, bởi vì nó bắt được hai ngư dân. Đầu thuyền, Lục Tiểu Thanh vẫn đang ở tư thế trung bình tấn, Mộc đại thúc ở bên cạnh cũng vẫn duy trì tạo hình ban đầu, hai người đều không có thay đổi, chính là trên người bọn họ có thêm một lưới cá lớn đang chùm kín cả hai.
Lý Quỳnh là người lên tiếng cười đầu tiên, chỉ vào Lục Tiểu Thanh cười ha ha nói: “Đây là kỹ thuật đánh cá của Tiểu Thanh tỷ tỷ a..., mẹ ơi, cười chết ta, nào có ai lại tung lưới đánh cá chụp lên đầu mình thế này không kia chứ, ôi, cười chết ta, cười chết ta.”
Lục Tiểu thanh đang ở trong lưới cá, mặt không chút thay đổi nghiêng đầu liếc nhìn Mộc đại thúc một cái, lúc này Mộc đại thúc cũng đang cúi đầu nhìn về phía Lục Tiểu Thanh, hai người không chút biểu tình, ánh mắt giao nhau ở giữa không trung, phát ra âm thanh hưng phấn, hy vọng có phép màu trực tiếp thiêu hủy lưới cá đang bao trọn lấy hai người.
Mộc đại thúc hờ hững gật gật đầu nói: “Tốt lắm, lưới này xòe rất tròn.”
Lục Tiểu Thanh cũng gật gật đầu nói: “Ta cũng cảm thấy như vậy.”
Lý Quân Hiên nhìn hai người bị lưới cá chùm lên mà vẫn còn nghiêm trang nói chuyện như vậy, không khỏi cười đau quặn cả bụng, từ ngày gặp được Lục Tiểu Thanh không ngày nào là không được cười thoải mái, người này quả là thần thông, nhớ tới vừa rồi sau khi Lục Tiểu Thanh rống to, lưới cá trong tay bay ra, nhưng là không có đi theo quỹ đạo dự định, ngược lại một cái vồ chụp xuống đúng đầu hai người, tình cảnh kia chỉ có một chữ để hình dung: tuyệt.
Khụ một tiếng, lấy lại vẻ nghiêm trang, tiêu sái tiến lên, nhìn hai người ở dưới lưới cá, nói: “Hai vị muốn ở bên trong ngây ngốc? Hay là muốn tại hạ giúp hai vị một phen?”
Lục Tiểu Thanh cùng Mộc đại thúc đồng thời ngẩng đầu nhìn Lý Quân Hiên, Lý Quân Hiên thấy nước đang chảy trên gò má của hai người, lưới cá chùm trên đầu còn mang theo vài nhánh bèo, xanh hợp với đen, ánh mắt hai người trước mắt thập phần phấn khích, Lục Tiểu Thanh cùng Mộc đại thúc nhìn thoáng qua Lý Quân Hiên, lại cùng đồng thời quay qua liếc nhau một cái, sau đó đồng thanh nói: “Nhanh chút.”
Không đánh cá nữa, Lục Tiểu Thanh vội vàng chạy về nhà Mộc đại thúc thay quần áo của mình mặc vào, nhìn Lý Quỳnh vẫn đang tựa vào trong lòng Lý Quân Hiên cười gập cả thắt lưng, Lục Tiểu Thanh liên tục hừ vài tiếng nói: “Bất quá là do lực đạo quá mạnh nên phản lại tác dụng thôi mà, có cái gì buồn cười đâu cơ chứ, đúng là tóc dài kiến thức ngắn.” Lý Quỳnh cười hớ hớ nói: “Tiểu Thanh tỷ tỷ, tỷ cũng tóc dài nha.” Lục Tiểu Thanh nhất thời vẻ mặt hắc tuyến, không ngờ lại mắng chính mình.
Nhìn sắc trời còn sớm, lúc trước khi đi có dặn bọn Hồng Ngọc giữa trưa đến nhà Mộc đại thúc ăn cơm, ăn cá, ăn cua chính tay mình bắt được, không nghĩ tới mình ngay cả con tép cũng không bắt được, không khỏi xắn cao tay áo chạy vào phòng bếp, muốn thi triển tài nghệ nấu nướng của mình, để bù lại tiếc nuối không bắt được con cá nào.
Phòng bếp của nhà Mộc đại thúc thật là rộng, ít nhất cũng phải đến bốn mươi đến năm mươi mét vuông, thấy phu nhân của Mộc đại thúc cùng vài nữ nhi đã bắt đầu chuẩn bị bữa trưa, Lục Tiểu Thanh lập tức đoạt lấy địa bàn chuẩn bị thi triển tài nghệ thần thông quảng đại của mình. Ngẫm lại mấy tháng nay không có cơ hội luyện kỹ thuật xắt rau củ, thấy trong giỏ đồ ăn có dưa chuột, ha ha cười nói: “Mộc đại thẩm, ta ọi người thưởng thức màn công phu múa dao có một không hai.”