Số lần đọc/download: 0 / 6
Cập nhật: 2021-01-09 16:33:53 +0700
Chương 49:Phụt ——
“T
hứ cậu có tôi cũng có, hơn nữa của tôi so với cậu còn vượt trội hơn, vì sao tôi phải nhìn cậu?”
Dùng câu ‘mua dây buộc mình’ để hình dung Hàn Đông lúc này rất thích hợp, rõ ràng lộ mông một chút đã có thể giải quyết xong chuyện, hắn không nên gây tự dằn vặt đến nửa người đều phải phơi ra, còn cho rằng bác sĩ và Vương Trung Đỉnh thông đồng với nhau.
Hàn Đông nằm úp sấp trên giường một lúc, bác sĩ nhịn không được khen.
“Chà! Chân cậu dài ghê. Tôi đã khám cho nhiều người như vậy, nhưng chưa từng gặp qua người nào chân dài đến thế.”
Hàn Đông nói: “Không khoa trương như vậy chứ? Tôi chỉ cao 1m8, có phải hơn 1m9 đâu.”
“Cậu không hiểu rồi, chân dài không thể so với chiều cao, mà phải xem tỉ lệ. Có mấy ngôi sao chân dài hơn 1m1, nhưng thật ra là do quần dài, độ dài của chân thật sự phải tính từ đáy chậu. Người bình thường đáy chậu cao nửa người cũng đã được xưng tụng là chân dài rồi, mà cậu thì chỉ mới khe đít đã cao hơn một nửa.”
Hàn Đông hoàn toàn nghe không hiểu, chỉ có thể xấu hổ cười cười cầu xin bác sĩ mau chóng câm miệng lại. Dù sao bên cạnh vẫn luôn có một ánh mắt nhìn hắn chằm chằm, tên kia đối với cái đề tài này đặc biệt cảm thấy hứng thú đúng không?
“Hơn nữa cậu có khung xương thẳng, khoảng cách giữa hai chân không tới 1cm, ngoại hình mượt mà, không có mỡ thừa, da bóng loáng lại có lực đàn hồi, quả thực chính là cực phẩm đùi đẹp hàng thượng hạng!”
“Cám ơn khích lệ của ông, cám ơn nhiều.” Ông có thể khám cho tôi nhanh một chút không?!
Kết quả, vị bác sĩ này so với Hàn Đông còn lề mề hơn, khen hắn xong lại quay qua phía Vương Trung Đỉnh.
“Nếu nói cảnh giới cao nhất là nhìn phụ nữ mặc quần áo có thể đoán ra cỡ ngực, nhưng nếu ánh mắt đủ độc, đàn ông mặc quần áo cũng có thể đoán ra lực thắt lưng.”
Nếu không biết đây là phòng khám, người ta nhất định sẽ tưởng trong này đang diễn ra một phen môi giới bán người! Ngài hãy xem mặt hàng này: Cường tráng eo thon có trình độ; ngài tiếp tục xem mặt hàng đang nằm úp sấp này đi: Thân cao chân dài mông vểnh…
Sau khi thưởng thức xong, bác sĩ mới bắt đầu khám cho Hàn Đông.
“Thả lỏng, thả lỏng nào.” Bác sĩ nhẹ giọng nhắc nhở.
Làm sao Hàn Đông có thể thả lỏng được? Trong đầu hắn toàn là: Anh ta không phải lại trộm nhìn mình đi? Bác sĩ cứ sờ mó cái mông mình như vậy có khiến anh ta hiểu lầm không? Có phải trong đầu anh ta đã sớm tưởng tượng cảnh đè mình ra mặc sức #¥%@ không…?
Một tên lưu manh cả ngày lưu luyến trong vô số bụi hoa, một tên ngay từ bậc tiểu học đã tự yy cô giáo thành dâm phụ, giờ phút này lại hóa thân thành một cậu zai tân ngây thơ không hiểu sự đời, xấu hổ tới mức không dám nâng đầu lên.
“Chỉ bị tổn thương phần mềm, bôi chút thuốc là ổn.”
Cuối cùng cũng kết thúc… Hàn Đông thở nhẹ nhõm một hơi.
Bác sĩ lại nói với Vương Trung Đỉnh: “Tôi đi lấy thuốc, anh đưa quần đưa cho cậu ta mặc vào đi.”
Hàn Đông không ngồi dậy mặc, mà giữ tư thế nằm úp sấp, cẩn thận cất giấu chú chym bảo bối của mình.
Chờ thật lâu cũng chưa nghe thấy động tĩnh xuống giường, Vương Trung Đỉnh quăng ánh mắt qua, liền thấy tư thế mặc quần áo quái dị của Hàn Đông, nhịn không được mở miệng hỏi: “Do thương tích nên không tiện ngồi sao?”
“Đừng có qua đây!” Hàn Đông đột ngột quát một tiếng chói tai: “Cách xa tôi một chút!”
Sắc mặt Vương Trung Đỉnh đổi đổi, ẩn nhẫn không lên tiếng.
Hàn Đông thấy Vương Trung Đỉnh xoay đầu qua nơi khác, nhanh chóng ngồi dậy mặc quần, kết quả quần lót vừa mới kéo đến đùi, đầu Vương Trung Đỉnh lại vòng trở về, chứng vọng tưởng bị hại của Hàn Đông trong nháy mắt phát tác.
“Nhìn cái đ*o gì?!!!!!!”
Mắng xong, Hàn Đông mới phát hiện ánh mắt Vương Trung Đỉnh lại nhìn về phía đồng hồ.
Sau đó, mới chậm rãi chuyển qua mình…
Mặt Hàn Đông lập tức đần ra, nhanh chóng dời mắt qua chỗ khác làm bộ mình đang mắng phông lông chứ không phải mắng Vương Trung Đỉnh.
Nhưng Vương Trung Đỉnh lại không thể giả vờ người mới bị chửi không phải mình.
Anh trầm mặc thật lâu, rốt cục lạnh lùng hỏi: “Vì sao tôi phải nhìn cậu?”
Hàn Đông đặc biệt sợ hãi trả về một câu: “Trong lòng anh tự hiểu.”
“Tôi không hiểu.” Vương Trung Đỉnh lần thứ hai mạnh mẽ chất vấn: “Thứ cậu có tôi cũng có, hơn nữa của tôi so với cậu còn vượt trội hơn, vì sao tôi phải nhìn cậu?”
Hàn Đông: “…”