Số lần đọc/download: 581 / 0
Cập nhật: 2017-09-24 21:43:40 +0700
Chương 50: Khải Hoàn
Đầu tiền Họa xin chân thành cám ơn các bạn đã ghé đọc đứa con tinh thần của Họa và cũng xin lỗi rất nhiều vì đã chậm trễ trong việc post truyện. Họa sẽ cố gắng post đều một tuần hai chương, mong mọi người vẫn tiếp tục ủng hộ cho Họa. Like hoặc để lại cmt phía dưới để ủng hộ hoặc góp ý cho Họa nhé.
Có thắc mắc có thể pm riêng tại đây J: s://.facebook.com/TryHoa
----------------------------------------------------------------
Cổ Tư Hoàn có thể thấy tim mình vụn vỡ, không phải nàng không biết trong lòng nam nhân nàng yêu đã có hình bóng của người khác, nhưng khi nghe chính hắn nói tại sao tim nàng vẫn đau như vậy? Tại sao mọi chuyện lại thành ra như bây giờ …?
Nàng hối hận? Nàng đau lòng? Là đau lòng, đau lòng chứ nhưng tuyệt nhiên nàng không hối hận. Cổ Tư Hoàn gần như không còn sức lực, chỉ biết dựa lưng vào tường, hai bàn tay nắm chặt, gương mặt hơi ngửa lên trời giống như tận lực kiềm nén để nước mắt không tuôn trào, tiếng nấc không bật ra… Bàn tay vốn đang nắm chặt từ từ buông thả, hơi run run lấy từ túi gấm bên hông mình ra một vật, mà khi nhìn vào nó, mắt nàng buồn thê lương, miệng mỉm cười đau xót ….
Không phải lỗi của hắn, càng không phải lỗi của Huyên tỷ …Có lẽ …
Có lẽ …là lỗi của định mệnh!
…
..
.
.
Bỏ lại tâm tư nữ nhi thường tình ở Tuệ Quốc, chúng ta cùng dõi bước theo Tuệ quân lúc này đã bước vào Phong thành. Dân chúng ở Phong Thành dường như cũng không bài xích Tuệ quân của Chu Hạo Đế. Đoàn quân hùng dũng thẳng tiến vào cung điện. Chu Hạo Đế cũng biết quan lại đã tháo chạy gần hết, cung điện giờ chỉ còn Minh Đế cùng một vài phi tần không trốn chạy được.
-“Muôn tâu hoàng thượng, ngoài Minh Đế thì chúng thần còn tìm được Sầm hậu cùng 8 vị tài nhân khác …còn số hoàng thân quốc thích khác hầu như đã trốn chạy trước đó “ _Mạc Huy bẩm báo
Chu Hạo Đế ngồi giữa Càn Chính điện, trên cao nhìn xuống chỉ thấy một lão già thần trí điên loạn, vừa khóc vừa cười đang bị hai binh sĩ kìm giữ. Chu Hạo Đế đứng lên, từ từ tiến lại gần Minh Đế, con ngươi đen sâu hút, toàn thân tản ra khí lạnh khiến người khác phải rùng mình. Minh Đế đang cười hi hi ha ha thấy Chu Hạo Đế lại gần thì ngẩng đầu lên nhìn, mắt lão sáng hoắc quát lên
-“Mỹ nhân của trẫm đâu …mau đem mỹ nhân đến đây cho trẫm … Trẫm phải …”
Chưa đợi Minh Đế nói hết câu, Hạo Thiên kiếm vốn đang nằm bên hông Chu Hạo Đế đã đâm xuyên cổ họng Minh Đế. Minh Đế mắt trắng dã, từ cổ họng không ngừng phun ra máu tươi. Xoẹt! Chu Hạo Đế lạnh lùng tuốt thanh kiếm khỏi cổ họng lão ta, một binh sĩ dâng lên cho hắn khăn tay, máu trên kiếm của Chu Hạo Đế toàn bộ đều thấm trên cái khăn đó. Tra kiếm vào vỏ, Chu Hạo Đế không nhìn đến đám phi tần ngoại trừ Sầm Mị Cơ đang hoàn toàn khiếp sợ nhìn hắn, nhẹ nhàng buông một câu
-“Giết! “
Chu Hạo Đế trước đến giờ đều nổi danh lãnh khốc, vô tình. Đối với con dân của mình hắn hoàn toàn là một vị vua anh minh, trong sự tàn bạo vẫn có sự nhân từ, nhưng trên chiến trường và đối với kẻ địch hoặc những kẻ có nguy cơ tìm tàng, hắn luôn luôn là “ diệt cỏ tận gốc “, không phân biệt già trẻ lớn bé, nữ nhân hay nam tử.
Đám phi tần thấy vậy không ngừng gào khóc xin tha, Sầm Mị Cơ nãy giờ im lặng cũng bắt đầu rơi lệ, một thân lụa là trắng, tóc đen búi đơn giản, trước trán lơ thơ vài sợi tóc, dung nhan kiều diễm, quả thật làm say động lòng người. Đám binh sĩ xung quanh cũng vì dung nhan nàng lúc này cũng cảm thấy thương tiếc không ít.
-“Hoàng thượng, chúng ta đều là bị Minh Đế ép buộc, vốn đã khổ tận cam lai, cớ sao còn phải diệt tận giết tuyệt …” _ giọng Sầm Mị Cơ nghẹn ngào
Lúc này Chu Hạo Đế mới quay lại, nhìn thấy Sầm Mị Cơ thì mày kiếm bỗng nhíu lại. Lời này của Sầm Mị Cơ quả thật làm hắn nhớ đến Mạc Tịnh Huyên, nàng đã từng than thở với hắn rằng, làm phụ nữ thời này quả thật rất bất công, rất thiệt thòi, rất khổ … nghĩ đến đây, bạc môi lạnh lùng bất giác hơi nhếch lên, gương mặt lạnh lùng của hắn cũng nhu hòa đi đôi chút …
-“bổ sung làm nô lệ … “
Chu Hạo Đế chỉ bỏ một câu lạnh lùng rồi phất áo choàng bỏ đi, Sầm Mị Cơ trong lòng không khỏi mừng thầm. Qủa nhiên nam nhân đều như vậy, đều ham mê nữ sắc, dễ dàng động tâm trước những nữ nhân trông như sen trắng. Nô lệ thì sao, ả ta không tin với nhan sắc của mình, mà không vào được hậu cung của vị đế vương kia.
Hạ thủ Phong Thành xong, Sầm Mị Cơ lại dâng ngọc tỉ cho Chu Hạo Đế, lại nói Minh Đế vốn không có con trai cộng thêm sự ủng hộ của dân chúng, Minh quốc chính thức biến mất trên bản đồ để trở thành một phần của Tuệ quốc.
Sự kiện này đã làm danh tiếng của Chu Hạo Đế lại một lần nữa vang dội khắp đại lục. Sau khi nhận được tin hoàng đế đang trên đường khải hoàn trở về cộng với tình báo chi tiết suốt thời gian chinh chiến, một số quan lại trong triều vì muốn nịnh bợ thừa tướng Tử Mộc Vạn Quân, đã bắt đầu kéo bè, râm rang đề nghị việc phong phi cho Tử Mộc Thanh Ninh.
Buổi nghị sự hôm nay cũng vậy, không ít người trưng ra bộ mặt a dua nịnh hót, ca ngợi sự thông minh của Tử Mộc tiểu thư, nhưng chỉ thấy thừa tướng ợm ờ cho qua, rồi lại nói đợi hoàng thượng về quyết định. Kết thúc buổi nghị sự, khi chỉ còn Tử Mộc Vạn Quân và Mạc Tịnh Huyên, Tử Mộc Vạn Quân liền cho thái giám lui ra hết, chỉ giữ lại nha hoàn cận thân của Mạc Tịnh Huyên. Lúc này hắn mới khó xử, hai tay chấp lại nói:
-“Hoàng hậu, gia muội thật sự … “
-“Không sao, là ai cũng được, chỉ cần Tuệ quân chiên thắng, hoàng thượng có thể bình an trở về, danh nghĩa của ai không quan trọng …”_ Mạc Tịnh Huyên từ sau bức rèm đi ra, mỉm cười nhấc tay ý bảo Tử Mộc Vạn Quân không cần hành lễ
-“Là vi thần vô dụng, không biết dạy bảo gia muội, nhưng xin hoàng hậu có thể niệm tình Tử Mộc gia cúc cung tận tùy, có thể cho gia muội chút mặt mũi … “
Tử Mộc Vạn Quân khó xử thưa. Mặc dù hắn biết rất nhiều kế sách trong cuộc chiến này đều do Mạc hậu nghĩ ra, nếu không có nàng, e rằng trận chiến này không biết kéo dài bao lâu, tổn hại bao nhiêu? Biết gia muội của mình lại có thể ôm hết công trạng về mình, hắn biết làm sao? Chỉ có thể mặt dày nhờ người khác che giấu giùm, hắn cũng chỉ còn một mình Tử Mộc Thanh Ninh là người thân, tự nhiên sẽ muốn bảo vệ và dành tất cả những gì tốt nhất cho nàng ta
Mạc Tịnh Huyên khi nghe chỉ hơi ngẩng ra, nhưng rất nhanh đã được thay bằng nụ cười nhẹ, nàng tiến lại nâng Tử Mộc Vạn Quân đứng lên, nói ra quan điểm của mình
-“Bổn cung nói rồi, chỉ cần có thể giúp hoàng thượng bình an trở về, bổn cung đều không chấp nhặt đó là danh nghĩa của ai …lại nói Tử Mộc thừa tướng thời gian này đã giúp bổn cung cũng như hoàng thượng rất nhiều, xem như bổn cung cám ơn ngươi...”