Số lần đọc/download: 630 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 07:16:47 +0700
Chương 47: Bữa Tiệc Hồng Trần(5)
L
úc này, cô nàng Nhiên Nhiên đã giãy đành đạch như con cá trên thớt. Ả càng vung tay múa chân, nước hồ càng tràn vào miệng ả, khiến ả ho sặc sụa. Mọi người ở gần cứ trơ mắt nhìn cảnh trước mặt, mãi một lát, một người phục vụ trong bữa tiệc mới nhảy xuống cứu ả lên bờ.
Ả ho ra nước, một tay cứ đấm lên ngực của mình. Sau đó lại hung hăng trừng mắt với cô và Ngụy Di.
"Các cô cùng một loại đi ăn hiếp tôi. Nghe tôi nói thì có tật giật mình sao?" Mấy người khi nãy đi chung với ả bây giờ đã không biết chuồn đi đâu. Ả tức giận đành phải lật ngược tình thế.
"Tôi nói cho các con tiện nhân mấy người, một bông hoa cho dù đẹp đến đâu, nằm dưới người đàn ông rồi cũng trở nên úa tàn. Các người đẹp bao nhiêu đàn ông chơi chán cũng vứt bỏ các người. Tôi chống mắt lên xem các người hống hách được bao lâu?" Ả ta liếc mắt xem thường.
"Gái ở kỉ viện toàn nói những từ ở kỉ viện" Ngụy Di nhướng mày nhìn ả đáp lại.
"Cô..............hừ..................đúng là xui xẻo!!! hôm nay lại bị mấy con ruồi cứ ong ong lỗ tai" Người phục vụ đưa khăn đến cho ả, ả khoác lên người. Thong thả đi ngang qua Nguỵ Di, như việc khi nãy không liên quan đến mình.
Lại không biết từ đằng xa có một người đàn ông đi tới, đáp lại lời của ả "Cô cũng nên biết rằng ruồi chỉ bu lấy c*t" Lục Tề cười như có như không, ôm lấy eo của Bá Uy.
"Anh............chuyện của đàn bà mà cũng xen miệng mình vào thì anh cũng có-nghĩa-khí quá đấy"
"Đàn ông bảo vệ người phụ nữ mình có gì là sai?"
Bất giác ả ta á khẩu, nhưng khi liếc mắt thấy người nào đó, ả ta nở nụ cười đắc ý "Phải nha, được Diễm bang chống lưng bảo vệ thật tốt a" Nói rồi ả đi về phía một người đàn ông. Khoác lấy cánh tay của hắn. Nở một nụ cười thật tươi.
Ngụy Di liếc mắt xem thường "Diễm bang? thế thì tôi được đôi cánh của Tịch Dương bang bảo bọc cũng không quá tệ đi"
Nghe lời nói của Nguỵ Di, khuôn mặt ả có vẻ trở nên méo mó, nhưng nhanh chóng lại trở về bình thường, ra sức cười ngọt ngào với người đàn ông trước mắt.
"A Tôn......"
Người đàn ông nở nụ cười khách sáo cắt đứt lời nói của ả "Tiểu thư, tôi có quen cô sao"
"A Tôn? Sao anh lại nói vậy?" Ả ta cau mày, nắm chặt lấy tay anh ta không buông, mặc cho anh ta đang gạt tay ra.
"Chúng ta thân thiết đến mức gọi tên của nhau sao?" Anh ta dừng hẳn nụ cười, trên mặt chỉ còn lại sự băng giá.
Mặt ả ta tái đi, hết chuyển sang xanh rồi đỏ "Anh có ý tứ gì?"
"Phụ nữ như cô tuỳ tiện với ai thì cũng đừng nên chạm đến tôi. Tôi ưa sạch sẽ, loại nhơ nhuốc như cô tôi không cần" Nói rồi anh ta phủi tay áo vài cái, nhướng mày rời đi. Anh ta chỉ đến xem kịch vui, lại không nghĩ có đàn bà điên tự nhận thân quen với anh ta.