Nguyên tác: Memory Man
Số lần đọc/download: 0 / 17
Cập nhật: 2023-06-19 10:54:17 +0700
Chương 49
D
ecker đang ngồi trên giường trong phòng trọ ở Residence Inn. Ngoài trời tuyết vẫn đang tiếp tục rơi, nhưng mặt đất đã đủ ấm để tuyết không còn bám nữa. Nó cứ thế ướt nhão cuộn cùng đất. Giống như đầu óc của anh lúc này
Bộ óc hoàn hảo đến tuyệt diệu của mình, bộ óc có thể ghi nhớ tất cả
Nhưng một phần những suy nghĩ trong đầu anh thì cực kì rõ ràng và thông suốt.
Trong tay mình, Decker đang cầm khẩu súng. Một món vũ khí tốt, phù hợp cho mục đích. Anh đã mang nó theo trong mình từ hồi còn làm thanh tra. Và mang nó theo khi bước vào cuộc sống của một công dân bình thường.
Đây cũng chính là khẩu súng mà anh từng trước hết đút vào miệng và rồi sau đó ghì lên đầu khi anh ngồi trên sàn, mắt nhìn chăm chăm vào cô con gái đã chết của mình.
Đêm hôm đó anh đã không bóp cò và đến giờ vẫn không thể hiểu chính xác lí do là vì sao. Một trí nhớ hoàn hảo không đi cùng một trí tuệ hoàn hảo hoặc những quyết định quyết đoán. Đôi lúc người ta hoàn hảo về mặt này, thì sẽ lại bị khiếm khuyết ở mặt khác. Có lẽ đó là cách mà tự nhiên cân bằng mọi thứ.
Dù vậy, đêm hôm đó anh đã không tự sát.
Nhưng đêm nay là một đêm khác mà, chẳng phải sao?
Anh kéo máng trượt và nghe thấy tiếng một viên đạn rơi ngay ngắn vào ổ. Anh gạt chốt an toàn và nâng khẩu súng lên đầu, đặt nó vào thái dương phải.
Can đảm lên đi nào. Đừng làm một thằng hèn nữa, người anh em ạ. Hãy chấm dứt ngay đi.
Decker nghĩ rằng để tự sát, một người chắc hẳn phải có sự can đảm lẫn hèn nhát. Cả hai điều đó, anh đã có chưa? Hay là anh đang thiếu hoàn toàn?
Nhưng anh nghĩ là anh đã có đủ. Ngay lúc này, dù sao đi nữa.
Anh nhắm mắt lại và để ngón tay trượt tới vòng bảo vệ cò súng và rồi sau đó đến cò súng. Chỉ ấn nhẹ một cái, và thế là kết thúc. Đó là khoảng cách hẹp nhất trên thế gian này, giữa ngón tay và cò súng. Chỉ một cử động đơn giản, ngoắc ngón tay và kéo ra sau. Mọi người vẫn làm động tác này mỗi ngày, chỉ là không phải trên một khẩu súng.
Anh cố gắng để đầu óc trống rỗng, để thả lỏng và bỏ qua bất cứ thứ gì níu anh lại với thế giới này. Chẳng thể có gì nhiều. Chính xác thì anh còn lại những gì đây?
Hình ảnh trước tiên là của Molly và tiếp đến là Cassie chầm chậm hiện lên trong đầu anh. Hai khung hình kí ức mà anh không thể nào quên đi được, cho dù với tất cả những kí ức khác bằng cách nào đó anh vẫn có thể xua đi được.
Anh níu lại bên chúng. Trong giây lát, chiếc máy ghi hình của anh đứng im.
Tiếng gõ trén cánh cửa khiến anh mở mắt. Anh không cử động.
Tiếng gõ cửa lại vang lên.
“Amos? Amos, tôi biết cậu đang ở trong đó. Làm ơn hãy mở cửa.”
Hình ảnh của Cassie và Molly ở lại thêm một tích tắc nữa thôi và rồi những khung hình vụt đi, và những hình ảnh khác thế chỗ khung hình của họ.
Decker đứng dậy và ra mở cửa.
Đội trưởng Miller đang chăm chăm nhìn đáp lại anh, cổ áo khoác của ông dựng đứng để chống lại cái rét, đôi ủng đi mưa cũ mèm dưới chân.
“Tôi muốn nói chuyện với cậu,” Miller nói. “Ngay bây giờ.”
Ông không chờ được mời vào trong. Ông bước vượt qua Decker đi vào trong căn phòng nhỏ. Ánh mắt của ông dừng lại tại khẩu súng nằm trên giường, vị trí mà Decker đã thả nó xuống. Miller liếc ánh mắt gay gắt nhìn sang anh.
“Cậu mà làm thế là chúng thắng, cậu biết chứ.”
“Thế sao?” Decker nói.
Miller cầm khẩu súng lên, gạt lại chốt an toàn, và đặt nó lên mặt cái tủ kê sát tường trước khi ngồi xuống mép giường.
Decker đóng cửa lại và ngồi xuống chiếc ghế đối diện ông.
“Tất nhiên là chúng sẽ thắng,” Miller nói. “Bởi vì cậu là người duy nhất có khả năng ngăn cản chúng. Chúng khiến cậu tự loại bỏ mình, rồi chúng có thể tha hồ tiếp tục những gì mà chúng đang làm.”
“Nếu mục tiêu của chúng là dày vò tôi, tiêu diệt tôi, thì một khi làm được, chẳng còn gì để chúng làm thêm nữa.”
“Cho đến khi chúng cho rằng lại có một người nào khác khinh miệt chúng. Và còn một vấn đề nhỏ nữa đó là lũ cặn bã này sẽ thoát dù đã sát hại ngần đó người. Tôi không có ý định để mọi việc xảy ra như vậy đâu. Và tôi nghĩ cậu cũng sẽ như vậy.”
Decker liếc nhìn xuống khẩu súng và rồi lại ngước lên nhìn Miller.
Miller nói, “Chúng ta không thể đưa bất cứ ai trong số người đã nằm xuống về bên mình. Việc duy nhất chúng ta có thể làm để bù đắp lại đó là tóm được những kẻ đã sát hại họ và đảm bảo rằng chúng sẽ không bao giờ, không bao giờ có thể làm tổn thương thêm một ai khác. Thế thôi. Nghe thì có vẻ chẳng lớn lao gì, nhưng trong một thế giới văn minh, chúng ta chỉ có vậy thôi.
“Thế giới văn minh ư?”
“Một thế giới luôn luôn có những thành phần chưa tiến hóa hết.”
Decker nhẹ nhích người trên chiếc ghế, và dao động hơn rất nhiều trong những suy nghĩ của mình. “Là ai báo tin? Sự cố tại nhà Lancaster ấy?”
“Là Earl Lancaster. Cậu ta ra khỏi nhà cùng Sandy tham gia một hoạt động ngoại khóa ở trường. Họ không về nhà cho tới mãi gần mười một giờ. Đó là khi họ phát hiện ra những gì họ thấy và gọi 911.”
“Có ai khác nghe hoặc nhìn thấy gì không?”
“Vẫn đang dò hỏi. Chưa có gì. Trời tối và mù. Quá dễ để lẻn vào. Chúng có thể đã mang manocanh chưa bơm hơi và sau đó nhanh chóng bơm phồng chúng.” Ông day day trán. “Tạ ơn Chúa là chúng không lựa chọn dùng người thật.”
“Đó là điều khó hiểu, bởi vì chúng dám ra tay hạ sát người khác mà.”
Miller cân nhắc kĩ lưỡng trước khi gật đầu. “Cậu biết đấy, cứ như những kẻ này có thể hóa thành vô hình.”
“Không phải vô hình. Vô hại.”
“Ý cậu là sao?” Miller nói.
“Không có tính đe dọa ấy. Trà trộn. Một kẻ rất bình thường đến mức không ai chú ý đến chúng mặc dù chúng đã ở đó. Điều này khiến chúng trở nên vô hình bởi vì mọi người không nhớ đến chúng.”
“Ừm, một trong số chúng ăn mặc như cảnh sát để lừa Lafferty mắc bẫy.”
“Không phải cảnh sát đâu. Cảnh sát sẽ thu hút sự chú ý. Chúng đã dùng cách ngụy trang đó để đánh lừa riêng Lafferty thôi. Không phải đâu, ý tôi là chúng chỉ trà trộn như một người dân trong khu dân cư thôi.”
“Ừm, chúng tôi sẽ hoàn thành báo cáo thu thập thông tin ở cả hai địa điểm trong khoảng một giờ nữa. Sao cậu không tới nhiệm sở và xem những báo cáo này nhỉ?”
Decker nhìn người cựu chỉ huy của mình. “Cho có việc để làm à?”
Miller đứng dậy. “Amos này, cậu là một người trưởng thành. Nếu cậu muốn tự sát, cậu cứ làm. Tôi chẳng thể làm gì để ngăn cản cậu. Nhưng trong khi cậu còn sống nhăn răng, tôi cần đến sự hỗ trợ của cậu. Thế nên hãy cùng tới nhiệm sở và xem có gì không nào.”
Ông quay người và bước ra khỏi cửa.
Decker ngồi đó thêm vài giây, rồi sau đó đứng dậy, chộp lấy khẩu súng, nhét nó vào trong túi áo khoác, và đi theo.