Số lần đọc/download: 0 / 9
Cập nhật: 2023-06-21 21:12:42 +0700
Chương 50
H
ai bàn tay tôi đã được thay băng hai hay ba lần trong đêm, rồi một lần
nữa vào buổi sáng. Cánh tay trái của tôi bị bỏng khá nặng tới tận khuỷu, và
bỏng nhẹ hơn thế tới tận vai; vết bỏng rất đau, nhưng ngọn lửa đã đi theo
hướng đó, và tôi cảm thấy may mắn là sự tình đã không xấu hơn. Bàn tay
phải của tôi không bị bỏng nặng lắm, và tôi vẫn cử động được các ngón tay.
Nó cũng được băng bó, tất nhiên rồi, nhưng cảm giác vẫn ít bất tiện hơn
nhiều so với bàn tay và cánh tay trái; tôi đeo cánh tay và bàn tay bên này
bằng một cái băng đeo; và tôi chỉ có thể mặc áo khoác như một tấm áo
choàng, mang hờ trên vai và buộc chắc ở cổ. Tóc tôi cũng đã bị lửa táp phải,
nhưng đầu và khuôn mặt thì không.
Khi Herbert đã tới Hammersmith gặp bố xong, cậu quay trở lại với tôi
ở chỗ mấy căn phòng của chúng tôi và dành cả ngày chăm sóc tôi. Cậu là
người hộ lý tận tụy nhất trên đời, và cứ đến giờ lại tháo băng ra, nhúng vào
nước mát được chuẩn bị sẵn sàng rồi lại băng lại một cách nhẹ nhàng đầy
kiên nhẫn, khiến tôi cảm kích vô cùng.
Thoạt đầu, khi tôi nằm im lặng trên trường kỷ, tôi thấy thật khó khăn
đến đau đớn, hay có thể nói là không thể, rũ bỏ ấn tượng về ánh lửa bùng lên,
tiếng rít hừng hực của nó, và mùi cháy khét lẹt. Nếu gà gật thiếp đi trong một
phút, tôi lại bị đánh thức bởi tiếng kêu thét của cô Havisham, bởi cảnh tượng
bà chạy lại phía tôi cùng ngọn lửa bốc cao quá đầu. Nỗi đau trong tâm trí này
còn khó chịu đựng hơn cả nỗi đau thể xác đang hành hạ tôi; và Herbert, khi
thấy điều đó, làm hết mức có thể để tôi bận tâm sang chuyện khác.
Không ai trong chúng tôi nhắc đến chiếc thuyền, song cả hai chúng tôi
đều nghĩ về nó. Điều này xảy ra dường như do chúng tôi tránh né chủ đề này,
cũng như việc chúng tôi đồng ý - dù không nhất trí - coi việc tôi hồi phục lại
khả năng sử dụng đôi bàn tay là chuyện của nhiều giờ chứ không phải nhiều
tuần.
Câu hỏi đầu tiên của tôi khi gặp Herbert tất nhiên là liệu mọi thứ ở
dưới hạ lưu con sông có ổn cả không? Vì cậu trả lời xác nhận với sự tin
tưởng tuyệt đối và thái độ vui vẻ, chúng tôi không trở lại chủ đề đó nữa cho
tới khi ngày gần tàn. Song đến lúc đó, trong khi Herbert thay băng, nhờ vào
ánh lửa trong lò sưởi nhiều hơn vào ánh sáng bên ngoài, cậu tự nhiên trở lại
chủ đề đó.
“Tớ đã ngồi với Provis tối qua, Handel, suốt hai giờ liền.”
“Thế Clara đâu?”
“Cô gái đáng yêu!” Herbert nói. “Cô ấy cứ liên tục phải đi lên đi xuống
chỗ Cộc Cằn Ác Nghiệt suốt cả đêm. Cô ấy cứ vừa đi khỏi là ông bố lại nện
thình thình xuống sàn. Tuy thế, tớ dám ngờ ông ấy không kéo dài được lâu
nữa. Với rum và hạt tiêu - rồi hạt tiêu và rum - tớ cho rằng những màn nện
thình thình xuống sàn của ông ấy hẳn sắp kết thúc rồi.”
“Và sau đó cậu và cô ấy sẽ kết hôn chứ, Herbert?”
“Làm sao tớ có thể chăm lo cho cô ấy theo cách khác được? Đặt cánh
tay cậu lên lưng tựa trường kỷ, anh bạn thân mến, và tớ sẽ ngồi xuống đây,
tháo băng ra từ từ đến mức cậu sẽ không biết việc đó diễn ra khi nào. Tớ
đang nói về Provis. Handel, cậu có biết ông ấy đã tiến bộ không?”
“Tớ có nói với cậu tớ nghĩ ông ấy đã mềm tính hơn lần cuối cùng tớ
gặp ông ấy.”
“Đúng thế. Và đúng là ông ấy đã mềm tính lại. Tối qua ông ấy rất hay
chuyện, và kể cho tớ nghe nhiều hơn về cuộc đời ông ấy. Chắc cậu cũng nhớ
chuyện ông ấy hé lộ ở đây về một phụ nữ đã khiến ông ấy gặp nhiều rắc rối.
Tớ có làm cậu đau không?”
Tôi đã giật thót mình, nhưng không phải vì việc tháo băng của cậu.
Chính những lời cậu nói đã khiến tôi giật mình.
“Tớ đã quên khuấy chuyện đó, Herbert, nhưng giờ thì cậu nhắc tớ mới
nhớ.”
“Được lắm! Ông ấy đã kể về phần đời ấy của mình và đó quả là một
phần đời hoang dại đen tối. Tớ có nên kể cho cậu không? Phải nghe chuyện
đó bây giờ có làm cậu lo lắng quá không?”
“Dù thế nào cũng nói cho tớ đi. Không sót chữ nào.”
Herbert bắt đầu cúi người ra trước, nhìn sát vào tôi hơn, như thể câu trả
lời của tôi đến nhanh chóng và quan tâm hơn cậu chờ đợi. “Đầu cậu vẫn tỉnh
táo đấy chứ?” Herbert vừa nói vừa chạm ngón tay vào đó.
“Vẫn ổn,” tôi nói. “Hãy kể cho tớ những gì Provis nói, Herbert thân
mến.”
“Dường như,” Herbert nói, “… này, tớ vừa tháo một dải băng bó vừa ra
đấy, rất nhẹ nhàng thôi, và bây giờ đến lượt vải băng đã được làm mát đây
này… lúc đầu sẽ làm cậu rụt lại đấy, ông bạn tội nghiệp của tôi, phải không
nào? Nhưng sẽ dễ chịu ngay thôi… - dường như người phụ nữ đó là một phụ
nữ trẻ và rất ghen tuông và đầy hận thù; đầy hận thù, Handel, đến mức tột
cùng.”
“Đến mức tột cùng nào?”
“Giết người. - Liệu có quá lạnh ở chỗ nhạy cảm đó không?”
“Tớ không cảm thấy thế. Cô ta giết người thế nào? Cô ta đã giết ai?”
“Sao chứ, hành động ấy có thể không đáng bị gọi bằng một cái tên ghê
rợn như thế,” Herbert nói, “nhưng cô ta đã bị xử vì nó, và ông Jaggers biện
hộ cho cô ta, và danh tiếng của lần biện hộ ấy đã lần đầu tiên khiến Provis
biết đến ông luật sư. Nạn nhân là một phụ nữ khác, khỏe mạnh hơn, và đã có
một cuộc vật lộn - trong một nhà kho. Ai đã bắt đầu cuộc vật lộn, hay nó diễn
ra công bằng hay không, đều là chuyện đáng ngờ; nhưng cách nó kết thúc
chắc chắn chẳng có gì đáng ngờ cả, vì nạn nhân đã bị bóp cổ chết.”
“Người phụ nữ có bị kết án không?”
“Không; cô ta được tha bổng. - Handel tội nghiệp, tớ làm cậu đau rồi!”
“Không thể nhẹ nhàng hơn được đâu, Herbert. Nào? Còn gì nữa?”
“Người phụ nữ trẻ được tha bổng và Provis có một đứa con nhỏ; một
đứa bé Provis rất yêu quý. Vào buổi tối của chính đêm mục tiêu khiến cô ta
ghen tuông bị sát hại như tớ đã kể với cậu, người phụ nữ trẻ xuất hiện trước
mặt Provis trong chốc lát, thề rằng cô ta sẽ hủy diệt đứa bé (lúc đó đang nằm
trong tay cô ta), và ông ấy sẽ không bao giờ thấy lại nó nữa; rồi cô ta biến
mất. - Vậy là cánh tay bị bỏng tệ nhất đã lại được treo lên băng treo, và giờ
chỉ còn lại bàn tay phải, một việc dễ dàng hơn nhiều. Tớ có thể làm tốt hơn
trong ánh sáng này thay vì ánh sáng mạnh hơn, vì bàn tay tớ vững hơn khi tớ
không thấy vết bỏng khốn khổ quá rõ ràng. - Cậu không nghĩ là hô hấp của
cậu bị ảnh hưởng đấy chứ, chàng trai? Có vẻ cậu thở nhanh quá.”
“Có thể đúng là thế, Herbert. Người phụ nữ kia có giữ lời thề không?”
“Đây chính là phần đen tối nhất trong đời Provis. Cô ta có giữ lời.”
“Nghĩa là ông ấy nói thế.”
“Ôi, tất nhiên rồi, anh bạn thân mến của tôi,” Herbert đáp lại với vẻ
ngạc nhiên, rồi lại cúi người ra trước nhìn sát vào tôi hơn. “Ông ấy nói ra tất
cả. Tớ không có thông tin nào khác.”
“Phải, chắc chắn rồi.”
“Bây giờ,” Herbert nói, “về chuyện ông ấy đã xử tệ hay đối xử tốt với
mẹ đứa bé, Provis không nói gì; nhưng cô ta đã chia sẻ cùng ông ấy bốn hay
năm năm trong cái cuộc đời khốn khổ mà ông ấy đã mô tả với chúng mình
bên lò sưởi, và dường như ông ấy thấy tội nghiệp cho cô ta, và nhẫn nhịn với
cô ta. Vì thế, sợ mình sẽ bị triệu đi khai báo về đứa trẻ bị hại và do đó trở
thành nguyên nhân gây ra cái chết của cô ta, ông ấy ẩn trốn (dù rất đau buồn
vì đứa trẻ), náu mình trong bóng tối, như lời ông nói, tránh xa phố xá và tránh
xa phiên tòa, và chỉ được mơ hồ nhắc đến như một người nào đó tên là Abel,
nguồn gốc gây nên sự ghen tuông. Sau khi được tha bổng, người phụ nữ biến
mất, vậy là ông ấy mất cả đứa con lẫn người mẹ.”
“Tớ muốn hỏi…”
“Chàng trai thân mến, đợi một khoảnh khắc nữa là tớ xong thôi. Tên
khốn ma mãnh đó, Compeyson, kẻ đê tiện tồi tệ nhất trong những tên đê tiện,
biết rõ ông ấy đang tránh những chỗ đông người vào lúc đó cũng như lý do
khiến ông ấy làm vậy, tất nhiên sau đó đã mang chuyện này ra treo lơ lửng
trên đầu ông ấy như một cách để làm ông ấy khốn cùng hơn và ép ông phải
làm việc cực nhọc hơn. Từ những gì được nói ra tối qua, rõ ràng chuyện này
đã khơi mào nỗi hận thù của Provis.”
“Tớ muốn biết,” tôi nói, “ông ấy có nói cho cậu biết cụ thể chuyện đó
xảy ra cụ thể vào lúc nào không, Herbert?”
“Cụ thể ư? Để tớ nhớ lại xem ông ấy đã nói những gì về chuyện đó.
Ông ấy nói là Vừa tròn hai mươi năm trước, và gừn như ngay sau khi tôi bắt
đầu dính dáng vứi Compeyson. Cậu lên mấy tuổi khi cậu bắt gặp ông ấy ở
nghĩa địa nhà thờ?”
“Tớ nghĩ hồi ấy tớ bảy tuổi.”
“À. Ông ấy nói khi ấy chuyện đó đã xảy ra được chừng ba hay bốn
năm rồi, và cậu làm ông ấy nhớ tới đứa con gái nhỏ đã để mất một cách bi
thảm đến thế, cô bé đáng lẽ cũng trạc tuổi cậu.”
“Herbert,” tôi hối hả nói sau một lát im lặng, “cậu có thể nhìn tớ rõ
nhất nhờ ánh sáng ngoài cửa sổ hay ánh sáng của ngọn lửa?”
“Với ánh sáng ngọn lửa,” Herbert vừa nói vừa dịch lại gần hơn.
“Nhìn tớ đi.”
“Tớ đang nhìn cậu đây, anh bạn thân mến.”
“Chạm tay vào tớ đi.”
“Tớ chạm tay vào cậu rồi, anh bạn thân mến.”
“Cậu không sợ rằng tớ đang lên cơn sốt, hay đầu óc tớ đang rối loạn
sau tai nạn tối qua chứ?”
“Không-ông, anh bạn thân mến,” Herbert nói, sau khi dành thời gian
kiểm tra tôi. “Cậu có vẻ hơi kích động, nhưng hoàn toàn bình thường.”
“Tớ biết tớ vẫn bình thường. Và người đàn ông chúng ta đang giấu
dưới hạ lưu con sông là bố của Estella.”