Nguyên tác: Die Therapie
Số lần đọc/download: 1521 / 15
Cập nhật: 2017-05-20 09:13:55 +0700
Chương 49
B
ây giờ ông biết rồi chứ?”
Viktor giật mình đánh rơi những tờ giấy đang cầm trên tay khi ông nghe được giọng nói quen thuộc với ông. Nỗi kinh hoàng tóm lấy ông như một con rắn làm ngạt thở con mồi. Và vì không thể tìm thấy khẩu súng ngắn dưới đống giấy nằm rải rác trên bàn viết, ông quay người lại - hoàn toàn không có khả năng chống cự. Ngược với Anna. Cô ấy đã tự trang bị cho mình một con dao lạng thịt dài mà cô ấy đang nắm lấy cán gỗ của nó chặt đến mức các ngón tay không còn một giọt máu. Tuy xuất hiện đầy vẻ đe dọa, cô ấy vẫn đẹp như vào ngày đầu tiên. Cô ấy đã khỏe trở lại. Tóc cô ấy được chải toàn hảo, bộ quần áo màu đen của cô ấy làm nổi bật thân hình gợi cảm của cô ấy và không có một nếp nhăn duy nhất. Ngay đôi giày da bóng cũng đã được đánh bóng.
Ông đừng tìm tôi. Tôi sẽ tìm thấy ÔNG!
“Cô nghe này”.
Viktor quyết định liều tiến lên phía trước và đầu tiên cứ phớt lờ rằng cô ấy rõ ràng là đang đe dọa dùng vũ lực với ông.
“Anna, tôi có thể giúp cô!”
Cô ấy không mắc bệnh tâm thần phân liệt. Cô ấy chỉ làm ra vẻ thế thôi.
“Ông muốn giúp tôi? Ông? Người đã làm hỏng tất cả ở ngay trong gia đình riêng của chính mình? Con ông, vợ ông, cuộc đời ông”.
“Cô có liên quan gì đến vợ tôi?”
“Cô ấy là bạn gái tốt nhất của tôi. Bây giờ tôi sống chung với cô ấy”.
Viktor ước gì ông có thể nhìn thấy sự điên rồ lóe lên trong mắt cô ấy. Nhưng gương mặt xinh xắn của cô ấy chỉ làm cho những từ ngữ kỳ lạ của cô ấy càng thêm đáng sợ.
“Cô tên thật là gì?” Viktor hỏi và cố tìm một cảm xúc nào đó trên vẻ mặt của cô ấy.
“Ông biết tên tôi, Viktor. Tôi tên là Anna. Anna Spiegel”.
“Được rồi, Anna. Tôi biết điều đó không đúng. Tôi đã gọi điện đến bệnh viện Park trong Dahlem”.
Anna mỉm cười nhạo báng nhìn Viktor.
“Ông đã gọi điện đến đó? Ông tò mò có phải không?”
“Vâng, và người ta đã nói với tôi rằng cô chưa từng bao giờ là bệnh nhân ở đó cả. Nhưng có một nữ sinh viên với tên này. Và bây giờ thì cô ấy đã chết”.
“Một sự tình cờ thật là kỳ lạ, ông có thấy như thế không? Cô ta bị giết chết như thế nào?”
Anna cầm con dao lạng thịt nghiêng nghiêng, để cho ánh sáng của chiếc đèn bàn phản chiếu ở trên đấy làm lóa mắt Viktor trong một khoảnh khắc ngắn ngủi.
“Tôi không biết”, ông nói dối. “Nhưng xin cô hãy sáng suốt”.
Viktor cuống cuồng suy nghĩ. Ông không sắp xếp trước được một chiến lược nào cho trường hợp này. Ở Berlin, sau một vụ việc vô hại hơn nhiều, một nút bấm báo động được gắn dưới bàn viết của ông. Và đó là lý do tại sao lúc trước tôi không bao giờ tiếp bệnh nhân ở ngoài phòng khám bệnh của tôi. Ông tuyệt vọng cố thử một chiến lược khác.
“Tốt, Anna. Cô đã nói với tôi rằng tất cả những người mà cô nghĩ ra trong sách của cô đều trở nên thật”.
“Đúng, lắng nghe tốt đấy, bác sĩ”.
Tôi phải làm cho cô ấy nói. Cho đến khi Halberstaedt trở về nhà. Cho đến khi xảy ra một điều gì đó. Điều gì cũng được cả.
Viktor quyết định cứ tiếp tục làm như ông vẫn tin vào câu chuyện mắc bệnh tâm thần phân liệt của cô ấy.
“Có một lời giải thích hết sức đơn giản cho điều đó. Mới đây, khi cô nói nó ‘lại’ xảy ra, cô có ý rằng ai đó xuất hiện thêm một lần nữa trong cuộc sống của cô, người mà chính cô đã tạo ra. Đúng không?”
Một cái gật đầu nhẹ được Viktor diễn giải như một sự đồng tình.
“Đó là vì cô đã chép lại cuộc phỏng vấn của tôi”.
“Không”. Anna lắc đầu quầy quậy.
“Cô đã chép lại những câu trả lời của tôi và qua đó đã tạo ra tôi. Nhưng điều đấy là tự nhiên, vì tôi thật sự tồn tại. Cô có hiểu không?
“Không. Không phải như thế”.
“Anna, xin cô. Lần này thì thật sự rất là đơn giản: tôi tồn tại. Tôi không xuất phát từ suy nghĩ của cô, tôi không phải là nhân vật hư cấu từ một trong những quyển sách của cô. Cái mà lần cuối cô làm việc với nó là về tôi. Không phải cô! Tôi đã viết nó”.
“Vô lý!”, Anna bất thình lình hét to và vung dao loạn lên, đến mức Viktor lui lại nhiều bước, cho đến khi ông chạm phải cái bàn viết ở trước cửa sổ.
“Ông không hiểu những gì đang xảy ra ở đây hay sao? Ông không nhìn thấy các dấu hiệu hay sao?” Đôi mắt cô ấy lóe sáng hoang dại và lấp lánh nhìn ông một cách dữ tợn.
“Cô muốn nói gì? Cô nói về dấu hiệu nào cơ chứ?”
“Ồ, bác sĩ chuyên môn tâm lý, ông tự cho ông là siêu khôn ngoan. Có phải không? Ông cho rằng tôi đã lấy trộm của ông, đột nhập vào chỗ ông, nói chuyện qua điện thoại với vợ ông. Và ông tin rằng tôi có liên quan đến việc con gái ông mất tích? Ông không hiểu điều đó, phải không? Ông thật sự là không hiểu”.
Ở những câu nói cuối cùng, Anna bất thình lình bình tĩnh trở lại hoàn toàn. Toàn bộ nét nghiêm khắc và cứng rắn đã biến mất trên gương mặt của cô, và cô bất chợt lại giống người đàn bà xinh đẹp trong bộ y phục không hợp thời trang mà Viktor đã làm quen trước đây vài ngày.
“Được rồi”, cô ấy nói tiếp và nhìn ông mỉm cười. “Không giúp được gì cả, và hai chúng ta phải đi tiếp thêm một bước”.
“Cô muốn làm gì?”
Một nỗi sợ hãi không chế ngự được siết chặt lấy cuống họng của Viktor. Ông gần như không thở được nữa.
Một bước cuối cùng?
“Ông hãy đến đây với tôi, và hãy nhìn ra cửa sổ!”
Anna dùng con dao chỉ về hướng cửa sổ nhìn ra mặt đường. Viktor tuân theo mệnh lệnh của cô và nhìn ra ngoài.
“Ông nhìn thấy gì?”
“Một chiếc ô-tô. Một chiếc Volvo”.
Viktor ngần ngừ trong lúc nói. Về một mặt, ô-tô tư nhân không được phép có ở trên đảo, về mặt khác chiếc xe giống y như chiếc xe ông đã để lại trên bãi đỗ xe ở Sylt.
“Đi thôi!” Anna đã đứng ở cạnh cửa.
“Đi đâu?”
“Chúng ta chạy một vòng. Tài xế chúng ta đã chờ sẵn rồi”.
Viktor thật sự nhìn thấy có ai đó đã ngồi sau tay lái và khởi động xe.
“Nếu tôi đứng lại đây thì sao?”, Viktor phản đối và nhìn thẳng vào mắt Anna.
Không nói một lời, Anna đút tay vào túi chiếc áo bành tô của cô ấy và lôi ra khẩu súng ngắn mà Viktor vừa mới còn tìm nó trên bàn viết của Halberstaedt cách đây vài phút.
Viktor đành cam chịu số phận của mình và chậm chạp bước ra cửa.