When you look at the sun during your walking meditation, the mindfulness of the body helps you to see that the sun is in you; without the sun there is no life at all and suddenly you get in touch with the sun in a different way.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Mr Thích
Số chương: 120 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3006 / 39
Cập nhật: 2014-12-04 16:38:01 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 83 84: Nổi Danh!
rẻ ranh chưa đủ lông đủ cánh có thể nói cái gì?
Sư gia đi theo khinh bỉ một câu, tiếp đó lại thở dài.
- Diệp Hạo Nhiên quả nhiên võ công cái thế, tiểu tử này mới bao nhiêu, đã có công lực như vậy.
Chẳng những Trần Thanh Phương đang nhìn, hiện trường ánh mắt mọi người tập trung ở trên người Diệp Không, chờ hắn giải thích, nếu là giải thích không cho mọi người vừa lòng, phỏng chừng tiếp theo sóng dân phẫn nộ sẽ càng thêm mãnh liệt.
Bất quá Diệp Không cũng không có vì hành vi của mình làm giải thích, mà là sai người vào nhà ra mang ra bàn bát tiên lớn.
Mọi người không biết hắn muốn làm cái gì, đều kiên nhẫn đợi, hiện trường thành ngàn gần vạn người, đều nhìn không chớp mắt, nhìn thấy bàn lớn ra khỏi, đặt ở cửa Tàng Xuân Lâu.
- Liễu Trường Thanh!
Lúc này, Diệp Không lại gầm lên giận dữ.
- Có mạt tướng!
- Bước lên trên!
Liễu Trường Thanh đối với Diệp Không đã hoàn toàn tín nhiệm, không cần suy nghĩ, nhảy lên bàn lớn, hai chân mở rộng bằng vai, khoanh tay ngang nhiên đứng thẳng.
- Đây là muốn làm gì?
Trần Thanh Phương nhíu mày hỏi.
Sư gia lắc đầu, suy đoán nói:
- Chẳng lẽ là muốn xử phạt thuộc hạ? Chiêu này quả thật có thể giải quyết nguy cơ trước mắt, tuy nhiên không thể thay đổi việc hắn làm việc ác trước mặt mọi người, ngược lại trở thành bán đứng bộ hạ.
Diệp Không đương nhiên không phải xử phạt Liễu Trường Thanh, chỉ nghe hắn lại quát.
- Cởi áo!
- Dạ!
Liễu Trường Thanh không do dự, nâng tay tuo áo, ném tới trên bàn, tiếp đó lại khoanh tay ngang nhiên đứng thẳng.
Khi mọi người nghĩ đến Diệp Không muốn trước mặt mọi người dùng cách xử phạt bộ hạ về thể xác thì lại nghe Diệp Không quát hỏi:
- Liễu Trường Thanh! Trên người ngươi có bao nhiêu chỗ vết sẹo? Thành thật trả lời!
Dân chúng vây xem nghe vậy, vội chú ý quan sát, chỉ thấy trên người Liễu Trường Thanh quả thật chằng chịt vô số vết sẹo, tràn đầy các loại vết thương.
Chỉ nghe Liễu Trường Thanh cất cao giọng nói:
- Bẩm Bát thiếu gia! Mạt tướng trên người thương tích sẹo có tám mươi sáu chỗ!
- Nói to lên!
Diệp Không quát.
- Mạt tướng trên người vết sẹo tám mươi sáu chỗ!
Liễu Trường Thanh gào thét lên trả lời.
- Vì sao lại bị những vết bị này?
- Bẩm Bát thiếu gia! Mạt tướng mười lăm tuổi đi theo tướng quân, đến nay đã là mười ba năm, trải qua lớn nhỏ bốn mươi sáu trận chiến...
Diệp Không rống to cắt đứt.
- Như thế nào bị? Đơn giản nói!
- Do man địch ban tặng!
Mọi người vừa nghe, tất cả đều ồ lên, đây là anh hùng a, nói cái gì đều là giả, những đạo vết thương trên thân người ta như vậy là sự thật, nếu là không có những quân sĩ này đẫm máu chiến đấu hăng hái, bây giờ cái địa phương này chắc vẫn là đại thảo nguyên.
Anh hùng muốn vào kĩ viện, hẳn là không coi là việc xấu đi? Dân chúng cho tới bây giờ không được hưởng Thiết nha tư phúc, nhưng vẫn hưởng thụ lấy Quân Diệp gia mang cho bọn hắn yên bình, lòng người hướng tới, lập tức đứng thẳng người.
Bất quá vẫn chưa xong, chỉ nghe Diệp Không lại quát:
- Kế tiếp!
Lại có một quân sĩ đứng lên trên, cởi áo, ngang nhiên đứng thẳng.
- Tính danh! Quân chức!
- Vũ Vi Quốc! Bách phu trưởng!
- Trên người có bao nhiêu vết sẹo!
- Bảy mươi lăm vết!
- Chém giết bao nhiêu man nhân?
- Bẩm Bát thiếu gia! Mạt tướng bất tài, học võ không thông, trải qua lớn nhỏ hơn năm mươi trận chiến, mỗi trận đều bị thương, trước sau trảm địch năm trăm bảy mươi hai người!
"Oa!" Dân chúng đàn trong có người kinh ngạc thốt ra, không ai đi cười nhạo người kinh ngạc, bọn hắn đều dùng ánh mắt sùng bái nhìn vị quan quân không cao lớn này.
Bắt đầu hắn nói cái gì học nghệ không thông, mọi người vừa nghe, còn nói thầm, có phải thật vậy hay không là học nghệ không thông, mỗi lần ra chiến trường đều bị thương đây?
Tiếp tục vừa nghe trảm số lượng, nhất thời kinh hãi, chia đều mỗi trận chiến đều phải chém đầu mười tên quân địch, sao có thể là học nghệ không thông, đây là xung phong ở phía trước, dũng cảm không sợ chết a!
Đại lục Thương Nam lấy cường giả vi tôn, đối với những người không sợ sinh tử chém giết đông đảo địch nhân anh hùng càng thêm sùng bái, lập tức, dân chúng đối với thân binh giữa sân ánh mắt lại càng sùng kính.
Lúc này Diệp Không lại hỏi:
- Vũ Vi Quốc, năm trăm bảy mươi hai người, ngươi nhớ rõ rõ ràng như vậy, ngươi có phải khoác lác hay không?
Mọi người vừa nghe, đúng nha, người nầy có phải khoác lác hay không, dù sao nói miệng không bằng chứng nha.
Vũ Vi Quốc ngẩng đầu, cất cao giọng nói:
- Bẩm Bát thiếu gia, quân công bộ ghi chép rất rõ ràng, năm trăm bảy mươi hai người, nếu có chút một chữ nói sai, mạt tướng nguyện lấy đầu dâng!
- Thật sự, nhất định là thật sự, nếu không làm sao dám lấy đầu đảm bảo.
Vây xem mọi người lại thì thầm với nhau.
Tiếp theo Vũ Vi Quốc lại nói:
- Quân quy Diệp gia! Không trảm trăm người, không được xưng Thân binh Diệp gia! Không trảm hai trăm người, không được đề bạt Thập phu trưởng! Không trảm năm trăm người, không được thăng chức Bách phu trưởng!
Vũ Vi Quốc một lần hô xong, một đám Thân binh Diệp gia cùng kêu lên.
- Không trảm trăm người, không được xưng Thân binh Diệp gia! Không trảm hai trăm người, không được đề bạt Thập phu trưởng! Không trảm năm trăm người, không được thăng chức Bách phu trưởng!
Thanh như sóng dữ, khí cuốn trường không!
Dân chúng vây xem cũng nghe được nhiệt huyết sôi trào, trong lòng bộc phát, ở Diệp Không một tiếng, "quân Diệp gia vạn tuế!" hô, toàn bộ dân chúng đều đi theo rống lên.
- Quân Diệp gia vạn tuế!
"Ba!" Trần Thanh Phương mạnh vỗ cửa sổ, cả giận hừ một tiếng, đóng lại cửa sổ, tức giận lại ngồi trở lại bên cạnh bàn.
Sư gia vừa rồi còn dương dương tự đắc cũng không khỏi gật đầu.
- Lấy quân công để giải thích, Diệp gia Bát thiếu gia, quả nhiên cao a!
Trần Thanh Phương uống một hớp, cũng gật đầu nói:
- Kẻ này mưu trí nhanh nhẹn, tâm kế sâu xa, ngày sau tất làm họa lớn, bất quá trước mắt vẫn không thể ra tay đối với hắn, nhất định cẩn thận phòng bị.
Diệp Không như trước đứng tại chỗ nói:
- Các vị phụ lão hương thân, các vị đều có thê tử đẹp thiếp xinh, có từng nghĩ tới, nam nhi quân Diệp gia cũng là nam tử, cũng có nhu cầu, các ngươi ở trên giường ấm áp hưởng hạnh phúc yên lành thì quân sĩ thủ vệ trại vùng biên còn cô đơn ở trong gió rét, cảnh giác man tộc xâm lấn! Không lâu sau, những vị Thiết cốt hán tử này lại muốn mặc vào quân phục đi biên thuỳ, đến đây hưởng thụ một lần ôn nhu, có sai không?
- Không có!
Dân chúng cùng kêu lên.
- Bổn thiếu gia mời bọn hắn đến Tàng Xuân Lâu tiêu phí một lần, hẳn là sai?
- Không!
- Có người còn muốn mượn cơ hội sinh sự, tự dưng tới làm khó dễ, đáng chết sao?
Dân chúng cùng kêu lên lớn tiếng.
- Đáng chết! Giết bọn họ!
- Mang đám chó này cùng mang ra chiến trường đi!
- Đem bọn họ đưa vào hoàng cung làm thái giám!
Còn có nữ tử thanh âm hỗn loạn trong đó:
- Liễu Tướng Quân, Vũ Tướng Quân, các ngươi vì dân chúng chịu tổn thương, lại không thê thiếp, tiểu nữ tử nguyện lấy thân báo đáp.
Một đám Quân Diệp gia sĩ đều mặt mày hớn hở, huynh đệ Lô gia cùng thủ hạ du côn cũng đều hưng phấn không thôi. Bát thiếu gia, quả nhiên lợi hại, lúc này hành động thật sự là rất cao, khiến cho mình cũng cảm thấy được đúng lý hợp tình, thấy được đương nhiên, sau này đi theo Bát thiếu gia lăn lộn, có tiền đồ a!
Chỉ có Thiết nha tư, sợ tới mức mặt không còn chút máu, không còn có như trước hống hách, lúc này như gà con mổ thóc phục lạy nhận tội.
- Bát thiếu gia tha mạng, tiểu nhân có mắt không tròng, mạo phạm các vị quân gia, tiểu nhân đáng chết, quân gia tha mạng!
Đương nhiên, Diệp Không cũng không có giết chết Thiết nha tư, dù sao đây cũng là quan chức triều đình, nếu giết, vậy là gây ra đại họa rồi.
Tiếp theo Diệp Không lại biểu hiện đạo đức tốt, trái lại vì đám người Thiết nha tư cầu tình, hành động này càng làm cho dân chúng thêm tán thưởng.
Lăn qua lăn lại, Thân binh Diệp gia cơ bản không có ở Tàng Xuân Lâu tiêu phí cảm xúc, Liễu Trường Thanh cùng Vũ Vi Quốc mấy vị có chức quan thế nhưng đều trở thành hang “hot”, đều đi theo bạn gái trở về có đôi có lứa.
Lô gia huynh đệ cũng không ngốc, về trước, chỉnh đốn Long Xà Bang, đổi tên thành Long Hổ bang, Diệp Không không muốn làm bang chủ, vậy do Lô Tuấn đảm nhiệm chức bang chủ, Lô Nghĩa làm phó.
Cửu Long Cửu Xà đi, Lô Tuấn Lô Nghĩa đến, bang chúng cũng căn bản không có thấy mâu thuẫn, dù sao ngày vẫn là giống như trước đây qua đi, càng làm cho bọn họ vui vẻ vì bọn hắn biết bang phái mình có một cái hậu trường có năng lực, Bát thiếu gia Diệp phủ.
Cái gì? Ngươi không biết Bát thiếu gia Diệp phủ? Ta đây liền nói với ngươi, không biết Bát thiếu gia Diệp phủ, ngươi thật là lạc hậu! Nếu như vậy! Ngươi không ngượng ngùng khi tự xưng là người thành Nam Đô sao!
Chỉ ngắn ngủn trong một buổi sáng, Diệp Không liền nổi danh, toàn thành không ai không biết Bát thiếu gia Diệp phủ, mỗi người đều đang đàm luận Bát thiếu gia Diệp phủ, ngay cả bọn hạ nhân trong Diệp phủ cũng đều đàm luận không ngớt.
Giữa trưa, tại sương phòng nhị phu nhân ở hậu viện Diệp phủ.
Tiểu Hồng đang kể với nhị phu nhân tin tức nàng nghe được, nghe xong nhị phu nhân cả kinh, giật mình không ngớt, liên tục hỏi:
- Thật sao?
- Hắn thực nói như vậy?
- Hắn thực lợi hại như vậy?
- Đương nhiên, đều là nhóm gia phó đi mua đồ ăn tận mắt nhìn thấy, làm sao giả bộ được, mỗi người đều truyền tụng Bát thiếu gia Diệp phủ, sau này nhất định làm rạng rỡ tổ tông.
Tiểu Hồng ảo tưởng lên hình ảnh Diệp Không trong đám người ung dung ứng đối, giống như Đại tướng quân hô truyền lệnh, trong lòng thế nhưng linh hoạt, nghĩ đến lúc trước Diệp Không đùa giỡn tình cảnh của nàng, nhịn không được mơ tưởng hảo huyền.
Nhị phu nhân cúi đầu trầm ngâm.
- Tiểu tử này cũng không biết ăn cái gì, chẳng những không ngốc, còn rất tinh minh.
- Lão gia hiện tại bị giữ ở kinh, Diệp gia rất có thể phải chịu một hồi mưa gió, nói không chừng có tiểu tử này, còn có thể ra mặt cho Diệp phủ, ngăn chặn điểm tai họa, trọng yếu hơn, coi như tiểu tử này có tiền đồ, cái xú bà nương kia cũng sẽ không theo ta tranh thủ tình cảm.
- Bất quá hắn hống hách như vậy, nhất định gặp phải tân thành thủ, tiểu tử này lão gia trước khi đi dặn dò không thể gây chuyện, tất phải răn dạy vài câu.
- Tên tiểu tử này tính tình xấu xa như vậy, dù sao cũng chỉ là một tiểu tử mao đầu, vạn nhất hắn nổi hứng lên, gây khó dễ gì với mình thì sao?... Nếu làm cho hắn rời đi Diệp phủ sẽ tốt hơn.
Luôn luôn đem việc đuổi mẹ con Diệp Không làm nhiệm vụ hàng đầu của mình, nhị phu nhân khi thấy hắn có biểu hiện năng lực xuất sắc lại bắt đầu lo lắng muốn hắn rời khỏi Diệp phủ.
Ngay khi nhị phu nhân khó xử, chưa biết xử lý ra sao, Cửu phu nhân lại đến, thần tình tức giận nói:
- Diệp Không này rất kỳ cục! Hắn lại đánh người!
Nhị phu nhân cười khổ:
- Tiểu tử này tính tình quả nhiên đủ xấu.
Người bị đánh chính là thân thích của Cửu phu nhân, Mã tỷ, quản sự thiện đường.
Kỳ thực Diệp Không cũng không phải tính tình quá xấu, ngươi nếu không chọc hắn, hắn còn đối xử vowias ngươi vô cùng nhẹ nhàngh. Như quản gia Diệp Tài, đám người Lý lão tứ, giờ đối với Diệp Không khách khách khí khí, Diệp Không cũng không dự định theo chân bọn họ tính toán chuyện trước đây, thật ra, hắn cũng không có thời gian tính toán với bọn hạ nhân.
Nhưng cũng có người không vừa mắt, chung quy cho rằng chính mình có bản lĩnh có chỗ dựa vững chắc, ngươi một tiểu hài tử thì có tuổi gì. Việc này còn phải đợi Diệp Không hồi phủ hẵng nói.
Buổi trưa đến rất nhanh, Diệp Không từ bên ngoài trở về, ngày hôm nay tâm tình rất thư sướng, giết Phạm gia huynh đệ, chiếm được bảo vật, hôn Lô Cầm, giáo huấn Thiết nha tư, được bách tính nam Đô thành ủng hộ. . .
Tất cả đều là chuyện tốt, sao có thể không vui đây?
Nghĩ tới lão nương đang chờ đợi, Diệp Không từ chối tất cả lời mời, một mình trở về phủ.
Chuyện này đã trở thành đề tài bàn tán sôi nổi của đám gia đinh, thấy Diệp Không đều nhiệt tình bắt chuyện.
- Bát thiếu gia.
- Ai, Bát thiếu gia người nổi danh rồi nha.
- Bát thiếu gia cấp cho Diệp phủ chúng ta mặt mũi, chúng ta làm hạ nhân đi ra ngoài cũng tốt hơn.
Diệp Không nghe xong đương nhiên khoái hoạt, đơn giản hàn huyên vài câu, lại ném cho ít khối bạc vụn.
- Sắp trưa rồi, mọi người cầm đi uống rượu.
Nói xong, Diệp Không liền nhanh chóng trở về tiểu viện của mình.
Trần Cửu mẫu cũng không biết Diệp Không ra ngoài mạo hiểm, cho nên nàng cũng không lo lắng, chỉ là buổi sáng nghe nói nhi tử tại Tàng Xuân Lâu gây chuyện, nàng cũng không biết đây là chuyện tốt hay chuyện xấu, nhịn không được lo lắng đứng ngồi không yên.
Trần Cửu mẫu cũng không thêu thùa, chờ Diệp Không trở về, vừa thấy Diệp Không, liền mắng:
- Tiểu tử thối, vì sao cả ngày chỉ biết gây chuyện, con nói cùng bằng hữu ra khỏi thành du ngoạn, vì sao liền tới Tàng Xuân Lâu đây? Tuổi còn nhỏ, đi học người ta chơi gái, còn gây ra chuyện lớn như vậy.
Diệp Không vừa nghe lão nương tức giận, liền dìu Trần Cửu mẫu ngồi xuống, giúp nàng bóp vai, cười nói:
- Mẫu thân, người hiểu lầm rồi, nhi tử cũng không đi Tàng Xuân Lâu phong lưu khoái hoạt, đêm qua xác thực là ở ngoài thành, không tin người có thể đi hỏi người con gái nuôi Tiểu Cầm nha!
Trần Cửu mẫu bán tín bán nghi nói
- Thật chứ?
- Đương nhiên là thật rồi, mẫu thân hỏi Liễu Trường Thanh cũng được, bọn họ và nha dịch náo loạn thời gian, ta mới vừa vào thành, sau đó lại bị bọn họ liên lụy.
Diệp Không nói như vậy, Trần Cửu mẫu cũng không hoài nghi nữa, nhưng hay lải nhải nói:
- Con tuổi tác còn nhỏ, còn chưa có cưới vợ, cái loại này địa phương như Tàng Xuân Lâu này không được đi, hại cho đường sinh dục lắm.
Bạn thân muốn đi cũng phải tìm tiểu cô nương còn zin, làm sao nhiễm bệnh được? Đương nhiên Diệp Không sẽ không nói như vậy, chỉ là càng không ngừng gật đầu đồng ý.
Trần Cửu mẫu còn nói thêm:
- Không nhi lớn rồi, cũng phải tìm một nương tử rồi, không bằng mẫu thân cho ngươi thu xếp, đỡ phải con ở bên ngoài làm chuyện bậy bạ. . .
Diệp Không sợ chính là chuyện này, nhanh chóng chặn lại nói:
- Đừng! Mẫu thân, con mới mười bốn nha, còn nhỏ mà, con con con. . . Còn không có phát dục mà!
Trần Cửu mẫu nghe nhi tử nói vậy, che miệng nở nụ cười, lại nói một câu:
- Kỳ thực nha đầu Tiểu Cầm kia cũng không tệ.
Toái Càn Khôn
Cuồng Đồ Tu Tiên
-- o --
Cuồng Đồ Tu Tiên Cuồng Đồ Tu Tiên - Vương Tiểu Man Cuồng Đồ Tu Tiên