Love is as much of an object as an obsession, everybody wants it, everybody seeks it, but few ever achieve it, those who do will cherish it, be lost in it, and among all, never… never forget it.

Curtis Judalet

 
 
 
 
 
Nguyên tác: Hương Tình Yêu 7 Dặm
Dịch giả: Mai Hương
Biên tập: Ha Ngoc Quyen
Upload bìa: Ha Ngoc Quyen
Số chương: 67 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 16
Cập nhật: 2020-10-27 20:20:20 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 49
hế Giới Không Có Nước
Nhạc Hằng Thọ
Lữ đoàn Chu Kiều có người lính đến từ ngòi Tây Sơn - Hồ Bắc. Anh ta họ Thiệu, cái họ rất hay. Chỉ hiềm quân Vũ Hán lại gọi Thiệu Cổn là Điều, tên một thứ cỏ bó lại làm chổi, còn có nghĩa là đần. Thiệu thật thà, lại ít nói, khi có ai gọi là Điều, cũng chẳng cãi. Gọi là Điều thì mất gì, có ai ác ý đâu, lại còn thân thiện nữa. Thiệu thấy rất gần gũi với họ.
Khi đơn vị đi xem phim, cần có người trông nhà, trưởng ban toàn gọi Thiệu. “Điều, cậu ở nhà nhé!”. Thiều chỉ cười hề hề, gật đầu. Anh ta ở nhà từ bé đã chịu khổ, có lẽ do vậy nên giờ rất chịu khó, tận tâm tận lực với vườn rau đơn vị hơn cả vườn nhà mình. Và còn rất chăm chú lắng nghe, ai nói cũng nghe, ngay cả tân binh cũng chỉ huy được anh ta.
Nhưng có một lần ngoại lệ, trưởng ban bảo khu Sơn Tây - Hồ Bắc nghèo đến mức mấy người đàn ông lấy chung một vợ. Thiệu nghe thấy, mặt đỏ bừng lên, răng nghiến lại, tay nắm chặt như muốn đập vỡ cái gì đó. Nhưng chỉ thế thôi, anh ta chôn chặt câu nói ấy trong lòng.
Hôm sau Thiệu cùng trưởng ban đi làm việc ở ngoại ô. Hai người rảo chân đi, đến lúc vừa đói vừa mệt mà vẫn không nhìn thấy quán cơm nào. Bên đường có người bán quả hồng, trưởng ban chưa từng ăn hồng, rất muốn thử, bèn hỏi: “Điều, quả này ăn thế nào, có bóc vỏ không?”. Ở nhà Thiệu có cây hồng rất sai quản nên biết rõ khi đói không được ăn hồng, ăn vào dạ dày sẽ cứng như đá.
Nhưng anh ta vẫn bảo ăn được, lại không cần bóc vỏ. Hai người ăn rất nhiều. Trưởng ban sau khi ăn, bụng đau quặn suốt ba, bốn ngày; uống thuốc cũng nôn ra hết, gầy đi hơn chục cân. Điều cũng nôn ba, bốn ngày, gầy như con khỉ nhưng trong lòng thấy thanh thản.
Trưởng ban trước khi nhập ngũ là một ông chủ nhỏ, cưỡi xe máy đi khắp nơi, giờ muốn phục viên về làm ông chủ lớn, đầu giường bày ra toàn truyện của các tay hào phú, còn có một tấm ảnh bạn gái, là thư ký cho một ông chủ lớn. Trưởng ban lúc nào rỗi rãi đều viết thư gửi cô ta, tuần một lá, lại còn viết nháp nữa. Nhưng thư trả lời rất ít, vì vậy trưởng ban rất hoang mang. Lúc đó anh ta giống như câu nói của Giả Bảo Ngọc than rằng Đàn bà do nước làm nên. Thiệu cũng có cô bạn gái cùng thôn. Khi họ đính hôn, anh ta chỉ dẫn cô bạn ra hiệu ảnh chụp một kiểu, không khoe mà giấu trong túi áo đại cán, và chẳng hề viết thư cho người yêu, dù chỉ một lá. Cô gái không biết chữ, Thiệu bảo cô ta đợi ba năm. Năm nay là năm cuối cùng.
Đột nhiên trời đổ mưa, ầm ầm và dai dẳng. Đồng bằng ngập ngụa. Bộ đội được lệnh ra ngoại thành giúp dân. Ôtô không nổ máy được, phải thay bằng thuyền. Nước rất to, một vùng mênh mông, chỉ thấy ngọn cây và mái nhà. Mái nào cũng một đống người, kêu cứu ầm ỹ.
Trưởng ban và Thiệu chèo thuyền đến trước một ngôi nhà cửa sổ chìm trong nước. Có một tấm ván dựng nghiêng, có lẽ để những người trên mái trượt xuống.
Trưởng ban kêu to: “Không được vội, trẻ em và phụ nữ xuống trước”. Thiệu cũng hét: “Đừng chen chúc, để trẻ em và phụ nữ xuống trước”.
Một đứa trẻ liền trượt xuống, rồi đứa nữa. Đầu trên tấm ván có người phụ nữ mang thai bước lên, bụng to như cái nồi úp vào. Một người đàn ông lớn tuổi mặc tấm áo khoác kiểu đại cán dìu cô ta, kêu lên: “Đồng chí giải phóng quân, đỡ vợ tôi với.
Trước tiên là đỡ chân, sau đỡ lưng, cô ấy không trượt được đâu!”.
Thiệu ngẩng đầu lên, và giơ tay. Mắt anh ta đờ ra, tay như cứng lại. Người phụ nữ cũng vậy. Mấy giây trôi qua. Rất yên lặng.
Miệng Điều há to như muốn kêu cái gì mà không thành tiếng, ngã khuỵu xuống. Những người chứng kiến phán đoán lung tung. Chồng người phụ nữ bảo Điều bị trượt chân. Trẻ con thì bảo cổ chú ấy ngước lên quá mức, đâm chóng mặt. Trưởng ban bảo Điều có tật gặp nước là gân co rút. Chắc là gân co rồi. Ai nói cũng có lý cả. Dù sao thì anh ta cũng đã ngã xuống. Nhưng chỉ một phút mà thôi. Sau một phút, Điều lại vụt đứng dậy, tay vẫn giơ ra nhưng mắt không mở.
Trưởng ban và Điều đỡ người phụ nữ xuống thuyền. Rồi chồng cô ta và những người dân gặp nạn cũng xuống thuyền hết. Trưởng ban ra sức chèo. Điều cúi gục đầu, mắt vẫn nhắm chặt. Người phụ nữ đột nhiên òa khóc, khóc đến xé ruột xé gan, khóc đến mức làm cho mọi người bụng dạ rối bời, ngay chồng cô ta dỗ mãi cũng chẳng ăn thua. Cô ta bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó rồi gạt anh chồng, điên cuồng lao xuống nước. Chồng cô kêu lên: “Mặt trời của anh, tại sao em lại không muốn sống nữa?”. Miệng kêu nhưng anh ta không hề động đậy. Điều như con cá lao từ trên thuyền xuống, bơi về phía người phụ nữ, miệng gọi váng lên. Cô ta bị sóng đẩy đi, tay Điều với dài ra, chút xíu nữa thì nắm được tay cô ta, nhưng một đợt sóng bỗng ào tới, dìm cô ta xuống. Điều vượt lên trước, lại chìa tay ra, sóng lại ào tới. Cuối cùng thì Điều cũng nắm được vai cô ta, dìu bơi về. Chồng cô ta đưa tấm ván ra cho vợ vịn, song cô ta không nghe thấy, hay là không muốn vịn chẳng biết. Trưởng ban cũng nhảy xuống, cùng Điều kéo được người phụ nữ lên thuyền. Một đợt sóng xô tới. Không thấy Điều đâu.
Trưởng ban thét lên: “Điều! Đồng chí Tiểu Thiệu!”. Điều nhô lên, chìm xuống, rồi lại nhô lên. Trưởng ban lồng lộn mò tìm. Cuối cùng thì Thiệu cũng được cứu lên thuyền, nhưng mắt thì vĩnh viễn khép lại.
“Tiểu Thiệu! Tiểu Thiệu!”.
“Đồng chí giải phóng quân... Đồng chí giải phóng quân...”.
Biết bao người gọi mà Điều vẫn không tỉnh.
Khi chết, hai tay anh ta còn giơ cao lên như vẫn đỡ cái gì đó, song đã cứng lại, nắn mãi không được.
Trong túi áo có bức ảnh cô gái bị thấm ướt. Mọi người nhìn vào tấm ảnh hiểu ra tất cả. Trong ảnh, chính là người phụ nữ mang thai. Nhưng người phụ nữ ấy không biết cái kết cục bi thảm này. Cô ta từ lúc được cứu vẫn còn hôn mê, và đến nay vẫn còn trong bệnh viện.
Khẩu Tử bình: Đáng để suy ngẫm là đề mục của thiên truyện này.
Vì sao lại gọi là Thế giới không có nước? Đọc kỹ, thấy phảng phất câu than thở từ trưởng ban, “Đàn bà do nước làm nên”.
Thế giới thay đổi như thế nào? Bạn gái của trưởng ban, để làm thư ký cho ông chủ lớn thì có thể ít viết thư trả lời khiến trưởng ban hoang mang? Vợ chưa cưới của anh lính vì sao lại phải lấy một người đàn ông khoác áo đại cán lớn tuổi hơn rất nhiều? Chẳng phải vì trên lưng ông ta treo mấy đồng tiền thối đó sao? Thế phụ nữ do nước tạo nên thì đi đâu rồi?
Truyện Ngắn Trung Quốc Cực Hay Truyện Ngắn Trung Quốc Cực Hay - Dương Hiểu Mẫn – Quách Lâm Truyện Ngắn Trung Quốc Cực Hay