Letting go means to come to the realization that some people are a part of your history, but not a part of your destiny.

Steve Maraboli

 
 
 
 
 
Tác giả: Không rõ...
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 106 - chưa đầy đủ
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 554 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 04:32:33 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 47
uộc thi kéo dài suốt 8 tiếng đồng hồ, đây chính là lúc quyết định kẻ đi người ở của 10 top 10 hôm nay. Nó ngồi cạnh Khánh nắm lấy tay cậu ấy an ủi, nó biết bài thi hôm nay của Khánh là gì, chính nó đã chọn bài đó cho cậu ấy nhưng đến phút chót cậu ấy lại chọn một bài tình buồn có lẽ cậu ấy đã để cảm xúc chi phối mình quá nhiều. Suốt bài thi cậu ấy không hề nghĩ đến điều gì khác ngoài Linh San nó hiểu điều đó vì cảm xúc của bài dự thi nói cho nó biết.
-          Hồi hộp quá đi _ anh hội trưởng đã quay lại với mọi người
-          Trên tay tôi lúc này là tên top 10, tôi sẽ đọc tên của người thấp điểm nhất tới người cao điểm nhất…mọi người lắng nghe cho kĩ.
Đứng thứ 10 là Lê Khánh Thi chơi đàn tranh
Đứng thứ 9 là Trần Thiên Anh chơi violin
Đứng thứ 8 là Ngô Trúc Linh múa bale
Đứng thứ 7 là Ngô Bảo Khánh chơi xilophone
Đứng thứ 6 là….
Đứng thứ 5 là…
Đứng thứ 4 là….
Đứng thứ 3 là Eric Quốc Việt
Đứng thứ 2 là Trần Thiên Vương
Đứng thứ nhất là Chu Lệ Băng
-          Kết quả tuyệt với…nó làm tôi không thấy ngạc nhiên cho lắm..với tài năng thật sự của mình thì quán quân vẫn là quán quân mà thôi…phải không các bạn
-          Trong quá trình luyện tập cho vòng chung kết cuối cùng nếu xảy ra bất cứ chuyện gì danh sách tên 10 người này vẫn có khả năng bị thay đổi vì vậy tôi xin nhắc nhở các bạn còn lại tuy không có mặt trong top 10 hôm nay nhưng các bạn cứ luyện tập…biết đâu cuộc thi vào tuần sau lại có mặt các bạn trên sân khấu này thì sao…điều đó không ai có thể đoán trước được…phải không nào _ anh hội trưởng nói tiếp
-          Không thể…mình không thể nào thua được…giáo sư Kim đã nói mình sẽ có vé vào chung kết mà….bà ta nói dối sao _ Duyên ngồi thừ ra nhìn xuống đất _ Ngô Trúc Linh…để tao xem mày còn có thể bay nhảy được đến khi nào
-          Và một lời chúc mừng cuối đến các bạn…còn hai ngày nữa là đến giáng sinh rồi tôi mong các bạn có một mùa giáng sinh ấm áp bên gia đình và người thân…Merry Christmas
-          MERRY CHRISTMAS _ cả hội trường đồng thanh hét lớn
Lúc này nó mới giật mình quay lại nhìn lên hàng ghế giành cho khác giả khi nãy để tìm hắn, nhưng không thấy, nó đưa mắt ra phía cửa ra vào mong rằng sẽ thấy hắn nhưng nó cũng không thấy.
-          Đi rồi sao _ nó lẩm bẩm
-          Ai _ Eric lại gần nó hỏi
-          À…không, chúc mừng cậu nha Eric _ nó mỉm cười
-          Cậu cũng vậy….giỏi lắm _ cậu ta xoa đầu nó
-          Đừng…cậu làm tóc tớ xù hết rồi _ nó lùi lại vuốt vuốt tóc mình không may va phải Thiên Anh khiến cả hai cùng ngã
-          Không có mắt à _ Thiên Anh đứng dậy hét vào mặt nó
-          Có thì sao mà không có thì sao _ nó nói
-          Bỏ đi _ Khánh đứng gần đó nói
-          Một con bồ ngốc nghếch như nó thì tôi khuyên cậu nên bỏ nó mà cua con khác đi _ Thiên Anh nhìn Khánh mỉm cười độc địa _ …nhu nhược
-          Đừng có nói bạn ấy như thế _ nó hơi gằn giọng
-          Bạn bè tốt…cứ tưởng cô ta sẽ làm gì đó chứ…rốt cuộc lại không làm, con nhỏ đó làm tôi thất vọng lắm cô biết không _ Thiên Anh cúi mặt sát mặt nó
-          Đồ bỉ ổi _ nó giơ tay cao lên định tát cô ta một cái nhưng Vương từ đâu xuất hiện chụp được tay nó trên không
-          Hai đứa có thôi ngay đi không…muốn người khác thế chỗ mình sao _ Vương nhìn nó rồi nhìn Thiên Anh
-          Xí _ Thiên Anh tỏ thái độ với Vương rồi quay gót bỏ đi
-          Nhịn một xíu đi mà _ Vương nhìn nó
-          Hai người đang nói về ai vậy _ Eric hỏi
-          Đó không phải là chuyện của cậu _ bỗng Khánh gắt lên khiến bọn nó quay lại nhìn Khánh
-          Cái gì….mày nghĩ mày đang nói chuyện với ai vậy thằng kia _ Eric cũng không chịu nhịn mà quay lại gắt lớn quay qua nhìn Khánh
-          Cậu thôi đi…_ nó kéo tay Eric lại
-          Giờ cậu đang bệnh vực thằng đó sao _ Eric hất tay nó ra
-          Á… _ Eric hất mạnh tay khiến nó lùi lại vài bước may có Vương đỡ kịp không nó đã ngã ngửa ra sau
-          Lệ Băng _ Khánh với Eric đồng thanh hét
-          Mấy đứa đang thể hiện mình là anh hùng ở đây sao _ Vương nói
-          Em không sao….đừng gây chú ý ở đây….đi thôi _ nó nói rồi quay lưng đi trước
-          Giải tán đi _ Vương nhìn Khánh với Eric rồi cũng bước theo nó
Nó bước ra ngoài nhưng vẫn quay lại nhìn Khánh, nó thật sự rất lo lắng cho Khánh, kì thi này Khánh ao ước như thế nào có thể hiên ngang bước lên sân khấu biểu diễn hết mình, nhưng nó thấy tinh thần của cậu ấy đang xuống dốc rất khó giữ vững vị trsi bây giờ. Linh San ảnh hưởng rất lớn đến kết quả của cậu ấy, là bạn cũng như là em gái thân thiết Khánh luôn kể mọi chuyện với nó đó cũng là lý do khiến nó hiểu Khánh hơn ai hết.
-          Có đi đâu nữa không _ Vương hỏi nó
-          Không nè…anh có đi đâu không
-          Làm một tách cà phê nóng rồi về chứ?
-          Anh mời thì ok thôi _ nó cười
-          Được…vậy đi thôi _ Vương ôm vai nó bước đi
-          Lệ Băng…_ Eric gọi nó ở phía sau _ đợi tớ với
-          … _ nó với Vương dừng lại
-          Để tớ đưa cậu về _ Eric nói
-          Không…mình có việc phải đi, cậu về trước đi _ nó trả lời dứt khoát
-          Việc gì vậy…mình đi chung được không _ Eric hỏi
-          … _ nó nhìn ra phía sau Eric thì thấy Khánh đang bước ra như người mất hồn _ mình  muốn đi một mình…cậu về trước đi
-          Đi thôi _ Vương thấy nó đang nhìn Khánh thì nói rồi kéo nó đi
Nó chẳng thèm quay lại nhìn Eric lấy một lần khi đã bước đi, quay lại làm gì khi quay lại nó sẽ thấy Khánh, thấy Khánh nó lại nhớ tới Linh San. Nhắc tới Linh San nó mới sực nhớ nên vội rút điện thoại ra gọi cho Linh San nhưng do vội vã nên nó làm rớt bao tay, khăn len hôm trước hắn mua tặng nó ở trong ba lô ra.
-          Làm gì mà rớt đồ lung tung vậy _ Vương nhặt lên cho nó
-          Hì….em hậu đậu quá _ nó cầm lấy đồ Vương đưa cho nó
Nhưng không biết chiếc khăn mắc vào đâu mà bị tuột ra khi nó vội cầm lấy đồ Vương đưa nên nó bị tuột ra một đoạn dài. Nó thừ người ra nhìn cái khăn choàng, sao tự nhiên lại bị tuột, có chuyện gì xảy ra với cậu ta rồi sao. Thấy nó thất thần nhìn cái khăn khiến Vương tò mò nên anh vỗ vai nó hỏi thăm.
-          Có chuyện gì sao
-          ….không có…chắc là không có gì đâu _ nó nói
-          Em đang tính gọi cho ai hả _ Vương chỉ vào chiếc điện thoại nó đang cầm trên tay
-          Linh San _ nó trả lời như một phản xạ tự nhiên mà không suy nghĩ _ nhưng chắc không cần nữa
-          Em không sao thật chứ _ Vương thấy hơi lo lo
-          Không…em ổn _ nó nhìn anh rồi thu dọn mớ đồ lộn xộn vào lại trong ba lô
-          Có gì không ổn thì nói anh biết _ Vương nói rồi đi trước ra xe
-          Em biết rồi _ nó lẽo đẽo theo sau anh
***
Hắn lang thang khắp các cửa hàng bán đồ lưu niệm ở trung tâm mua sắm hàng giờ đồng hồ mà vẫn chưa tìm ra được món đồ ưng ý, chẳng biết hắn đang tìm cái gì nữa. Một thứ thì thấy hơi ít để tặng nó vả lại chỉ chọn một thứ để tặng nó thì lại chẳng biết chọn gì, có quá nhiều thứ được trưng bày ở đây nhưng nếu mà mua hết tất cả những thứ có ở đây liệu  nó có nói mình bị khùng hay rảnh rỗi quá không ta. Hắn cầm hết món đồ này lên lại đặt món kia xuống vừa hành động như vậy hắn vừa suy nghĩ bâng quơ.
-           Chết tiệt…có người yêu làm gì không biết _ hắn thở dài rồi quay gót bỏ đi
Đi ngang qua cửa hàng trang sức hắn bỗng giật mình dừng lại và ghé vào bên trong, hắn nghĩ thầm, dù sao nó cũng là con gái mà chắc cũng thích được tặng trang sức như vầy lắm, trong phim mấy thằng diễn viên hay tặng trang sức cho bạn gái nó lắm. Hắn tủm tỉm cười xem hết bộ trang sức này đến bộ trang sức khác. Tốn khá nhiều thời gian cho các gian hàng trang sức hắn cũng chưa tìm ra cho nó một thứ gì ưng ý, cái nào hắn ưng ý thì giá cả quá rẻ cái nào giá cả hợp lý so với hắn thì hắn lại nghĩ không hợp với nó. Quyết định cuối cùng sau khi mỏi chân ở cái trung tâm được coi là lớn nhất nhì cái thành phố là tự hắn sẽ thiết kế tặng nó một món qua không đụng hàng.
-          Em em…anh có thể đặt thiết kế riêng dây chuyền lắc tay được không? _ hắn gọi một chị đứng quầy gần đó ( nghĩ sao zợ…tí tuổi mà gọi người ta bằng em >_< )
-          Dạ được…anh có thể nói ý tưởng với nhà thiết kế riêng của chúng em, anh ấy sẽ gợi ý cho anh những chi tiết khác rồi sẽ khắc họạ bản thảo đưa cho thợ của chúng em
-          Vậy anh phải đi đâu để gặp anh ta
-          Em có thể xếp lịch hẹn cho anh…hiện giờ ông ấy không có ở đây
-          Được…cho anh một cái lịch
-          Đợi em một lát… _ chị ta lật lật mấy trang sổ _ ngày mai…9 giờ sáng được không anh, giờ đó anh ấy có mặt ở đây, sau đó sẽ lại đi sợ rằng không có khung giờ nào khác
-          Được…mai anh rảnh, nhưng còn thời gian
-          Khi nào anh định đem tặng món đồ này
-          Đêm giáng sinh…đúng ra thì còn 2 ngày nữa
-          Hì…anh à, thời gian có gấp gáp quá không
-          Sao…không làm được hả _ hắn nhướn mày lên nhìn chị ta
-          Cái đó…thời gian gấp gáp quá thì giá trị của đồ trang sức sẽ….
-          Tiền bạc không thành vấn đề…coi như ta đã thống nhất với nhau rồi, em cứ chọn thợ nào tay nghề cao đi, chờ có mẫu thì bắt tay làm luôn cho anh
-          Dạ…hẹn gặp lại quý khách
Đọc tiếp Tôi lỡ thích cô rồi…sao đây? – Chương 48
Tôi Lỡ Thích Cô Rồi Sao Đây ? Tôi Lỡ Thích Cô Rồi Sao Đây ? - Không rõ...