Số lần đọc/download: 397 / 0
Cập nhật: 2017-09-24 23:46:12 +0700
Chương 49
Tiếng súng vang lên, đồng thời 1 tiếng "cạch" và 1 tiếng thét chói tai vang lên:
-Aaaaaaaaaa
Tiếng thét chói tai gây nên sự chú ý của tất cả mọi người đang ở đó. Tất cả dừng tay nhìn về nơi phát ra tiếng thét thì thấy Hải Minh đang ôm lấy bàn tay bị trúng đạn chảy đầy máu.
-Muốn giết người quen của tôi? Không có cửa-Như từ lúc nào đã đứng ngoài cửa cùng với 10 tên to con trong tay ai cũng cầm 1 khẩu súng nhìn Hải Minh với ánh mắt khinh bỉ.
-Tất cả dừng tay lại nếu không muốn chết!-cô lớn tiếng nói, đồng thời giơ tay ra hiệu cho những người đi theo mình lên đạn.
Cạch cạch!!
Tiếng lên đạn làm tất cả những tên bắt cóc đồng loạt dừng mọi hoạt động lại, họ còn chưa muốn chết đâu.
-Anh đưa Hân đi nhanh đi, mọi chuyện ở đây để bọn em lo-Như tiến lại chỗ Bảo nói.
-Ok, mấy đứa cẩn thận-nói rồi anh nhanh chóng cùng hắn đưa nó đi.
-Cô...cô...-Hải Minh sửng sốt, hắn ta không thể ngờ được lại có chuyện này xảy ra.
-Sao thế, sao lại lắp bắp như vậy rồi-Như vừa nói vừa tiến lại sát mặt Hải Minh, ánh mắt cô tỏa ra uy lực khiến hắn ta phải sợ hãi mà lùi bước. Nhã Vy gần đó giờ mặt xanh như tàu lá chuối ngồi xụp xuống đất.
-Cô...cô...là ai?
-Tôi? là 1 thành viên của gia đình 10C-mặt Như bây giờ nhìn rất khác so với cô mọt sách hằng ngày, cô bây giờ như 1 sát thủ thật sự.
-Trói tất bọn chúng lại cho ta-Như ra lệnh cho bọn người của mình.
-Dạ-tât cả đồng thanh dưới con mắt bất ngờ của những tên con trai 10C.
-C...ch...chị..-Nhã Vy bây giờ mới lấy hết can đảm, run sợ lên tiếng.
Sửng sốt là biểu hiện duy nhất của tất cả mọi người có mặt ở đây. Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra, Như là ai?
-Chị?-Như nhíu mày đẹp lại-tôi KHÔNG.CÓ.EM!
-Chị à, tha lỗi cho em đi-Nhã Vy bò lại nắm lấy chân của Như mà năn nỉ, không còn nhận ra một Nhã Vy kiêu ngạo nữa mà chỉ thấy một con nhóc đang hèn mọn quỳ dưới chân người khác mà khóc lóc năn nỉ.
-Biến đi-đá mạnh ả ta ra khỏi chân mình, cô lạnh lùng lên tiếng.
-Chị à, dù sao ta cũng chung dòng máu mà chị-cô ả vẫn cố gắng năn nỉ Như, nước mắt ướt nhòe cả khuôn mặt mang theo cả mascara chảy xuống nhìn thật ghê sợ.
-Câm miệng!-Như lạnh lùng nói rồi ngồi xuống ngang tầm với Vy, bàn tay thon dài nắm nhẹ lấy cái cằm xinh đẹp của cô ta, miệng phát ra âm thanh nhẹ nhàng nhưng băng lạnh:
-Tôi đã từng cảnh cáo cô, đây là cái giá phải trả cho việc không nghe lời tôi.
-E..em...sai...rồi-Nước mắt nhạt nhòa, Nhã Vy run sợ cầu xin Như-Chị...ơi...chị...giúp..em...với..
Bỏ tay khỏi cái cằm xinh đẹp của Nhã Vy, Như đứng lên lạnh lùng:
-Nếu phải chọn thì tôi luôn chọn Gia Hân và 10C.-Liếc mắt nhìn Vy lần nữa rồi lại lạnh lùng lên tiếng với người của mình-Trói cả cô ta và 3 đứa kia lại. Mọi chuyện sau này sẽ do Hân xử lý.
Nói rồi cô quay qua lớp 10C đang ngơ ngác nhìn mình, khẽ mỉm cười, giọng nói trở lại như những lúc trong lớp học, nhẹ nhàng và ấm áp:
-Đi thôi các cậu, chúng ta còn phải vào bệnh viện nữa đó.
Những tên con trai như bừng tỉnh, vội vàng cùng nhau tiến vào bệnh viện.
****
Ở trong bệnh viện. Mọi người hết sức lo lắng, Gia Bảo ngồi trên ghế, 2 tay nắm chặt vào nhau, mặt úp xuống nhìn anh suy sụp hẳn, kế bên là Nhi đang cố gắng an ủi mặc dù cô cũng đang rất đau lòng và lo lắng. Hắn thì ngồi hẳn trước cửa phòng cấp cứu, trên mặt ai cũng là nỗi lo lắng tột cùng. Những người còn lại trông mắt ai cũng đỏ hoe, có người chắp tay cầu nguyện, có người khóc nức nở.....
1 tiếng trôi qua, cửa phòng cấp cứu vẫn chưa mở càng làm mọi người thêm lo lắng.
-Hân Hân sao rồi anh?-Như cùng những tên con trai sau khi đưa bọn người của Hải Minh về căn cứ bí mật của Như thì vội vàng tới đây.
Lắc đầu, giọng Gia Bảo run run, mắt cũng đã đỏ hoe, không kiềm chế được nữa, những giọt nước mắt cứ như vậy mà lăn dài trên má:
-Đang cấp cứu. Là lỗi của anh. Nếu Hân nó có chuyện gì chắc anh không sống nổi-Đưa tay lên mặt che đi những giọt nước mắt, anh nghẹn ngào nói.
-Không sao đâu, Hân là người tốt, sẽ không sao đâu, anh đừng như vậy, đó không phải lỗi của anh mà.-Nhi cố gắng an ủi Bảo, trên má nước mắt cũng đã chảy dài.
-Không. Anh là một thằng anh tồi-Bảo lắc đầu.
Như ra hiệu cho Nhi im lặng, bây giờ mọi lời an ủi đối với Gia Bảo đều không có tác dụng, điều tốt nhất mà mọi người có thể làm là cầu mong cho nó được bình an.
Hắn từ khi cửa phòng cấp cứu đóng đến giờ vẫn chỉ duy trì một tư thế ngồi ngay trước cửa phòng. Thấy Như và mọi người tiến lại, hắn ngước khuôn mặt đẹp trai nhưng giờ đã xuống sắc thấy rõ lên nhìn cô, miệng mấp máy:
-Bọn chúng đâu?
-Đã bắt, sẽ để Hân tự xử lý.
-Ừm
Rồi hắn lại quay mặt vào cánh cửa như muốn nhìn xuyên qua nó nhưng điều đó là không thể.
Thời gian cứ thế trôi qua thêm 2 tiếng đồng hồ nữa.
Cạch!
Cánh cửa phòng bất ngờ bật mở làm hắn đang dựa vào ngã chúi xuống -_-
-Bác sĩ, sao rồi, em ấy có sao không?-Gia Bảo nhanh chóng tiến lại hỏi bác sĩ.
-Ổn rồi, mọi người đừng lo lắng. Chắc khoảng 1 tiếng nữa cô bé sẽ tỉnh lại thôi.
-Cám ơn trời, tạ ơn Chúa-tất cả mọi người thở phào nhẹ nhỏm. Nước mắt lại rơi đầy trên mặt mọi người nhưng là nước mắt của sự vui mừng.
-Bọn con vào thăm cô ấy được không bác?-Hắn hỏi, viện trưởng cũng là ông bác sĩ cấp cứu cho nó chính là bác của hắn.
-Được. Nhưng chỉ vài người thôi, vào đông không tốt cho sức khỏe của bệnh nhân đâu.
-Dạ, con cám ơn bác-hắn vui mừng nắm tay ông cười toe như con nít.
-Thằng nhóc này, vào thăm vợ sắp cưới của con đi. Ta phải đi có việc rồi-Bác sĩ cười hiền với hắn rồi bước đi.
-Dạ, tạm biệt bác-nói rồi hắn vội chạy thật mau vào với nó.
-Ê, thằng nhóc này sao mau vậy chứ, đáng lẽ anh phải là người vào đầu tiên-Bảo chống 2 tay vào hông phụng phĩu nói như con nít khiến mọi người ôm miệng cười khúc khích.
Nhận thấy việc làm hơi lố của mình, anh vội ho khan một tiếng lấy lại phong độ.
-E hèm. Gia Hân không sao rồi, mấy đứa cũng nên về nhà nghỉ ngơi đi, giờ cũng trễ rồi, mai mấy đứa còn phải thi nữa đó.
-Em không muốn về-Nhi
-Em cũng vậy-mọi người còn lại đồng thanh.
-Anh biết tất cả đều lo lắng cho Hân nhưng nãy các em cũng nghe bác sĩ nói rồi đó, không nên vào đông. Bây giờ các em cứ về học bài cho tốt để mai thi. Thi xong rồi vào thăm Hân cũng được mà. Khi nào Hân tỉnh anh nhất định sẽ nói với nó là các em rất lo cho nó mà. Chịu không?
Dù không cam lòng nhưng tất cả đều phải đồng ý ra về để chuẩn bị cho bài thi ngày mai nữa.