Số lần đọc/download: 853 / 7
Cập nhật: 2017-09-25 01:10:50 +0700
Chương 49
A
i ngờ sau khi đến Khôn Ninh cung, một người con gái trẻ trung, mái tóc dài đen óng mượt, làn da mịn màng mát căng, đôi mắt long lanh sáng sóng sánh tình bước ra nghênh đón. Nàng mặc một bộ y phục màu vàng mong manh càng làm nổi bật những đường nét thon thả của cơ thể, nhìn sinh động như một bức tranh đẹp, khiến trái tim Cảnh Tuyên Đế xao động.
Đang nghĩ xem có phải cung nữ trong cung của Hoàng hậu không thì người con gái đó đột nhiên cúi mình hành lễ, tươi cười với hắn: “Hoàng thượng, sao lại nhìn thần thiếp như thế? Không nhận ra thần thiếp ư?”
Hoàng đế nghe thấy giọng của Hoàng hậu, xém chút nữa thì ngã ngửa, bộ dạng đang như không tin vào tai vào mắt mình: “Hoàng hậu? Nhàn Nhã?”
Nghe Cảnh Tuyên Đế gọi tên mình, Hoàng hậu thấy ngọt ngào chảy vào tận trong tim, nàng bước tới, nũng nịu kéo tay Hoàng đế, khẽ nép mình dựa vào hắn: “Chẳng phải thần thiếp thì còn là ai nữa?” Giọng mềm như tơ.
Tưởng Nhược Nam từng nói với Hoàng hậu rằng: “Đàn ông dù là một người đàn ông như thế nào cũng đều thích phụ nữ làm nũng với mình. Như thế khiến họ có cảm giác mình thật sự mạnh mẽ, là một người đàn ông đích thực. Những người phụ nữ quá nghiêm túc, bề ngoài đàn ông họ sẽ tôn trọng nhưng trong lòng thì kính nhi viễn chi…”
Quả nhiên là có lý.
Thấy Hoàng đế nhìn mình cười dịu dàng, một nụ cười mà đã lâu không thấy, trong lòng Hoàng hậu bất giác vô cùng biết ơn Tưởng Nhược Nam.
Hoàng hậu dìu hắn tới ngồi bên giường, thấy hắn giơ tay đỡ trán, bèn dịu dàng hỏi: “Có phải Hoàng thượng lại đau đầu rồi không, chi bằng để thần thiếp bóp đầu cho Hoàng thượng!”
Nói rồi vòng ra sau lưng, dựa vào hắn, để đầu hắn ngửa vào ngực mình. Thời gian này, hàng ngày Hoàng hậu đều làm theo cách Tưởng Nhược Nam bảo, dùng mật ong massage hai bầu ngực, khiến chúng không còn rũ xuống như trước kia nữa, để Hoàng đế dựa vào như thế này, làm sao Hoàng đế có thể không có cảm giác gì được chứ?
Hoàng hậu bắt đầu nhẹ nhàng bóp các huyệt trên trán Hoàng đế, cảm giác vừa tê vừa căng tức khiến Hoàng đế rất dễ chịu, dường như đầu nhẹ đi vài phần, lại ngửi thấy thoang thoảng mùi hương hoa nhè nhẹ. Cơ thể mềm mại của Hoàng hậu khiến tim hắn đập rộn ràng, tay hắn bắt đầu không yên vị nữa.
“Hoàng thượng…” Hoàng hậu nũng nịu kêu lên. Trước kia nàng bị những lễ nghi phép tắc của người làm Hoàng hậu bó buộc, lúc nào cũng phải tỏ ra đoan trang nghiêm nghị, nhưng điều đó không có nghĩa nàng không có sự mềm mại dịu dàng của phụ nữ. Tiếng gọi nũng nịu đó khiến trái tim Hoàng đế mềm nhũn.
“Hoàng hậu sao lại biết trị đau đầu?” Hoàng đế vừa mò mẫm vừa hỏi.
“Là Hầu phu nhân dạy thiếp.” Việc này không cần phải giấu.
“Hầu phu nhân?” Tay Cảnh Tuyên Đế khựng lại, trong đầu bất giác hiện lên đôi mắt đen láy linh hoạt của Tưởng Nhược Nam. “Sao nàng ta lại dạy nàng những việc này?”
“Gần đây nàng ấy thường xuyên tới chỗ thần thiếp, thần thiếp có nhắc đến việc Hoàng thượng bị đau đầu nên nàng ấy bèn dạy thần thiếp cách này. Hoàng thượng, có dễ chịu không?”
“Tuyệt lắm…”
Những ngón tay mềm mại linh hoạt vẫn đang xoa bóp phần trán cho Hoàng đế, Cảnh Tuyên Đế thu tay về, nghiêm túc hơn. Hắn nhắm mắt lại, từ từ, trong đầu hắn, Hoàng hậu đang đứng phía sau đã biến thành Tưởng Nhược Nam với khuôn mặt tươi cười.
Phía bụng dưới Cảnh Tuyên Đế nóng lên, quay người lật Hoàng hậu xuống dưới…
Liền sau đó ba ngày, Hoàng đế đều nghỉ ở Khôn Ninh cung. Gió ở hậu cung lập tức đổi hướng, khí thế bên Quý phi xẹp xuống rất nhiều.
Trong Từ Ninh cung, Thái hậu cười nói với Tưởng Nhược Nam: “Hoàng thượng cuối cùng cũng nhận ra điểm tốt của Hoàng hậu rồi!”
Tưởng Nhược Nam len lén bĩu môi, nhận ra điểm tốt của Hoàng hậu? Chẳng qua thấy Hoàng hậu trở nên xinh đẹp như trước nên thấy mới mẻ mà thôi!
Thái hậu lại cười, nói tiếp: “Thời gian này Hoàng hậu thường nhắc đến con với ta, xem ra Hoàng hậu rất quý con. Nhược Lan, con làm tốt lắm!”
Nhìn nụ cười hiền từ của Thái hậu, Tưởng Nhược Nam bỗng thấy lòng mình dịu xuống, nàng áp sát vào, kéo tay bà nói: “Thái hậu, nếu sau này Nhược Lan làm sai chuyện gì đó, người có còn thương Nhược Lan nữa không?”
Thái hậu vỗ vỗ tay nàng, đáp: “Nếu đã biết việc đấy là sai trái, sao còn phải làm?”
“Nhưng có những lúc, rõ ràng biết là sai mà vẫn phải làm như thế!”
Thái hậu nghe xong thì ngẩn người, hai mắt nhìn xa xăm, ánh mắt hoang mang. Một lát sau bà mới thở dài, khẽ nói: “Đúng là có những lúc như thế…”
Ra khỏi Từ Ninh cung, nàng tới chỗ Hoàng hậu, Hoàng hậu biết nàng sẽ đến nên sớm đã ở đó đợi.
Vừa thấy Tưởng Nhược Nam liền cho bọn người dưới lui ra, cầm món quà mà mình đã chuẩn bị sẵn lên, nói: “Đây là bộ trang sức bằng ngọc Phỉ Thuý do Đại Nguyệt quốc tiến cống, nghe nói trên thế gian này chỉ có độc nhất một bộ, giờ bổn cung tặng nó cho ngươi, coi như quà cảm ơn.”
Tưởng Nhược Nam nhìn nhìn bộ trang sức bằng ngọc Phỉ thuý, vòng tay, vòng cổ, hoa tai, cả lớn cả bé tổng cộng phải mười mấy thứ, đều là màu xanh trong vắt, lóng lánh sáng, vừa nhìn đã thấy không phải là đồ tầm thường, có giá trị lớn. Tưởng Nhược Nam nhìn mà hai mắt cũng sáng lên, nhưng đến cuối cùng, nàng lại đẩy chúng về phía Hoàng hậu.
“Nhược Lan cung kính quý trọng Hoàng hậu từ tận đáy lòng, vì muốn giúp người mà gắng sức chứ không phải muốn nhận thưởng của nương nương. Nương nương làm vậy thật khiến Nhược Lan đau lòng.”
Nhận lại bộ trang sức, Hoàng hậu cảm nhận được rằng Nhược Lan từ chối món quà này, mai sau ắt có việc cần nhờ tới mình nên cũng không suy nghĩ nhiều.
Vàng bạc châu báu người phụ nữ ấy không cần, huống hồ là loại trang sức này. Hoàng hậu thấy Tưởng Nhược Nam đẩy đồ trả lại mình mắt còn không chớp, liền biết nàng không phải loại người tham chút lợi nhỏ trước mắt mà thật lòng muốn nương tựa vào mình. Có được một người bạn thấu tình đạt lý, bản thân mình cũng có chỗ nương tựa, có chỗ làm hậu phương vững chắc, sao không vui chứ?
Việc Tưởng Nhược Nam bị thất sủng ai ai cũng hay, Hoàng hậu biết nàng chẳng qua muốn tìm một chỗ để dựa sau này, mà việc đó đối với Hoàng hậu nàng lại vô cùng đơn giản.
Hoàng hậu cười, nói: “Nếu Nhược Lan đã có tấm lòng như thế thì sau này bổn cung sẽ coi ngươi như người của mình!”
Tưởng Nhược Nam nghe vậy, biết mình đã có thêm một chỗ dựa nữa.
Sau đó, Tưởng Nhược Nam cạo gió cho Hoàng hậu xong, lại làm cho Hoàng hậu loại mặt nạ dưỡng da bằng bột trân châu trộn với lòng đỏ trứng gà. Trong lúc đợi mặt nạ khô, Hoàng hậu không hiểu hỏi Tưởng Nhược Nam.
“Nhược Lan, ngươi biết nhiều như thế, lẽ ra phải rất được lòng An Viễn Hầu chứ?” Tại sao lại để thua người phụ nữ khác?
“Vu thị và Hầu gia tình cảm sâu đậm, sao thần phụ có thể bì chứ…” Tưởng Nhược Nam ngẫm nghĩ, cảm thấy hôm nay có lẽ là cơ hội tốt, thừa dịp nói luôn: “Có lẽ ban đầu thần phụ quá vội vàng, ép Hoàng thượng ban hôn, giờ thần phụ có chút hối hận…” Nàng nhìn Hoàng hậu, thăm dò hỏi: “Hoàng hậu, nếu thần phụ cầu xin Hoàng thượng, xin người thu mệnh lệnh đó về, phá bỏ hôn ước của chúng thần, không biết có được không?”
Hoàng hậu khẽ nhướn người dậy, cho dù trên mặt Hoàng hậu đang đắp mặt nạ, nhưng vẫn thấy sự kinh ngạc của người.
“Nhược Lan, ngươi nói thật không đấy? Khi ấy, đứng trước bao nhiêu người ngươi đã ép Hoàng đế hạ chỉ, chuyện này vốn đã khiến triều đình bàn luận xôn xao, nếu giờ ngươi lại xin Hoàng thượng phá bỏ hôn ước, đừng nói Hoàng thượng một lời như ngọc, không thể thay đổi, mà Hoàng thượng cũng sẽ không chấp nhận mất mặt thế đâu. Khi ấy người đầu tiên gặp xui xẻo chính là ngươi, Nhược Lan, ngươi hãy bỏ ngay suy nghĩ ấy đi!”
Tưởng Nhược Nam bị những lời nghiêm khắc của Hoàng hậu doạ cho sợ hãi. Nghiêm trọng thế sao? Xem ra xin Hoàng thượng được ly hôn là không có khả năng rồi, dù sao mạng sống vẫn quý hơn…
Đúng lúc Tưởng Nhược Nam đang cúi đầu buồn bã thì nghe Hoàng hậu nói: “Nhưng bổn cung nhớ tiền triều hình như có một lần Hoàng đế thu lại thánh chỉ…”
Tưởng Nhược Nam đột nhiên hào hứng: “Thật không ạ? Chuyện là thế nào?”
“Cụ thể chuyện thế nào bổn cung không nhớ lắm, bổn cung chỉ nhớ, vị thần tử đó lập được công lớn nên Hoàng đế tiền triều ban thưởng nhà cửa ruộng vườn cho ông ta, ông ta đều từ chối hết, chỉ yêu cầu Hoàng thượng thu lại thánh lệnh chỉ hôn từ trước đó, về sau Hoàng đế tiền triều đã ân chuẩn!”
Những lời của Hoàng hậu giống như ánh đèn trong đêm tối, chỉ đường dẫn lối cho Tưởng Nhược Nam.
Chỉ cần lập được đại công thì có khả năng cầu xin Hoàng thượng thu lại thánh chỉ sao?
Mặc dù lập đại công là việc rất khó, nhưng ít ra cũng có thứ để hi vọng. Biết đâu nàng sẽ không phải cả đời bị giam chân trong Hầu phủ nữa!
Tưởng Nhược Nam cho rằng đây là tin tốt lành nhất mà gần đây nàng được nghe.
“Nhược Lan, có điều bổn cung vẫn khuyên ngươi, cho dù ngươi phá bỏ được hôn ước thì sau này ngươi định thế nào? Chỉ cần ngươi sinh một trưởng nam cho An Viễn Hầu thì dù Vu thị có đắc sủng, trước mặt ngươi vẫn phải cúi đầu thôi.”
Tưởng Nhược Nam ngoài mặt tỏ vẻ nghe lời, nhưng trong lòng thì lại không nghĩ thế.
Hoàng hậu là mẫu nghi thiên hạ, thân là chính thất, lại có con trai, địa vị coi như vững chắc vô cùng, nhưng người có vui không? Hao tâm tổn sức nhằm đạt được vài ngày thiên sủng đã vui tới mức mang những thứ quý giá ra để tặng nàng.
Đây là giá trị của một người phụ nữ?
Thế thì thôi đi.
Trừ phi nàng có thể suy nghĩ như những phụ nữ khác ở thế giới này, cam chịu, nếu không cả đời này nàng cũng không vui được.
Tưởng Nhược Nam từ xưa tới nay chưa từng biết thế nào là cam chịu, nàng chỉ biết tính cách quyết định số mệnh, đường là do mình đi mà nên.
Chỉ cần có một tia hy vọng được tự do, nàng quyết không từ bỏ!
Đang nói chuyện thì bên ngoài đột nhiên vang lên giọng thông báo của Ninh Hinh: “Hoàng thượng giá đáo!”
Hoàng hậu giật mình thảng thốt, ôm mặt lo lắng: “Sao Hoàng thượng lại đến vào giờ này?” Rồi vội vàng soi gương, đột nhiên sững sờ: “Bộ dạng ta thế này làm sao có thể gặp Hoàng thượng?”
Tưởng Nhược Nam vội vàng chỉ vào gian trong: “Hoàng hậu, người hãy vào rửa mặt trước đi đã, để thần phụ giúp người giữ chân Hoàng thượng!”
Lúc này cũng chẳng còn cách nào khác, Hoàng hậu dặn đi dặn lại: “Phải giữ Hoàng thượng lại đấy!” Thấy Hoàng đế đã vào trong, Hoàng hậu vội vàng lui vào gian trong.
Tưởng Nhược Nam quay mình hành lễ với Cảnh Tuyên Đế: “Thần phụ thỉnh an Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế vạn vạn tuế!”
Cảnh Tuyên Đế thân mặc áo bào màu vàng rực, tâm cao khí ngạo, mặt mày rạng rỡ, sải bước vào trong.
Trong nội điện chỉ có Cảnh Tuyên Đế và Tưởng Nhược Nam, cung nữ thái giám đều đứng hầu bên ngoài.
Cảnh Tuyên Đế như hoàn toàn không hề bất ngờ vì sự xuất hiện của nàng, đi thẳng đến chiếc ghế bằng gỗ tử đàn chạm hoa ngồi xuống, sau đó mới nói với Tưởng Nhược Nam: “Miễn lễ!”
Tưởng Nhược Nam lặng lẽ đứng lui sang một bên, đợi Hoàng đế hỏi, nhưng lại nghe hắn nói: “Tưởng Nhược Lan, giờ ngươi coi Hoàng cung là nhà mình sao? Hai, ba ngày lại thấy chạy vào cung.”
Tưởng Nhược Nam nghe xong thì bực bội, thầm nghĩ, Hoàng đế nói vậy là có ý gì? Nàng len lén ngước mắt lên nhìn sắc mặt của Cảnh Tuyên Đế, thấy đôi mắt đào hoa của hắn đang nhìn mình chằm chằm, khoé miệng nhếch lên cười, vẻ mặt trông không giống như đang giận dữ.
“Ý của Hoàng thượng là muốn thần phụ sau này không được vào cung nữa ư?” Tưởng Nhược Nam hỏi lại.
Cảnh Tuyên Đế ngẩn người, sau đó pha lên cười ha hả, “Tưởng Nhược Lan, được lắm, mồm miệng càng ngày càng sắc bén. Ngươi hỏi thế, bảo trẫm phải trả lời thế nào đây?” Giọng hắn đột nhiên trở nên nhẹ nhàng, mang theo ít nhiều mê hoặc: “Tưởng Nhược Lan, sao trẫm có cảm giác ngươi không giống trước kia chút nào nhỉ?”
Tưởng Nhược Nam thoáng ngẩng đầu lên, “Hoàng thượng, thần phụ đã là người xuất giá tòng phu, đương nhiên không thể tuỳ tiện ngông cuồng giống khi xưa nữa.”
“Không đúng, không chỉ vì như thế…” Cảnh Tuyên Đế đột nhiên đứng dậy, chầm chậm bước về phía Tưởng Nhược Nam. Tưởng Nhược Nam cúi đầu, chỉ thấy chỉ ngũ sắc thêu trên vạt áo bào của hắn lấp lánh dưới ánh mặt trời, con rồng thêu trên áo đang giương nanh múa vuốt, sinh động như thật. Cùng lúc đó, một mùi thơm nhàn nhạt phả vào mũi nàng.
“Trước kia hễ gặp ngươi là trẫm thấy đau đầu, nhưng bây giờ trẫm lại cảm thấy rất thú vị…” Hắn nói chậm rãi từng từ từng từ một, giọng nói có sự mê hoặc, khiến Tưởng Nhược Nam thầm kinh ngạc.
Con rệp này hôm nay làm sao vậy? Thái độ thật kỳ lạ! Giọng nói này, nghe quá mờ ám.
“Hoàng thượng chê cười rồi!”
Cảnh Tuyên Đế khẽ cười hai tiếng, đi quanh nàng mấy bước, Tưởng Nhược Nam cúi đầu, cảm thấy toàn thân tê liệt. Cảm ác ấy vô cùng khó chịu.
“Nghe nói người còn biết cách trị bệnh đau đầu, sao khi xưa không nghe ngươi nói nhỉ, trước kia trẫm bị đau đầu, ngươi cũng chẳng chữa trị cho trẫm, Nhược Lan…” Tiếng gọi khe khẽ đó gần sát bên tai, “Đây có thể bị coi là tội khi quân không?”
Tưởng Nhược Nam kinh ngạc, vội vã lùi lại phía sau một bước, “Hoàng thượng, đấy chỉ là mấy trò lặt vặt, thần phụ sao dám áp dụng trên long thể?”
“Không dám làm trên long thể của trẫm, sao lại dám dạy cho Hoàng hậu?” Cảnh Tuyên Đế lại áp sát thêm bước nữa.
Sự tiếp cận của Hoàng đế khiến Tưởng Nhược Nam cảm thấy áp lực. Không lâu sau, trán nàng đã rịn mồ hôi, bất đắc dĩ lùi về phía sau một bước, nhưng bước lùi này lại chạm vào chân ghế, khiến cả người nàng ngã ngồi xuống đó.
Trong lúc quan trọng, Cảnh Tuyên Đế nhanh tay nhanh mắt túm lấy cánh tay nàng. Còn chưa kịp đợi nàng phản ứng lại, hắn đã khẽ dùng lực, kéo nàng đến sát bên mình, cơ thể nàng xém chút nữa thì dính sát vào cơ thể hắn.
Hắn nhìn nàng chăm chăm, khoé miệng nhếch lên cười ngạo nghễ, khẽ nói: “Nhược Lan sợ gì, phải cẩn thận chứ!”
Tưởng Nhược Nam thấy khuôn mặt hắn áp sát, mắt nàng mở to đầy kinh ngạc, dường như kinh sợ tới mức tim ngừng đập.
Ngay sau đó, nàng lập tức bừng tỉnh lại, giằng khỏi sự khống chế của hắn, lùi lại phía sau liền ba bước, lắp bắp nói:
“Hoàng hậu… Hoàng hậu đang ở trong phòng tắm… Lát nữa… lát nữa sẽ ra. Thần phụ cáo lui…”
Nói xong không đợi Cảnh Tuyên Đế lên tiếng, vội vàng quay người rời khỏi Khôn Ninh cung.
Tưởng Nhược Nam vừa đi thì Hoàng hậu cũng bước ra, thấy Cảnh Tuyên Đế nhìn ra ngoài cửa, khoé miệng như cười như không, vẻ mặt vô cùng đặc biệt.
“Sao Hoàng thượng lại đến vào lúc này?” Hoàng hậu tươi cười bước ra đón.
Cảnh Tuyên Đế thu ánh mắt về nhìn Hoàng hậu, mỉm cười: “Trẫm đến thăm Hoàng hậu, Hoàng hậu không vui?”
Hoàng hậu níu cánh tay Cảnh Tuyên Đế, ngước mắt lên, nhìn hắn cười rạng rỡ, “Hoàng thượng tới thăm thần thiếp, thần thiếp trong lòng vô cùng vui sướng.” Nói rồi nhìn quanh, “Nhược Lan đâu? Vừa rồi còn ở đây mà?”
“Thấy trẫm đến, đương nhiên cô ta biết ý nên đã lui ra rồi!” Cảnh Tuyên Đế đáp, sắc mặt không đổi.
***
Sau khi vừa đi vừa chạy khỏi cung Khôn Ninh, Tưởng Nhược Nam thở hắt ra một hơi nhẹ nhõm.
Nghĩ đến màn vừa rồi, trái tim nàng bất giác lại đập nhanh rộn rã.
Con rệp này hôm nay làm sao thế nhỉ? Động tác vừa rồi của hắn là cố tình hay vô ý? Chắc vô tình thôi, hắn thân là Hoàng thượng, sao có thể có ý gì khác với thiếp thất của thần tử chứ?
Nhưng nếu là vô tình thì sao bộ dáng và lời nói của hắn lại mờ ám như thế?
Tưởng Nhược Nam không dám nghĩ tiếp nữa, nhưng trong lòng vẫn có cảm giác bất an, cảnh tượng vừa rồi mà bị người khác nhìn thấy, kết quả thật không dám tưởng tượng… Tưởng Nhược Nam càng nghĩ càng sợ, mồ hôi lưng ướt rồi lại khô, khô rồi lại ướt. Nàng thầm hạ quyết tâm, sau này phải tránh xa Hoàng đế. Nếu không phải muốn duy trì quan hệ với Thái hậu và Hoàng hậu thì nơi như Hoàng cung này nàng cũng không muốn đến.