I know every book of mine by its smell, and I have but to put my nose between the pages to be reminded of all sorts of things.

George Robert Gissing

 
 
 
 
 
Tác giả: Chu Ngọc
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 123 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 538 / 9
Cập nhật: 2017-09-24 23:15:28 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 081 - Phần 1
hương 81: Ngày nhàn nhã
Lên bờ, tự nhiên có diêm thương cùng chủ ruộng muối đến tiếp đãi, mấy ngày ngồi ở trên thuyền lênh đênh trên biển, lúc lên bờ cước bộ có chút loạng choạng, chờ sau khi đã điều chỉnh tốt trạng thái, đoàn người liền được an bài ở một căn nhà ven biển, không có xa xỉ bằng nhà của Ngô Lệ Hoa, cũng không có tinh xảo đẹp đẽ như nhà của Long Tử Vũ, càng không có hào khí ôn hòa của Lâm Tiên Viên ở Giang Nam, ngược lại mang theo một loại giản dị của cư dân vùng ven biển, rất có đặc sắc riêng của nơi này.
Một cái sân nho nhỏ, bên trong có mười mấy phòng, bài trí rất đơn giản cũng rất tùy ý, làm cho người ta có một loại cảm giác ấm áp mà thoải mái. Lục Tiểu Thanh vừa nhìn thấy đã lên tiếng trầm trồ khen ngợi, mấy ngày nay toàn ở trong những nhà giàu có đến phát ngán rồi, lúc này sống ở vùng nông thôn thật hợp với ý của nàng.
Liên tục vài ngày, Lục Tiểu Thanh đi theo Long Tử Vũ thăm mấy ruộng muối, Long Tử Vũ thấy Lục Tiểu Thanh vẻ mặt tò mò, không khỏi giải thích muối biển được hình thành ra sao: “Khi thủy triều dâng lên, nước biển ngâm ruộng muối, cũng cần phải xây mấy hồ nước mặn. Công nhân làm muối sẽ đem nước biển tưới lên ruộng muối, lại dùng bừa cào cào muối thành từng đống. Sau khi phơi nắng hai đến ba hôm, lại đem muối vụn đổ vào hồ nước mặn làm muối, nén chặt, lại tưới nước biển lên, sau đó quấy. Dưới đáy hồ nước mặn phải đặt mành trúc hoặc chiếu để lọc nước biển, nước biển phải được lọc đầy hồ, sau đó công nhân làm muối cầm một đoạn nhánh cây có tên là ‘Đuôi cá vàn’ đã được tiệt trùng ném vào giữa nước biển để kiểm tra nồng độ, nếu nồng độ thích hợp thì nhánh cây sẽ trồi lên trên mặt nước, bọn họ liền có thể đem nước biển này đổ vào máng muối, phơi một ngày dưới ánh mặt trời nắng chói chang, hơi nước bốc lên, trên máng muối liền lưu lại một tầng muối trắng.”
Lục Tiểu Thanh cái hiểu cái không gật gật đầu, Vân Thiên ở một bên nhưng là chặt chẽ ghi tạc ở trong lòng, đã muốn làm công việc làm ăn này, nếu không hiểu khẳng định là sẽ bị thiệt thòi lớn. Đi theo Long Tử Vũ xem vài ngày, dần dần cũng không còn cảm thấy háo hức mới mẻ như ban đầu nữa, lại thấy Vân Thiên cùng Ngô Lệ Hoa đi tiếp nhận chuyện bọn họ nên làm, Hồng Ngọc cũng ở giữa trù hoạch, cùng Long Tử Vũ bàn bạc cụ thể, chỉ có một mình mình là không có việc gì làm, chỉ còn cách dạo quanh ruộng muối, dạo vài vòng đã không còn hứng thú nữa, vốn nghĩ mình cũng nên giả bộ một chút, nói như thế nào thì mình cũng là lão bản, tự nhiên không thể chơi bời lêu lổng, nên làm ra vẻ ta đây cũng rất chăm chú, bất đắc dĩ Long Tử Vũ mỗi khi tìm nàng thương lượng chuyện gì đó, thì nàng lại suy nghĩ nửa ngày cũng chỉ nói ra một câu: ý tứ của Hồng Ngọc chính là ý tứ của ta, dần dần Long Tử Vũ cũng không tìm nàng để thương lượng nữa, trực tiếp tìm Hồng Ngọc là tốt nhất, cho nên hiện tại nàng đến là nhàn nhã, một đám người bên cạnh thì bị việc xoay cho như chong chóng.
Ngày hôm đó, Lục Tiểu Thanh cũng không giả bộ nữa, đắc ý với khái niệm người nào đã từng gặp qua lão bản mỗi ngày phải làm việc chưa? Biết người khéo dùng là tốt nhất, cho nên mang theo muội tử của Lý Quân Hiên đi dạo. Lý Quân Hiên tuy rằng không có nghe Lục Tiểu Thanh nói lần này nàng muốn làm cái gì? Bất quá chàng cũng đã đoán ra được tám chín phần mười, lại ngại thân phận của mình không thể xen vào bên trong việc làm ăn này được, chỉ có thể nói bóng nói gió có chủ ý giúp đỡ Lục Tiểu Thanh, lại thấy Hồng Ngọc cùng Ngô Lệ Hoa xử lý khéo léo mọi chuyện, không cho Long Tử Vũ chiếm được một chút tiện nghi nào, liền yên tâm đem theo Lý Quỳnh cùng nàng đi dạo.
Tiết trời cuối thu thật sảng khoái, bờ biển trong xanh, thời tiết ôn hoà rất thích hợp cho việc du ngoạn, ba người một đường chơi đùa trên bờ biển, Lục Tiểu Thanh vừa nhìn thấy bờ cát vàng mênh mông, nhất thời hai mắt tỏa ánh sáng lấp lánh, dưới chân gia tăng tốc độ chạy điên cuồng về phía biển rộng: “Biển rộng, ta đến đây.” Một bên liền bắt tay vào cởi áo sam, Lý Quân Hiên ở bên cạnh lập tức thay đổi sắc mặt, hai bước đuổi theo ngăn cản nàng: “Nàng làm gì vậy?”
Lục Tiểu Thanh vẻ mặt hưng phấn nói: “Ta muốn mặc đồ ba mảnh dạo trên bờ cát vàng, oa ha ha, bờ cát phong tình mỹ lệ, mỹ nhân, soái ca, lãng mạn kiểu Hawaii, ta muốn tắm nắng.”
Lý Quân Hiên nhíu mày cười khổ nói: “Nói năng lộn xộn gì vậy không biết? Ta cho nàng biết ta nhưng là nam tử đó, một cô gái như nàng lại ở trước mặt một nam tử cởi quần áo còn ra thể thống gì nữa, còn không mau mặc vào.”
Lục Tiểu Thanh nhíu mày nhìn thoáng qua vẻ mặt vừa cười vừa giận của Lý Quân Hiên, không khỏi cười đến vô cùng sáng lạn, đáng chết, vừa thấy bờ cát đã quá hưng phấn mất rồi, aiz, quên mất thời đại này là thời đại nào mất rồi, nhìn thấy biển chỉ nghĩ ngay đến thiên đường mỹ nữ, soái ca, chính là nơi tập hợp đồ bơi, dáng người nóng bỏng, những thứ khác không trọng yếu.
Cười hắc hắc buộc lại đai lưng, nhìn lại mình tuy rằng không phải là bị bó như cái bánh chưng, nhưng cũng gần giống nó rồi, thật là ủy khuất dáng người hoàn hảo của mình mà, hay là thôi đi, ở chỗ này mặc đồ ba mảnh tắm biển, không bị người nói là bệnh nhân thần kinh, thì cũng sẽ bị cướp đi làm áp trại phu nhân mất, tuy rằng sở trường của mình không được phát huy, bất quá chức nghiệp áp trại phu nhân này trước mắt mình còn chưa có hứng thú.
Vòng qua bên Người Lý Quân Hiên đang chắn trước mặt, Lục Tiểu Thanh như một ác lang bổ nhào vào đống phân, thật mạnh cùng với bờ cát tiếp xúc thân mật, khi Lý Quân Hiên cùng Lý Quỳnh nhìn mà líu cả lưỡi, Lục Tiểu Thanh đã trượt xa mấy thước, cười ha ha cũng không đứng dậy trực tiếp lăn vài vòng, nằm trên bờ cát ngửa đầu nhìn bầu trời trong xanh, đột nhiên lại cười ha ha ba tiếng.
Lý Quỳnh xoa xoa mắt nhìn Lục Tiểu Thanh đang bò dậy nhặt vỏ sò, không khỏi chần chừ nói: “Ca ca, muội như thế nào lại cảm thấy Tiểu Thanh tỷ tỷ bây giờ không được bình thường thế này?”
Lý Quân Hiên nhìn qua Lục Tiểu Thanh đang cười không dứt, chàng khẽ cười nói: “Nàng có khi nào từng bình thường chưa, Quỳnh Nhi, đừng dùng ánh mắt thế tục để nhìn nàng, nàng không giống như chúng ta.”
Lý Quỳnh nghe huynh trưởng nói những lời này, khẽ mỉm cười, thấy ca ca nhìn không chớp mắt người bị bệnh thần kinh ở trên bờ cát kia, che miệng cười, liền chạy về phía Lục Tiểu Thanh.
Cùng Lý Quỳnh nghịch cát một lát, chất đống mười mấy kim tự tháp, lại nhất thời hưng phấn nhảy xuống biển, tạt nước về phía Lý Quỳnh cùng Lý Quân Hiên, trong lúc ba người cười đùa đều biến thành ướt sũng. Cũng may tuy rằng là đầu thu, nhưng nhiệt độ cũng khá là ấm, ba người chỉ cảm thấy mát mẻ chứ không lạnh.
Thật sự là Lục Tiểu Thanh nghịch đã mệt, thấy cách bờ cát không xa có một tảng đá lớn nhô lên, ở giữa hơi hơi cong lên lại nhẵn bóng, liền chạy tới vừa tạm nghỉ ngơi, vừa phơi nắng. Lý Quân Hiên cũng vứt hết thể diện của một Quận vương, cười hớ hớ nằm xuống bờ cát nhắm mắt lại, bên cạnh Lý Quỳnh vừa cười vừa đặt mông đưa lưng về phía Lục Tiểu Thanh ngồi xuống, thở phì phò.
Ba người nghỉ tạm một lát, thanh âm giòn tan của Lý Quỳnh vang lên: “Hôm nay thật là vui, muội chưa từng có vui vẻ như vậy, cảm giác không bị gò bó, thúc ép thật là tốt.”
Lý Quân Hiên đang nằm trên cát cười nói: “Người cả đời bị gò bó, thúc ép rồi, nếu không sống tiêu sái một chút, thì thật uổng khi đã được sinh ra trên đời, mỗi ngày được sống thật vui vẻ thật là tốt biết bao.”
Xa xa Lục Tiểu Thanh lớn tiếng nói: “Lục tiểu Thanh ta có ba nguyện vọng lớn: một: ta muốn sống là chính mình, hai: ta muốn có thật nhiều tiền, nhiều đến mức có thể đè chết người, tư vị bị tiền đè chết thật là tuyệt vời, ba: thu nạp mỹ nữ, soái ca khắp thiên hạ để cho ta ngắm. Bất quá, chỉ cần góp nhặt đủ để thỏa mãn mắt nhìn của ta là được, không có, ta cũng không cưỡng cầu.”
Lý Quân Hiên nhìn bầu trời hỏi: “Tiểu Thanh, trừ bỏ tiền ra, nàng không thích cái gì khác nữa sao?”
Lục Tiểu Thanh nói: “Ta thích nhất là tiền, phải biết rằng không có nó chúng ta nửa bước cũng khó mà đi, tiền chính là chỗ dựa vững chắc nhất của chúng ta, về phần những thứ khác có duyên có được là được rồi, không có duyên thì cũng không nên cưỡng cầu làm gì. Đối với ta, quan trọng nhất là tiền, còn những thứ khác thì tùy duyên đi.”
Lý Quỳnh cười duyên nói: “Tiểu Thanh tỷ tỷ đúng là không phải là người thường, ý tưởng đó của tỷ không phải là ý tưởng mà một nữ tử nên có, nếu không phải muội từ nhỏ đã bị một ca ca bát nháo làm hỏng, thì Quỳnh Nhi cũng không biến thành một nữ tử không có quy củ như bây giờ đâu, bất quá, Tiểu Thanh tỷ tỷ cũng chẳng để những quy củ nên có của nữ tử vào mắt, ha ha, thật đúng là độc nhất vô nhị.”
Lục Tiểu Thanh ở xa xa cười ha ha nói: “Ta nếu không phải là độc nhất vô nhị của Đại Đường, ta đem đầu hái xuống làm cầu đá, muội nếu còn có thể tìm cho ta một người như vậy, ta đây đã có thể có bạn.” sau đó lại cười ha ha, thật sự nếu tìm ra thêm được một người xuyên không nữa, thì cũng đã quá thần thông rồi.
Xa xa Lý Quỳnh ríu ra ríu rít cười đùa, Lục Tiểu Thanh nằm ngửa ở trên tảng đá, ngước đầu lên nhìn trời, hưởng thụ gió biển thổi vào mặt, chóp mũi ngửi thấy mùi nước biển, không khỏi nhẹ nhàng từ từ nhắm hai mắt lại, ngày như thế này mới gọi là cuộc sống của thần tiên.
Xa xa tiếng Lý Quỳnh cùng Lý Quân Hiên nói chuyện nhỏ dần, cảm giác được trên chân hơi hơi có chút lạnh lẽo, không khỏi mở mắt ra nhìn, chỉ thấy mình vốn đang nằm ở trên tảng đá, giờ hai chân đang nhúng vào trong nước, khẽ ngẩng đầu lên vừa thấy, a, có nhầm hay không, mình như thế nào lại ở trong nước?
Không dám tin xoa xoa mắt, đúng là đang ở trong nước, cách bờ một khoảng, chính mình lúc này......đang nổi trên mặt nước. Nổi trên mặt nước? Không phải chứ, từ lúc nào Biển Đông lại biến thành Biển Chết thế này? Ô ô, mình lại không biết bơi, chẳng lẽ mộng du cũng có thể như vậy sao? Nhưng rõ ràng vừa rồi mình không có ngủ cơ mà.
Thất kinh muốn chống người dậy, cảm giác lòng bàn tay đang chạm vào vật cứng cứng, Lục Tiểu Thanh cúi đầu vừa thấy, chính là tảng đá lớn kia, tảng đá mà cũng biết bơi lội sao? Chuyện lạ năm nào cũng có, năm nay là nhiều nhất, đầu óc trống rỗng, máy móc quay đầu nhìn, bên tai vang lên tiếng rẽ nước ào ào, tảng đá này thật cao nha, nước biển có quy luật ào ào trước sau đong đưa, liếc mắt nhìn về phía trước thấy có chấm nhỏ đen đen đang nhô lên, giống một cái đầu nhỏ, to bằng quả bưởi đang nổi trên mặt nước, nhìn chằm chằm phía trước không chớp mắt.
Dùng sức bạt tai mình một cái, lấy lại bình tĩnh, mẹ ơi, không ngờ lại trùng hợp như thế, bất quá chỉ thấy tảng đá lớn này hoa văn thật tinh xảo, bóng loáng rất đẹp, thế này mà cũng có thể trúng thầu, sau hai giây trầm mặc, đột nhiên vang lên một tiếng kêu kinh thiên động địa: “Cứu mạng a..., rùa biển.”
Hai người đang nằm trên bờ cát, nghe vậy lập tức đứng lên, mắt nhìn thấy Lục Tiểu Thanh đang ngồi ở trên tảng đá lớn kia vung hai tay thất kinh kêu to, Lý Quân Hiên không khỏi ngẩn người nhìn thoáng qua khoảng cách bên bờ, không khỏi điên cuồng cười ha ha, Lý Quỳnh kinh ngạc cực kỳ nhìn Lục Tiểu Thanh, làm ơn đi, tảng đá cùng người có thể nổi trên mặt nước sao?
Lục Tiểu Thanh thấy Lý Quân Hiên chỉ lo cười ha ha không ngừng, không đến cứu mình, vừa sợ vừa cả giận nói: “Ta không biết bơi a..., Lý Quân Hiên, nếu huynh không cứu ta, ta sẽ cho huynh biết thế nào là đẹp mặt.”
Lý Quân Hiên vừa cười vừa lắc đầu đi ra phía trước, Lục Tiểu Thanh thấy Lý Quân Hiên tới cứu mình, tâm cũng được ổn định một chút, vỗ vỗ mai rùa vui vẻ nói: “Rùa biển đại ca, ngươi cũng thật là to nha, không có việc gì ở bên bờ tắm nắng làm gì, hại ta nhìn lầm là tảng đá, hôm nay nếu ta không phát hiện ra sớm, ngươi không phải là tính sẽ đem ta đi bán đó chứ? Ta nghĩ ở dưới long cung chắc không có mỹ nữ đẹp như ta, bất quá, để tránh cơn ghen của nữ tử, ta không nên xuống đó là tốt nhất.”
Dừng một chút, rõ ràng bò đến gần đầu con rùa biển nói: “Lão rùa a..., ngươi sống mấy ngàn năm rồi? Nhìn ngươi to như thế này nhất định tuổi cũng không nhỏ, nghe người ta nói nhân sâm ngàn năm rất tốt, ta nhìn ngươi chắc cũng phải mấy ngàn tuổi chứ chẳng ít, khẳng định cũng rất tốt, nếu không đợi lát nữa theo ta trở về, cho ta đem ngươi nấu thành canh uống được không? Ta muốn trường sinh bất lão, hoặc là sống đến tám trăm tuổi,  ngươi thật sự không có ý kiến gì a....”
“Trong não nàng rốt cuộc là chứa bao nhiêu suy nghĩ vớ vẩn vậy?” Một thanh âm trêu tức đột nhiên vang lên bên tai.
Lục Tiểu Thanh quay đầu liền nhìn thấy Lý Quân Hiên vẻ mặt tươi cười đang nhìn mình, không khỏi chỉ vào rùa biển ở dưới thân: “Bắt nó mang về, hầm canh uống.”
Lý Quân Hiên cốc nhẹ đỉnh đầu Lục Tiểu Thanh một cái, nói: “Con rùa biển này không biết đã sống bao nhiêu năm, khẳng định sớm đã có linh khí, nàng cư nhiên lại thầm nghĩ ăn nó, phải biết rằng có thể sống đến sinh mệnh này, là đáng được tôn kính. Còn không mau xuống dưới, còn nói nữa chỉ sợ không xuống được nữa.”
Lục Tiểu Thanh đang lúc tính vươn tay ra để cho Lý Quân Hiên kéo xuống, đột nhiên nhìn thấy quần áo ở trên người Lý Quân Hiên vẫn khô ráo, không khỏi ngẩn người cúi đầu nhìn xuống phía dưới, hãn, nước mới chỉ đến bắp đùi Lý Quân Hiên, aiz, là do mình vừa rồi nhất thời kích động, chỉ nhìn đã cách bờ, không chú ý đến khoảng cách có xa hay không, chuyện này lại làm trò cười cho bọn họ rồi, nước có đến đầu gối mà cũng kêu toáng lên cứu mạng, mặt mũi đều đã mất hết, tất cả đều tại con rùa biển chết tiệt này.
Thở phì phì nhảy xuống, loạng choạng hai cái lập tức đứng thẳng người lại, nhìn thoáng qua nước biển đã nhanh dâng đến mông mình, hung hăng lườm Lý Quân Hiên một cái, trách không được vừa rồi hắn lại cười vui vẻ như vậy, thấy rùa biển đang tứ chi gia tốc quay trở về đại dương, thật là có chút tiếc nuối, có lẽ uống một bát canh thịt nó thật có thể sống lâu thêm mấy trăm năm cũng nên, cực không cam lòng ào ào bơi đứng trở về.
Đột nhiên trong lúc đang bơi đứng, thân thể của Lục Tiểu Thanh cứng đờ, chợt khựng lại, Lý Quân Hiên ở bên cạnh quay đầu nhìn hỏi: “Làm sao vậy?” Lục Tiểu Thanh giật giật khóe môi, trên mặt lộ ra biểu tình còn khó coi hơn khóc, cắn răng ra sức đi lên bờ.
Vừa lên trên bờ, Lục Tiểu Thanh bám vào cánh tay Lý Quân Hiên, giơ chân trái lên, tiếng kêu khóc đủ thê lương cùng sức tàn phá lớn vang lên: “Có con cua cắn ta.”
Quay về đời Đường làm lưu manh Quay về đời Đường làm lưu manh - Chu Ngọc