"It's very important that we re-learn the art of resting and relaxing. Not only does it help prevent the onset of many illnesses that develop through chronic tension and worrying; it allows us to clear our minds, focus, and find creative solutions to problems.",

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Sài Kê Đản
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Ngân Phan
Upload bìa: Ngân Phan
Số chương: 81 - chưa đầy đủ
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 6
Cập nhật: 2021-01-09 16:33:53 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 48:Mua Dây Buộc Mình
ôi chở cậu đến bệnh viện kiểm tra.”
Vương Trung Đỉnh vội vàng phanh lại, Vạn Lý Tình cũng biến sắc.
Hình như đụng phải cái gì đó …
Vương Trung Đỉnh bước xuống xe, Vạn Lý Tình đi theo anh chạy ra đầu xe, liền thấy có người cuộn tròn nằm trên mặt đất, một tay bụm mặt, tay kia ôm mông.
Đ* mẹ! Hàn Đông chửi thề trong lòng một tiếng, thằng cháu nội nào thiếu đạo đức vậy hả? Ông mày mới vừa nhắm mắt lại đã bị mày tông! Tao không mở to mắt thì mày cũng không mở đúng không?
Vương Trung Đỉnh vừa rồi có hơi phân tâm, anh hoàn toàn không biết chỗ này có người đứng.
Người gác cổng thấy xảy ra chuyện, vội đến giải thích: “Vương tổng, tôi vốn định ngăn hắn lại, nhưng quản lí Phùng có nói, nếu người này đến thì có thể cho vào, tôi…”
Vương tổng… Hàn Đông lúc này mới xoay mặt qua, vừa xoay liền thấy cặp mắt nghi hoặc của Vương Trung Đỉnh.
Vẻ mặt của hai người đều rất thần kỳ mà cùng nhất trí, sao lại là tên này?
Không khí giằng co vài giây, Vương Trung Đỉnh mơ hồ đoán được vấn đề, nhưng nghi hoặc trong mắt Hàn Đông lại không giảm chút nào, thậm chí còn dày đặc thêm, cuối cùng nghi hoặc triệt để hóa thành mờ mịt, diễn cực kỳ trôi chảy.
“Sao tôi lại ở đây?” Hàn Đông hai mắt không có tiêu cự, thì thào: “Không phải tôi ngủ trên giường sao?”
Người gác cổng không dám mạo muội tiến lên đỡ hắn, liền hỏi một câu: “Cậu không sao chứ?”
Có sao! Hàn Đông thầm phỉ báng trong lòng: Thử bị tông bay cho mông chấm đất trước xem!
“Tôi… Tôi làm sao vậy?” Hai mắt Hàn Đông vẫn còn treo lơ lửng.
Vạn Lý Tình có một ít kinh nghiệm chữa bệnh và chăm sóc, liền đi đến bên người Hàn Đông kiểm tra.
“Cậu cảm thấy thế nào? Có thể đứng lên không?”
Hàn Đông vừa rồi chỉ lo nhìn Vương Trung Đỉnh, nên không chú ý đến Vạn Lý Tình, lúc này vừa thấy, con tim bé nhỏ lập tức đập ình ình. Đừng nói bị đụng dập mông, cho dù có bị cán qua đùi thì chỉ cần nhìn thấy gương mặt này cũng có thể đứng lên!
“Không sao không sao, chỉ là đụng ngã thôi mà.”
Hàn Đông lập tức ra dáng đàn ông, động tác sửa sang quần áo cũng diễn cho thật anh tuấn.
Vương Trung Đỉnh nói với Hàn Đông: “Tôi chở cậu đến bệnh viện kiểm tra.”
“Không cần.” Hàn Đông không quên tiếp tục diễn: “Việc này không trách anh, là do tôi ngủ tới quên trời quên đất, không biết sao lại chạy ra đây, tôi trở về ngủ tiếp là được.”
Vương Trung Đỉnh hoàn toàn không để ý tới lí do thoái thác của Hàn Đông, tiếp tục nói với Vạn Lý Tình: “Anh phải đưa cậu ta đi bệnh viện, đánh phải tìm người đưa em về rồi.”
“Em đi cùng anh.” Vạn Lý Tình nói.
“Đã trễ rồi, khám xong chắc cũng tới nửa đêm, em vẫn nên về sớm một chút nghỉ ngơi thì hơn.”
“Không được.” Vạn Lý Tình kiên trì: “Em nhất định phải đi cùng xem kết quả khám mới an tâm.”
Hai người khi nói mấy lời này đều thực bình thản, Hàn Đông đứng bên cạnh vụng trộm yy. Này nhé! Nghe giọng điệu này là biết có mờ ám! Ha ha ha… Thật tốt quá, mau mau xác định tình cảm đi!
Bởi vì Hàn Đông đau mông, cho nên sau khi khám toàn thân, bác sĩ phải đặc biệt kiểm tra bộ phận này.
“Làm phiền một vị cùng theo vào.”
Bên ngoài chỉ có hai người, Vạn Lý Tình không thể nào đi hỗ trợ, cho nên nhiệm vụ này chỉ có thể giao cho Vương Trung Đỉnh.
Khi Vương Trung Đỉnh đi vào, bác sĩ ngay cả một lời cũng không nói, trực tiếp cởi quần Hàn Đông ra, giữ lại trên đùi, nói với Vương Trung Đỉnh: “Y tá không có ở đây, anh giúp tôi giữ lấy lưng quần, đừng để nó tuột xuống.”
Không ngờ, Vương Trung Đỉnh còn chưa kịp đưa tay ra, Hàn Đông như bị điện giật vội vàng thò tay ra mặt sau.
“Không cần, không cần, tôi tự mình làm được.”
Bác sĩ nói: “Sao tự làm được? Cậu cần phải thả lỏng.”
Nói xong lại ra hiệu nhờ Vương Trung Đỉnh đi qua hỗ trợ.
Vương Trung Đỉnh mới đi được hai bước, Hàn Đông cố sống cố chết túm lấy lưng quần lật người lại, nói với bác sĩ: “Không thì như vầy đi, tôi cởi quần luôn cho rồi, đỡ phiền phức.”
“Vậy cũng tốt.” Bác sĩ nói: “Tôi còn sợ cậu không muốn chứ.”
Hàn Đông rốt cục nhẹ nhàng thở ra.
Vương Trung Đỉnh vừa định đi ra ngoài, bác sĩ lại gọi anh.
“Anh khoan đi! Anh đi rồi ai giúp cậu này cầm quần? Ở đây không có chỗ treo!”
Hàn Đông: “…”
Phong Mang Phong Mang - Sài Kê Đản Phong Mang