Nhiều sự thất bại trên đời là do người ta không nhận ra người ta đang ở gần thành công đến mức nào khi họ từ bỏ.

Thomas Edison

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 93 - chưa đầy đủ
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 561 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 07:31:44 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 49: Bị Phục Kích
úc này, tâm tình của Thiên Lộc Tử thật sự là không tốt, dưới cái nhìn chăm chú của Trần Cương cùng Kỷ Ngọc Nhàn, hắn duỗi hai ngón tay ra huơ huơ, miệng lẩm bẩm.
Giả thần giả quỷ! Người này chỉ có thể một là bị sợ đến choáng váng, hai là người không bình thường, hoặc có thể gọi là bị bệnh tâm thần cũng được.
Kỷ Ngọc Nhàn thật sự không nhịn được nữa, vừa định tới gần vỗ vỗ Thiên Lộc Tử làm cho hắn tỉnh táo một chút. Thì đúng vào lúc này, hai ngón tay phải của Thiên Lộc Tử đột nhiên điểm điểm viết viết vào trên lá bùa bên tay trái.
Ngay sau đó liền xuất hiện một hiện tượng lạ, vốn là một lá bùa bình thường, vậy mà lập lòe nổi lên những tia sáng, không những thế những tia sáng này càng lúc càng mạnh hơn.
Thấy một màn quái dị như vậy, Kỷ Ngọc Nhàn thu tay lại, trên mặt đều là hiện lên vẻ khiếp sợ. Trần Cương thì càng khoa trương hơn, trực tiếp dùng hai tay mạnh mẽ dụi dụi mắt của mình xem đây là thật hay giả.
Cái lề gì thốn? Lá bùa màu vàng kia là đạo cụ ảo thuật, hay là đạo cụ đóng phim vậy trời?
Thiên Lộc Tử đã niệm xong thần chú, lá bùa phát ra ánh sáng màu vàng cũng mạnh mẽ tới cực điểm, chậm rãi ngưng tụ trên không trung. Từ xa nhìn lại, nhìn như là một cái đèn lồng, lại cũng giống giống như là một khối vàng.
Đột nhiên, tiếng săm lốp ma sát trên đường vang lên vô cùng chói tai, một chiếc BMW thể thao mui trần xuất hiện, dừng lại cách chỗ Thiên Lộc Tử chưa đầy ba mét.
Thiên Lộc Tử trong lòng hoảng sợ, tưởng rằng là địch tập kích, cũng không để ý tới tay súng bắn tỉa kia nữa rồi, vội vàng thu hồi lá bùa quay người nhìn về phía chiếc xe thể thao mui trần.
Chỉ thấy, ngồi trên xe là một người đàn ông to lớn với khuôn mặt mọc đầy râu, mặc dù thân thể không có to lớn như Trần Cương, nhưng cũng thuộc loại họ hàng với tinh tinh. Thân hình đấy ngồi ở trên chiếc xe thể thao mui trần hai chỗ kia, có vẻ chẳng hợp tý nào.
Người đàn ông vừa dừng xe lại, liền nhanh như tia chớp, theo trên xe lấy ra một khẩu súng bắn tỉa. Nhìn kỹ khẩu súng kia, dĩ nhiên là đứng hàng thứ 10 trong top 10 súng bắn tỉa trên thế giới, một khẩu M110, sử dụng cỡ đạn 7. 62x51, băng đạn 20 viên, tốc độ bắn ra cùng uy lực coi như không tệ. (M110 đây: upload.wikimedia.org/wikipedi...ight_Bipod.jpg)
Thiên Lộc Tử thấy vậy, sắc mặt đại biến, liền ôm lấy Kỷ Ngọc Nhàn hướng bên cạnh tháo chạy.
Trần Cương ngay lập tức giơ súng lên bắn, nhưng lại bi kịch phát hiện Desert Eagle kẹt đạn rồi. Rơi vào đường cùng, hắn đành phải đánh về phía chiếc xe thể thao mui trần, mong muốn ngăn cản người đàn ông nổ súng.
Đến thời khắc mấu chốt vác xe ra đi thì lại tuột xích, giống như là đang muốn vác chim xung trận thì lại bị liệt dương vậy.
Trần Cương trong lòng ý nghĩ muốn đập đầu chết đều đã có, trước đây hắn cũng đã được nghe nói về Desert Eagle, ngoại trừ tinh chuẩn cao, còn có một đống lớn tệ nạn. Ví dụ như sức giật lớn, xác suất trục trặc cao, thân súng quá nặng vân...vân.
Thiên Lộc Tử cùng Trần Cương phản ứng cuối cùng vẫn là chậm một bước, động tác của người đàn ông nhanh hơn, nhanh như tia chớp liền hoàn thành đo đạc khoảng cách, mở súng, ngắm bắn cùng một loạt động tác phức tạp.
- Bụp!
Người đàn ông bóp cò, súng bắn tỉa khẽ chấn động, viên đạn bay ra khỏi nòng súng! Có thể thấy rằng khẩu M110 này có nòng súng đã được trang bị bộ phận che lửa đầu nòng cùng dụng cụ giảm thanh, tại trong đêm tối vậy mà không thấy có tia lửa bắn ra từ nòng súng, và thanh âm cực kỳ nhỏ bé.
Một súng lấy mạng! Giấu mình ở 700 mét bên ngoài trên cửa sổ của tòa cao ốc, tay bắn tỉa bị bắn nát đầu, người đàn ông to lớn kĩ thuật bắn súng rất nhanh, rất chính xác. Hóa ra, mục tiêu của người đàn ông cũng không phải là bọn Thiên Lộc Tử, mà là cái tên lén lút bắn tỉa kia.
Đến thời điểm này, Thiên Lộc Tử cùng Trần Cương đều biết mình đã hiểu lầm, người đàn ông trước mắt này không phải địch mà đúng là bạn.
- Ha ha, đại ca bắn rất chính xác, em xin cam bái hạ phong.
Đã vọt tới bên cạnh của xe thể thao mui trần, nắm đấm cách mặt của người đàn ông chưa tới 1cm Trần Cương cười gượng nói, rất là biết cách vuốt mông ngựa. Bởi vì không biết từ lúc nào trong tay của người đàn ông đã nhiều hơn một khẩu Colt M2000 đang chĩa vào giữa trán của hắn. (Colt M2000: world.guns.ru/userfiles/image...1287742617.jpg)
- Hừ!
Người đàn ông hừ lạnh một tiếng, thu hồi súng ngắn, khởi động xe thể thao rời đi thật nhanh.
Thiên Lộc Tử đã chạy tới, một tay đỡ lấy Trần Cương, nhìn theo xe thể thao mui trần, hỏi:
- Hắn là ai?
- Không biết, nhưng có thể khẳng định không phải là địch mà đúng là bạn. Kĩ thuật bắn súng của hắn rất lợi hại, có thể là bộ đội đặc chủng.
- Vốn không quen biết, tại sao hắn lại giúp chúng ta?
- Lão tam, ngươi bình thường thật thông minh, nhưng bây giờ như thế nào lại chậm hiểu như vậy? Người kia chắc là người đang âm thầm bảo vệ chị dâu a.
- Ừ, vô cùng có khả năng.
Đúng lúc này, Hàn Phong, Hàn Vũ cùng ba nữ lưu manh cũng chạy tới. Thấy lưng của Trần Cương bị thương, Hàn Phong lo lắng nói:
- Lão tứ, ngươi bị thương rồi, nhanh đến bệnh viện!
Hàn Vũ liên tục gật đầu, ba nữ lưu manh thì đứng ở một bên mặt mày tái nhợt.
- Không có gì đáng ngại, thuốc của lão tam rất tốt, tạm thời còn chưa chết!
Trần Cương nói một câu như vậy, liền nói sang chuyện khác:
- Ta tin tưởng cảnh sát rất nhanh sẽ đến, đợi một lát cảnh sát có hỏi, các ngươi liền nói tay súng bắn tỉa kia là nhắm về phía ta mà đến, như vậy có thể tránh cho phiền toái.
- Sao lại thế?
- Không nên hỏi, các ngươi hãy làm theo lời ta nói là được. Không nói nữa, cảnh sát đến rồi.
Trần Cương mới vừa nói xong, tiếng còi cảnh sát liền từ xa đến gần, tầm mười chiếc xe cảnh sát đem hai đầu đường phong tỏa chặt chẽ. Một đám cảnh sát cầm súng đem Thiên Lộc Tử bọn người bao vây lại.
- Không được cử động, bỏ súng xuống, tay ôm đầu ngồi xổm xuống, nếu không chúng ta sẽ nổ súng.
Người phụ trách hành động lần này, một người cảnh sát tên là Hoàng Ất Hương tay cầm loa phóng thanh, hét lớn.
- Ôm đầu mẹ ngươi ấy!
Trần Cương chửi ầm lên, từ trong lòng móc ra một cái quyển sổ nhỏ cùng một cái huy chương ném đi qua nói:
- Mở mắt chó của ngươi ra mà nhìn cho rõ ràng vào.
Đã từng gặp điên cuồng, nhưng chưa từng gặp qua một người điên cuồng như thằng này, Hoàng Ất Hương vẻ mặt vô cùng phẫn nộ, hắn hận không thể nổ súng một phát bắn chết tên đại tinh tinh này. Nhưng là cuối cùng vẫn là liếc qua quyển sổ nhỏ cùng với huy chương ngay dưới chân mình.
Không nhìn còn tốt, vừa nhìn đã giật mình, một phút trước Hoàng Ất Hương vẻ mặt cũng bởi vì phẫn nộ mà lộ ra có phần dữ tợn, nhưng mà giờ phút này dĩ nhiên là đã đổi lại thành cười cười nịnh nọt ton hót tiểu nhân.
- Đều thu súng lại!
Phân phó cấp dưới một tiếng, Hoàng Ất Hương nhặt lên chứng nhận sử dụng súng cùng huy chương, hấp tấp chạy đến trước mặt Trần Cương, mang đồ vật trình lên nói:
- Tôi vô ý mạo phạm, tôi đây liền dẫn người rời đi.
Trần Cương cầm lấy chứng nhận sử dụng súng cùng huy chương, gọi Hoàng Ất Hương lại nói:
- Chậm đã, nơi đây đã xảy ra bắn nhau, động tĩnh không nhỏ, ngươi dựa theo pháp luật xử lý đi, tránh cho dư luận xôn xao.
- Được!
Hoàng Ất Hương gật đầu nói.
Dương Thành, bệnh viện nhân dân số 2, trong phòng săn sóc đặc biệt, Trần Cương nằm ở trên giường bệnh, trên người băng bó chằng chịt.
Trong lúc rảnh rỗi, hắn mang Desert Eagle tháo ra sửa chữa trục trặc, sau đó lại lắp vào. Nhìn tốc độ tháo dỡ súng ống của hắn, đã biết rõ người này đối với súng ống phi thường quen thuộc.
Bên ngoài phòng bệnh, hai cảnh sát mặc thường phục canh giữ ở ngoài cửa, vẻ mặt nghiêm túc, nhìn rất là chuyên nghiệp.
Lúc này, đã hơn năm giờ sáng, suốt một đêm ở bót cảnh sát làm xong ghi chép Thiên Lộc Tử, Kỷ Ngọc Nhàn, Hàn Phong, Hàn Vũ cùng ba nữ lưu manh vội vả chạy tới.
- Không có việc gì chứ?
Cửa phòng săn sóc đặc biệt bị đẩy ra, Thiên Lộc Tử bọn người liền đi vào, cùng tiến lên ân cần hỏi thăm.
Vừa mới đem Desert Eagle lắp ráp xong, Trần Cương nhìn thấy huynh đệ của mình suốt đêm chạy tới, trong nội tâm ấm áp, trên mặt lại không có biểu hiện ra ngoài, đỉnh đạc nói:
- Ta so với tinh tinh còn cường tráng, có thể có chuyện gì, các ngươi cũng không nên lo lắng.
Thấy Trần Cương đúng là không có nguy hiểm gì, thần kinh của mọi người vốn đang căng thẳng mới bình tĩnh trở lại.
- Anh Tử, Trần Nhu, Hân Nhiên, các ngươi cũng cả đêm không ngủ rồi, về ngủ đi, ngày mai còn phải tập quân sự đấy.
Trần Cương đột nhiên lên tiếng.
Ba nữ lưu manh cũng là người thông minh, nghe được trong lời nói của Trần Cương có ý ‘tiễn khách’. Vì vậy các nàng cùng nói:
- Vậy được rồi, chính ngươi chú ý một chút, đừng nhảy loạn giống như đại tinh tinh, làm iệng vết thương toác ra nhé!
- Được rồi, cái này ta hiểu mà, các ngươi thân gái yếu ớt. Lúc trở về nhớ cẩn thận một chút.
Trần Cương mỉm cười nói.
- Yên nào!
Ba nữ lưu manh rời đi, trong phòng săn sóc đặc biệt chỉ còn lại có Kỷ Ngọc Nhàn cùng bốn tên thổ hào. Trong khoảng thời gian ngắn cũng không có ai lên tiếng, bầu không khí có chút nặng nề.
Một hồi lâu, Thiên Lộc Tử mới mở miệng nói:
- Lão tứ, kỳ thật ngươi không cũng cần đuổi các nàng ấy đi.
Trần Cương không còn cười cười nữa, thay vào đó là thần sắc ngưng trọng nói:
- Có một số việc vẫn là đừng cho các nàng biết rõ thì tốt hơn, biết càng nhiều, đối với các nàng mà nói ngược lại không phải là chuyện tốt.
- Cũng đúng!
Thiên Lộc Tử gật gật đầu, nói sang chuyện khác:
- Ngươi không nói về chính mình một chút sao?
- Nói về ta? Ta có cái gì để nói?
Trần Cương giả ngây giả dại.
- Ngươi sẽ không cho rằng, ta ngu xuẩn đến mức nhìn không ra ngươi không phải người bình thường a?
Thiên Lộc Tử khinh bỉ nói.
- Đã biết trước là các ngươi sẽ hỏi.
Trần Cương vuốt vuốt Desert Eagle, nói:
- Tại Trung Hoa, có một tổ chức đặc thù gọi là Long Nha. Bên trong Long Nha, mỗi một người đều vô cùng biến thái, bọn hắn không cần nghe lệnh của bất kỳ người lãnh đạo nào cả, bọn hắn chỉ phụ trách Trung Hoa nguyên vẹn lãnh thổ. Trong tình huống lãnh thổ nguyên vẹn của Trung Hoa bị nguy hiểm, bọn hắn có được quyền sinh sát, ngay cả người lãnh đạo tối cao của quốc gia cũng không ngoại lệ.
Thiên Lộc Tử ánh mắt sáng lên, theo bản năng lên tiếng hỏi:
- Ngươi là người của Long Nha?
- Ngươi cũng quá coi trọng ta rồi, ta nếu đúng là người của Long Nha thì đã tốt!
Trần Cương cười khổ nói:
- Không phải ta, mà là cha của ta, muốn đi vào Long Nha cũng không có đơn giản như vậy.
- Vậy lúc trước ngươi lấy ra huy chương và quyển sổ nhỏ kia cùng cha của ngươi là thành viên Long Nha có quan hệ gì?
Thiên Lộc Tử rất nhanh liền nghĩ đến điểm mấu chốt.
- Với tư cách là con nối dõi của thành viên Long Nha, phúc lợi duy nhất chính là có được chứng nhận sử dụng súng cùng huy chương Long Nha.
Giọng điệu Trần Cương có chút không thoải mái, trầm ngâm một chút rồi bổ sung:
- Trừ cái đó ra, không có phúc lợi gì khác.
- Ngươi muốn giống phụ thân ngươi, cùng tiến vào Long Nha?
Kỷ Ngọc Nhàn đột nhiên chen miệng nói.
- Đúng vậy!
Trần Cương gật đầu nói:
- Ta không muốn nấp dưới ánh hào quang của cha ta, ta muốn tự khẳng định mình.
- Ngươi học Thái Lý Phật chắc hẳn cũng vì nguyên nhân này?
Thiên Lộc Tử hỏi vậy nhưng kỳ thật trong lòng của hắn sớm đã có đáp án.
- Ừ, trước khi cha ta tiến vào Long Nha cũng học qua Thái Lý Phật.
Trần Cương gật gật đầu, tiếp theo nhìn Kỷ Ngọc Nhàn nói:
- Lão tam à...,hình như người muốn tìm chị dâu gây phiền toái là không ít a....
Thiên Lộc Tử nhìn Kỷ Ngọc Nhàn, khổ sở nói:
- Ta biết rõ ngươi muốn hỏi gì, nhưng mà ta cùng Ngọc Nhàn cũng không biết nguyên nhân là gì, có lẽ chỉ có cha mẹ của cô ấy biết.
- Các ngươi không hỏi sao?
- Không có hỏi, chính là cảm thấy đến một lúc nào đó, có lẽ bọn hắn sẽ tự nói ra.
- Lão tam, với tư cách là huynh đệ của nhau, có câu nói này ta nhất định phải nói. Tuy rằng ta không biết ngươi xuất phát từ nguyên nhân gì bảo vệ chị dâu, nhưng ta cảm thấy ngươi có quyền được biết rõ tình hình, miễn cho bị người bán đi vẫn còn ngẩn ngơ không biết là ai bán.
Sau khi nói xong, Trần Cương lại cảm thấy không chừng mực lắm, quay sang đối với Kỷ Ngọc Nhàn cười nói:
- Chị dâu, ta vô ý mạo phạm.
Kỷ Ngọc Nhàn lắc đầu tỏ vẻ không để ý nói:
- Ngươi nói rất có đạo lý, ta cũng đã quyết định hỏi cha mẹ ta tình huống cụ thể.
Trần Cương duỗi thân ở trên giường chặn ngang nói:
- Chị dâu có thể hiểu được như vậy dĩ nhiên là rất tốt, biết mình muốn đối mặt với kẻ địch như thế nào, mới có thể tìm ra cách đối phó tốt hơn.
Biết mình biết người trăm trận trăm thắng, đạo lý này Trần Cương vẫn hiểu, ở đây mọi người cũng đều hiểu.
Phong Lưu Đạo Sĩ Phong Lưu Đạo Sĩ - Nhiệt Hỏa Hồng Liên