He who lends a book is an idiot. He who returns the book is more of an idiot.

Arabic Proverb

 
 
 
 
 
Tác giả: Raymond Khoury
Thể loại: Trinh Thám
Nguyên tác: The Last Templar
Dịch giả: Lê Trọng Nghĩa
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: phamhoai
Số chương: 90 - chưa đầy đủ
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2056 / 39
Cập nhật: 2017-05-22 09:44:48 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 48
rong lúc tâm trí Tess vẫn còn lang thang trên vùng lãnh thổ sát bờ biển của người Mameluke thì tiếng nói của Jansson cắt ngang cuộc lãng du về thời Trung cổ và lôi tuột nàng về với hiện tại.
“Chúng ta phải giả định là đến giờ thì Vance đã dịch được lá thư này.” Jansson phát biểu, giọng cục cằn.
Reilly gật đầu không một chút lưỡng lực. “Chắc chắn là như vậy.”
Tess nhớ ra mình đang ở đâu, tay vẫn cầm chặt tập tài liệu, nàng quan sát những gương mặt xung quanh. Họ không có vẻ như đang chìm trong khoảnh khắc thăng hoa như nàng. Tess thì khác. Sự thấu hiểu đặc biệt và hoàn toàn mang tính cá nhân này về cuộc đời, hành động, suy tư, và cái chết của những con người huyền thoại này làm nàng xúc động tột độ. Ở một cấp độ khác, nó cũng là sự khẳng định tất cả mọi điều mà những suy đoán mang tính bản năng của nàng cứ trở đi trở lại kể từ đêm xảy ra vụ cướp. Toàn thân nàng râm ran cái cảm giác nôn nao. Đây có thể là thành Troy, là kim tự tháp của vua Tutakhamen của riêng nàng. Tess băn khoăn không biết có ai trong những người đang ngồi kia cảm thấy khích động chút nào bởi những gì mà tập tài liệu trên tay họ gợi ra không hay là họ chỉ đơn giản chú ý đến lá thư vì nó có thể giúp họ giải quyết một vụ án đặc biệt gây nhiều tranh cãi.
Vẻ mặt của Jansson không còn chút nghi ngờ như trước đó. “Được rồi, như vậy chúng ta vẫn chưa biết chúng ta đang bàn về thứ gì ở đây,” ông ta tiếp tục, “ngoại trừ cái thực tế dù là gì đi nữa, nó khá nhỏ nên có thể được mang đi khắp nơi trong cái túi khoác vai – nhưng ít ra chúng ta cũng biết được hắn đang đi đâu. Đó là Fonsalis.” Jansson ném cho Kendricks một cái nhìn tra vấn.
“Rất tiếc,” Kendricks buồn bã trả lời. “Không thể giúp gì cho các anh ở khâu này được. Tôi đã huy động rất nhiều người, nhưng cho đến giờ vẫn chưa có gì tiến triển. Chúng tôi không tìm được bất cứ tư liệu nào về nó ở bất kì đâu.”
Jansson cau mày, rõ ràng không vừa lòng. “Không có gì ư?”
“Không, dù sao đi nữa thì cũng chưa có gì. Ở đây, chúng ta đang bàn về châu Âu thế kỷ mười ba. Thời đó, làm gì đã có MapQuest[42]. Việc lập bản đồ là một công việc rất thô sơ, nguyên thủy, và vì vậy, rất ít các bản đồ của thời kỳ đó còn tồn tại, đấy là còn chưa nói đến các văn bản viết tay. Chúng tôi đang tiến hành công việc bằng bất kỳ bản sách chép tay nào mà chúng tôi có được từ thời đó, tất cả mọi thứ cho đến ngày nay – những lá thư, các tờ báo, những thứ đại loại như vậy. Rất tốn thời gian đấy.”
Tess nhìn Jansson ngồi lại xuống ghế và để một tay sau gáy. Mặt ông ta tối sầm lại. Jansson rõ ràng không vừa lòng khi bị cản trở không làm gì được với bất cứ thứ gì có liên quan đến mớ dữ liệu khó hiểu, cần phải nghiên cứu này.
“Như vậy, có thể Vance cũng chưa tìm ra nó ở đâu,” Aparo góp ý.
Tess lưỡng lự trước khi tham gia vào cuộc thảo luận. “Tôi không trông mong gì điều đó. Đó là lĩnh vực anh ta rất thông thạo. Các chỉ dẫn liên quan đến một địa điểm như thế có thể không có trong các cuốn sách xuất bản rộng rãi mà các anh có thể có trong cơ sở dữ liệu. Có nhiều khả năng nó được tìm thấy trong các bản thảo viết tay ít người biết đến, một loại sách hiếm mà những người như Vance sẽ biết tìm ở đâu.”
Jansson chăm chú nghe Tess, dường như đang nghiền ngẫm ý kiến của nàng một lúc lâu. Ngồi cạnh ông ta là de Angelis. Ánh mắt vị cha cố dán chặt vào nàng. Dù vậy Tess không thán được ông ta nghĩ gì. Chắc chắn là, trong số tất cả những người có mặt trong phòng, ông ta phải hiểu rõ giá trị của cái mà họ vừa mới có đặc quyền tham gia vào. Nhưng ông cha cố không tỏ bất kỳ dấu hiệu ngạc nhiên nào và cũng không nói một lời suốt buổi họp.
“Thôi được, chúng ta cần phải tìm ra điều này nếu muốn tóm cổ gã kia,” Jansson càu nhàu. Ông ta quay qua de Angelis, “Thưa Đức Cha, người của Cha có thể sẽ giúp ích được rất nhiều trong việc này.”
“Chắc chắn rồi, tôi sẽ nhờ các học giả xuất sắc nhất làm chuyện này. Chúng tôi có một thư viện khổng lồ. Chỉ là vấn đề thời gian thôi, tôi đoan chắc như vậy.”
“Thời gian là cái mà chúng tôi có lẽ không có.” Jansson quay sang Reilly. “Dứt khoát là gã kia đang chuẩn bị hành động, nếu hắn chưa ra khỏi đất nước này.”
“Tôi sẽ bảo đảm để bên CBP ưu tiên hàng đầu vụ này.” Cục Hải quan và Biên phòng (CBP) có nhiệm vụ theo dõi ai và cái gì ra, vào lãnh thổ. “Dù sao, nó cũng chỉ quanh quanh khu vực Đông Địa Trung Hải, đúng không?” Reilly quay sang Tess. “Chúng ta có thể thu hẹp những nơi mà hắn có khả năng mò đến chứ?”
Tess hắng giọng, suy nghĩ về điều đó. “Nó có thể ở bất kỳ nơi đâu. Họ đã bị thổi bạt hoàn toàn ra khỏi dòng chảy… Các anh có bản đồ khu vực đó chứ?”
“Có.” Kendricks chồm tới, kéo bàn phím về phía anh ta, gõ vài phím. Một tấm bản đồ thế giới hiện ra ngay trên cái màn hình tinh thể lỏng đồ sộ trước mặt họ. Kendricks gõ thêm vài phím nữa, màn hình thay đổi, phóng bản đồ to ra nhiều lần cho đến lúc nó hiển thị khu vực Đông Địa Trung Hải.
Tess đứng dậy và bước về phía bản đồ. “Theo lá thư của Aimard, họ đã rời thành Acre, ở ngay đây, nơi bây giờ thuộc về Israel, ngay hướng Bắc của thành phố cảng Haifa và đi thuyền tới đảo Cyprus. Hẳn họ đã dong buồm đi về hướng Bắc trước khi quẹo về hướng Tây, nhưng họ đã gặp bão trước khi đến được nơi nào đó gần Cyprus…” Tess lại xem xét tấm bản đồ, và không thể nào ngăn được tâm trí mình bay bổng một chút, tưởng tượng về cuộc hành trình bi thảm kia, chúng dường như thật đến mức, trong khoảnh khắc, Tess cảm thấy như nàng đang thực sự hiện diện ở đó cùng với họ. Tess tập trung tư tưởng, trở lại công việc trong hiện tại. “Nó hoàn toàn phụ thuộc vào hướng cơn bão đẩy họ đi. Liệu nó có đẩy họ về hướng Đông hòn đảo – trong trường hợp này họ có thể trôi dạt vào bất kỳ nơi nào đó dọc theo bờ biển Syria, hoặc bờ biển Đông Nam Thổ Nhĩ Kỳ dọc theo đây…” Tess dùng ngón tay để vạch ra cái lộ trình kia. “Hoặc liệu họ có đi quá về phía Tây đảo Cyprus, và trong trường hợp đó, chúng ta sẽ đề cập đến khu vực này, miền duyên hải Tây Nam Thổ Nhĩ Kỳ, từ vịnh Antalya đến đảo Rhodes.”
“Đó là một vùng mục tiêu quá rộng,” Jansson cau có nhận xét.
“Quang cảnh suốt dọc vùng bờ biển này rất giống nhau,” Tess tiếp tục, “Không có chi tiết nào trong lá thư gợi ý được cho chúng ta là trường hợp này hay trường hợp kia. Nhưng tôi không thể tưởng tượng là họ ở xa bờ biển đến vậy khi họ phát hiện ra nó lúc ở giữa cơn bão khổng lồ.”
Reilly gật đầu, nghiên cứu tấm bản đồ. “Chúng ta có thể bắt đầu bằng cách báo cho người của chúng ta ở Thổ Nhĩ Kỳ và Syria.”
Trán Jansson nhướn lên lộ vẻ thắc mắc rõ ràng. “Vậy cái gã Vance này đang nghĩ gì nhỉ? Rằng cái thứ mà họ chôn vùi vẫn còn đang ở ngoài kia chờ đợi gã hay sao? Lá thư rốt cuộc có vẻ như đã được mang đến Pháp. Làm sao gã biết là các Hiệp sĩ Đền Thánh không phái người đi thu hồi lại thứ đồ đó?”
Tess nhớ lại câu chuyện của Vance. Người ta nói là người đàn ông ấy không bao giờ cười nữa. “Thời điểm là mấu chốt vấn đề. Vance nói là ông lão đã đưa bản kinh viết tay cho vị linh mục, nên nhớ là, ông đã bạc trắng cả đầu khi biết được câu chuyện – anh ta nói ông lão là một trong số các Hiệp sĩ Đền Thánh sống sót cuối cùng, De Molay và những hiệp sĩ khác đã bị trói vào cọc và thiêu chết vào năm 1314. Vậy là vị Hiệp sĩ Đền Thánh đang hấp hối của anh ta phải xuất hiện sau đó. Và nó xảy ra hơn hai mươi năm sau khi chiếc thuyền chìm. Tôi đoán Vance hy vọng rằng nếu lúc đó người ta không thể thu hồi món đồ kia, sẽ không còn một ai khác làm cái việc này sau đó.”
Căn phòng rơi vào yên lặng. Chuyện này quả là quá phức tạp, không thể hiểu cho hết được, đặc biệt là đối với những người khác trong phòng, những người không được học hành chuyên sâu như nàng để có thể hiểu được quá khứ xa xưa. Kendricks, có lẽ là người gần gũi nhất với Tess trong việc đánh giá đúng giá trị lịch sử của cái mà họ đang xem xét tại đây, lên tiếng. “Chúng ta sẽ chạy một số mô phỏng về lộ trình của chiếc thuyền. Những yếu tố như gió mùa, dòng chảy, những thứ đại loại như thế. Xem xét liệu có bất kỳ chi tiết nào trong lá thư kia phù hợp với địa hình của vùng đất và cố đưa ra cho mọi người gợi ý về nơi có thể tìm ra nó.”
“Kiểm tra chéo với bất kỳ con tàu đắm nào được phát hiện trong khu vực có lẽ cũng là một ý kiến hay. Ai mà biết được, một trong số chúng có thể là chiếc Falcon Temple lắm chứ.” Ngôn ngữ cử chỉ mất kiên nhẫn của Jansson cho thấy cuộc họp đã chấm dứt. Ông ta quay sang de Angelis. “Đức Cha sẽ thông báo kịp thời cho chúng tôi chứ?”
“Ngay khi tôi có được tin tức gì.” Ông cha cố vẫn bình thản và tỉnh bơ như thường l
Reilly đưa Tess đến buồng thang máy. Không có ai đang đợi ở đó. Lúc sắp bấm vào nút đi xuống thì Tess quay lại đối mặt với Reilly, trên mặt nàng là ánh mắt hiếu kỳ.
“Tôi khá ngạc nhiên khi anh yêu cầu tôi tham gia vào vụ này. Nhất là sau cái câu ‘cô phải bỏ cái chuyện này đi’ hôm nọ.”
Reilly nhăn mặt, bóp trán. Quả là một buổi chiều dài. “Vâng, và có lẽ tôi sẽ tự đá vào người mấy cú vì đã kéo cô vào việc này.” Nét mặt Reilly chợt trở nên nghiêm trọng. “Nói thực lòng, tôi đã rất phân vân về chuyện đó.”
“Vậy thì tôi mừng vì cái mặt đỡ buồn chán hơn đã thắng trong trò chơi sấp ngửa.”
Ngay lúc ấy, Reilly cảm thấy mình thực sự thích cái nụ cười láu lỉnh kia. Tất cả mọi thứ thuộc về Tess đều hấp dẫn anh. Reilly nhớ lại vẻ rạng rỡ bừng lên trên mặt Tess lúc nàng nhìn thấy bản mô phỏng chiếc máy mã hóa trong phòng họp. Nó đầy đam mê; người phụ nữ này vẫn có thể tìm được niềm vui chính đáng, đích thực và mãnh liệt trong cuộc sống một cái gì đó dường như hầu hết mọi người và theo như anh có thể nhớ – chắc chắn kể cả anh nữa đều không nhận ra được.
“Coi nào, Tess. Tôi biết, đối với cô chuyện này quan trọng đến thế nào, nhưng…”
Tess chộp lấy ngay khoảng thời gian ngắn ngủi Reilly ngưng lại. “Còn anh thì sao? Chuyện này có ý nghĩa gì đối với anh?”
Reilly cảm thấy ngần ngại; anh không quen bị dò xét những động cơ của mình. Nhất là khi đang làm một vụ án khó nào đó. Đó là một điều đã được chấp nhận. Hay ít ra, nó cũng thường là vậy. “Ý cô là sao?”
“Tôi muốn hỏi, đối với tất cả các anh có phải bắt giữ Vance xong là chấm dứt vụ này?”
Reilly nghĩ câu trả lời quả là đơn giản. “Trong thời điểm hiện tại, tôi không thể nghĩ gì ngoài chuyện đó.”
Tess nổi cáu. “Tôi không tin một chút nào cả. Thôi nào, Sean. “Tess tiếp tục dồn ép. “Anh không thể bảo tôi là anh không cảm thấy kích thích bởi chuyện này. Lạy Chúa, họ đã viết một thông điệp được mã hóa. Về điều gì đó mà toàn bộ tương lai của họ phụ thuộc vào đó. Họ đã bị trói vào cọc vì nó, bị thiêu sống, bị xóa sổ, bị diệt trừ tận gốc. Có thực là anh không tò mò muốn biết cái gì bị chôn vùi dưới nấm mộ đó?”
Reilly cảm thấy khó cưỡng lại sự nhiệt tình tỏa ra từ nàng. “Trước tiên, phải bắt anh ta đã. Có quá nhiều người chết vì chuyện này rồi.”
“Còn nhiều hơn là anh nghĩ nữa đấy. Nếu anh tính luôn tất cả những Hiệp sĩ Đền Thánh đã chết lúc ấy.”
Không biết vì sao, lời nhận xét của Tess đã làm anh chợt hiểu ra vấn đề, theo cái cách mà Reilly chưa bao giờ nghĩ đến. Lần đầu tiên, Reilly nhận ra tính chất trọng đại của vấn đề mà họ đang xử lý. Nhưng anh cũng biết bức tranh toàn cảnh vẫn chưa lộ diện. Ưu tiên của anh là phải khép lại hồ sơ vụ án METRAID – Vụ cướp Viện Bảo tàng Metropolitan. “Cô thấy đấy, đó là lý do tại sao tôi không muốn cô dính vào vụ này nữa. Cô đã dính líu quá sâu rồi và điều này làm tôi lo lắng.”
“Vậy mà anh đã gọi cho tôi.”
Lại là nó. Lại là nụ cười tươi rói, láu lỉnh. “Vâng, thôi được… giống như là chúng tôi có thể sử dụng sự giúp đỡ của cô ngay lập tức. Với một chút may mắn có thể chúng tôi sẽ tóm được anh ta khi đang vượt biên ở đâu đó, nhưng trong thời gian chờ đợi, sẽ tốt biết bao nếu có thể cài sẵn vài người của chúng tôi đợi anh ta ở Fonsalis, cho dù nó ở đâu đi nữa.”
Tess bấm nút xuống ở cửa thang máy. “Tôi sẽ suy nghĩ kỹ về việc này.”
Vẫn đứng đấy Reilly nhìn Tess, khóe miệng nàng khẽ nhếch cong lên, đôi mắt màu xanh lá cây lấp lánh vẻ láu lỉnh. Reilly khẽ lắc đầu, một cái lắc đầu hầu như không thể nhận ra và không ngăn được tiếng cười thầm. “Tôi không biết là cô từng không thèm suy nghĩ đấy.”
“Ồ, đã từng vậy đấy.” Tess liếc nhìn Reilly, bẽn lẽn. “Vào những dịp hiếm hoi.”
Hai tiếng chuông rời rạc vang lên khi hai cánh cửa thang máy trượt mở ra. Buồng thang trống trơn. Reilly nhìn nàng bước vào. “Cô sẽ cẩn thận chứ?”
Tess quay lại, giữ cửa mở. “Không, tôi định là sẽ liều lĩnh một cách hoàn toàn, ngoan cố và không thể tha thứ được.”
Reilly không kịp đối đáp lại cửa thang máy đã khép và Tess biến mất, Reilly đứng đấy một lát, hình ảnh gương mặt rạng rỡ của Tes vẫn đọng lại trong tâm trí anh, rồi một tiếng ping quen thuộc báo hiệu thang máy đến kéo anh trở lại với thực tại chán chường.
Cái đường cong nhếch lên ở khóe miệng Tess vẫn còn ở đó lúc nàng bước ra khỏi tòa nhà. Tess biết, rõ ràng có điều gì đó đang xảy ra giữa nàng và Reilly, và nàng thích điều mà nàng cảm nhận được. Đã từ rất lâu Tess chẳng nhảy một điệu nào, và những giai đoạn đầuiệc này cũng giống như trong công việc của nàng, luôn luôn thú vị nhất – ít ra là theo kinh nghiệm của riêng nàng. Cứ tin là tôi sẽ tìm ra sự tương đồng giữa khảo cổ học và đàn ông. Tess nhăn mặt khi nhận ra rằng, như trong khảo cổ học, cảm giác khích động dâng trào thuở ban đầu trong một mối quan hệ, sự bí ẩn, niềm lạc quan và hy vọng, không bao giờ hoàn thành được những lời hứa hẹn của chúng.
Có thể lần này sẽ khác. Trên cả hai phương diện.
Ừ, đúng vậy.
Khi Tess bước ra giữa làn không khí khô lạnh của mùa xuân, một ý nghĩ mà nàng không thể chấp nhận là đề xuất của de Angelis cho rằng bí mật bị che giấu có liên quan đến thuật giả kim. Nó cứ bám riết lấy nàng, và Tess càng xem xét nó thì nàng lại càng thấy không thể tin được. Tuy vậy, vị khâm sứ của Tòa Thánh Vatican dường như rất tin tưởng giả thuyết đó. Một công thức biến chì thành vàng. Ai mà lại không dành hết thời gian và công sức để che giấu công thức này khỏi những cặp mắt tham lam ác độc? Vả lại, một vài điều về giả thuyết này hoàn toàn không hợp lý.
Điều kích thích trí tò mò nhất trong tất cả mọi điều là việc Aimard nghĩ rằng cơn bão biểu lộ ý muốn của Thượng đế. Ông ta sẵn sàng chấp nhận rằng biển cả sẽ nuốt gọn bất kỳ cái gì họ mang theo và chôn vùi nó mãi mãi. Tại sao ông ta phải nghĩ như vậy? Và rồi, vấn đề về kích thước của vật đó nữa. Một cái hòm Thánh tích. Một cái tráp nhỏ. Liệu nó có thể giữ cái gì mà lại khiến những người kia phải chết hoặc giết chết người khác vì nó? Fonsalis.
Tess phải tìm ra nó nếu nàng định theo đuổi cuộc chơi này.
Nàng cảm thấy có lẽ cũng phải mất vài đêm không ngủ. Và nàng sẽ chắc chắn rằng hộ chiếu của mình hợp lệ.
Tess biết nàng hẳn sẽ phải đối mặt với cuộc điện thoại khó chịu từ mẹ vì Tess đã nói với bà là chỉ một hai ngày nàng sẽ đến gặp họ ở Arizona.
De Angelis nhanh chóng trở về căn phòng của mình trong tòa nhà tập thể. Lo lắng vì những vấn đề có thể xảy ra trước mắt. Ông ta ngồi ở mép chiếc giường cứng ngắc và gọi về La Mã. Ông cha cố nói chuyện trực tiếp với một đồng sự từ lâu đã không còn là người thân cận của đức Hồng y Brugnone. Đây rõ ràng không phải là lúc đối mặt với những câu hỏi truy vấn.
Ý thức được rằng cái lợi thế mình có được lúc lần theo dấu vết và tìm ra bốn tên kỵ sĩ giờ đã không còn nữa, và tương tự như vậy, de Angelis cũng hiểu rằng việc kè kè bên cuộc điều tra về chiếc tàu đắm không còn ích lợi gì nữa, ông cha cố biết ông ta sẽ sớm phải đi con đường của riêng mình. Ông ta ra lệnh chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng để khi buộc phải ra đi, ông ta có thể làm vậy ngay lập tức.
Vậy là xong, ông cha cố lấy trong cặp ra một xấp ảnh, trải chúng ra giường và xem từng tấm một. Tess đi ra đi vào Federal Plaza. Ra khỏi rồi trở về nhà cô ta ở Mamaroneck. Văn phòng của cô ta ở Viện Manoukian. Những tấm hình đủ loại – chụp từ xa, khoảng cách vừa phải, cận cảnh. Ngay cả trong hai tấm hình bị vỡ hạt lờ mờ, cô ta vẫn toát ra vẻ tự tin và lòng quyết tâm mà cô thường biểu lộ trong cuộc sống. Cô ta cũng tỏ ra rất nhiệt thành và giàu trí tưởng tượng. Không giống với bọn FBI, cô ta đã nhanh chóng gạt bỏ cái lối suy nghĩ gò bó câu nệ cho rằng tất cả việc này chẳng qua chỉ là một vụ trộm đơn thuần.
Kiến thức nền tảng của cô ta, mối quen biết với Vance từ trước vụ tên này tấn công cô ta, tất cả những yếu tố trên làm cô ta trở thành một đồng minh hữu ích và cũng là một đối thủ nguy hiểm.
Ông cha cố chạm vào một tấm hình, gõ gõ ngón tay vào giữa trán Tess. Cô gái thông minh. Cô gái thông minh, rất thông minh. Nếu phải đánh cược ai là người sẽ tìm ra được vụ này thì ông sẽ đặt cược vào cô ta. Nhưng ông cũng biết rằng cô ta không phải là người sẵn sàng chia sẻ khám phá của mình.
Hẳn sẽ phải đoạt nó lại từ tay cô ta.
Nhật Ký Bí Mật Của Chúa Nhật Ký Bí Mật Của Chúa - Raymond Khoury Nhật Ký Bí Mật Của Chúa