The worth of a book is to be measured by what you can carry away from it.

James Bryce

 
 
 
 
 
Tác giả: David Baldacci
Thể loại: Trinh Thám
Nguyên tác: Memory Man
Biên tập: Yen Nguyen
Upload bìa: Yen Nguyen
Số chương: 82 - chưa đầy đủ
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 17
Cập nhật: 2023-06-19 10:54:17 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 48
hà của Mary Lancaster là một ngôi nhà lệch tầng khiêm nhường khoảng ba mươi năm tuổi. Mặc dù Earl Lancaster làm trong nghề xây dựng, song ngôi nhà cần phải được sơn lại, mái nhà cần lợp mới và phần gỗ của căn nhà đã bị mối mọt vài chỗ. Lối lái xe vào nhà trải nhựa đường đã nứt vỡ vài chỗ. Bên trong căn nhà tình trạng đỡ hơn một chút, nhưng các gian phòng đều nhỏ và tối, và không khí có mùi ẩm mốc.
Bầu trời tối đen xung quanh ngôi nhà được thắp sáng bởi những bóng đèn hiệu trên xe cảnh sát.
Lancaster thắng gấp chiếc xe sát vỉa hè, phi ra ngoài, giơ phù hiệu với hai cảnh sát đang từ cửa trước đi ra, và có lẽ chị đã phóng xuyên qua họ nếu họ không kịp ngăn chị.
Một trong hai người đó biết chị.
“Thanh tra Lancaster -”
Chị đã cố đẩy người để vượt qua anh ta. Anh ta tóm chặt lấy chị.
“Chờ đã!” Anh ta hét lớn. “Tôi đang muốn nói với chị là -”
Cậu cảnh sát phải vất vả vật lộn với chị, bởi vì mặc dù không cao lớn, người phụ nữ này đang hoàn toàn mất kiểm soát, cuồng nộ, gào thét, phì nước bọt, và cào cấu. Chị phải vào trong đó cho bằng được.
Rồi sau đó chị bị kéo khỏi tay họ và nhấc bổng lên khỏi mặt đất.
Hai người cảnh sát ngước mắt nhìn Decker, lúc này đang ôm khư khư lấy chị, hai cánh tay của chị bị ép sát vào hai bên cạnh sườn.
Chị rít lên, “Thả cho tôi đi Amos! Tôi sẽ giết anh! Thề với Chúa tôi sẽ giết anh, thằng khốn nạn này. Tôi.. sẽ… giết…”
Chị tiếp tục chửi rủa và tìm cách thoát ra, nhưng anh giữ chị thật chặt cho đến lúc sau cùng, chị mệt rũ trong vòng tay của anh, đầu chị gục xuống, hai chân thả lủng lẳng. Chị đã kiệt sức. Hơi thở của chị hổn hển, ngắt quãng.
Người cảnh sát ngước mắt nhìn chị. “Tôi muốn nói với chị là người nhà của chị vẫn ổn.”
“Sao!” Chị gào lên. “Vậy lí do quái gì tất cả những người này lại ở đây.”
Decker chầm chậm thả chị xuống đất.
Cậu cảnh sát nói, “Bởi vì có một sự cố.”
“Tôi đã thử gọi đến tổng đài điều phối, nhưng không gọi được,” Lancaster nói. “Người nhà tôi ở đâu rồi?”
“Họ đã được đưa đi giám hộ rồi.”
“Sao cơ? Lí do?”
“Lệnh của đội trưởng Miller.”
Lúc này Miller từ trong nhà bước ra.
“Đội trưởng, chuyện quái gì đang diễn ra vậy?” Lancaster hỏi.
“Earl và Sandy không sao.”
“Sự cố gì thế?” Decker hỏi.
“Có một số thứ bị bỏ lại trong nhà.”
“Thứ gì vậy?” Decker hỏi, ánh mắt anh chết trân, nhìn Miller.
“Amos, tôi nghĩ cậu nên đứng ngoài việc này.”
“Ông không cản tôi được đâu, trừ phi ông gọi thêm người tới đây.” Decker liếc nhìn hằm hằm vào hai cảnh sát mặc cảnh phục vừa cố tìm cách ngăn cản Lancaster.
“Thôi được rồi,” Miller nói, rồi dẫn đường vào trong.
Họ đi vào trong bếp. Decker nhìn các vỏ chai bia trên bàn và chiếc ghế đã nằm lật ngửa.
“Sao anh nói không có việc gì đâu cơ mà!” Lancaster hét lên.
“Trông vậy nhưng không phải vậy.” Miller nói. “Là… ấy là…” Ông không thể nói hết câu.
Ruột gan Decker quặn lên khi thấy người kia đang vật lộn tìm lời.
Miller dẫn họ vào căn phòng liền kề.
Trên sàn nhà là một cái xác. Ừm, đó không phải là một cái xác thật. Đó là một con manocanh nam kích thước giống người thật có thể bơm phồng. Có ai đó đã bôi màu xám nâh lên đầu con manocanh. Nhưng sự chú ý của Decker bị hút vào vệt màu đỏ vẽ dọc trên cổ.
“Đó… đó là tượng trưng cho Earl à?” Lancaster nói.
“Tôi nghĩ vậy,” Miller lưỡng lự nói, với một cái đánh mắt nhanh liếc nhìn Decker. “Thằng khốn này thật bệnh hoạn.”
Decker cũng chú ý thấy mỗi con mắt của con manocanh đều được vẽ một chữ X phủ lên.
Tất cả mọi người đều từng nhìn thấy những con manocanh. Chúng nhan nhản ở khắp nơi, thế nên chỉ là thứ vô thưởng vô phạt. Nhưng con manocanh này - nó là thứ mang nhiều sát khí nhất mà Decker từng thấy. Nó giống như một đám những con số ba từ trong bóng đêm lao ra nhằm vào anh. Nhợt nhạt, máu me, mắt trân trân, lặng thinh, vô hồn; một thứ tượng trưng thẫm mùi xấu xa.
Decker nhìn sang hướng cầu thang. Và rồi sau đó anh nhìn xung quanh tất cả các phía. Trước đây anh đã từng đến nơi này vài lần. Trong đầu anh, khi đang nhận ra điều hiển nhiên này, lại nhận ra một mối liên hệ khác nữa.
Căn nhà này gần như là bản sao chính xác căn nhà của Decker. Không có gì là bất thường đối với cộng đồng nhà liền kề của nhwunxg người thuộc tầng lớp lao động, ở những nơi này, một chủ thầu sẽ sử dụng cùng một dạng thiết kế để xây dựng hàng trăm căn nhà có kết cấu giống nhau, rồi sơn màu khác nhau hoặc thay đổi một vài chi tiết kiến trúc nhỏ.
“Vậy là để tượng trưng cho Sandy sẽ còn một con… con này nữa à?” Lancaster nói. Chị đưa một tay ra và nắm chặt vào phía sau ghế để đứng cho thăng bằng.
“Còn một con manocanh nữa ở trên kia, đúng vậy,” Millef nói, một lần nữa nhìn Decker đầy lo lắng.
Trong đầu Decker, anh nhớ lại cái lúc anh phóng như bay lên cầu thang rất giống với cầu thang ở ngôi nhà này vào cái đêm mà anh đánh mất mọi thứ.
“Vậy là chỉ còn một cái… một thứ như này trong nhà tôi thôi à,” Lancaster quát lên.
Decker quay lại nhìn con manocanh với vết “cắt” cổ và rồi ánh mắt của anh hướng nhìn Miller. Và có điều gì đó trong đôi mắt này, cùng với những gì mà anh vừa mới suy luận, khiến Decker nói, “Không, còn hai con nữa trên đó.”
“Đúng,” Miller rầu rĩ nói. “Còn hai con nữa.”
“Anh đang nói cái quái quỷ gì thế hả?” Lancaster nói. “Chỉ có Earl và Sandy thôi mà. Chờ chút, có phải một trong số đó chỉ tôi không?”
Decker đã hướng ra chỗ cầu thang.
Cánh cửa đầu tiên mà họ tới đã hé mở. Decker đẩy cho nó mở hẳn và họ bước vào trong.
Một chiếc chân giơ lên ở mép bên kia của cái giường, giống như anh biết sẽ là như thế. Anh bước sang phía bên đó và cúi đầu nhìn xuống. Như anh đã biết trước, con manocanh là nữ giới, mặc một chiếc váy ngủ xuyên thấu. Có một dấu chấm đen được vẽ ở chính giữa trán của nó để đại diện cho viên đạn được bắn xuyên qua đầu nó. Cả đôi mắt của con manocanh cũng thế, được đánh dấu bằng hai chữ X.
Miller nói với Decker, “Tôi đoán cậu biết nạn nhân thứ ba ở đâu?”
Lancaster thở dốc khi cô nhận ra sự thật. “Ôi Chúa ơi, đó là chỉ…”
“Cassie,” Decker nói hết câu thay chị.
Miller vòng một cánh tay lên vai Decker. “Amos này, sao cậu không xuống tàng dưới đi nhỉ?”
Decker lắc đầu. “Không.”
“Amos, làm ơn đi mà.”
“Không!”
Anh chạỵ như bay dọc xuống hành lang và mở cánh cửa dẫn vào nhà tắm. Những người khác vội vã đuổi theo anh.
Trên bồn cầu là con manocanh thứ ba, nhỏ hơn, chỉ một đứa trẻ. Chúng thậm chí còn vẽ tóc xoăn lên đầu nó, giống tóc của Molly. Dải dây buộc áo choàng giữ con manocanh ngồi thẳng. Dấu siết cổ được vẽ quanh cổ nó; những dấu X cũng được vẽ đè lên hai con mắt.
Những kẻ sát nhân thực sự đã tái dựng lại chính xác những gì đã xảy ra tại nhà của Decker, nhưng may mắn thay, chúng thay thế người thật bằng những con manocanh.
Nhưng có một điểm khác biệt, một điểm khác biệt rất lớn.
Phía trên bồn cầu là những dòng chữ được viết bằng mực lên tường.
Muốn làm thật quá dễ dàng. Nhưng hãy tự hỏi bản thân mình điều này. Anh sẽ còn gây ra bao nhiêu khổ đau nữa hả người anh em? Hãy chấm dứt ngay đi. Hãy làm điều đúng đắn. Giống như đáng lẽ anh nên làm ngày ấy. Can đảm lên đi nào. Đừng làm một thằng hèn nữa, người anh em ạ. Không phải lúc này. Nếu không lần tới sẽ có đổ máu thật đấy. Co hội cuối cùng.
Decker nhìn chằm chằm vào dòng chữ thật lâu.
Rồi anh quay người và rời khỏi căn phòng, bước hai bậc một và đi ra ngoài. Lancaster và Miller đi theo anh. Chị bắt kịp anh ở cuối đường dẫn vào nhà.
“Anh định đi đâu?” chị hỏi.
“Tôi xin lỗi vì tất cả những thứ này, Mary ạ.”
“Anh chẳng có gì phải xin lỗi cả. Gia đình tôi vẫn ổn mà.”
“Lần tới sẽ không đâu. Họ sẽ mất mạng đấy.”
“Không, không đâu. Nghe này, chuyện này không do anh. Là do bọn chúng.”
“Không, là giữa tôi và chúng.”
Anh bước xuống phố và rời đi khi những bông tuyết bay vần vũ quanh anh.
Ký Ức Vĩnh Cửu Ký Ức Vĩnh Cửu - David Baldacci Ký Ức Vĩnh Cửu