Nguyên tác: Die Therapie
Số lần đọc/download: 1521 / 15
Cập nhật: 2017-05-20 09:13:55 +0700
Chương 48
O
ng chỉ cần hai phút, rồi ông tìm thấy nơi cất giấu. Halberstaedt cũng đặt một chiếc chìa khóa dự phòng của nhà ông ấy trên hàng hiên dưới một chậu sành dành cho trường hợp khẩn cấp.
Sau khi Viktor mở cửa, đầu tiên là ông gọi to tên của người chủ nhà và sau đó chạy qua khắp các phòng, chỉ để cho chắc chắn rằng tiên đoán của ông đã không đánh lừa ông. Không có ai cả. Viktor thầm cầu nguyện, rằng không có việc gì xảy ra cho Halberstaedt. Mặc cho cuộc nói chuyện phi lý với ông ấy trước đó và mặc cho căn nhà kho đáng sợ, ông không thể và không muốn tin rằng Halberstaedt là người đồng lõa với Anna. Ông quen biết ông ấy đã quá lâu để còn có thể nghĩ như vậy. Nhưng thế thì ông ấy là gì? Sự lựa chọn khác cũng làm cho ông kinh sợ không kém, nhất là khi ông phải nghĩ đến Isabell. Anna hiện đã trở thành một mối đe dọa cụ thể, và ông chỉ còn có thể hy vọng rằng sự điên rồ của cô ấy giới hạn ở riêng bản thân ông.
Ông bước nhanh đến bàn viết, không hề lưu tâm đến việc giày của ông làm bẩn thảm trải.
Ông nhìn trừng trừng lên đống giấy cạnh máy tính.
Có những gì trên giấy? Halberstaedt hay Anna đã làm việc gì? Lần này thì ông chắc chắn rằng cuối cùng cũng nắm được trong tay chiếc chìa khóa cho mọi câu hỏi.
Viktor cởi áo mưa ra và đặt khẩu súng ngắn xuống cạnh bên chồng giấy trên bàn viết, trước khi ông ngồi xuống để đọc những trang đầu tiên.
Chỉ nhìn thoáng qua, ông đã có thể nhận ra rằng đây là một bản thảo. Và khi Viktor đọc lướt qua đoạn đầu, một ký ức ảo, chưa từng bao giờ trải qua, bất chợt ập đến với ông.
B: Ông có cảm giác gì ngay sau tấn bi kịch?
L: Tôi đã chết. Tuy tôi vẫn còn thở, tôi cũng uống nước và thỉnh thoảng cũng ăn cái gì đó. Và thỉnh thoảng tôi còn ngủ được một đến hai tiếng trong một ngày. Nhưng tôi không còn tồn tại nữa. Tôi đã chết vào cái ngày Josephine biến mất.
Ông phải đọc những dòng này hai lần, nhưng rồi vẫn còn chưa hoàn toàn chắc chắn rằng những gì ông đọc được có thật hay không. Đây không phải là một câu chuyện nào đó của Anna. Đây là cuộc phỏng vấn của ông. Câu trả lời đầu tiên của ông cho những câu hỏi của tạp chí Bunte.
Đầu tiên, Viktor suy nghĩ xem Anna làm thế nào mà có thể có được những ghi chép của ông, khi ông nhớ lại rằng gần như toàn bộ ổ cứng của máy tính ông đã bị xóa đi. Cô ta phải lợi dụng một khoảnh khắc ông không để ý đến - có lẽ hôm qua, trong lúc ông đang ngủ - để đánh cắp toàn bộ dữ liệu của ông.
Nhưng tại sao cô ta lại bỏ công sức chép tay lại những trang này? Tại sao cô ta lại không đơn giản là in các câu trả lời ra? Tại sao có đống giấy được viết với một cây bút bi? Và nét chữ kỳ lạ ấy, trông giống như của đàn ông hơn và vì thế mà không hề muốn phù hợp với người đàn bà bé nhỏ xinh xắn ấy? Halberstaedt ư? Không, người thị trưởng chưa từng vào nhà ông. Không truy cập được dữ liệu của ông.
Viktor vội vã lật qua những trang giấy và khẳng định rằng Anna thật sự đã phải chép tay lại tất cả. Mỗi một câu hỏi. Mỗi một câu trả lời. Từng từ một. Từng câu một. Tất cả những gì mà ông đã gõ vào máy tính cho tới nay.
Ông nhìn sang chiếc máy tính xách tay ở bên cạnh. Cùng hiệu Vajo mà ông cũng làm việc với nó. Cùng kiểu. Viktor với tay đến chuột cảm ứng để làm tắt chương trình bảo vệ màn hình của Microsoft. Ông muốn - không, ông phải nhìn cho được xem Anna vừa làm những việc gì.
Một văn bản Word hiện ra với một cái bấm chuột, và ngay tức khắc Viktor nhìn thấy nó thuộc về đề tài gì. Đó là những câu hỏi nguyên thủy của ban biên tập tờ Bunte. Đúng chính xác bức thư điện tử mà trưởng ban biên tập đã gửi cho ông.
Viktor lại nhìn từ máy tính sang chồng giấy. Ông biết: về mặt lý thuyết thì có thể là Anna đã đánh cắp dữ liệu của ông và có lẽ đã lấy trộm cả hồ sơ của ông ở Berlin nữa. Nhưng cô ấy vừa mới ở chỗ ông vào tối ngày hôm qua. Và còn trong tình trạng cực kỳ tồi tệ về thể chất. Tức là cô ta chỉ còn rất ít thời gian để chép lại bản thảo của ông với bàn tay không run rẩy.
Điều đó có thể không?
Lại một ký ức trỗi đậy trong Viktor, lần này là về một trong những lần đầu tiên gặp Anna. Khi cô ấy đi bộ trong cơn mưa trên con đường dẫn đến ngôi nhà cạnh biển. Mặc dù vậy, đôi giày thanh lịch của cô ấy không ướt mà cũng không bẩn.
Và yếu tố thời gian không để cho ông yên. Rằng cô ấy đã viết được nhiều như thế chỉ trong vòng vài giờ. Nhất là ông có cảm giác như chồng giấy dày hơn nhiều so với những gì mà chính ông đã gõ vào chiếc máy tính xách tay trong những ngày vừa qua.
Viktor kéo hai tờ ở dưới cùng ra khỏi tập giấy và nín thở. Quả thật. Ông đã không viết những điều này. Sự điên rồ ở Anna dường như còn mạnh hơn là nó đã bộc lộ ra ngoài. Anna không những sao chép lại từ ông mà còn bổ sung vào ghi chép của ông bằng những từ riêng của cô ấy.
Viktor đọc:
Tôi cảm thấy mình có lỗi trong cái chết của con gái tôi.
Và tôi cảm thấy mình có lỗi khi hôn nhân của tôi tan vỡ.
Có nhiều điều tôi sẽ làm khác đi, nếu như bây giờ tôi có thể bắt đầu lại từ đầu thêm một lần nữa.
Sao tôi lại có thể lừa dối Isabell được chứ?
Ông kinh ngạc nhìn trừng trừng vào những dòng chữ đấy. Đó có phải là bằng chứng cho một cấu kết giữa Anna và Isabell hay không? Nhưng tại sao? Với mục đích gì? Cứ với mỗi một giây trôi qua, tất cả dường như lại càng rối rắm hơn, thay vì cuối cùng ánh sáng cũng vào nơi tối tăm và bão tố lắng xuống.
Không nhận ra được những bước chân trên sàn nhà ở phía sau mình, Viktor lật trang và đọc tiếp:
Lẽ ra tôi phải nghe lời vợ tôi nhiều hơn nữa. Cô ấy chính là người lúc nào cũng đưa ra những quyết định đúng đắn.
Làm sao mà lúc đấy tôi lại có thể nghĩ rằng cô ấy chống tôi? Làm sao mà tôi lại có thể ngoảnh mặt đi với cô ấy chứ? Bây giờ, khi đã quá muộn, tôi nhìn thấy đã sai lầm như thế nào khi đổ cho cô ấy tất cả những gì đã xảy ra với Josy. Và qua chính việc đấy mà tôi đã gây ra nguy hiểm cho con gái của chúng tôi.
Viktor đọc đi đọc lại hai câu cuối cùng. Chúng cũng có thể được viết bằng tiếng Trung, ông cũng hiểu ý nghĩa của chúng nhiều như thế. Ông suy nghĩ liệu cứ vớ lấy chồng giấy và rời khỏi nhà ngay lập tức hay không.
Nhưng đã quá muộn cho việc đấy rồi.