The multitude of books is making us ignorant.

Voltaire

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Mr Thích
Số chương: 120 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3006 / 39
Cập nhật: 2014-12-04 16:38:01 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 81 82: Nha Dịch
hưng đám binh và phỉ này khó có được cơ hội nếm thử đồ ăn tươi, sợ lần sau đại lão bản không nỡ, cho nên buộc Tàng Xuân Lâu mở cửa, mọi người cũng không có cấu kết tốt, Tàng Xuân Lâu còn tưởng rằng có người tới nháo sự, cho nên mới náo tới quan phủ.
Về sau Liễu Trường Thanh ra mặt nói chuyện, phát hiện là hiểu lầm, mọi người cũng nói rõ ràng, nhưng ai biết, lúc này xuất hiện một Trình Giảo Kim.
Nha dịch của phủ thành phủ phái bộ khoái tới, không phải nói là thủ hạ của Huynh đệ Lô gia nhiễu loạn trị an, muốn bắt người trở về nói chuyện, bên này làm sao mà đáp ứng, vì vậy mọi người liền chống lại.
Diệp Không nhíu mày, thầm nghĩ, những nha dịch này rõ ràng không có việc nên đi tìm việc, hơn nữa bọn họ trông thấy Liễu Trường Thanh thì biết rõ là thân binh của Diệp gia, rõ ràng còn dám cường ngạnh như thế, hiển nhiên là có mục đích khác.
- Tiểu Cầm, ngươi về nghỉ ngơi trước đi, ta đi xem chuyện gì xảy ra.
Diệp Không tiễn Lô Cầm, sau đó cưỡi khoái mã đi tới Tàng Xuân Lâu.
Chỉ chốc lát sau, Diệp Không đã đi tới, chỉ thấy bên ngoài ba tầng người, ngoài ra còn có vây vòng trong vòng ngoài, mà ở ngoài cửa Tàng Xuân Lâu có mấy tên nha dịch, không biết tình huống bên trong thế nào, nhưng không có âm thanh chém giết.
Trong nội tâm của Diệp Không có chút an tâm, cho tiểu đệ dẫn ngựa, hắn trà trộn vào trong đám người, nghe một ít hộ dân cư nói chuyện, quả nhiên nghe được chút ít sự tình.
- Trời vừa mới sáng Trần Thanh Thiên đã ra oai phủ đầu với đám lưu manh rồi a.
- Nghe nói tên Trần Thanh Thiên vừa mới tới này rất lợi hại a!
Diệp Không gật đầu, hóa ra là thành thủ mới tới, cho nên muốn lập uy, bất quá thằng này lại chọc Diệp gia, hiển nhiên là có chút hậu đài, xâm nhập vào sâu hơn, hoàng đế phái người xuống Nam Đô Thành, chỉ sợ là nhằm vào Diệp Hạo Nhiên, tình cảnh của Diệp gia không tốt lắm.
Diệp Không nghe rõ ràng, không chần chờ nữa, đẩy đám người ra ngoài, tên thủ vệ kia nhìn thấy hô lên.
- Bát thiếu gia đến!
Cho nên để cho Diệp Không đi vào.
Tiến vào đại sảnh xem xét, thì thấy có hai đội nhân mã đứng cách nhau một bước, bên trái là thân binh Diệp gia và lưu manh làm chủ, bên phải đều là nha dịch ăn mặc giống nhau, chính giữa là một tú bà đang khó xử vì không dám đắc tội với ai.
- Bát thiếu gia, những tên nha dịch này khi dễ người, thực con mẹ nó không cho lão tử "cày giang sơn", nếu không phải bọn ông mày đây đấu tranh anh dũng đánh rớt xuống phiến giang sơn này, các ngươi cũng đã bị Man tộc bắt làm nô lệ rồi.
Liễu Trường Thanh nói ra, nói đến một nửa lại phẫn nộ mắng đám nha dịch.
- Hảo hảo.
Diệp Không đẩy Liễu Trường Thanh ra, đi tới trước mặt đám nha dịch, nói:
- Mang mấy người tới đây bắt người à? Sợ rằng thành thủ đại nhân muốn bắt nhất chính là ta phải không?
- Ngươi chính là chỗ dựa sau lưng bọn họ?
Một tên nha dịch đứng trước mặt Diệp Không, người nầy cúi đầu nhìn xuống Diệp Không, khẩu khí hời hợt nhưng lại tỏ ra rất có uy thế.
Diệp Không không nghĩ tới một tên nha dịch nho nhỏ cũng dám ra oai trước mặt hắn, coi như hắn là Bát thiếu gia ở Diệp phủ từng bị người xem thường, nhưng ở bên ngoài, từ trước cho tới bây giờ chưa từng trải qua, Bát thiếu gia của Diệp phủ vẫn là cái danh hiệu có thể dọa người.
Trong lòng Diệp Không không hờn giận, nghiêng thân, ánh mắt căn bản nhìn cũng không thèm để ý, hừ một tiếng.
- Ngươi là ai?
Muốn ngưu à? Ai sợ ai nha, thời gian bạn thân ở địa cầu so với ngươi còn hoành tráng hơn nhiều.
Tên nha dịch cũng không giận, hai tay chắp ở sau lưng, ngẩng đầu nhìn trời, dùng một đôi lỗ mũi hừ nhẹ với Diệp Không, như vậy dường như đang nói..., bằng hữu, ngươi còn chưa ngưu, ta đây mới ngưu nè.
Nha dịch không nói lời nào, lập tức có tiểu nha dịch tiến đến bên tai Diệp Không, nhỏ giọng giới thiệu:
- Bát thiếu gia, đây là bổ đầu Thiết nha tư mới đến nhậm chức ở thành phủ chủ, là tâm phúc của Trần đại nhân đưa đến.
"Ân?" Thiết nha tư đối việc thuộc hạ giới thiệu cực kỳ bất mãn.
Tiểu nha dịch lại nhanh chóng nói:
- Thiết nha tư đại nhân của chúng ta chí công vô tư, ghét ác như thù, võ công cao cường...
- Tốt lắm tốt lắm, phong cách hành sự của Bổn quan cũng không dài dòng, sau này đám vô lại ở thành Nam Đô sẽ biết.
Thiết nha tư rất hoành tráng khoát tay chặn lại, rồi hướng Diệp Không vừa lật mắt nói:
- Ngươi chính là tên Diệp Không hư hỏng ở thành Nam Đô chuyên ức hiếp dân chúng?
Diệp Không nghe được vô cùng căm tức, lão tử mấy khi ra đường, làm sao lại thành Diệp phủ bại hoại? Đây cũng quá đổi trắng thay đen nói hươu nói vượn.
Thiết nha tư một cái chụp mũ hù dọa Diệp Không, trong lòng vô cùng đắc ý, kỳ thật hắn hôm nay chính là tới kiếm chuyện, muốn gõ dám du côn này một chút, thấy Diệp Không là một tiểu hài tử, trong lòng lại nhiều hơn vài phần coi thường.
Cùng lúc đó, tại một căn phòng tầng 2 Tàng Xuân Lầu, một đôi chủ tớ đang vén màn nhìn xuống, chủ nhân là một đại hán trung niên có bộ mặt uy nghiêm, dáng người hơi béo, hai tay chắp ở sau lưng, quan uy mười phần, vừa nhìn liền biết chính là một vị quan to.
Còn đứng thẳng bên cạnh, là một lão thư sinh, tướng mạo gầy yếu suy sụp, tay hắn đang phe phẩy chiết phiến, cười nói:
- Lão gia, lão Thiết không tệ nha, bắt đầu đã chụp mũ Diệp Không là một tên bại hoại, sau khi lưu truyền ra ngoài, mỗi người biết hắn là kẻ không ra gì, sau nay không làm ác cũng là trẻ hư.
- Ha ha, Thiệu sư gia, ngươi tưởng Bổn quan không biết sao, kế sách này cũng là ngươi dạy lão Thiết, kế sách hay nha, hảo hảo!
Vị đại hán trên lầu quan sát đúng là mới tới thành Nam Đô nhậm chức thành thủTrần Thanh Phương, người này có danh hiệu chỉnh người nổi tiếng, bị hắn chỉnh rơi xuống mũ quan không ít.
Dân chúng An quốc cũng mặc kệ ngươi chỉnh chính là tham quan hay là quan thanh liêm, chỉ cần quan bị chỉnh ngã, bọn hắn liền cho là tham quan, Trần Thanh Phương thế nhưng lại được gọi bằng một cái tên rất hay Trần thanh thiên.
Trần Thanh Phương bị phái tới thành Nam Đô, mục đích của hoàng đế rõ rành rành, dùng cách nói trên Địa Cầu, chính là đến chỉnh Diệp Hạo Thiên.
Trần Thanh Phương chỉnh người cũng rất có thủ đoạn, rất hiểu được ý tứ hoàng đế, tin tưởng trăm phần đi vào thành Nam Đô, thế nhưng hắn bây giờ muốn chỉnh Diệp Hạo Thiên cũng không dễ dàng.
Thanh danh Diệp gia ở thành Nam Đô không tệ, dân chúng đến nay đều nhớ kỹ Diệp tướng quân tiêu diệt man tộc, hơn nữa Diệp phủ gia giáo rất nghiêm, cũng không có gây ra chuyện gì bất bình.
Trần Thanh Phương đang không biết ra tay từ chỗ nào thì Diệp Không xuất hiện.
Hôm qua Trần Thanh Phương nghe được tin tức thì đã muộn, khi hắn hỏi rõ sự tình mới biết một nhà Phạm Cửu Long cũng không phải người tốt, dân chúng vô cùng căm ghét, đám người Diệp Không được cho là hành động trừng ác dương thiện.
Hắn muốn xuất thủ can dự, cấp cho đối phương cái mũ lạm dụng hình phạt riêng vọng động binh đao,tuy nhiên bây giờ vẫn chưa phải lúc đối mặt với Diệp gia, dù sao Diệp Hạo vẫn còn tại vị.
Nếu ra tay sẽ không có đường lùi, vì thế Trần Thanh Phương nhịn, bất quá trong lòng kìm nén, mặc lên thường phục đến Tàng Xuân Lâu tìm các cô nương qua đêm, điều tiết tâm tình.
Ai ngờ sáng sớm, vừa mới chuẩn bị rời đi, liền gặp được đám người Lô gia huynh đệ cùng Liễu Trường Thanh, Trần Thanh Phương sau khi nghe ngóng, mừng rỡ, nhân tiện lợi dụng việc này thử Diệp phủ cũng tốt.
Vì thế hắn liền không vội trở về, Thiết nha tư cùng sư gia cũng là hắn sai người gọi tới.
Nghe Thiết nha tư nói Diệp Không bại hoại, trong lòng hắn mừng rỡ, chỉ cần mỗi người ở thành Nam Đô đều biết Diệp Không có đại danh bại hoại này, thì hắn có thể ở báo cáo thượng cấp ghép cho Diệp Hạo tội "dung túng con cái làm việc xấu" được rồi.
Nhưng Diệp Không sao có thể làm cho người ta ở trên đầu của hắn đổ chậu phân, ngẩng đầu cãi lại.
- Ức hiếp dân chúng, ức hiếp đồng hương, không biết Thiết nha tư nói có chứng cớ gì?
Diệp Không hỏi lại.
Thương Nam đại lục căn bản không có khái niệm pháp luật, thông thường quan gia nói cái gì chính là sự thật, nào có cần chứng cớ .
Thiết nha tư khinh thường nói với Diệp Không:
Không có chứng cớ, Bổn quan cũng là nghe nói, ngươi tính sao?
- Ta tính sao?
Diệp Không cười hắc hắc cười, nghiêm sắc mặt.
- Ngươi ăn nói bừa bãi, cũng đừng trách ta vả miệng ngươi!
Nói xong, ra tay như điện, "Bành bạch", vung hai cái tát, Thiết nha tư cũng là võ công cao thủ, nhìn thấy Diệp Không vung tay, nhưng căn bản trốn không kịp.
- Ngươi dám đánh Bổn quan?
Thiết nha tư che mặt, vẫn không thể tin được.
- Quan cái con mẹ ngươi!
Diệp Không lại đạp một cước trên đũng quần hắn, sau lưng, mọi người hoan hô.
- Sảng khoái, Bát thiếu gia thật là sảng khoái, sau này ta theo Bát thiếu gia lăn lộn!
- Vả vỡ miệng tên cẩu quan này!
- Nói hươu nói vượn, vũ nhục Bát thiếu gia nên đánh!
Trên lầu, Trần Thanh Phương vỗ bàn, cả giận nói:
- Cả gan làm loạn! Vô pháp vô thiên!
Sư gia lại cười nói:
- Lão gia đừng vội, theo tiểu nhân xem đây là chuyện tốt, trước mặt moi người đánh quan triều đình, điều này càng chứng minh kẻ này là một tên bại hoại!
Trần Thanh Phương vuốt hàm râu dài, gật đầu cười rộ lên.
- Có lý, kẻ ngông cuồng như thế thật sự là tự tìm đường chết!
Nói xong lại nói tiếp:
- Nếu Thiết nha tư thông minh một tí, giờ phút này nên chạy ra ngoài, cho mọi người thấy Diệp phủ trẻ hư làm việc ác!
Thiết nha tư đương nhiên không thông minh như vậy, nhưng hắn vẫn chạy ra khỏi Tàng Xuân Lâu vì binh lính Diệp gia đều gào thét.
- Bắt lấy tên ăn nói bừa bãi nhục mạ thiếu gia!
Thiết nha tư không dám ở lâu, mang theo bọn nha dịch muốn muốn chạy trốn, lao ra cửa lại bị ngăn lại.
Giờ phút này bên ngoài đã muốn vây đầy người, dân chúng đều thích xem cái náo nhiệt, thân binh Diệp phủ cùng nha dịch thành thủ phủ gây lộn. Mẹ nó chứ, địa điểm là kĩ viện, dân chúng phụ cận nghe được tin tức đều chen chúc chạy đến xem náo nhiệt.
Bên ngoài tụ tập người không ít, dùng hai từ tấp nập miêu tả cũng không đủ, chung quanh tửu quán trà phường trên lầu lại càng bận rộn, mọi người lan truyền tin tức nho nhỏ, vây xem chuyện vui, cao hứng mãnh liệt.
- Bắt lấy thằng nhãi này! Đến hỏi xem thành thủ đại nhân dạy dỗ thuộc hạ như thế nào!
Thân binh Diệp phủ giận dữ đem bọn nha dịch vây ở bên trong, tình cảm quần chúng xúc động, sợ tới mức bọn nha dịch run rẩy, đều vẻ mặt đau khổ.
- Binh ca, huynh đệ, chúng ta cũng là công vụ nha.
- Liễu Tướng quân, Liễu Tướng quân, chúng ta trước kia còn cùng nhau uống qua rượu, giờ lại không để ý sao.
Thân binh Diệp phủ đối với đám nha dịch gây chuyện tức khí, làm dễ dàng như vậy bỏ qua, Liễu Trường Thanh vung tay lên.
- Thằng cha ngươi, vừa rồi cũng không còn nghe ngươi nói cùng nhau uống qua rượu, toàn bộ bắt!
Thiết nha tư vừa rồi quan uy ngạo khí không biết đi đâu vậy, mắt thấy liền cũng bị người bắt lấy, tâm nhãn vừa động, rốt cục có ý tưởng ―― hướng quần chúng cầu viện.
- Các vị phụ lão hương thân! Các ngươi đều nhìn thấy? Bát thiếu gia Diệp Không của Diệp phủ giữa ban ngày ban mặt mang theo thân binh gây loạn, bại hoại kỷ luật quân đội, không để nha dịch chúng ta vào mắt, nói vài câu, liền ẩu đả, như thế là bại hoại ẩu đả quan chức triều đình, còn muốn vọng động hình phạt riêng, thỉnh các vị hương thân phán xét!
"Hảo!" Đứng ở Tàng Xuân Lâu một bên cửa sổ Trần Thanh Phương lại vỗ cửa sổ, hét to một tiếng hảo.
- Lão Thiết những lời này chẳng những chứng thực tiểu tử này bại hoại, nhưng lại hướng mọi người nói kỷ luật quân đội Diệp gia đã tan rã, ha ha, hay nha!
Sư gia phe phẩy chiết phiến, rung đùi đắc ý dương dương tự đắc.
Trần Thanh Phương ha ha cười nói:
Mao đầu tiểu tử Diệp gia xem như giúp chúng ta đại ân vậy.
Lúc này dân chúng vây xem nhìn thấy Thiết nha tư mặt xưng phù thành đầu heo, cũng đều sôi nổi nghị luận.
- Đúng vậy nha, đám quân này quá kiêu ngạo, vốn đang nghĩ đến kỷ luật quân đội Diệp gia nghiêm minh yêu dân như con, hiện tại xem ra đều không phải là như thế.
- Ai nói không phải đây? Này sáng sớm đã đi kĩ viện, đây là quân đội sao!
- Còn có, tham gia quân ngũ thì quân lương có được bao nhiêu? Lại có tiền đến Tàng Xuân Lâu, ta còn không dám đến đâu, chắc chắn bọn họ tham ô!
Dân chúng nghị luận nhất thời càng nhiều, tiếng nghị luận càng vang dội, đều là ở quở trách thân binh Diệp gia là không đúng
Tiểu tử! Theo ta đấu, ngươi còn non lắm! Thiết nha tư che mặt, đắc ý nhìn Diệp Không, thầm nghĩ, đánh ta? Đây là cái giá phải trả!
Diệp Không lúc này thật sự nổi giận, vốn hắn luôn luôn không mở miệng gây khó dễ, lập tức khoát tay chặn lại.
- Toàn bộ bắt!
Những lính kia vốn cũng chỉ là nghe khẩu hiệu, nghe được Diệp Không lệnh, lập tức như lang như hổ nhào đi lên, thuần thục, đem một đám hắc y nha dịch bắt.
"Hảo!" Trên lầu Trần thanh phương vỗ tay trầm trồ khen ngợi, chút không vì chính mình người bị người bắt mà lo lắng.
Sư gia cũng nở nụ cười, khoe khoang nói.
- Tiểu tử này quá mức làm bậy, biết rõ dân chúng đối với quân Diệp gia có cái nhìn không tốt, còn muốn làm loạn, kích thích dân biến, xem hắn như thế nào xử lý!
Nói xong gấp lại chiết phiến, hừ lạnh nói:
- Tiểu nhi quần áo lụa là, thật sự là không biết chữ chết viết như thế nào!
Quả nhiên, dân chúng thấy binh lính càn quấy bên đường hành hung, cả đám đều lòng căm phẫn, xao động thanh âm của càng lúc càng lớn, đông nghìn nghịt đám người đi phía trước chen chúc, mắt thấy muốn khiến cho nhiều người tức giận, kích thích dân biến.
Nhưng này thì Diệp Không đột nhiên bạo quát một tiếng:
- Thỉnh chư vị nghe ta Diệp Không một lời!
Diệp Không một tiếng này mang theo linh lực, vang dội xa xa qua võ lâm cao thủ Sư Tử Hống, như một tiếng tiếng sấm nổ vang giữa không trung, vang vọng dân chúng màng tai, hiện trường nhất thời an tĩnh lại, ngàn vạn ánh mắt đều nhìn chăm chú vào Diệp Không, chờ xem hắn rốt cuộc muốn nói gì.
- Vi phạm kỷ luật quân đội, bên đường hành hung, ta muốn nhìn tiểu tử này rốt cuộc có thể nói ra cái gì để ngăn cơn sóng dữ!
Trần Thanh Phương lại vỗ khung cửa sổ, hừ lạnh nói.
Toái Càn Khôn
Cuồng Đồ Tu Tiên
-- o --
Cuồng Đồ Tu Tiên Cuồng Đồ Tu Tiên - Vương Tiểu Man Cuồng Đồ Tu Tiên