Nguyên tác: One Heart To Win
Số lần đọc/download: 0 / 1
Cập nhật: 2023-06-19 09:36:07 +0700
Chương 48
H
UNTER LÀ NGưỜI NHÀ Callahan chưa rời khỏi phòng ăn ngay. Tiffany liếc anh để xem anh phản ứng thế nào về lời đề nghị của nàng, nhưng nàng chỉ thấy sự trầm ngâm, thoáng hiếu kỳ, ẩn dưới sự hài hước. Nàng chẳng đoán ra được điều gì hết.
Nhưng hẳn anh định nói cho nàng biết điều anh nghĩ, nên khi đứng lên anh bảo nàng, “Ra ngoài chào mọi người đi nào.”
“Không nếu anh định hôn tôi lần nữa.”
“Em luôn đưa ra thỏa thuận khó nhằn đấy, Đỏ.”
Spoiler
“Ta sẽ làm như chưa nghe thấy gì,” Frank nói, rõ ràng rất ngạc nhiên khi ra ngoài tiễn khách.
Hunter đi vòng quanh bàn và chìa tay cho nàng. Nàng nhìn chằm chằm một lúc trước khi nắm lấy tay anh. Họ cần nói chuyện. Nếu vẫn còn chưa đủ với anh thì cần phải làm rõ luôn, rằng nàng không phải Jennifer – mà không làm anh nổi giận, vì sự ủng hộ của anh là vô cùng cần thiết để kết thúc mối thù. Nên nàng để anh dẫn nàng ra ngoài và định theo chân cha nàng ra hiên trước, nhưng Hunter kéo nàng theo hướng ngược lại.
“Chỗ đó đông người quá. Chỉ cho anh nơi em ngồi ngắm hoàng hôn đi.”
Nàng gật đầu dẫn anh đi qua sảnh chính dẫn đến một ngã rẽ, rồi đi xuống một hành lang ngắn giữa hai phòng kho lớn ở góc trái ngôi nhà, được thiết kế khá khác biệt so với nhà Callahan. Những dãy nhà phụ cũng ở bên phải, chứ không phải đằng sau ngôi nhà. Hàng hiên nhỏ ở cuối hành lang khá riêng biệt, không có cửa sổ phòng nào nhìn ra nó. Ngoài trời vẫn chưa tối hẳn. Mặt trời đã lặn, nhưng mặt trăng đã mọc, trăng khá đẹp vì sắp đến ngày rằm.
Tiffany lờ đi hai chiếc ghế thoải mái nằm cạnh nhau. Chúng còn khá mới. Cha nàng nói mấy năm trước ông đã phải thay mới vì thời tiết làm hỏng chúng, nhưng vẫn giữ nguyên kiểu dáng mà Rose đã chọn từ cách đây rất lâu. Tiffany hình dung cảnh cha mẹ nàng ngồi dựa vào nhau, tay trong tay, cùng ngắm mặt trời lặn.
Nàng bước đến một một góc hàng hiên, tựa lưng vào đó, nhìn lên mặt trăng.
“Mẹ em có ý tưởng thật tuyệt,” Hunter nói khi đến đứng cạnh nàng. “Em cũng muốn một hàng hiên như thế này đúng không, Đỏ?”
Nàng sẽ muốn nếu ngôi nhà trong tương lai của nàng ở nơi hoàng hôn đẹp rực rỡ như ở đây, nhưng sẽ không có chuyện đó. “Anh phải ngừng gọi tôi bằng cái tên đó đi. Tôi là Tiffany.”
“Vấn đề là vậy. Trong thâm tâm anh thì không. Có lẽ cả em cũng không nghĩ như vậy. Cô gái mà em đang thuyết phục anh rằng đó là em có nhắc đến chuyện hôn anh trước cửa nhà cô ấy không?”
Nàng chặc lưỡi. “Tôi biết anh đang cố làm cho mọi chuyện trở nên hợp lý, nhưng trong gia đình là nơi duy nhất tôi không phải dè chừng mình nói gì.”
“Với những người khác thì em phải để ý sao?”
“Chắc rồi, để giữ cho đúng mực.”
“Em thích sống theo kiểu đó sao?”
“Nó đã ăn sâu trong con người tôi rồi. Nó cũng tự nhiên với tôi y như cách hành xử tùy tiện anh vẫn làm. Điều không đúng là tôi cố gắng trở thành Jennifer, một người quản gia. Chuyện đó thật – khó. Chuyện đó là sai trái. Tôi đã xin lỗi gia đình anh, Hunter, nhưng vẫn chưa nói tôi rất xin lỗi vì đã lừa dối anh. Tôi biết anh giận dữ. Anh có quyền giận dữ.”
“Anh đã rất giận,” anh dịu dàng nói, và đặt cả hai tay lên vai nàng. “Nhưng giờ anh có còn chút giận dữ nào không?”
Nàng vội bước sang bên để tránh khỏi tầm tay của anh rồi quay lại nhìn. “Nghe như anh vẫn nghĩ tôi là Jennifer Fleming, nhưng tôi đang cố nói với anh rằng tôi không giống cô ta chút nào hết. Tôi đã khá nhập tâm với trò giả mạo đó, nhưng giờ hết rồi. Người mà anh đang nhìn thấy là con người thật của tôi, Tiffany Warren, không phải là người anh muốn. Anh còn nói với tôi là-“
Lời nàng tắc nghẹn trong cổ khi anh túm lấy eo nàng nhấc lên, đặt nàng ngồi xuống lan can bên cạnh, cách xa cột trụ để nàng không bám được. Nàng phải túm lấy anh để giữ thăng bằng. Nhưng anh giúp nàng, kéo váy nàng ra để bước vào giữa hai chân nàng, giam nàng lại.
Nàng thốt lên. “Dừng lại đi.”
“Dừng cái con khỉ. Chúng ta cần phải làm rõ em đang thuyết phục ai và về chuyện gì, vì anh không cần bị thuyết phục về bất cứ chuyện gì cả, nhưng rõ ràng em thì có.”
Nàng không có cơ hội đáp lại. Anh ôm mặt nàng, miệng anh áp lên miệng nàng, nhanh chóng nhắc nàng nhớ đến cái đêm trong nhà kho, khi nàng vứt bỏ mọi thứ để có được anh. Cảm xúc lại trở về, đam mê làm mờ đi lý trí nàng, cuốn trôi hết mọi thứ nàng muốn nói với anh, nhưng nàng không quan tâm! Đây là điều tuyệt vời mà họ có với nhau, khi mà cả gia đình và họ và tất cả mọi chuyện đều không tồn tại, ngoại trừ họ...
Anh cúi xuống sát hơn. Nàng níu chặt hơn, đắm đuối hôn anh. Thật tuyệt vời khi được ôm anh thế này, được nếm hương vị của anh. Làm sao người ta có thể muốn một người đến mức này cơ chứ?
Nàng vẫn đang nghĩ đến điều đó thì anh kéo nàng ra khỏi lan can và trượt nàng dọc theo cơ thể dài, rắn chắc của anh. Chân nàng run lẩy bẩy, nàng gần như sụm xuống nếu anh không giữ chặt nàng như thế.
“Anh sẽ làm mọi chuyện vì em – ngoại trừ làm tình với em ngay ở hiên sau nhà cha em.”
Anh cũng run rẩy như nàng. Nàng thật sự muốn thoát khỏi chuyện này sao? Thoát khỏi anh? Nhưng nàng phải làm thế. Trời ơi, nàng đã làm gì thế này? Thậm chí nàng còn không thể mắng nhiếc anh một lời nào về chuyện đó, vì nàng cần anh ủng hộ nàng.
Nàng bám vào lời anh nói, ngập ngừng hỏi, “Anh sẽ nói với cha anh và thuyết phục ông đồng ý với đề nghị của tôi chứ?”
“Không.”
Nàng vụt nhìn lên anh. “Anh vừa nói gì – tại sao không?”
“Ai nói là anh muốn mọi chuyện chấm dứt theo cách đó? Có lẽ giờ anh thích cái ý tưởng đó rồi, một đám cưới sẽ là bước ngoặt cho một thời kỳ mới.” Anh thả nàng ra và nhảy qua lan can.
Nàng hét lên, “Anh không được làm thế!”
Anh vẫn bước tiếp về phía con ngựa ở hiên trước, nhưng nàng nghe thấy anh cười. “Giờ thì nghe giống Đỏ của anh rồi đấy.”