Số lần đọc/download: 501 / 5
Cập nhật: 2017-09-25 06:59:40 +0700
Q.1 - Chương 48: Nước Cờ Hiểm
T
hấy vẻ mặt của thầy coi tướng tỏ ra nghi hoặc nhìn mình thì Tả Đăng Phong cảm giác mình đã hỏi một vấn đề ngu xuẩn, vì thế hắn xấu hổ vội vàng rời đi.
Thành Tế Nam có rất nhiều lính NB trú đóng, vì không muốn để lính NB nhận ra mình nên Tả Đăng Phong liền mua thức ăn rồi trở về lên núi.
Ăn đầy bụng, Tả Đăng Phong bắt đầu khoanh chân Luyện Khí. Lúc chạng vạng tối thì hắn liền tháo bao tay xuống, thở dài rồi mang theo 13 đi về phía Đông. Sở dĩ hắn thở dài là bởi vì tiến trình tu luyện Âm Dương Sinh Tử quyết cực kỳ chậm chạp, tiến vào Tam Đang Chi Cảnh rồi thì phải ần rất nhiều Linh khí mới có thể đột phát lên Chí Tôn Chi Cảnh. Trước mắt vấn đề lớn mà hắn gặp phải chính là Tụ khí rất chạm, Âm Dương Sinh Tử quyết là pháp môn của Xiển giáo, nếu muốn Tụ khí thì cần phải ngồi tĩnh tọa trong thời gian dài, tĩnh tâm khổ tu, trừ những thứ này ra thì không có phương pháp khác.
Tả Đăng Phong buồn rầu còn có nguyên nhân khác, đó chính là nếu tu vi của hắn chập chạp không tiến thì Hàn khí trong người của hắn càng lúc càng ít đi như vậy hắn sẽ ỷ lại Hàn khí trong bao tay kia càng lúc càng nhiều. Nếu dựa theo tình hình này, đợi cho hắn tiến vào Chí Tôn Chi cảnh, cho dù hắn không dùng linh khí cũng sẽ vẫn phải dùng cái bao tay kia, bằng không thì không thể áp chế được Dương khí trong người của hắn.
8h tối, Tả Đăng Phong đã đi tới thôn ở dưới chân núi, lúc này thấy được xe ngựa chở Liễu Điền vào thành đã trở lại, điều này đã nói lên Liễu Điền không có bị giết. Tả Đăng Phong cũng không có quan tâm đến chuyện này, hắn nghỉ chân một lát rồi đi vào thành.
Ngoài tưởng tượng của Tả Đăng Phong là trong thành cũng không có giới nghiêm hay truy bắt gì cả, ở ngã tư đường vẫn có vô số nạn dân, đội ngũ tuần tra của lính NB cũng không có tăng lên. Tả Đăng Phong đứng quan sát một ngồi lâu, sau đó liền theo một con đường mà mình đã vạch sẵn từ lâu, trở lại phòng của Diêu tỷ.
Diêu tỷ đã dọn đi rồi, trong phòng rất vắng vẻ. Tả Đăng Phong ngồi ở trước cửa sổ, âm thầm đánh giá tòa nhà của bộ đội 1875, nơi này có 8 tên lính NB từng đến Thanh Thủy quan, Tả Đăng Phong đã giết chết hết, còn Liễu Điền thì bị đám thôn dân kia thả đi, giết Liễu Điền hay không cũng không còn nhiều ý nghĩa nữa, Đằng Khi mới là kẻ chủ mưu trong chuyện này.
Tả Đăng Phong nhìn vào bên trong tòa nhà kia, thấy được mấy tên cầm súng máy đã đổi người, trong sân không còn chó săn nữa, móng vuốt của 13 cũng không phải là chuyện đùa.
Đơn vị bị tập kích tại sao lại không tăng thêm chó cùng lính? Tả Đăng Phong cau mày, hắn biết được lính NB có thể đi nhờ những võ lâm cao thủ hay những người trong Đạo môn để đối phó với mình.
Trừ đụng phải cao thủ sử dụng Đại Ấn Mật Tông mà Tả Đăng Phong đã giao thủ ra thì đến bây giờ hắn vẫn chưa giao thủ với võ lâm cao thủ hay người trong Đạo môn nào, cho nên hắn cũng không biết ai mạnh ai yếu.
Lẳng lặng quan sát một hồi lâu, Tả Đăng Phong mới phát hiện ra mấy chỗ bên cạnh chỗ đóng quân cũng không có điều khác thường, xem ra Liễu Điền đã thật sự muốn trở về nước, nếu không thì hắn sẽ tiến hành hành động vây bắt.
Mãi cho đến hừng đông Tả Đăng Phong cũng không thấy điều khác thường gì, lúc sáng sớm Tả Đăng Phong ngủ một tí, đến gần trưa thì hắn thấy được có một xe tướng quân chạy đến trước tòa nhà kia, sau đó ở trong đó có một đám ngươi khiêng cáng, trên cáng có một người được băng bó như xác ướp, Tả Đăng Phong đoán rằng người này là Liễu Điền. Xem ra Liễu Điền muốn trở về nước để chữa trị vết thương rồi, dù gì thì những tên mặc đồ trắng ở trong căn cứ này cũng đã bị Tả Đăng Phong giết chết, hiện giờ ở đây cũng không có một người nào có thể làm phẫu thuật cho hắn.
Sau khi quân xa chạy đi thì Tả Đăng Phong lại ngồi xuống, mấy ngày sau hắn vẫn ở nơi này, tuy rằng mấy ngày này không ăn gì nhưng mà hắn cũng không muốn đi ra ngoài, lỡ như bị bại lộ thì lấy thực lực trước mắt của hắn cũng không đủ để đối kháng chính diện với súng ống.
Tối ngày thứ 3, có 4 tên lính NB đi ra từ quân doanh, bọn hắn muốn đến kỹ viện, đợi bọn hắn đến gần thì Tả Đăng Phong đã phát hiện 4 tên này là ngày đó xông vào Thanh Thủy quan.
Thấy vậy Tả Đăng Phong liền đẩy cửa rồi đi ra, lúc này đa số Diêu tỷ ở bên ngoài đều đón khách nên không ai chú ý đến hắn cả.
Đi đến lầu 2, Tả Đăng Phong thây được 13 nằm ở trên nóc nhà, lúc này Tả Đăng Phong vẫy vẫy tay, 13 hiểu ý liền nhảy xuống đi theo sau Tả Đăng Phong.
ABC, XYZ gần 30’ thì 4 tên lính kia mới rời khỏi kỹ viện.
Khi bọn hắn đi trở về thì Tả Đăng Phong liền vọt ra, tung 4 quyền đập chết đối phương, bởi vì lo lắng 4 tên lính NB này phát ra tiếng kêu nên Tả Đăng Phong liền dùng toàn lực.
Tả Đăng Phong giết xong 4 tên lính NB này thì đột nhiên phát hiện cách đó không xa có một gái bán hoa hoảng sợ vào thấy hắn.
- Đừng có gọi, mau đi khỏi nơi này.
Tả Đăng Phong đi lên trước mặt nữ nhân này rồi nói.
Gái bán hoa này nghe vậy liền trợn tròn con mắt nhìn chằm chằm Tả Đăng Phong, rõ ràng là sợ choáng váng rồi. Tả Đăng Phong thấy thế cũng không để ý đến nàng, nhanh chóng trở lại chỗ lúc nãy rồi ném 4 thi thể vào trong một tòa nhà bỏ hoang.
Nhưng vào lúc này, phía ngã tư đường lại vang lên một tiếng hét, Tả Đăng Phong quay đầu nhìn lại, phát hiện thấy gái bán hoa kia trừng to mắt rồi hét to lên.
Nữ nhân này hét lên đã chọc giận Tả Đăng Phong, hắn tiến tới rồi vung quyền đánh ngã nào, cùng lúc đó gào to lên một câu:
- Đừng kêu nữa, tôi trả tiền rồi mà còn không được sao?
Xa xa đám khách làng chơi cùng gái bán hoa khác nghe được Tả Đăng Phong nói vậy thì liền hiểu ra, thu lại tầm mắt rồi bắt đầu đi làm việc của mình.
Tả Đăng Phong liền kéo nữ nhân này rồi ném vào nhà hoang kia, nàng sống hay chết cũng không liên quan đến hắn, nếu sống thì may mắn, chết rồi cũng xứng đáng.
Tả Đăng Phong vừa mới trở lại nhà hoang thì xa xa xuất hiện một gái bán hoa đang ngậm thuốc lá, ngay từ đầu Tả Đăng Phong cũng không hề để ý thế nhưng lúc nữ nhân này đi về phía nhà hoang thì Tả Đăng Phong mới thấy rõ bộ dáng của nàng.
Đột nhiên, giờ phút này Tả Đăng Phong đã có hành động vượt xa dự đoán của nàng.