Số lần đọc/download: 0 / 6
Cập nhật: 2021-01-09 16:33:53 +0700
Chương 47:Cửa Ải Khó Qua
“H
ạ Khách từ nhỏ đã quái đản như vậy.”
Hàn Đông đem ‘thi hài’ của “ngũ tỷ muội” đi đốt, thuận tiện lấy áo lót, quần lót của mấy cô đốt luôn.
Đang định dọn sạch ‘tro cốt’, đột nhiên nghe được từ phòng đối diện truyền đến tiếng mở khóa.
Hàn Đông hoả tốc chạy ra cửa, nhìn qua thì thấy người đi cùng chủ thuê nhà là một cô bé xa lạ. Cô bé này không chỉ rất xinh đẹp, hơn nữa cho đến tận bây giờ là gái đẹp duy nhất một mình đến xem phòng.
Nếu đổi lại trước kia, Hàn Đông nhất định sẽ nhe đống răng nanh của mình cười tà ác đi qua.
Nhưng ngày hôm nay hắn lại không có hứng thú gì.
Chỉ nhìn lướt qua váy của người ta rồi khép cửa phòng lại.
Giống như hết thảy đều đã kết thúc. Nơi này chẳng còn gì để nhớ nhung hay chờ đợi nữa.
Cả ngày, Hàn Đông cân nhắc phải trở lại công ty Trung Đỉnh như thế nào.
Gọi điện thoại kêu Phùng Tuấn phái người tới đón? Cũng thật nở mặt nở mày, nhưng với của tính tình Phùng Tuấn, lỡ đâu phun lại một câu: “Tự mình bắt xe đến”, chẳng phải sẽ càng mất mặt hơn sao? Hay gọi điện cho Nhị Lôi ta? Nhị Lôi nhất định sẽ bẩm báo cho Vương Trung Đỉnh ngay. Lỡ đâuVương Trung Đỉnh tự mình lái xe tới đón, nở mặt nở mày đó, nhưng Hàn Đông rất có loại cảm giác tự mang mình đi bán.
Mắt thấy trời đã sập tối, kỳ hạn ‘ba ngày’ đã sắp hết.
Hàn Đông vẫn luôn canh chừng điện thoại, đợi người bên kia cho hắn một cái bậc thang để leo xuống, kết quả tới giờ vẫn không có động tĩnh.
Xem ra chỉ có thể tự mình mò tới cửa.
Giờ này khắc này, Hàn Đông tựa như một cô vợ nhỏ sắp được gã đi, liều mạng muốn tìm khăn voan hồng có thể trùm kín từ đầu tới chân.
Mà ‘khăn voan hồng’ này, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ là ‘mộng du’.
Nhưng Hàn Đông không thể cam đoan buổi tối sẽ thật sự mộng du, cũng không thể cam đoan mộng du sẽ đi tìm Vương Trung Đỉnh.
Cho nên, hắn chỉ có thể giả bộ mộng du.
Thầy Hàn (Hàn đại sư) bấm đốt ngón tay tính toán một phen, đêm nay ra khỏi cửa sẽ gặp tai họa.
Từ lúc quen biết Vương Trung Đỉnh, Hàn Đông trực tiếp gắn cái mác ‘tai họa’ kia lên người Vương Trung Đỉnh, gặp ‘tai họa’ chính là gặp phải Vương Trung Đỉnh. Đến nỗi tai họa này là gì, Hàn Đông cũng không thèm tính kỹ, tóm lại gặp phải Vương Trung Đỉnh sẽ không phải chuyện tốt lành gì. Bất quá đêm nay thì khác, tai họa này cần phải có, hắn cần vị “chồng hợp pháp” này tới đây làm nhân chứng chứng minh “vợ hờ” là hắn không phải tự nguyện chạy tới cửa.
Ban đêm, hơn 10 giờ, Vạn Lý Tình ngồi ở văn phòng Vương Trung Đỉnh cùng anh tăng ca.
“Lần này anh quyết tâm không đáp ứng Hạ Khách sao? Vô luận anh ta có dùng phương pháp gì bức bách?” Vạn Lý Tình hỏi.
Vương Trung Đỉnh nói: “Không thể đáp ứng, tôi đã ném ba bộ phim lớn vào tay vị kia nhà hắn, cuối cùng ngay cả chút lời cũng không thu được mà còn lỗ vốn. Bất luận có dùng bao nhiêu kỹ thuật đóng gói xa hoa đi chăng nữa, hay có đưa cậu ta vào hoạt động đoàn thể chuyên nghiệp cũng sẽ vô dụng, cuối cùng cũng chỉ là độc dược phòng vé.”
Vạn Lý Tình giúp Vương Trung Đỉnh sửa sang lại cổ áo, cười nói: “Em đã xem qua hai bộ, nói thật, cậu ta đóng rất cứng ngắc, không có cảm xúc.”
“Kỹ năng diễn xuất của cậu ta hoàn toàn là con số không, đạo diễn yêu cầu cái gì đều bất lực, cuối cùng chỉ có thể diễn mấy vai mặt tê liệt, cũng chính là bản thân cậu ta.”
Vạn Lý Tình khó hiểu: “Hạ Khách rốt cuộc nghĩ gì vậy? Cho dù có tiền cũng không nên tự giày xéo như vậy đi? Vị kia của anh ta hoàn toàn không có lượng người xem trụ cột, cứ như vậy lên màn ảnh, làm sao có thể nổi tiếng chứ?”
“Hắn cũng không muốn lăng xê.” Vương Trung Đỉnh nói.
“Là sao?”
“Nếu hắn thật sự muốn lăng xê, thì đã sớm gióng trống khua chiêng tuyên truyền rồi. Lấy quyền lợi trong tay hắn, mỗi ngày chiếm đầu đề cũng không có vấn đề gì, nhưng em đã thấy một cái tin tức nào của vị kia nhà hắn chưa? Nói trắng ra là, hắn quẳng tiền vào làm phim căn bản không phải để người ta xem, mà là để một mình hắn xem.”
Vạn Lý Tình khẽ thở dài một hơi: “Hạ Khách từ nhỏ đã quái đản như vậy.”
“Không còn sớm, anh đưa em về.” Vương Trung Đỉnh nói.
“Được.”
Hàn Đông kêu tài xế dừng xe cách cửa công ty mấy trăm mét, bởi vì phía trước đầy rẫy camera, Hàn Đông phải giả bộ sao cho giống với người đang trong trạng thái mộng du một cách hoàn mỹ nhất.
Chuyện này đối với Hàn Đông mà nói căn bản không phải việc gì khó.
Nhưng có một điều Hàn Đông không có cách giải quyết.
Nếu là Hàn Đông trong lúc mộng du thực sự, hắn nhắm hai mắt cũng có thể tránh hết thảy chướng ngại vật mà đi, nhưng nếu là giả bộ mộng du, Hàn Đông nhắm hai mắt thì chẳng thấy cái sất gì hết.
Cho nên, vì an toàn, Hàn Đông hé mí mắt ra một khe nhỏ, híp lại đi trên đường cái. Mãi cho đến cửa lớn công ty, Hàn Đông quan sát tình hình bên trong một chút, nhớ kỹ nơi nào có cây, nơi nào có bậc thang, xác định lộ tuyến hành tẩu an toàn… Sau đó mới vận khí nhắm mắt lại.
Lúc xe chạy đến lớn cửa, Vạn Lý Tình đột nhiên hỏi: “Vậy nam chính mà anh trù định là ai?”
Vương Trung Đỉnh xoay vô lăng, đang định trả lời chợt nghe ‘phịch’ một tiếng.
…