Reading is to the mind what exercise is to the body.

Richard Steele, Tatler, 1710

 
 
 
 
 
Tác giả: Sa Thần
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: ZRaiki Immi
Số chương: 164 - chưa đầy đủ
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 844 / 2
Cập nhật: 2020-11-14 06:28:59 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 48: Bị Yêu Nghiệt Hôn Trộm
ừa nói dứt câu, nam tử mĩ mạo mới vừa rồi còn giống như vô hại chỉ trong một cái nháy mắt cả người liền tản mát ra sát ý mãnh liệt.
Liên Nguyệt công chúa thế nhưng có võ công! Thủy Y Họa trong lòng kinh ngạc, bay nhanh thối lui vài bước, rời đi khí thế bức người này.
Thượng Quan Điệt Nhị vẫn cười đến vô hại nhưng là sát ý trong đôi mắt kia càng ngày càng đậm, mạnh mẽ giống như dệt thành một cái lưới rồi sau đó chờ con mồi trước mắt rơi vào trong đó.
Thủy Y Họa lạnh lùng theo dõi hắn.
Quả nhiên, nam nhân có một đôi quỷ đồng tử đều là biến thái! Trước một người lấy oán trả ơn, giờ một người rõ ràng gặp người liền giết!
"Trốn rất nhanh." Khóe miệng Thượng Quan Điệt Nhị gợi lên, ánh mắt xanh lục giống như một đôi đá mã não xinh đẹp, lại bị sát ý lạnh lẽo bao trùm, làm cho người ta khó có thể nhìn thẳng.
"Chỉ bằng ngươi, cũng tưởng giết ta?" Thủy Y Họa cười lạnh một tiếng. Từ sau khi luyện bí kíp võ công mà Bùi Vũ Huyên để lại cho nàng thì nội lực và khinh công của nàng thay đổi với tốc độ kinh người, mà nàng cũng có thể rất nhanh đoán được thực lực của đối phương.
Trước mắt người này nội lực có lẽ cao hơn nàng một bậc, đáng tiếc kinh nghiệm thực chiến lại không kịp nàng.
Thượng Quan Điệt Nhị có chút tức giận trừng mắt nàng, "Ngươi coi khinh ta?"
Đáng giận, nữ nhân này thế mà dám xem thường hắn!
Tay phải nhanh chóng cho vào trong lòng lấy ra một cái gì đó cỡ lòng bàn tay, rồi sau đó đem thứ kia ném ra.
Thủy Y Họa còn không kịp thấy rõ đó là cái gì, liền thấy cánh tay phải của hắn nhẹ nhàng giơ lên, thứ kia nhanh chóng xoay tròn đánh về phía nàng, khuấy đảo không khí phát ra tiếng ong ong.
Quay mặt về phía khác, thứ kia bay xẹt qua bên tai nàng, nổi lên một trận gió lạnh, hai cọng tóc chỗ thái dương nhẹ nhàng rơi xuống.
Thứ kia nhanh chóng lướt qua phía sau nàng rồi xoay tròn một vòng, lại bay trở về đến trong tay người nọ.
Thượng Quan Điệt Nhị mỉm cười, giơ tay cầm lấy vật nọ còn đang xoay tròn trong không trung, thế nhưng liền nhẹ nhàng nắm chặt, vật đó liền lập tức ngừng lại.
Có thế này Thủy Y Họa mới nhìn ra, đó là hai thanh đao hơi cong, thoạt nhìn giống như là hình chữ S hình.
"Không nghĩ tới, ngươi phản ứng rất nhanh a." Thượng Quan Điệt Nhị chớp chớp cặp mắt xanh lục kia, nhìn nàng tán thưởng một câu.
Thủy Y Họa khẽ cười một tiếng, "Lần đầu tiên khó lòng phòng bị, ngươi sẽ không còn có cơ hội tiếp theo rồi."
Dứt lời, trong mắt lãnh ý vừa hiện, nàng chậm rãi đưa tay cởi bỏ vạt áo bên hông, Thượng Quan Điệt Nhị gò má nháy mắt trở nên đỏ bừng.
"Ngươi...... Ngươi muốn làm gì?"
Một bàn tay của Thủy Y Họa đã chạm đến vòng eo bên trong y phục dạ hành, cánh môn phấn nộn chậm rãi hơi cong lên, trêu tức phun ra hai chữ, " Ăn ngươi."
Lời nói còn chưa dứt, bàn tay trắng nõn linh hoạt đã từ bên hông rút ra một chiếc roi dài màu đỏ, dưới chân động tác cực nhanh, nháy mắt liền bay vút mà qua, trong không trung hồng quang bay lượn, roi dài màu đỏ uốn lượn tựa rồng bay phá không, tốc độ lại nhanh gấp trăm lần.
Thanh âm vù vù vang lên, là thanh âm roi dài đè ép không khí, tiếng động rất nhỏ lại bị khuếch đại lên gấp mười lần, hai người nghe được cực kì rõ ràng.
Bóng đen cùng roi dài thừa dịp hắn chưa chuẩn bị hung hăng đập đi qua, ở lúc hắn phản kích lại nhanh chóng thối lui.
Lúc hai người tách ra, Thượng Quan Điệt Nhị còn duy trì tư thế nghiêng đầu, trên khuôn mặt bên trái để lại một vết thương thật nhỏ, da thịt nứt toát, miệng vết thương tuy nhỏ lại đỏ sẫm dọa người.
Thượng Quan Điệt Nhị đưa tay ôm mặt trái, đôi mắt cụp xuống bỗng nâng lên một chút, trong mắt đồng tử biến thành màu xanh lá cây.
"Ha ha...... Ha ha ha......" Hắn bỗng nhiên cười nhẹ, sát ý quanh thân so lúc trước mạnh gấp mấy lần.
"Nữ nhân, làm mặt ta bị thương, ngươi, phải, chết!"
Không khí quanh thân Thượng Quan Điệt Nhị bỗng nổi lên sóng gió, mắt thấy loan đao trong tay hắn sẽ lại ném ra mà đôi mắt biến thành màu xanh lá khi quét đến roi đỏ trong tay Thủy Y Họa hơi nhíu mày, kinh ngạc chợt lóe lên.
Cùng lúc đó, Thủy Y Họa chợt thấy bên hông căng thẳng, một cánh tay rắn chắc hữu lực bóp chặt eo của nàng, tiếp theo một cỗ lực đạo cường đại mang theo nàng nhanh chóng lui về sau.
Cái loại hương vị quen thuộc này bao trùm nàng gắt gao, tràn đầy trời đất mà đến.
Tuy rằng hắn ăn mặc đều rất khác người nhưng là Thủy Y Họa không thể không thừa nhận mùi trên người hắn một chút cũng không khó ngửi, ngược lại có loại mùi thơm nhàn nhạt như xà phòng, chính là bên dưới mùi thơm ngát đó mơ hồ có thể ngửi thấy mùi máu tươi thoảng thoảng.
" Y Họa, nàng chỉ có thể ăn ta, làm sao có thể ăn người khác đâu." Giọng nói giống như giận dữ lại mang theo một chút ai oán dán bên tai của nàng, ái muội giống như là tình nhân.
Thủy Y Họa lập tức nghiêng đầu liền chống lại gương mặt đội mặt nạ màu đỏ đầy tinh xảo kia. Cặp mắt thâm thúy sâu không thấy đáy dưới lớp mặt nạ kia đang nhìn nàng chằm chằm, lúc này trong mắt mang cười, trêu tức lẫn vào trong đó, môi bạc hơi hơi cong lên, phong lưu không kềm chế được.
Một cánh tay còn chặt chẽ ôm vòng eo nàng, chính là lòng bàn tay hơi mát, xuyên thấu qua một tầng quần áo mỏng manh truyền đến khắp người nàng, để cho trong lòng nàng chợt lạnh theo.
"Buông ra." Thủy Y Họa nhìn lướt qua bàn tay đặt ở bên hông mình, lạnh mặt nói.
Nam yêu nghiệt nhíu mày, có chút không quá tình nguyện buông ra.
" Y Họa, nếu không phải ta kịp thời đuổi tới, chỉ sợ nàng bị tiểu tử này làm bị thương, chẳng lẽ nàng một chút cũng không cảm động sao?" Hắn u oán nói, trong mắt lại giống như có vài phần chờ mong, nửa thật nửa giả.
Thủy Y Họa nghía hắn một cái, "Nhiều chuyện." Liền tính không có hắn, vừa rồi chính nàng cũng có thể né tránh "Liên Nguyệt công chúa" công kích.
Hai người nói mấy câu ngắn ngủn lại làm cho Thượng Quan Điệt Nhị trong lòng chấn động.
Trước mắt người này thật là Quỷ Sát Huyết tôn lạnh lùng khát máu ư? Vì sao không giống như người mà hắn gặp. Hắn biết người nọ cũng không làm cho người ta gần hắn, lại càng không chủ động tiếp cận người khác, nhưng là vừa rồi, hắn rõ ràng ôm eo nữ nhân này, lại còn chạm mặt vào nữa.
Cô gái này là ai mà làm cho tôn thượng phá lệ?
Thượng Quan Điệt Nhị chậm rãi buông Lăng Không đao trong tay, trên người sát khí cũng chậm chậm rút đi, đồng tử xanh lá cũng phai nhạt đi chút ít.
" Thế nào, còn muốn tiếp tục?" Thủy Y Họa nhìn về phía Thượng Quan Điệt Nhị, giọng điệu lạnh lùng. Cánh tay đi theo vừa thu lại, roi dài màu đỏ giống như một con rắn linh hoạt bò lên vòng eo của nàng.
Nam yêu nghiệt chăm chú nhìn vòng eo mảnh khảnh của nàng, ánh mắt cười đến híp híp.
Thượng Quan Điệt Nhị quét hai người liếc mắt một cái, đưa tay sờ sờ vết thương trên mặt mình, rồi sau ngồi trở lại ghế tựa.
"Các ngươi đi thôi." Hắn thản nhiên nói, lại khôi phục bộ dạng vô hại như lúc ban đầu.
Thủy Y Họa hơi hơi nhíu nhíu mày, lúc trước còn một bộ dạng muốn chết muốn sống, sao mà từ lúc yêu nghiệt này vừa tới liền thay đổi?
Thượng Quan Điệt Nhị khẽ hừ một tiếng, "Ta đánh không lại hắn, cho nên lần này không so đo với ngươi nữa."
Dứt lời, hắn cầm bút bắt đầu tiếp tục vẽ nốt gương mặt đang dang dở của mỹ nhân trong tranh, làm như hai người hoàn toàn không tồn tại.
Không nghĩ tới yêu nghiệt âm hồn bất tán kia còn có tác dụng này, Thủy Y Họa cũng không lãng phí cơ hội này, nhắm cửa sổ định chui ra đi.
" Y Họa, đợi ta với!"
Không đợi nàng đi ra hai bước, nam yêu nghiệt quen tay bóp chặt eo của nàng, ở trước khi nàng bão nổi, nam tử yêu nghiệt cười khẽ hai tiếng, dưới chân vừa động, vài cái lên xuống liền rời đi Liên Dục cung.
"Ngươi làm như thế nào?"
Thủy Y Họa trong mắt tinh quang lòe lòe, nàng thừa nhận bản lĩnh của nam nhân này quá lớn, bản thân không phải là đối thủ của hắn, đặc biệt vừa rồi, nàng chỉ cảm thấy gió bên tai thổi qua, chung quanh cảnh sắc mơ hồ, lại mở mắt liền thấy đã rời xa Liên Dục cung. Giống như chỉ đi hai bước, hết thảy liền bị hắn bỏ lại phía sau.
"Muốn học?" Nam tử yêu nghiệt giọng điệu bỡn cợt, hô hấp nóng rực phun ở trên mặt nàng.
Hai người đứng quá gần, hắn liền lấy tư thế thân thiết vô cùng ôm lấy eo của Thủy Y Họa, khóe miệng luôn treo một nụ cười lười nhác lại phong lưu.
" Sao, không muốn dạy?" Đôi mắt long lanh của Thủy Y Họa theo dõi hắn, cười như không cười hỏi.
Nam tử yêu nghiệt nghe xong lời này, khóe miệng ý cười càng sâu, cúi thấp đầu, để sát vào bên tai nàng thấp giọng nói: " Công phu của ta không truyền cho người ngoài, nếu như nàng nguyện ý làm nữ nhân của ta, ta sẽ dạy nàng, Y Họa cảm thấy như thế nào?"
Thủy Y Họa hơi hơi nghiêng mặt, tránh đi hơi thở nóng rực của hắn, trong nháy mắt đôi mắt buông xuống có ánh sáng lạnh chợt lóe lên.
Nam tử yêu nghiệt đem tất cả mọi phản ứng của nàng đều thu vào trong mắt, liền ngay cả hàn quang thoáng qua trong mắt kia đều không có bỏ xót, trong lòng chỉ cảm thấy buồn cười.
Tiểu hồ ly, tưởng ra vẻ ở trước mặt ta, nàng còn quá non rồi.
"Vậy thật sự là đáng tiếc, ngày mai ta liền muốn dùng thân phận Phủng Nguyệt công chúa gả đến Hỏa Vũ quốc rồi, gả cho Viêm Đạm vương trong truyền thuyết phong lưu phóng khoáng lại anh tuấn vô cùng, ngươi sợ là không có cơ hội rồi." Thủy Y Họa giống như đáng tiếc nói.
Nam tử yêu nghiệt nghe xong cũng là hơi sững sờ, trong mắt xẹt qua một đạo ánh sáng.
" Y Họa, chẳng lẽ nàng không biết, Viêm Đạm vương của Hỏa Vũ quốc yêu thích nam nhân sao, nàng gả tới đó chẳng phải là nhảy vào hố lửa? Chỉ cần nàng nói một câu, ta lập tức mang nàng đi, chúng ta cùng nhau lưu lạc chân trời góc biển như thế nào?"
Thủy Y Họa nhìn bộ dạng nửa thật nửa đùa của hắn kia, nhàn nhạt hỏi: "Ngươi có anh tuấn phong lưu như Viêm Đạm vương không?"
Nam tử yêu nghiệt ngạc nhiên, lắc lắc đầu. Tuy rằng hiện tại tấm mặt nạ da người này cũng không sai, nhưng là lúc trước cố ý bảo Lăng làm cho vết sẹo trông như bị bỏng, tự nhiên không cách nào so sánh được. Chẳng qua nghe nàng khen Viêm Đạm vương phong lưu anh tuấn, trong lòng hắn vẫn là ngây ngất.
"Ngươi có quyền cao vọng trọng như Viêm Đạm vương không?"
Lắc đầu. Tiêu Dao cung làm người ta nghe tin đã sợ mất mật, trong giang hồ không người theo kịp, nhưng là muốn so quyền cao chức trọng, thật đúng là không có cách nào so.
"Ngươi có núi vàng núi bạc không?"
Vẫn là lắc đầu. Hắn không quá thích những thứ tục tằng như thế, Tiêu Dao cung tuy rằng không có núi vàng núi bạc, nhưng mà trân châu mã não dạ minh châu nhưng là từng đống lớn, còn có các loại bí kíp võ công, kinh thư sách thuốc thì đầy.
"Cái gì cũng không có, vậy ta đi theo ngươi làm gì?" Thủy Y Họa có chút hứng thú nhìn hắn.
Nam tử yêu nghiệt hơi có chút bị thương, cũng không hết hy vọng hỏi, " Nhưng mà Viêm Đạm vương lại không thích nữ nhân, Y Họa gả tới chẳng phải sẽ khổ cả đời?"
Thủy Y Họa bĩu môi, "Chính là bởi vì hắn không thích nữ nhân, ta mới đồng ý gả đi."
"Chỉ giáo cho?" Nam tử yêu nghiệt hơi nghiêm mặt.
" Ta với hắn sẽ đạt thành hiệp nghị. Về sau hắn đi sủng hạnh của 3000 nam sủng của hắn, ta liền đi tìm vài tiểu quan thanh lâu, đôi ta ai đi đường nấy, không liên quan đến nhau."
Sắc mặt của nam tử yêu nghiệt bỗng chốc trở nên vừa đen vừa thối, thanh âm cơ hồ là nặn từ trong kẽ răng đi ra, "Nàng thế nhưng muốn đi tìm tiểu, quan, thanh, lâu?!"
Khóe miệng Thủy Y Họa cong lên, "Ta còn chưa có vào cửa đâu, hắn liền vơ vét nhiều mỹ nhân như vậy, nếu là hắn không để ý ta đào góc tường của hắn, ta có thể chọn một hai người ở trong mấy ngàn nam sủng của hắn dùng tạm vậy."
Sắc mặt nam tử yêu nghiệt đã đen thành đáy nồi. Mấy ngàn nam sủng? Ở đâu ra nhiều như vậy, chẳng qua người ngoài nghe nhầm đồn bậy thôi. Nữ nhân này thật đúng là to gan lớn mật, dám tính toán như vậy!
"Y Họa, nàng đã không thích hắn, vì sao không cùng đi với ta?" Nam tử yêu nghiệt cố nén tức giận hỏi, trong lòng kỳ thực còn có một chút ghen tuông.
"Đi, sớm hay muộn là muốn đi, chẳng qua phải đợi ta lấy đến thứ ta muốn ở Viêm Đạm vương phủ đã." Thủy Y Họa như có đăm chiêu nói.
"Nàng muốn lấy cái gì?" Nam tử yêu nghiệt hơi hơi híp híp mắt.
Thủy Y Họa liếc mắt nhìn hắn một cái, "Ngươi quản hơi nhiều!"
Nam tử yêu nghiệt lẳng lặng nhìn chằm chằm nàng, trong mắt hai luồng ngọn lửa còn không có tan đi, dòng khí quanh thân chẳng biết lúc nào đã trở nên lạnh lẽo.
" Y Họa, nàng dùng loại khẩu khí này nói chuyện với ta là không đúng, ta vừa rồi nhưng là cứu mạng của nàng." Hắn lên án nói, thấy nàng lơ đễnh, không khỏi thở dài: "Nàng cho là Lăng Không đao của tiểu tử kia là đùa giỡn sao? Lăng Không đao vừa ra, giết người không thấy máu, đao đầu tiên là thử đao, đao thứ hai mới là giết người. Cho dù không lấy được mạng của nàng, nhưng cũng nhất định có thể làm nàng bị thương. Nàng còn quá yếu, Y Họa."
Một câu cuối cùng nghe qua đầy bao dung lại sủng nịch, Thủy Y Họa không khỏi ngẩn ra.
"Cho nên Y Họa, ta muốn chút thù lao." Nam tử yêu nghiệt đột nhiên cười, thừa dịp nàng thất thần, hai tay nhanh chóng nâng mặt nàng lên, cúi đầu xuống nhanh chóng hạ xuống ba cái hôn trên bờ môi phấn nộn của nàng.
Thủy Y Họa mới khoát tay, người nọ liền hưu một tiếng biến mất, bên người nàng trống rỗng không còn ai.
" Y Họa, nàng sớm hay muộn cũng sẽ trở thành nữ nhân của ta......" Mỗ yêu nghiệt trước khi đi không quên dùng nội lực truyền âm, ở bên tai nàng tuyên thệ nói.
Nghịch Thiên Độc Sủng: Cuồng Phi Thật Yêu Nghiệt Nghịch Thiên Độc Sủng: Cuồng Phi Thật Yêu Nghiệt - Sa Thần Nghịch Thiên Độc Sủng: Cuồng Phi Thật Yêu Nghiệt