Số lần đọc/download: 1263 / 12
Cập nhật: 2015-11-13 18:13:17 +0700
Chương 46
V
ũ Nhi dậy rất muộn, đầu cô gối lên cánh tay của Đồng Niên, nhìn ra ngoài bầu trời âm u bên ngoài cửa sổ. Đồng Niên bỗng trở mình, nói nhỏ bên tai cô: "Bây giờ em còn sợ nữa không?"
Cô không biết nên trả lời ra sao, đành nhắm mắt lại.
"Vũ Nhi, anh biết em sợ nhất gian phòng này, thế nên chúng ta cần phải ngủ ở đây, bởi vì chỉ có ở chính nơi sợ hãi nhất mới có thể thực sự khắc phục được nỗi sợ hãi."
"Không, chúng ta mãi mãi không thể nào khắc phục được sự sợ hãi mà ngôi nhà đen đã gây ra." Vũ Nhi nhắm chặt mắt nói, cô vẫn không dám nhìn vào căn phòng này, cô sợ sẽ phát hiện ra thứ gì đó thật sự đáng sợ trong một góc nào đó trong căn phòng, cô tiếp tục nói: "Tối qua, em nghe thấy một số âm thanh kỳ quái, điều khiến em sợ hãi chính là những âm thanh đó phát ra từ thư phòng, ngay sát cạnh phòng ngủ của chúng ta. Sau đó, em nhìn vào trong thư phòng qua mắt mèo, em nhìn thấy trong thư phòng lấp lánh ánh nến, em sợ hãi hồn bay phách lạc, chỉ có thể chạy lên đây."
Đồng Niên không nói gì nữa, sắc mặt anh trở nên vô cùng nặng nề, dường như đã nhìn thấy ánh nến lờ mờ đó. Sau giây lát, anh bật dậy, ra khỏi giường, mở cửa phòng.
"Anh đi đâu đấy? Có phải anh đi xem máy camera không?" Cô hơi hoảng sợ, không biết tối qua trong máy quay được những gì?
"Không, anh chợt nhớ ra, hôm nay anh đã hứa với La Tư, anh phải đi chụp ảnh phố Đông Lục Gia Thủy cho tòa soạn." Anh vội mặc quần áo, vừa vội vàng nói.
"Bây giờ anh đi luôn sao?" Vũ Nhi vẫn muốn giữ anh lại.
"Đúng vậy, giờ đã muộn mất rồi, anh buộc phải nhanh chóng đến đó. Hôm nay là thứ bảy, em hãy ngủ tiếp đi, trong tủ lạnh có bữa sáng và bữa trưa đấy. Được rồi, anh phải đi đây."
Vũ Nhi đành bất lực gật đầu, dõi theo bước chân Đồng Niên, đi ra ngoài. Một mình cô ngồi trên giường, cuối cùng cũng bạo gan nhìn khắp căn phòng, mặc dù cửa sổ đang mở, có gió thoảng thổi vào, nhưng cô vẫn cảm thấy có mùi vị gì rất đặc biệt trong căn phòng này.
Cô lắc lắc đầu, nghĩ bụng, có lẽ đây là tác dụng của cảm giác đầu tiên. Lần đầu tiên khi cô bước vào căn phòng này và phát hiện ra Đồng Niên đang nằm trên sàn, cô cảm thấy nghẹt thở và buồn nôn. Mà thứ cảm giác đầu tiên luôn giữ lại rất lâu, thực sự đúng như vậy không? Vũ Nhi tự hỏi mình, khi ánh mắt cô dừng lại ở bức tường, cô lại lắc đầu.
Vẫn là bức tường màu trắng đó.
Ba bức tường khác nhau đều dán giấy hoa văn màu xanh, mặc dù những giấy dán tường ấy đều đã bong tróc gần hết, nhưng nó vẫn ánh lên màu xanh ngọc. Còn bức tường trước mặt Vũ Nhi lại trống trơn, chỉ quét vôi trắng, ngoài ra chẳng còn gì, giống như một tờ giấy trắng đang chờ được vẽ màu lên đó.
Bức tường này khiến cô nghẹt thở.
Hơi thở của Vũ Nhi ngày càng gấp, cô sờ lên ngực mình. Cô vội xuống khỏi giường, bước đến trước bức tường đó, cô luôn có cảm giác bức tường đó dường như có linh hồn, đang nhìn cô.
Cô giơ tay ra, đầu ngón tay chạm vào bức tường, cảm giác lạnh buốt tới tận xương tủy, cô thụt lùi lại một bước, như thể bị điện giật vậy. Cô sờ ngón tay mình, đầu ngón tay tê cứng, như là không thuộc về cô nữa.
Vũ Nhi không nhìn bức tường đó nữa, cô cảm thấy khó thở, vội vàng vươn người ra ngoài cửa sổ hít thở bầu không khí trong lành. Cô chống 2 tay lên bậu cửa sổ, ngửa mặt nhìn bầu trời, lúc này đây, cô chỉ khao khát tự do. Bỗng cô thấy dưới cánh tay trái của mình hơi gợn, cô nhấc tay lên, nhìn thấy ở góc khuất của bậu cửa sổ có mấy vết khắc nho nhỏ.
Vũ Nhi lấy tay lau, phát hiện ra đó là vết khắc hai chữ cái "J.S." đằng sau chữ cái còn có một dấu chấm nhỏ, có vẻ như là tên người viết tắt.
Cô lại đọc thầm một lượt "J.S." Đây là tên gì nhỉ? Ai lại khắc lên đây nhỉ? Vũ Nhi thở dài, cô thoáng sợ hãi, như thể trong hai chữ cái này còn ẩn giấu những tình tiết khó có thể nói được thành lời.
Rồi cô nhanh chóng chạy ra được khỏi phòng. Phía bên trên hành lang tầng ba có một cái giếng trời, chút ánh sáng yếu ớt giống như nguồn nước khoáng trong lành, chiếu xuống hành lang, giúp cô nhìn rõ nơi đây. Hành lang tầng ba trông có vẻ ngắn hơn hành lang tầng hai, có thể do phong cách thiết kế mái kiểu Pháp dốc hai bên, tạo thành chóp nhọn, làm cho không gian trên đỉnh mái càng trở nên chật chội.
Cô thận trọng đi một vòng hành lang, trên tầng ba chỉ có cả thảy ba phòng. Cô đi đến trước cửa phòng thứ hai, một con mắt mèo trên cánh cửa đang lạnh lùng nhìn cô. Vũ Nhi ghé sát mắt vào con mắt mèo lắp ngược, nhìn vào trong phòng.
Một vệt bóng đen vụt lướt qua xuất hiện trong mắt mèo.
Vũ Nhi lùi lại một bước, nhịp tim đập điên cuồng, cô sờ tay lên ngực mình, rồi lại nhìn lên giếng trời trên đầu, cô quyết định phải vào xem. Cô hít thở một hơi thật sâu, sau đó nhẹ nhàng đẩy cửa phòng.
Trong phòng không có ai.
Lúc này, Vũ Nhi mới thở phào, cô nhận thấy lớp bụi trong phòng không dày như trong tưởng tượng của cô, ánh sáng chan hòa, chiếu rọi từng ngóc ngách trong gian phòng. Đồng thời ánh sáng dịu dàng cũng chiếu sáng tấm gương và những bức tranh treo trên tường.
Cô nhận ra trên tường treo khá nhiều bức tranh sơn dầu. Ngoài ra trên tường còn có một gương lớn chạm tới tận sàn, đang phản chiếu ánh sáng. Vũ Nhi cảm thấy ánh sáng phản quang của chiếc gương này hơi chói mắt. Các bức tranh này có kích thước trung bình, dường như đều bị bao phủ bởi một lớp bụi mỏng, màu sắc của chúng cũng bị phai nhạt theo năm tháng. Vũ Nhi thoáng run rẩy, cô lại ngẩng đầu nhìn bốn góc phòng, không nhìn thấy máy quay, chứng tỏ Đồng Niên cũng chưa từng bước vào căn phòng này. Sau đó, cô bước tới bức tranh gần mình nhất, cô không quan tâm nó bám đầy bụi, giơ tay ra nhẹ nhàng phủi lớp bụi đang che phủ bức tranh.
"Ngôi nhà đen"
Cô chợt thốt lên, bức tranh đầu tiên chính là ngôi nhà đen. Phong cách toát ra từ toàn bộ bức tranh là sự âm u, màu sắc thiên về gam màu trầm, lạnh, bầu trời có chút màu đỏ tía, chắc là vẽ cảnh bên ngoài ngôi nhà đen vào lúc hoàng hôn. Bút pháp của họa sĩ rất tinh tế, thể hiện mọi chi tiết của ngôi nhà đen quan sát được ở góc độ đó. Một cột ống khói cao cao, từ trong ống khói nhả ra những đám khói đen dày đặc. Vũ Nhi còn chưa từng sử dụng đến bếp lò ở phòng khách dưới tầng một. Lúc này, nhìn thấy ngôi nhà đen và khói đen của cột ống khói trong bức tranh, cô bất giác nảy sinh ra những liên tưởng hãi hùng.
Vũ Nhi đứng trước bức tranh thứ hai, cũng rất nhẹ nhàng phủi đi lớp bụi. Cô nhận ra, bức tranh này vẽ chính là vẽ căn phòng này, giữa bức tranh là cửa sổ căn phòng này, từ trong cửa sổ có thể nhìn thấy cửa sổ tầng ba của căn nhà đối diện. Vũ Nhi nhìn bức tranh, điều chỉnh vị trí đứng của mình, đến tận khi khung cảnh hiện ra trước mắt cô trùng hợp với toàn bộ nội dung trong bức tranh. Đúng vậy, chính là chỗ này, họa sĩ đã ngồi ở chính vị trí này để vẽ, cửa sổ đối diện được vẽ rất tỉ mỉ, rõ nét, cả bức tranh tạo cho ta cảm giác giống như một khung cảnh nhỏ được lồng trong khung cảnh lớn.
Tiếp đến, Vũ Nhi lau bức tranh thứ ba, cô kinh ngạc nhận ra, nội dung bức tranh chính là thư phòng của tầng hai. Bức tranh này vẽ cảnh ban đêm, bên ngoài cửa sổ thư phòng là một màn đêm dày đặc, trên bàn viết có thắp một cây nến, tỏa ra thứ ánh sáng mờ ảo hiu hắt, chiếu sáng được giá sách và một cuốn sách đang để trên bàn. Cuốn sách đã được giở ra, dường như có thể nhìn thấy cả số trang, bị ánh nến chiếu lên màu đỏ rực. Cô lập tức nhớ lại cảnh tượng cô nhìn thấy qua mắt mèo trong thư phòng tối qua, lập tức lùi lại, rồi chuyển sang bức tranh thứ tư.
Cô vẫn cẩn thận phủi bụi, cô nhận ra bức tranh thứ tư là phía sau của một người phụ nữ. Người phụ nữ nằm dưới sàn, để tấm lưng trần, mái tóc dài đen nhánh cũng phủ lên sàn, cơ thể hơi cuộn lại, nhưng vẫn có thể nhìn rõ chỉnh thể, một người phụ nữ có thân hình hoàn mỹ, chỉ có điều quay lưng lại với Vũ Nhi, không thể nhìn được mặt cô ta. Nhưng điều thực sự khiến Vũ Nhi sửng sốt chính là trên tấm lưng trần của người phụ nữ này có rất nhiều vết thương. Đúng vậy, những vết thương này chằng chịt giống như những con rắn độc màu tím tái, đang cuốn chặt lấy cơ thể của cô, dường như là bị đánh đập bởi những vật cứng. Vũ Nhi không dám nhìn những vết thương này nữa, cô bước đến nhìn bức tranh thứ năm.
Vũ Nhi có cảm giác bức tranh này giống như một tấm gương, cô lập tức giơ tay ra lau bề mặt bức tranh, quả nhiên, trong bức tranh là một tấm gương, trong gương vẽ ảnh toàn thân của một người phụ nữ.
Vũ Nhi lại nhìn sang tấm gương bên cạnh bức tranh này, đúng là tấm gương này, người vẽ tranh chính là nhìn thẳng vào gương mà vẽ, tức là đây là một bức tranh tự họa. Người phụ nữ trong tranh mặc một bộ váy màu trắng, khuôn ngực đầy đặn, cánh tay trắng ngần, trước ngực người phụ nữ đeo một sợi dây chuyền, và mặt sợi dây chuyền trong tranh chính là mặt đá mà Vũ Nhi quá quen thuộc, đó chính là sợi dây chuyền đang đeo trước ngực Vũ Nhi. Cô cúi đầu, nhìn mặt đá mắt mèo trước ngực mình, rồi lại nhìn vào mặt đá trong bức tranh, không thể nào nhầm lẫn được, chính là nó, cùng một mặt đá mắt mèo. Vũ Nhi hơi run run, dường như mặt đá trước ngực mình bỗng chốc chui vào bức tranh, cô lấy tay sờ sờ nó, đồng thời cũng sờ thấy nhịp tim đập loạn xạ của mình.
Ánh mắt Vũ Nhi chuyển dời từ cái cổ thon thả, trắng ngần của người phụ nữ trong tranh lên phía trên, nhưng cô chợt khựng lại, vì khuôn mặt người phụ nữ trong tranh đã bị xóa bởi mực tàu đen, nói một cách chính xác hơn, có lẽ đã bị che khuất. Cả khuôn mặt đều trở thành một khối đen sì, không biết ai đã bôi lên đó màu mực đen, chiếm cả toàn bộ vị trí khuôn mặt, khiến cho người phụ nữ trong tranh giống như một nữ đạo tặc trùm mặt vải đen, thậm chí giống một xác chết nữ không đầu.
Ngắm nhìn bức tranh này, hơi thở Vũ Nhi ngày càng gấp, cô lùi lại, đứng trước tấm gương chạm tới tận sàn nhà ở bên cạnh, có thể, những năm trước, người phụ nữ trong tranh cũng đứng trước gương như Vũ Nhi lúc này để vẽ tranh tự họa.
Vũ Nhi nhìn mình trong tấm gương lớn, bây giờ cô mới để ý và nhận ra mình cũng mặc một bộ váy trắng, giống y như người phụ nữ trong tranh, đặc biệt là sợi dây chuyền mắt mèo trước ngực, chỉ cần lấy một vật màu đen che trước mặt cô, thì chính là bản sao của bức tranh cô vừa xem.
Ánh sáng phản quang của tấm gương càng lúc càng nhức mắt, Vũ Nhi không dám nhìn mình trong gương nữa, lập tức tránh sang một bên, và trước mắt cô xuất hiện bức tranh thứ sáu. Chính là bức tranh cuối cùng - mắt mèo.
Cô kinh ngạc nhận ra, bức tranh trước mắt cô giống y hệt bức tranh cô nhìn thấy tại phòng khám của Mễ Nhược Lan mấy hôm trước. Đặc tả khuôn mặt của một con mèo trắng, đôi mắt mê hồn của nó toát ra tia nhìn thần bí, cứ nhìn chằm chằm vào mắt Vũ Nhi.
Cô lùi lại mấy bước, rồi quay đầu nhìn năm bức tranh khác trong phòng, những bức tranh này đều khiến cô sợ hãi tột cùng.
Bỗng cô nghe thấy tiếng mèo kêu ở phía sau, cô suýt hét toáng lên, sợ hãi quay đầu lại, cô nhìn thấy một con mèo trắng tuyệt đẹp đó đang đứng trong phòng.
Con mèo nhìn Vũ Nhi với ánh mắt rất kỳ lạ. Cô không dám nhìn nữa, mà quay đầu nhìn bức tranh cuối cùng, giống y như lúc này đây, ánh mắt của con mèo đang đứng trên sàn và con mèo trong tranh không có bất cứ sự khác biệt nào, bức tranh cuối cùng cứ như thể vẽ chính con mèo đang đứng dưới sàn lúc này.
Cuối cùng, Vũ Nhi không chịu đựng được thêm nữa, cô vòng qua con mèo, vội vàng hoảng hốt chạy ra ngoài, chạy một mạch xuống phòng khách ở tầng trệt rồi bắt đầu thở dốc.