Số lần đọc/download: 699 / 3
Cập nhật: 2020-07-08 19:30:57 +0700
Chương 48
V
ương Bồi chạy nhanh về phía khu nhà, người đàn ông đi sau cũng vẫn đuổi theo, vừa đi vừa gọi to: “Haiz, cô gì ơi đừng có chạy, tôi… có phải chúng ta cùng một đường không, cùng nhau đi đi.”
Vương Bồi cảm thấy đúng là đàn ông không thể cứ nhìn bề ngoài, như người đàn ông vừa rồi vậy thoạt nhìn rất bình thường, thế mà mở miệng thì lòi ra, với bộ dạng kia, cứ như là mấy trăm năm chưa nhìn thấy con gái vậy. Nếu không thế thì có thể rút ra một câu ngạn ngữ có tên là thêu hoa trên gối là thêu cỏ đi, cứ như anh ta vậy đó.
Cô chạy một mạch vào khu nhà, vượt qua cửa cũng cố tình dừng lại hỏi thăm các nhân viên bảo vệ, nhỏ giọng bảo: “Đằng sau có người kỳ quái lắm, cứ theo sau tôi vậy, chắc là đầu óc có vấn đề rồi. Các anh cẩn thận chút, đừng cho kẻ xấu tiến vào nhé. Cho dù không phải người xấu, thì cũng là một tên thần kinh, rất phiền toái.”
Vài bảo vệ lập tức cũng khẩn trương hẳn lên, trong đó có một người tuổi còn trẻ bắt đều vén tay áo lên, vẻ mặt sát khí đằng đằng bảo: “Cô giáo Vương, cô dừng sợ, xem tôi đi giải quyết anh ta thế nào nhé.”
Vương Bồi nhanh nhảu cảm ơn anh ta, rồi lại tiếp tục đi vào trong khu nhà, đi một mạch rồi nhịn không được còn quay đầu lại xem, thì thấy quả nhiên là người đàn ông kia bị các bảo vệ ngăn cản, hổn hển lớn tiếng nói gì đó. Vương Bồi lập tức yên tâm hẳn, cô cũng không hiểu vì sao người đàn ông này lại làm cho cô thấy lo lắng thế,
Cô về nhà nấu cơm chiều, một lát lại ngồi trên võng, dọn dẹp một chốc lấy rác trong nhà đi đổ dưới lầu. Vừa mới mở cửa cô cũng chợt thấy phòng bên cũng mở. Lòng Vương Bồi đập thình thịch bỗng có cảm giác không ổn, ngẩng đầu lên nhìn thì quả nhiên thấy người đàn ông kia đang phụng phịu đứng trước cửa…
Không khí nhuốm vẻ xấu hổ, Vương Bồi bỗng chốc không biết nên xử sự ra sao nữa.
Tầng lầu này chỉ có 4 gia dình, trừ cô và Ngao Du ra, còn hai hộ kia Vương Bồi đều biết rõ cả, phía bắc là phòng của một đôi vợ chồng nhỏ, nhưng hàng năm đều ở tại nhà mẹ đẻ suốt, rất ít khi về, đối diện là gia đình còn lại là một đôi vợ chồng già cả, tháng trước vừa chuyển đến ở vùng nông thôn, nghe nói là vẫn chưa về.
Chẳng lẽ người đàn ông này là người thân của họ hay sao? Nếu đã có vết thì sau này gặp mặt quá nhiều rất là ngượng.
Nghĩ vậy Vương Bồi vẫn quyết định nói lời xin lỗi, vừa định mở miệng thì người đàn ông kia đã mở lời, giọng nghe rất vui vẻ, thái độ cực kỳ nhiệt tình: “Haiz, là cô à, khéo thế, thì ra cô cũng ở đây. Sao cô cứ đứng im lặng thế, tôi giúp cô nhé, vừa đúng lúc tôi cũng đi xuống lầu.”
Nói xong, không để cho Vương Bồi kịp nói gì đã lấy túi rác trong tay Vương Bồi, động tác cực kỳ nhuần nhuyễn cứ như đã từng làm rất nhiều lần rồi vậy, càng kỳ lạ hơn là, thái độ của anh ta cứ rất thản nhiên, làm như chưa có chuyện gì xảy ra vậy.
Chả nhẽ anh ta không đoán được chuyện bị bảo vệ mắng mỏ nặng nề là do cô tố cáo hay sao?
Trong đầu Vương Bồi còn đang nghĩ ngợi chuyện này thì người đàn ông kia đã đi trước cô, còn mở thang máy cho cô, lại hỏi: “Chưa kịp hỏi tên cô là gì vậy? Tôi tên là Phượng Hành, là thầy giáo dạy thể dục của Trường Đại học J thị. Thế còn cô?”
“Trước đây tôi chưa từng gặp anh.”
Người đàn ông kia sững sờ, sau đó lập tức cười rất tươi, vừa mừng vừa lo. “Cô không phải đang công tác ở trường Đại học J chứ, tôi đã nói rồi mà, chúng ta thật có duyên đó. Tôi vừa vào trường, mới tuần trước, cô chưa thấy tôi cũng là chuyện bình thường. Tôi thuê phòng ở đây, hôm nay là ngày đầu tiên đến, bà chủ cho thuê nhà bảo lấy chìa khoá ở chỗ này…”
Vương Bồi: “…”
Đợi thang máy đi xuống lầu, Phượng Hành bắt đầu lải nhải nói chuyện với cô suốt cả buổi, mặt mày rất hớn hở, không hiểu sao lại cao hứng đến như thế. Một lát sau cửa thang máy mở, anh ta đi vào trước, sau đó cười tủm tỉm nhìn Vương Bồi. Vương Bồi cũng nhìn anh ta cười gượng, lấy tay đóng cửa thang máy lại.
Nếu anh ta đã mang rác xuống lầu rồi thì cô còn làm điều thừa xuống lầu làm gì nữa. Bên ngoài gió rất lớn.
Cửa thang máy đóng lại, mặt mũi Ngao Du liền suy sụp hẳn, anh rất buồn bực, rõ ràng đã đổi thành một người đàn ông thành thục, chững chạc mà Vương Bồi rất thích, sao cô vẫn cứ thờ ơ như thế chứ, thậm chí còn thể hiện rõ dấu hiệu không vui nữa, anh cũng đã cố làm cho da dẻ đen đi rồi, biến thành màu da rám nắng bẩn thỉu, trông khó coi chết lên được vậy. Ngao Du trở lên phòng thì liên lạc với Tuệ Tuệ, một lát sau có tín hiệu, cũng là bộ mặt tức giận của Trọng Hằng, “Làm sao thế, không để cho người ta ngủ ngon hay sao, cứ ầm ỹ cái gì thế.”
“Tôi tìm Tuệ Tuệ.” Ngao Du cũng hét to với anh chàng, “Mặc kệ chuyện của cậu, đi gọi Tuệ Tuệ nhanh lên.”
Trọng Hằng nở nụ cười tươi, “Tuệ Tuệ là vợ của tôi, sao cậu lại nói mặc kệ chuyện của tôi vậy nhỉ?” Anh chàng mới nói xong thì đã bị một người đẩy ra, một lát sau Tuệ Tuệ cười tủm tỉm chui ra ngoài hỏi: “Đừng để ý anh ấy làm gì, có chuyện gì thế/.”
Ngao Du đem chuyện vừa rồi kể tỉ mỉ cho cô nghe, mặt vừa khổ sở bảo: “Chị nói xem, bây giờ phải làm sao đây? Cô ấy cũng không thèm để ý đến tôi nữa, kể cả chút phản ứng cũng không. A còn nữa, cô ấy còn bảo với bảo vệ là đầu óc của tôi có vấn đề nữa. Tôi….Tôi rốt cục phải theo đuổi cô ấy như thế nào mới được đây?”
“Nếu Vương Bồi thực sự cứ thích tránh xa với anh, vậy anh khóc đi. Cứ để một người đàn ông tiến đến tỏ thái độ ân cần với cô ấy để có ấy có thể chấp nhận, vậy cô ấy sao còn chờ đến tận bây giờ chưa chịu lập gia đình? Haiz.“ Tuệ Tuệ vỗ vỗ đầu, bộ dạng cực kỳ nóng ruột: “Hỏng rồi, rốt cục hiện giờ cô ấy có đối tượng nào không?”
“Không có mà!” Ngao Du cương quyết khẳng định: “Tuyệt đối là không có!” Mà nếu có, anh tuyệt đối sẽ chia rẽ cho xem!
“Vậy là tốt rồi!” Tuệ Tuệ nhìn anh cười xấu xa, giống như đã đoán được ý nghĩ của anh vậy, “Dù sao thì anh phải nhớ kỹ hai nguyên tắc, một chính là liệt nữ sợ sói, còn một là gan lớn, thận trọng, da mặt dày, chỉ cần có thể làm được hai điều này, kiểu gì cũng đuổi kịp con gái nhà người ta thôi. Có đúng vậy không?” Cô nàng nói câu cuối cùng này cũng chính là hỏi Trọng Hằng, nhưng anh chàng cũng không trả lời.
Ngao Du nghe xong như thế, cả người cũng thấy phấn chấn hẳn lên, cả đêm không buồn ngủ, bắt đầu lên kế hoạch tác chiến gì gì đó.
Khoá nghệ thuật ngày nào cũng có tiết, thông thường là 4 tiết, cho tới tám tiết. Nhưng Vương Bồi cũng đã quen rồi, không hề thấy mệt, nhất là năm nay có học trò mới, ngoài ý muốn là rất nghe lời, ngoan ngoãn, vì vậy cô cũng thấy rất dễ chịu và thoải mái.
Nhưng hôm nay sao tự dưng lại thấy không đúng cho lắm, nhóm học trò nữ cứ ngồi không yên, mắt lúc nào cũng hướng ra ngoài cửa sổ nhìn, một lát lại bàn luận to nhỏ gì đó, len lén cười mặt đỏ bừng cả lên.
“Chú ý vào học!” Mới dạy được nửa buổi, Vương Bồi cũng lớn tiếng nhắc nhở kỷ luật, nhưng nhóm trò nữ cũng coi như không nghe thấy gì, chốc chốc lại thò đầu ra cửa sổ nhìn nhìn, còn có trò nữ gan lớn nhìn cô cười hì hì nói đùa, “Cô giáo Vương, cô cũng lại đây nhìn một chút đi, bên ngoài có một thầy dạy thể dục cực kỳ đẹp trai. Ôi, thầy ấy còn nhìn về phía chúng em xem nữa này.”
Lúc Vương Bồi dạy học bao giờ cũng ngồi ở bục giảng, có rèm cửa dày che nên vẫn không hiểu được nhóm trò nữ này rốt cục đang làm trò quỷ gì. Lúc này nghe thấy các em nói có thầy dạy thể dục ở bên ngoài, trong đầu Vương Bồi mới hiện lên hình dáng Phượng Hành, trong lòng lại hồi hộp, vừa tò mò vừa nghi hoặc nhìn ra cửa sổ liếc mắt một cái rồi lập tức rụt đầu về.
Quả nhiên là anh ta! Anh ta dẫn theo một đám trò nam ở dưới sân tập võ, nhóm trò nhỏ này tập động tác vang lên thoạt nhìn đúng là vẫn thường làm vậy. Phượng Hành thực ra không bám sát đánh võ mà chắp tay sau lưng đi đi lại lại, mắt thì vẫn hướng nhìn lên tầng lầu phòng học. Vương Bồi mới thò đầu ra nhìn thì anh ta lập tức trông thấy, mở miệng chào hỏi cô: “Xin chào, Vương Bồi Bồi, cô cũng dạy ở trường này à, thật khéo quá!”
Vương Bồi lập tức giận quá, anh ta dựa vào cái gì mà dám gọi cô là Vương Bồi Bồi, còn gọi thân thiết như thế nữa, Vương Bồi Bồi cũng để cho anh ta cứ tùy tiện gọi như thế sao? Người này đúng là không biết xấu hổ sao mà trông thì thành thục như thế. Hơn nữa, cô nhớ rất rõ tối hôm qua cô cũng chưa cho anh ta biết tên mình mà, rốt cục tên ngốc này lại nghe được từ đâu thế?
Nếu không phải đang ở tầng hai, hơn nữa đang là giờ dạy học, Vương Bồi sợ rằng mình sẽ trở mặt ngay với anh ta cho mà xem. Hung hăng trừng mắt nhìn anh ta một cái, cô đem rèm kéo che lại.
“Vẽ nhanh lên, nếu lúc nữa không làm xong bài tập, không cho nghỉ!”
Trong phòng học bắt đầu truyền ra tiếng kêu rên.
Kết quả lúc tan học, Vương Bồi oan gia ngõ hẹp lại chạm mặt anh ta, Phượng Hành đang đứng ở cổng trường tán gẫu với một vài trò, vẻ mặt tươi cười, khuôn mặt sáng rỡ bừng bừng, làm ấy trò nữ bên cạnh chịu không nổi cứ nhìn chằm chằm vào anh ta không chớp mắt.
Cô đi qua hay là không đi qua đây?
Trường học cũng không phải là không có cửa hậu, cửa này cách nơi đây khoảng chừng 1 km, cô lại phải vòng quanh trường một vòng về nhà, sợ rằng người đã đóng thành băng mất. Hơn nữa, cô dựa vào gì mà phải trốn tránh anh ta chứ?
Nghĩ thế Vương Bồi thấy cũng bình thường đi ngang qua. Quả nhiên chỉ còn cách Phượng Hành có vài bước chân thì anh ta đã cười hì hì cất cao giọng nhìn về phía cô đón tiếp, lại còn vung tay vẫy vẫy, cứ sợ cô nhìn không thấy vậy, “Vương Bồi Bồi, cô về rồi à?”
Sắc mặt Vương Bồi xem chừng không ổn trừng mắt nhìn anh ta, lạnh lùng bảo: “Tôi không phải Vương Bồi Bồi, anh nhận sai người rồi.”
Bị cô chọc cho một câu vậy, Phượng Hành vẫn bộ dạng tươi cười hớn hở bảo: “Là tôi gọi không đúng, vậy trước tiên tôi gọi cô là Vương Bồi thì được rồi. Cô về nhà à? Chúng ta cũng vừa vặn chung một đường, cùng nhau về đi!” Nói xong thì nhìn sang đám học trò nói một câu sau đó hăng hái đi theo, vừa bước vừa nói nhỏ: “May là gặp được cô, nếu không bị mấy trò kéo tới kéo lui chắc không đi được mất. Trời lạnh như thế, tý nữa chắc tôi bị đông thành kem mất ha.”
Sao anh ta lại nói là đông thành kem chứ? Có nhiều cái gì đó như không thể đông lạnh, thịt đông, vịt đông lạnh, kem ly đều được cả, sao anh ta lại bắt chước cô nói đông thành kem chứ – lúc không để ý đến người nào thì thấy người nọ nói gì cũng sai cả. Hiện giờ Vương Bồi đối với Phượng Hành chính là cảm giác như vậy.
Cô cũng không biết rốt cục là vì sao nữa. Theo lý thuyết, thì người đàn ông cao to này, dáng dấp cường tráng này, lại còn có tướng mạo rất đẹp trai này, với người khác thì khách sáo, còn người bình thường thì không thể có cảm giác chán ghét được. Nhưng Vương Bồi lại cứ cảm thấy anh ta không đúng, chỉ cần anh ta tới gần là cô lại cảm thấy hồi hộp, thở hổn hển, vô duyên vô cớ thấy trong đầu không thoải mái tý nào.
Theo thuyết Thiên địch của giới động vật mà nói, có lẽ cô và Phượng Hành chính là đối địch, mệnh nhất định không hợp nhau.