Số lần đọc/download: 509 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 03:22:32 +0700
Chương 47: Thiếu Một Người
N
ơi này lại không hề thiếu oa nhi binh lính cùng bản thân cao không sai biệt lắm, trốn ở trong đó, vẫn là không quá dễ dàng bị phát hiện.
Thiển Thiển không dám lại tin tưởng gì vào ai, chỉ có cúi đầu, vừa nhìn chăm chú vào nhất cử nhất động của chung quanh, vừa ở trong lòng tính toán khoảng cách tới đại trướng của Hiên Viên Triệt còn xa lắm không.
Quân đội khởi hành, Thiển Thiển chuyển lá cờ theo những binh đi tới, trên đường nàng nhìn thấy tổng binh cưỡi ngựa lấm la lấm lét từ nơi này đi qua, Thiển Thiển nhanh chóng đem mặt của mình chôn ở trước ngực.
Cũng may binh lính chung quanh đều khiêng lá cờ, cờ xí phiêu phiêu, có thể chắn đi một ít tầm mắt, cho dù thị lực của hắn vượt qua đến hai điểm, cũng không thể vừa liếc mắt một cái liền nhận ra nàng, dù sao, hắn cũng chỉ gặp qua nàng liếc mắt một cái mà thôi.
Thiển Thiển mai phục ở bên trong đội ngũ, một ngày này đều đi theo nhóm người này cùng ăn cùng ngủ, vì che giấu giới tính đặc thù, đành phải không tắm rửa, không nói chuyện, không đi quay trải đầu, ngay cả ngủ cũng đều là đội.
Thời điểm thiển Thiển nằm ở trên giường suy nghĩ, thật không biết lúc trước Hoa Mộc Lan là làm thế nào để vượt qua những đau khổ của năm tháng. lại nghĩ đến bản thân đã có mùi!--
Bên ngoài lều trại có tiếng người huyên náo, bỗng nhiên còn có cây đuốc chói mắt, Thiển Thiển cảnh giác ngồi dậy, đẩy đẩy một cái oa nhi binh lính đang ngủ bên cạnh, chỉ chỉ bên ngoài.
Một lát, hơn hai mươi người trong lều trại đều tỉnh lại, xoa mắt nhìn sự tình đang phát sinh bên ngoài. Thiển Thiển cảm giác có chút không thích hợp, liền thừa dịp hỗn loạn lặng lẽ xuống đất, tránh ở cửa ra bên cạnh.
Quả nhiên, nhìn thấy đại binh mang theo một đám tiểu đệ xông vào, quát:“Đều rời giường đứng vững cho ta! Nghe, đại nhân chúng ta đã đánh mất một đồ vật, chắc là có người nổi lên tà tâm trộm đi, là ai thì ngoan ngoãn giao ra đây, bằng không để bọn ta lục soát ra được, liền loạn côn đánh chết!”
Đám tiểu binh chậm rãi từ trên giường rời xuống dưới đất, tìm giày của chính mình, đại binh vô cùng không kiên nhẫn, vung roi trong tay nói:“Động tác nhanh một chút cho lão tử!”
Đám tiểu binh nhanh chóng đứng ở giữa gian, đại binh đếm nhân số, quát:“Thế nào chỉ có hai mươi mốt người? Còn có một người nữa đâu?”
Đại gia đều ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, trong đó có một người ngiêng đầu nói,“Ôi, tiểu nam hài trưởng thành rất thanh tú bên cạnh ta đâu rồi?”
Đại binh bị hấp dẫn đi qua, đi đến trước mặt hắn nói:“Ngươi nói tiểu nam hài cao bao nhiêu? Ngươi gặp qua hắn bao lâu rồi?”
Tiểu binh nghĩ nghĩ, nói:“Cũng chỉ thấy đến vài ngày trước, không biết là từ chỗ nào đến, cao bằng ta không sai biệt lắm, nhìn qua bộ dáng khoảng mười bốn năm tuổi, rất gầy.”
Đại binh cầm roi chỉ vào mặt tiểu binh, mắng:“Đồ ranh con! Ngươi thế nào lại không nói sớm! Phát hiện người khả nghi như vậy, cư nhiên không hồi báo! Người tới, đem hắn trói lại cho ta! Những người còn lại đuổi theo cho ta!”
Thiển Thiển tại thời điểm bọn họ hùng hùng hổ hổ vào liền đã chạy trốn.
Thiển Thiển liều mạng chạy, thấy chung quanh càng ngày càng nhiều người bị nhóm người kia kinh động, ào ào đi đến bên ngoài xem, nàng liền cảm thấy không thể minh mục trương đảm chạy như vậy, thật dễ dàng bị người bắt lại.
Vì thế Thiển Thiển đè thấp mũ xuống, cúi đầu xuyên qua một số lều trại......