Số lần đọc/download: 733 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 08:03:34 +0700
Chương 48: Tình Thế Nào Mới Là Sâu Nặng? – P3
C
òn năm phút đồng hồ nữa sẽ hết giờ làm.
Lâm Trình đột nhiên nhận được điện thoại của Cố Ái, giọng nói dễ nghe của cô vang lên bên trong điện thoại, nói rằng đêm nay anh không cần tới đón cô, cô sẽ đi liên hoan cùng các đồng nghiệp trong công ty, vậy nên sẽ về nhà muộn.
“Mọi người tổ chức ở nơi nào? Khoảng mấy giờ mới kết thúc? Để lúc đó anh tới đón em.” Lâm Trình không quên dặn dò cô: “Buổi tối không có anh ở bên cạnh, em không được uống rượu, không được quá thân thiết với mấy đồng nghiệp nam, không được nói nhiều.”
Sao anh lại quản nhiều như vậy chứ, Cố Ái cười cười: “Em biết rồi, thưa ngài quản gia yêu quý ạ.” Hai người nói tới đây, Lâm Trình chợt nghe thấy trong điện thoại có giọng của một người phụ nữ gọi Cố Ái, Cố Ái đáp một tiềng rồi quay sang nói với anh: “Bây giờ bọn em tan tầm, bắt đầu xuất phát, chờ chừng nào bữa tiệc kết thúc em sẽ gọi điện về bảo anh tới đón, nhé?”
Lâm Trình còn muốn dặn cô chú ý an toàn, nhưng không nghĩ tới còn chưa kịp nói ra, nha đầu kia liền vội vội vàng vàng cúp máy.
Đáp lại mình chỉ là mấy tiếng tút tút đều đặn, Lâm Trình thở dài, anh vẫn không yên tâm, làm sao bây giờ?
Tuy rằng vẫn biết Cố Ái có thể tự chăm sóc tốt ình, nhưng anh vẫn lo sợ cô sẽ gặp chuyện không hay. Hai tay xoa huyệt thái dương, thật sự là muốn chết.
Lái xe về nhà, nhưng vào nhà rồi Lâm Trình lại ngồi thần ra trên sô pha, xem như nghỉ ngơi một lát rồi gọi đồ ăn bên ngoài.
Cố Ái không có ở nhà, anh cũng không muốn xuống bếp, không muốn nấu nướng gì nữa.
Tự pha ình một ly cà phê, anh ngồi xuống xem tin tức trong lúc chờ người ta mang đồ ăn tới. Ăn cơm xong anh còn phải tiếp tục công việc đang còn dang dở.
Anh vừa nãy gọi điện đặt đồ ăn bên ngoài, còn chưa đến năm phút đồng hồ, bất chợt nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên, trong bụng anh nghĩ thầm, tốc độ của họ nhanh như vậy từ khi nào thế nhỉ.
Chỉ là, khi cửa vừa mở ra, nhìn thấy người đang đứng bên ngoài lại làm anh kinh ngạc.
Vì người đó là Lâm Chính Phong.
“Ba, ba đến sao?”
Tuy rằng rất bất ngờ, nhưng bên ngoài Lâm Trình vẫn tỏ ra vô cùng bình tĩnh. Lễ phép cười chào, mời ông ta vào nhà mình.
Từ khi anh và Cố Ái kết hôn tới nay, Lâm Chính Phong chưa bao giờ bước tới nơi này.
Nhưng người xưa có câu không có chuyện ắt sẽ không đến, trong lòng Lâm Trình chắc nịch, ông ta hôm nay tới nhất định không có chuyện tốt gì.
Bởi vì chưa từng tới đây, cho nên rất tự nhiên, lời mà Lâm Chính Phong nói trước tiên khi vào cửa là đi thăm nhà mới của hai người.
Bên trong nhà trang hoàng theo phong cách lãng mạn, tạo hình đa dạng, tổng thể rõ nét, làm cho người ta cảm nhận được khí chất cao quý rõ rệt, tao nhã mà xa hoa. Xem khắp căn nhà một lượt, Lâm Chính Phong tán thưởng: “Cũng không tệ lắm.”
Khi hai người đi vào thư phòng, Lâm Chính Phong đi lại phía bàn làm việc, ông ta bỗng ngồi xuống đó bất động không lên tiếng.
Trên bàn Lâm Trình để một cuốn sách rất dày, là tiểu thuyết “Ông già và biển cả” của Ernest Hemingway. Lâm Chính Phong thuận tay lật vài trang, nói: “Nhân vật chính trong tiểu thuyết này là Santiago dường như đã từng nói một câu, con người sinh ra không phải để dành cho thất bại, con người có thể bị huỷ diệt nhưng không thể bị đánh bại.”
Con người có thể bị huỷ diệt nhưng không thể bị đánh bại!
Đây cũng chính là châm ngôn sống của Lâm Trình, anh cười: “Ba cũng đọc cuốn sách này sao?”
“Cuốn tiểu thuyết này ta đã đọc qua không dưới mười lần.” Lâm Chính Phong trả lời anh vừa buông cuốn sách xuống, động tác vô cùng tự nhiên mà tiếp tục lật xem những cuốn sách khác trên bàn. Lúc này, Lâm Chính Phong đột nhiên mở miệng: “A Trình, trong khoảng thời gian ta xuất ngoại, con có biết A Chuẩn đến sòng bài suốt không?”
“Dạ con không biết.” Lâm Trình thản nhiên đáp lời, mặt không đỏ tim không loạn: “Từ trước đến nay con và cậu ấy rất ít khi gặp nhau.”
Nhìn Lâm Chính Phong thực tự nhiên lật xem những đồ trên bàn mình, Lâm Trình khẽ nhíu mày, lão cáo già này ngồi lỳ ở trong này, chẳng qua là muốn tìm xem anh có để lại chút dấu vết nào ở trên bàn mình hay không đây.
Cũng may, những tài liệu quan trọng sau khi rời bàn làm việc anh đều đã khoá lại thật kỹ, Lâm Trình nghĩ vậy, liền nở một nụ cười thật trấn định nhìn ông ta.
Đột nhiên, Lâm Chính Phong ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào anh, hỏi: “A Trình, con có biết Lâm Chuẩn bây giờ đã trở thành một kẻ tàn phế rồi không?”
Ở trước mặt Lâm Chính Phong không cần thiết phải chơi trò làm bộ như không hay không biết, Lâm Trình đáp: “Con có nghe qua.”
“Hừ.” Lâm Chính Phong hừ lạnh một tiếng, như thể đang cố ý nói cho Lâm Trình nghe: “Sinh ra là con cháu của Lâm gia, nếu đã là một kẻ vô dụng không giúp ích được gì cho gia tộc, ngược lại còn gây cản trở khắp nơi, chi bằng dứt khoát loại bỏ nó đi.”
Nghe ông ta nói như vậy, trong lòng Lâm Trình đột nhiên dấy lên một loại dự cảm chẳng lành, trong đầu bất giác nghĩ tới thân ảnh Cố Ái, ông ta nói đến đây, là muốn nhắc đến chuyện của anh và cô chăng?
Không biết đây có phải là thần giao cách cảm giữa hai cha con không, anh vừa nghĩ tới, liền nghe chính miệng Lâm Chính Phong nói ra: “A Trình, nghe nói gần đây con và Cố Ái còn đang ở chung một chỗ phải không?”
“Vâng.”
Lúc này, Cố Ái cùng đồng nghiệp trên đường tới chỗ hẹn tổ chức tiệc, không biết đã xảy ra chuyện gì, lại có vài đồng nghiệp không hẹn mà cùng nhận điện thoại nói tạm thời có việc cần phải xử lý gấp mà nhanh chóng bỏ đi.
Vài người ra về như vậy, những người còn lại cũng không còn hứng thú nào, đành nhất trí giải tán ai về nhà nấy, chỉ hẹn nhau hôm nào đông đủ tất cả tổ chức sau.
Cố Ái vốn định gọi điện báo cho Lâm Trình buổi tiệc của các cô đã huỷ, muốn anh tới đón cô về nhà, nhưng nghĩ ngợi một lát, nếu mình đột nhiên về nhà cho anh một bất ngờ thì cũng không tệ, hơn nữa, cô rất muốn nhìn xem khi không có cô ở nhà, một mình anh sẽ giải quyết bữa tối của mình như thế nào.
Không nghĩ tới, cô vừa về đến cửa nhà, liền gặp người giao hàng cũng vừa đi tới.
Cô nhìn vào thứ người đó mang tới, thì ra là pizza, Cố Ái nhếch miệng cười, tên gấu này, cô không về nhà là anh lại mua pizza ăn cho qua bữa đây.
Cô lấy tiền thanh toán cho người nọ, rồi sau đó nhận lấy hộp bánh nhẹ nhàng mở cửa vào nhà.
Vừa đi vào, ánh mắt lướt qua phòng khách tìm kiếm thân anh Lâm Trình nhưng chẳng thấy đâu, nghĩ lại thời gian gần đây anh bận rộn như vậy, nhất định là đang ở trong thư phòng. Vì thế, cô đêm pizza đặt xuống bàn trà, liền rón rén nhắm thẳng đến thư phòng mà đi.
Cô muốn trêu chọc anh một chút, nếu lúc này cô đột nhiên xuất hiện trước mặt anh có khi lại khiến anh nhảy dựng lên không chừng….
Cô đi đến trước cửa thư phòng, lại nhận ra Lâm Chính Phong cũng đang ở đây, Lâm Trình thì nghiêm cần đứng trước mặt ông ta.
“A Trình, Cố Ái giờ đã không còn là đại tiểu thư của nhà họ Cố, điều này hẳn con cũng biết, con dâu của Lâm gia chúng ta, chỉ là thứ đổi lấy lợi ích, nếu đã vô dụng, thì không xứng làm con cháu Lâm gia chúng ta nữa.”
Cố Ái thấy Lâm Trình mở miệng đáp lời: “Con biết.”
“Nếu đã biết rồi thì vì sao còn giữ cô ta ở lại bên mình? Con thích nó rồi đúng không?” Thanh âm của Lâm Chính Phong bỗng trầm hẳn xuống mang theo vẻ lạnh lùng: “A Trình, con nên biết thế nào là chừng mực.”
Biết chừng mực…
Nếu anh không biết có chừng có mực, có phải kết cục sẽ giống như Lâm Chuẩn, bị coi là một kẻ vô dụng, khiến tay chân cũng bị ông ta đánh gãy.
Hơn nữa, dựa theo bản tính tàn nhẫn cố chấp của Lâm Chính Phong, nếu Cố Ái còn dây dưa với con trai ông ta, ông ta chắc chắn sẽ khiến cô sống không nổi.
Anh không thể để cho Cố Ái xảy ra chuyện gì, tuyệt đối không thể.
Cho nên, sau một hồi nghĩ ngợi, Lâm Trình cười cười: “Ba, con đương nhiên biết chừng mực, ba yên tâm, con không hề thích cô ta. Con giữ cô ta lại bên mình chẳng qua là vì muốn giữ hình tượng cho bản thân mà thôi. Ba nghĩ xem, nếu ngay lúc này khi con biết Cố Ái không còn là người nhà họ Cố liền thẳng tay ly hôn đá cô ta ra khỏi cửa, người ngoài nhất định sẽ nói con là kẻ lạnh bạc, vô tình vô nghĩa, đến lúc đó, danh dự của con ở thành phố này chỉ sợ cũng không còn một mảnh. Về sau nếu muốn cưới một thiên kim tiểu thư nhà môn đương hộ đối để giúp ích cho Lâm gia, e rằng khó hơn rất nhiều. Cho nên, con cũng đã nghĩ kỹ, có lẽ nên giữ cô ta lại bên mình một thời gian, chờ thời cơ đến sẽ lập tức ly hôn, cho cô ta một khoản tiền nhỏ, tìm một nơi cho cô ta an thân, còn mình thì vẫn giữ được thanh danh với người ngoài.”
Anh không hề yêu cô.
Vốn dĩ lời yêu thương của anh chẳng qua là lừa gạt để cô ở lại bên mình, để giữ thanh danh cho anh, thuận tiện sau này cưới một tiểu thư nhà giàu khác.
Cố Ái lảo đảo lui về phía sau mấy bước, trong đầu cô lúc này chỉ cảm thấy một mảnh hỗn loạn rối ren…
Thì ra, hết thảy những gì xảy ra đều là giả dối.
Tất cả sủng ái, tất cả bao dung, chiều chuộng của anh cho cô, đều là lừa gạt.
Anh chỉ là đang lợi dụng cô, lợi dụng cô, lợi dụng cô!
Lúc này cô rất muốn lao vào mà mắng xối xả vào mặt anh, chỉ là, không hiểu vì cái gì toàn thân cô như chết lặng tại chỗ, chân muốn bước đi lại không thể nhúc nhích.
Vả lại, lúc này nếu phải đối mặt với anh, e là chỉ rước lấy nhục nhã ình.
Cũng không biết qua bao lâu, cô lảo đảo bước chân đi về phía hoa viên gần nhà.
“A Trình, con biết thế là tốt rồi.” Lâm Chính Phong đứng lên, “Từ lúc Cố Ái bị đuổi ra khỏi Cố gia đến bây giờ cũng đã được một thời gian, con cũng nên tính toán trước đi, tìm dịp cho cô ta một khoản tiền, an bài xong thì mau chóng đuổi cô ta đi đi.”
“Vâng.” Lâm Trình cúi người, “Con sẽ xử lý ổn thoả.”
Anh đưa Lâm Chính Phong ra ngoài phòng khách, lúc đi qua cửa thư phòng anh chợt cảm nhận được mùi hương quen thuộc của Cố Ái, chính là hương nước hoa mà cô hay dùng.
Chẳng lẽ, Cố Ái đã trở lại?
Đưa mắt nhìn qua chỗ để giày ở lối vào nhà, không thấy giày của cô nhưng anh vô tình lướt mắt qua bàn trà lại thấy có hộp bánh pizza đặt ở đó. Quả nhiên cô đã về.
Có lẽ cô đã nghe được cuộc nói chuyện của anh và Lâm Chính Phong.
“A Trình, ta còn có chút việc, đi trước.” Lúc này Lâm Trình đang thất thần, đột nhiên cảm giác Lâm Chính Phong dùng sức vỗ lên vai mình, ánh mắt ông ta sắc bén mà lạnh như băng: “Chuyện của con, mau chóng xử lý cho ổn thoả, đừng làm cho ta thất vọng, ta không muốn khiến cả hai đứa con của mình đều trở thành phế nhân.”
“Vâng.”
Tiễn bước Lâm Chính Phong ra về, Lâm Trình cuống quít đi tìm Cố Ái, cô lại không ở trong phòng ngủ của mình.
Nhìn xuyên qua ô cửa sổ trong phòng, anh nhìn thấy Cố Ái đang ngồi một mình trên xích đu ở hoa viên gần khu nhà hai người.
Anh vội vàng chạy xuống dưới, lẳng lặng đến bên xích đu nhìn cô.
Sắc mặt của cô tái nhợt, trên mặt không có bất cứ một biểu tình gì, hai mắt ngơ ngác không tiêu điểm.
Anh nhìn cô dùng mũi chân khẽ đẩy lên mặt đất, xích đu đung đưa càng lúc mạnh hơn, cao hơn.
Thân ảnh gầy yếu của cô lúc ẩn lúc hiện trước mắt anh, khiến anh chợt có cảm giác bất an giống như cô muốn bay khỏi anh ngay lập tức.
Anh không muốn cô rời xa anh, đột nhiên, Lâm Trình đưa tay bắt lấy dây thừng xích đu.
Sợi dây đu đột nhiên bị anh giữ chặt, Cố Ái đang ngồi trên lập tức mất trọng tâm, thiếu chút nữa ngã lao về phía trước, nhưng còn chưa kịp định thần, cả người lại bị anh kéo lên ôm chặt vào lòng.
Lồng ngực anh vẫn ấm áp như trước, hơi ấm khiến cô cảm thấy thực an toàn.
Thế nhưng nghĩ đến lời anh đã nói với Lâm Chính Phong vài phút trước, toàn thân Cố Ái không khỏi run rẩy.
Anh chỉ là lợi dụng cô, anh vốn dĩ không hề yêu thương gì cô.
Hai cánh tay anh ôm lấy cô thật chặt, cảm nhận được toàn thân cô đang run rẩy, Lâm Trình đau lòng vuốt ve hai má cô: “Ái Ái, anh xin lỗi.”
“Xin lỗi?” Cố Ái đẩy mạnh anh ra, cười lạnh hai tiếng: “Anh xin lỗi vì điều gì? Xin lỗi vì anh luôn lợi dụng tôi, trước giờ vẫn luôn đùa giỡn với tình cảm của tôi phải không? Được lắm, anh ở bên cạnh tôi hoá ra chỉ là vì muốn tạo hình tượng tốt cho anh, anh được lắm.” Cô thật sự không muốn khóc lúc này, thế nhưng nước mắt vẫn không chịu kiềm chế mà không ngừng đua nhau rơi xuống, hơn nữa, cô càng không muốn khóc thì nước mắt lại chảy càng lợi hại hơn.
“Ái Ái, mọi chuyện thật sự không phải như em nghĩ.” Lâm Trình bất đắc dĩ thở dài: “Cho anh thời gian nửa năm được không? Đợi đến nửa năm sau, anh sẽ khiến em trở thành cô gái hạnh phúc nhất thành phố S này.”
Nửa năm là đủ rồi.
Nửa năm, anh có thể đem Lâm thị hoàn toàn thu vào tay mình, đến lúc đó, anh sẽ không còn phải nhìn sắc mặt Lâm Chính Phong để sống nữa. Chờ lấy được Lâm thị rồi, ở thành phố S này anh mới có thể chân chính hô phong hoán vũ..
“Nửa năm? Anh còn muốn đùa giỡn với tôi nửa năm nửa sao?” Cố Ái cười lạnh một tiếng, rồi sau đó đột nhiên vung một cái tát thật mạnh lên mặt anh: “Lâm Trình, tôi hận anh, tôi chưa bao giờ gặp qua một kẻ dối trá vô sỉ nào giống như anh, anh làm sụp đổ tất cả nhận thức của tôi về nhân sinh quan.”
Anh đã làm đảo loạn hết thảy nhận thức về nhân sinh quan của tôi.