No entertainment is so cheap as reading, nor any pleasure so lasting.

Mary Wortley Montagu

 
 
 
 
 
Tác giả: Winny
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 71 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 473 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 02:16:31 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Học Sinh Cá Biệt – Ngoại Truyện Cuối
goại truyện cuối: HAPPY ENDING.
2 đứa con nhà Tuấn – Trang lớn lên, tính tình chẳng giống cha chẳng giống mẹ. Rất khó hiểu. Tiểu Bảo Bối thì rất ít nói, có vẻ cực kỳ thích chơi bóng đá với cậu nó là Nhất Trung. Còn Ngân Ngân cô nương thì ương ngạnh, nói nhiều. Cả 2 nhìn vẫn rất xinh đẹp. Tụi nó vẫn có đôi mắt màu đen sẫm, cái này di truyền của Đỗ Gia nè! Da trắng hồng hảo, cái này là gen trắng từ bé nè. Mắt to, mũi cao, miệng chúm chím, có người nói giống cha có người nói giống mẹ! Tiểu Bảo Bảo đã có lúc nói với mẹ:
- Ba với mẹ khác nhau, vậy người này cứ bảo giống 1 ít chẳng phải thành người khác sao? Tụi con có phải con ruột không vậy?
2 đứa chỉ mới có 7 tuổi mà thông minh lắm, giống Trung thế! Ngân Ngân rất thích làm đẹp, nhưng rất chảnh chọe, cái này giống hắn lắm chứ! Thằng nhóc thì rất ít lại gần ba mẹ, suốt ngày cứ đá banh, 7 tuổi mà cứ như cầu thủ rồi. Nhỏ gái thì lại rất thích nghe ba của nó nói, nó tin sất những gì ba nó nói. Tuấn đã kể chuyện tình lâm li bi đác mặn chát này cho Tiểu Kim Ngân nghe thế này:
-  Ba đã từng bị tai nạn giao thông, mẹ con đã ngồi khóc hết nước mắt 1 tháng trời. Lúc đó ba chưa tỉnh mẹ đã cưỡng hôn ba rất rất nhiều lần, lợi dụng ba không có sức kháng cự đấy!
Nhỏ nghe hắn kể vậy thì đánh vào lưng hắn cái bốp. Dám kể sai sự thật. Nhỏ chỉ chủ động hôm hôn lễ thôi!
-          Quả thật, mẹ vừa hung dữ vừa táo bạo.- Kim Ngân khoanh tay lắc đầu với ba nó.
Hắn đã dạy hư con hắn, gieo rắc tiếng xấu cho nhỏ đây mà! Đúng lúc đó, Gia Bảo vừa đá banh ngoài sân ôm banh đi vào. Nhỏ kéo tay thằng nhóc lại.
-          Bảo Bảo yêu quí của mẹ ơi, con có muốn nghe mẹ kể về chuyện tình của ba mẹ không.
Thằng nhóc chép miệng nhìn nhỏ, tháo tay nhỏ đang nắm ở cổ tay ra.
-          Con không có hứng thú, ba mẹ đã nói bao nhiêu lần rồi?
Nhỏ đơ mặt, hắn cười sằng sặc. Nhỏ ngệt mặt, đúng là không nên theo phe của Bảo Bối rồi. Ngân Ngân hét lên:
-          Mẹ chủ động đấy nhóc à, mẹ chỉ nói dối để chữa ngượng thôi!
-          Ba cũng nói dối đấy, chị ngu phết, tin lời ba. Nhìn ba tàn tạ vậy, con gái có hứng thú mới lạ!
Nhỏ cười sằng sặc nhìn hắn. Chúa ơi, thằng nhóc này dám bắt bí ba nó. Hắn chạy đến bế thằng nhóc lên. Thằng nhóc vẫy lên, hắn thả thằng nhóc vào ghế sô pha, cù nó:
-          Dám nói ba hết sức hút hả? Ba vẫn còn đẹp trai lắm, mới 29 mà!
-          Chẳng vui, ba đúng là con nít.- Thằng nhóc giật tay hắn ra, đi 1 mạch vào nhà tắm.
Hắn trợn mắt nhìn, thằng nhóc này có phải là con hắn không? Hắn cảm giác thằng nhóc này giống Thiên hơn. Chắc phải xét nghiệm AND. Ngân Ngân chu môi:
-          Nhóc rất ghét tiếng cười thì phải. Con người chẳng có nụ cười. Con cười xinh như vậy chắc em ấy cười cũng xinh như con nhỉ?- Con nhóc nhoẻn miệng thể hiện.
1 đứa thì điệu điệu đà đà. 1 đứa thì cứng ngắc như ông cụ. Gia đình gì mà tính cánh hỗn loạn thế. Nhỏ chồm lên nói với hắn:
-          Em nói cho anh biết này, Bảo Bảo không phải con anh rồi!
-          Vậy Kim Ngân con ai?
Con nhóc chồm lên nhíu mày chề môi với mẹ nó:
-          Con là con của ba, mẹ có phải mẹ của con không? Nhìn mẹ, chẳng có tí nào quý phái quyến rũ như con!
Hắn nhìn con nhóc, đúng là con hắn rồi. Hắn cảm động muốn rơi lệ. Câu nói hay nhất trong năm mà đứa con gái mình nói được. Nhỏ giật giật khóe môi.
-          Con không là con của mẹ đấy! Giờ muốn kiếm mẹ mới sao?
-          Ồ, vậy là mẹ đã cho thằng nhóc Bảo Bảo đó phẫu thuật giống con từ bé sao? Đúng là nhan sắc các thẩm mĩ viện muốn có.
Đúng là trình độ tự sướng của con gái nhỏ rất giống bom nguyên tử. Chắc nó thường nói với bạn bè: Nhìn tụi bạn chơi nhảy mà mình thèm chảy nước miếng, không có tiền mua nên đành lấy dây chuyền trong tủ của mẹ thắt nhảy hay đơn giản hơn… thằng em mình không có tiền mua banh da để đá nên phải lấy tờ 100 đô la vò lại thành 1 quả banh giấy để chơi không chừng!!!
-          Chị có thôi tự sướng đi không! Hôm qua cô giáo vừa khen bài nói của chị rất hay đấy! Còn nhớ không? Hình như là… Nhà em có nuôi 1 con gà trống, sáng nào nó cũng gáy ọi người thức dậy làm việc. Nhưng hôm nay… nó không gáy được nữa vì hôm giỗ ông cố nội của ông em ba em đã thịt nó. Con cô giáo đấy! Con tổng giám đốc đấy! Chỉ được mỗi cái tự cao, chảnh chọe. Em nói à nghe nhé, còn bêu rếu em là em làm thịt chị như con gà… nhà em nuôi đấy.
Nhỏ ngồi ngơ 1 lát. Nhà nhỏ có nuôi gà sao? Tự tay hắn làm thịt à??? Hắn nhìn Bảo Bảo rồi quay sang nhìn đứa con gái điệu đà bên cạnh đang gãi gãi đầu cười hì hì.
-          Có thật là cô giáo… khen chị con không?- Hắn hỏi.
-          Có, cô giáo nói có sáng tạo trong cách dựng truyện cười.- Thằng nhóc thờ ơ nói.
-          Em có thôi đi không!!!!- Ngân Ngân nhảy dựng lên chạy đến bên thằng nhóc giơ tay như bóp cổ. Thằng nhóc chỉ né sang 1 bên rồi thẳng chân đưa trước bụng cô chị đáng quý.
-          Đừng chọc em!- Thằng nhóc bỏ lên phòng, lúc nãy còn trêu đùa giờ thì lại bỏ đi 1 cách đột ngột.
Ngân Ngân bĩu  môi, he hé mắt nhìn mẹ nó. Chắc mẹ phải nổi giận lên đây, hôm kia giành cái kẹp nơ của 1 bạn gái ngay tại lớp còn đánh bạn đến trầy xước tùm lum. Khi hỏi ra lí do thì chỉ là… con mượn cài bạn ấy không cho.
-          Con cần phát huy, văn con hay lắm đó!- Nhỏ cười hì hì.
-          Em đang nói về truyện cười của con? Này là… kể về con vật em yêu mà!- Hắn nhíu mày. Đúng thật là…
-          Ba này, mẹ khen là được rồi nhé!- Ngân Ngân cười tít mắt, đôi má lúm đồng tiền.- Mẹ thấy hay thì thưởng cho con cái kẹp nơ hôm bữa con xem trên mạng online đi.
Nhỏ thở dài, đúng là chứng nào tật nấy nhưng vì tình yêu thương vô bờ bến nên nhỏ sẽ mua. Phòng Kim Ngân đầy ắp gấu bông, tường trang trí màu hồng, kẹp nơ thì có thể chất đầy 1 tủ quần áo, con nhóc chỉ sử dụng 1 lần rồi bảo… cũ quá!
Hắn lắc đầu, quả thật con hắn rất tinh ranh nhưng chẳng còn gì mãn nguyện hơn nữa… Hắn có 1 gia đình rất hạnh phúc bên nhỏ.
………………………………………………………………………………………………………………..
Ngày cưới của Thiên...
Nhỏ chạy đến nhà Như từ sớm, cái cưới này đã phải chờ rất lâu. Thiên thì ngày ngày cũng đòi cưới, chỉ là Như nói sớm, công việc chưa ổn định. Hôm kia đọc tạp chí, nhỏ Như thấy không ai đứng chờ tình yêu mãi được nên đã đồng ý cưới Thiên. Quả thật là tin vui. Như hôm nay rất lộng lẫy, đẹp không thua kém gì những model chụp ảnh cưới trên báo và truyền hình cả. Ai ai cũng rất vui mừng, duy nhất, Ngân Ngân chẳng thích vì nhóc con rất thích Thiên và nói Thiên đẹp trai. Thiên là lai Tây đó lị, hot boy của trường năm xưa mà.
Nói vậy nhưng Ngân Ngân vẫn đến chúc mừng, trong trạng thái rất… điệu đà của 1 quý cô. Tội nghiệp Ngân Ngân, đã phải thức từ 6h để bảo chuyên viên trang điểm, làm tóc cho thật đẹp đấy.
Như ôm nhỏ, rưng rưng muốn khóc. Nhỏ cười với Như:
-          Giờ mới lên xe hoa, có phải trễ quá không?
-          Không đâu, mình chỉ sợ bị gò bó, không thể nhìn trai đẹp nữa thôi.
Nhỏ đẩy nhẹ đầu Như, cái con bạn ngốc này, đã 29 tuổi rồi chứ ít gì mà bắt Thiên phải đợi nó ngắm nghía mòn mắt mấy tên trai trẻ đẹp đến gì lụm khụm mới cưới chứ. SO PHŨ PHÀNG.
Đã đến giờ, Thiên lái xe xuống trước cửa nhà Như chuẩn bị tới thánh đường. Nhỏ nhìn theo bóng xe khuất đi rồi xoay sang hắn:
-          Mình đi thôi!
-          Ừ, Bảo Bảo, Ngân Ngân mau lên xe nè!
2 đứa nhóc lên xe thắt dây an toàn, Ngân Ngân 1 mực đòi lên ghế đầu ngồi với ba nhưng ba nói ngoan ngoãn ngồi sau, để mẹ ngồi cạnh ba nên con nhóc hậm hà hậm hực. Gia Bảo nãy giờ im lặng thì xoay sang:
-          CHị đừng có cung cấp khí CO2 bằng cách thở như trâu được không?
-          Chị làm gì kệ chị.- Kim Ngân hét lên.
-          Tùy chị, chỉ là khó thở, ảnh hưởng đến em, nhé?
Lần nào cãi nhau với thằng em thì con nhóc lại thua, ngồi chu môi nhíu mày. Thôi kệ, 2 đứa con song sinh thì ưa trái tính trái nết vậy đó.
Xe đổ kịt trước thánh đường, nhỏ ngồi vào chỗ. Ngân Ngân và Bảo Bảo chạy theo làm cô dâu với chú rể phụ. Nhất Trung đã nhất nhất đòi làm rể phụ với Yến Chi- cô bạn chuyển lớp năm nào. Nhưng Yến Chi 1 mực lắc đầu không chịu:
-          Đã 18 rồi mà làm làm gì cơ chứ!
Nhất Trung xụ mặt chẳng thèm nói nữa. Trên bục, cha sứ bắt đầu đọc:
-          Như, con có đồng ý lấy người đàn ông đối diện làm chồng cho dù có ốm đau bệnh tật cùng nhau bước qua hay không?
-          Vâng, con đồng ý!- Nhỏ cười hạnh phúc.
-          Thiên con có đồng ý lấy người đàn bà đối diện làm vợ cho dù có ốm đau bệnh tật cùng nhau bước qua hay không?
-          Vâng, con đồng ý!- Thiên nói khô khốc. Chẳng cần tiếng hò reo xô đẩy, Thiên đã nhanh chóng hôn cô dâu.
-          Thật là nhức mắt chết được.- Bảo Bảo đưa tay che mắt.
-          Em trật tự đi, lãng mạn quá!- Ngân Ngân quay sang.
Đến phần ném hoa, ai cũng ra và sẵn sàng chụp lấy. 1 … 2… 3… Như ném. Các bạn có biết người nhận là ai không? Là nhỏ. Ôi trời, đã có chồng và con lớn tồng ngồng vầy mà còn nhận được hoa cưới. Có điềm gỡ đây. Hắn lườm nhỏ. Nhỏ cười cứng ngắc.
-          Em dự định marry ai nữa?- Hắn nói.
-          Không đâu, em sẽ cưới anh lần nữa.
Nói rồi nhỏ choàng tay hôn hắn. Hắn cũng cười, vợ hắn rất đáng yêu. Nhất Trung đứng khoanh tay, nhíu mày:
-          Đã nói là để tôi nhận hoa cho, giờ thì không nhận được rồi đấy!
-          Đã nhận được 1 lần lúc 12 tuổi rồi mà có lấy nhau đâu.- Yến Chi chống cằm nhìn Trung.
-          Vậy thì giờ cưới.
Nhất Trung kê mặt sát Yến Chi và đặt lên môi 1 nụ hôn. 17 bẻ gãy sừng trâu, Trung đã 18 thế thì có thể bẻ cả cái ngà voi cơ. Yến Chi đỏ gấc mặt, cười bẽn lẽn.
Ngoài kia, đàn chim đang hót líu lo như chung vui, chúc phúc cho hạnh phúc của những người trong thánh đường. Hi vọng, nó sẽ là mãi mãi.
————-The End———
Học Sinh Cá Biệt Học Sinh Cá Biệt - Winny