Nguyên tác: Die Therapie
Số lần đọc/download: 1521 / 15
Cập nhật: 2017-05-20 09:13:55 +0700
Chương 47
C
ửa không khóa. Khi ông từ từ mở nó ra, một mùi ẩm mốc ập đến ông, một sự pha trộn đặc trưng từ dầu, gỗ ẫm ướt và giẻ lau bẩn mà người ta tìm thấy trong mỗi một tầng hầm chứa dụng cụ không được dọn dẹp. Ngoài một vài con bọ cánh cứng và mối mà Viktor đã xua chúng đi khi ông từ trong cơn mưa bước vào căn nhà kho, ông không thể phát hiện ra được một sinh vật nào nữa. Halberstaeđt cũng không có ở đây.
Nhưng nó còn thiếu một cái gì đó khác, cái mà thật ra Viktor đã dự đoán ở nơi chốn này. Dụng cụ. Chẳng những không có dụng cụ làm vườn mà cũng không có những thứ thường không thể thiếu được như vật liệu xây dựng còn thừa và hộp sơn nằm trên những cái kệ nhựa ở cạnh tường hay trên sàn của nhà kho to khoảng như một nhà đỗ xe đôi rộng rãi.
Nhưng không chỉ sự thiếu vắng của xe cút kít, xe đạp cũ hay những phần phế thải của thuyền chèo làm cho Viktor ớn lạnh rùng mình. Lần đầu tiên kể từ khi ông bắt đầu đi trên con đường dài từ ngôi nhà nghỉ của ông cho đến nơi đây, vào ngôi nhà kho ẩn trong vườn của người thị trưởng hòn đảo, ông cảm thấy có một sự lạnh giá đè nặng lên thân thể. Nó nằm quanh hông của ông, và bò trên lưng lên đến tận gáy, nơi nó phủ lên da đầu, cho đến khi cuối cùng rồi ông kinh sợ nổi da gà khắp cả người.
Tại sao cái chết lúc nào cũng lạnh lẽo?
Viktor lắc người, không những để chứng tỏ rằng ông không mơ mà còn để vứt bỏ đi những ý nghĩ điên rồ ập đến khi ông nhận ra được những gì đang nằm trong ngôi nhà kho này.
Kinh khủng.
Ông ước ao bây giờ đang ở nhà, bất kể nhà của ông ở đâu. Cùng với vợ ông trước lò sưởi hay trong một phòng tắm ấm áp, có nến đang cháy ở rìa của bồn tắm. Ngôi nhà được bảo vệ bởi những cánh cửa ra vào dày và những cửa sổ đã được đóng kín, được che chắn trước những sóng gió bên ngoài. Ông muốn ở khắp mọi nơi, chỉ đừng ở đây giữa hàng trăm tấm ảnh và bài báo đáng sợ.
Halberstaedt, Anna hay ai đó ở nơi đây trong những tháng vừa qua đã phủ kín các bức tường bằng một bức tranh cắt dán kinh hoàng từ ảnh chụp, mảnh báo và chữ cái được cắt ra. Các tấm ảnh thật kinh tởm không phải vì có mô típ là những sự đồi bại ác dâm, những phần của xác chết hay những mô típ gây buồn nôn khác như chỉ có thể thấy được trên những trang nào đó trong Internet. Nỗi kinh hoàng tràn ngập Viktor, vì ông nhìn thấy cùng một gương mặt ở khắp nơi. Trên tất cả những bài háo được cắt ra, trên tất cả những tấm ảnh được treo trên những sợi dây phơi quần áo căng ngang qua phòng và được dán trên kệ, lúc nào cũng chỉ nhìn thấy một mô típ: Josy.
Ông có cảm giác như đang bị giam giữ trong một cánh rừng giấy của tưởng nhớ, bị bắt buộc phải nhìn vào mắt con gái của ông, bất kỳ ông nhìn đi đâu. Ai đó đã phải dùng gần như toàn bộ thời gian rảnh rỗi của mình để quan tâm đến vụ bắt cóc con ông. Viktor đã tìm thấy một đền thờ của sự điên rồ. Ai đó đã biến Josy trở thành một vật thể tôn thờ điên khùng, không thể hiểu được theo những thước đo lý trí.
Sau cơn sốc đầu tiên, ông bắt đầu nhận ra được những chi tiết của bức tranh dán đáng sợ này, những cái lộ ra trong ánh sáng của cái bóng đèn tròn cũ trên trần.
Đầu tiên, ông tin rằng ông đã lầm, nhưng rồi ông chắc chắn rằng trên một số ảnh có đầy những dấu tay bằng máu. Những dấu tay dường như xuất phát từ một bàn tay nhỏ nhắn, quá nhỏ cho bàn tay thô kệch của Halberstaedt.
Nếu cần một bằng chứng cuối cùng cho việc mình đang nhìn ngắm tác phẩm của một kẻ điên rồ, thì Viktor đã tìm thấy nó trong nội dung của những dòng tít báo, được cắt ra một cách cẩn thận, được vạch bằng bút đánh dấu và dán trên nhiều tấm ảnh khác nhau.
Viktor dùng khăn quàng cổ quấn quanh bàn tay mặt và xoay bóng đèn tròn đang nóng rực sang bên, để có thể đọc được chữ viết trên tấm tranh dán tốt hơn.
Con gái của nhà tâm lý học nổi tiếng biến mất
Chính người chứa trị ác mộng bây giờ đang ở trong
một cơn ác mộng
Nhà tâm lý học nổi tiếng bị vợ bỏ
Josy bé nhỏ bị cho uống thuốc độc?
Đã quyết định: Larenz không bao giờ được phép
chữa bệnh nữa!
Gã mất trí nào nghĩ ra sự điên khùng này?, Viktor tự hỏi. Một vài tít có thật. Nhưng phần lớn rõ ràng là những tin bịa đặt, càng vô lý hơn qua từng dòng một.
Hay tôi nên hỏi là con mất trí nào?
Tốn công sức đến từng ấy! Ai đó đầu tiên là phải nghĩ ra những bài văn, rồi dùng máy tính xếp đặt như một tờ báo, in ra, làm cho chúng kỳ lạ đi và treo trên tường ở đây. Và tất cả các bức ảnh đấy của Josy ở đâu ra? Ông biết một vài tấm, có lẽ tải xuống từ Internet. Những tấm khác ông chưa từng nhìn thấy bao giờ.
Cô ta có theo dõi gia đình vào thời đấy không? Lén chụp ảnh con gái ông? Ngay khi còn chưa có bằng chứng cuối cùng, hiện giờ Viktor đã chắc chắn rằng đây phải là tác phẩm của Anna.
Và có lẽ những dòng tít riêng lẽ này đã hé lộ mục đích của cô ta. Mẫu mực mà cô ta hành động theo đấy và là cái mà tôi đã tìm kiếm, Viktor nghĩ thầm trong khi ông quay cái bóng đèn tròn sang trái.
Nếu như điều này không xảy ra trong khoảnh khắc đấy thì có lẽ tất cả đã diễn tiến khác đi. Ông đã không hét to lên vì kinh hoàng mà thay vào đấy nghe được tiếng cào ở bên ngoài. Ông đã không quá tập trung nhằm nhận ra và hiểu rõ những gì được treo trên tường mà nhận ra được tiếng cành cây gãy ở trong vườn. Và có lẽ ông đã quay người lại và nhìn thấy sự nguy hiểm đang tiến đến sớm hơn một chút. Có lẽ.
Thay vì vậy, ông bỏ cái bóng đèn tròn ra và với tay đến một mảnh giấy đang lủng lẳng trên một cây đinh đã rỉ sét trên tường nhà kho. Ông không quan tâm đến những gì có ở trên đó. Ông biết ngay lập tức mình đang cầm gì ở trên tay và ông đã một lần nhìn thấy những cái tương tự ở đâu. Và chỉ mới đây thôi, trước đây vài phút. Cùng một loại giấy tái chế màu xám và cùng một nét chữ. Đối với Viktor không còn có hoài nghi nữa - tờ giấy này xuất phát từ đống giấy nằm cách đây không xa lắm, chồng chất lên nhau trên bàn làm việc của Patrick Halberstaedt. Người đã tạo ra bức tranh dán của sự kinh hoàng này không chỉ làm việc ở đây trong nhà kho mà cũng ở trong nhà của người thị trưởng hòn đảo cách đây vài mét.
Với nhận thức này và với khẩu súng ngắn đã mở khóa an toàn trong tay, Viktor lao ngược trở ra vườn.