There is a great deal of difference between an eager man who wants to read a book and a tired man who wants a book to read.

G.K. Chesterton

 
 
 
 
 
Tác giả: Johanna Lindsey
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: One Heart To Win
Dịch giả: Littlethornbird
Biên tập: Yen Nguyen
Upload bìa: Stanley
Số chương: 55 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 1
Cập nhật: 2023-06-19 09:36:07 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 47
IFFANY CHẮC CHẮN Hunter sẽ bỏ về, nhưng khi tất cả đã ngồi vào bàn thì anh bước vào. Nghe tiếng giầy cồm cộp trên sàn gỗ, nàng ngoái ra sau và thấy anh đang đứng sau nàng. Anh vào đúng lúc nàng đang nói lời xin lỗi.
“Cháu cam đoan là không định giả mạo người quản gia từ trước,” nàng nói với ông Zachary và bà Mary đang ngồi cạnh nhau. “Khi các con trai của ông bà nghĩ rằng cháu là cô Fleming và đề nghị cháu nhận việc, cháu mới coi đó là cơ hội để tìm hiểu về gia đình ông bà mà không để cho mối thù cũ ảnh hưởng đến hành xử của mọi người với cháu.”
“Thế mà cha cô không biết à,” ông Zachary nói rồi quay sang Frank, “hay là anh biết từ trước?”
Spoiler
“Không, lúc đó con bé vẫn chưa sẵn sàng để gặp tôi. Nhưng đó là chuyện riêng của-“
“Không sao đâu ba. Họ có quyền được biết. Sự thật là cháu chưa bao giờ gặp baa. Không có chút ký ức nào về ba. Các anh em cháu đến thăm cháu ở New York, nhưng ba cháu thì không bao giờ.”
“Chuyện đó thì không đúng rồi,” ông Zachary phản đối. “Chúng ta biết anh ta đưa các con đi đâu. Rồi về nhà với mái tóc muối tiêu. Ta đoán Rose sẽ bất ngờ lắm khi thấy anh ta,” ông Zachary cười khẩy.
“Lại là cái chuyện giả trang khốn kiếp ấy,” Frank lầm bầm.
“Vậy đúng là anh đánh đập cô ấy hả? Nên cô ta dọa bắn anh nếu gặp lại anh hả? Ta đoán thế.”
“Đừng có khốn nạn như thế,” Frank gầm lên.
Ông Zachary không có vẻ gì là tự ái. Ông vẫn cười lúc cúc khi thấy Frank bị chọc tức. Tiffany nhìn thẳng cả hai người để có thể tiếp tục xin lỗi.
Nàng lại nói tiếp với nhà Callahan. “Mẹ muốn cháu hứa đến đây, nhưng không hứa sẽ ở với ba. Nhà ông bà đã tạo điều kiện cho cháu tránh mặt ông, lúc đó cháu rất biết ơn. Cháu đã nghĩ ông không quan tâm đến cháu – vì vậy cháu đã tự nhủ mình không cần quan tâm đến ông. Nhưng cháu đã sai, ở cả hai phía.”
“Vậy giờ mọi chuyện đã sáng tỏ rồi chứ?” bà Mary mỉm cười.
Tiffany cười đáp lại. “Vâng ạ.”
“Lời xin lỗi được chấp thuận, con gái,” ông Zachary nói ngắn gọn. “Không có tổn hại nào cả-“
Hunter ngắt lời, “Còn tùy vào việc mọi người định nghĩa thế nào là tổn hại.”
Không ai muốn xoáy vào chủ đề đó, nhất là Tiffany. Họ hẳn đang nghĩ anh nói đến sự giận dữ của anh khi biết vụ lừa dối đó, nhưng nàng sợ anh đang nhắc đến chuyện làm tổn hại nàng. Nếu anh gánh lấy toàn bộ trách nhiệm và kể với ba nàng về chuyện đó...
Đứng sau Tiffany, anh thả lá thư của mẹ nàng lên đĩa trước khi ngồi vào cái ghế đối diện nàng. Nàng nhìn chằm chằm vào lá thư, cưỡng lại ý muốn mở nó ra, chỉ để biết nó sẽ nói gì. Rồi nàng không thể kiềm chế được.
Con mất trí rồi sao? Là câu đầu tiên trong bức thư dài mấy trang. Con có biết ba con sẽ tổn thương thế nào khi biết con thà ở trong nhà kẻ thù còn hơn ở với ông ấy không?!
Tiffany không đọc thêm và vội vàng gấp bức thư lại vào phong bì. “Tin xấu à?” Hunter nhìn nàng hỏi.
Nàng liếc anh, “Không – chỉ là mẹ tôi hơi bực bội một chút.”
“Một chút hả?” Franklin nói, khẽ cười.
“Nóng như núi lửa mặc quần bó ấy,” ông Zachary nói, đồng ý với Franklin.
Tiffany chớp mắt nhìn người lớn tuổi nhất trong nhà Callahan. “Mẹ cháu mặc quần bó sao?”
Ba nàng trả lời, “Thi thoảng, mỗi khi mẹ con cần cưỡi ngựa gấp.”
“Cô ta mặc như thế khi đến nhà tôi để bắt tôi đồng ý lôi một đứa con trai vào hôn ước,” ông Zachary nói. “Cô ta nói sẽ bắn tôi nếu tôi không tôn trọng thỏa hiệp cho đến lúc đó.”
“Tôi không hề biết cô ấy đe dọa ông,” Franklin nói với ông Zachary.
“Anh ấy đang nói quá đấy,” bà Mary xem vào. “À, đúng là cô ấy nói thế, nhưng đó là sau khi anh ấy đã đồng ý hôn ước rồi.”
“Em mới là người đồng ý chứ,” ông Zachary nhắc bà vợ.
“Đó là ý tưởng hay mà,” bà Mary cự lại.
“Nhưng chắc cô ấy không nghĩ ông sẽ làm theo, nếu không thì cô ấy đã không phải bỏ đi,” Franklin lạnh lẽo nói.
“Thôi đi,” ông Zachary gầm lên. “Đừng có mà đổ chuyện đó lên đầu chúng ta!”
Tiffany bất bình can thiệp ngay, thậm chí còn gõ nĩa vào ly rượu của nàng để ai cũng phải nghe thấy nàng nói. “Xin mọi người, một cuộc nói chuyện lịch sự luôn ở xung quanh bất kỳ bàn ăn nào con ngồi. Ba cháu đã hiểu nhầm. Thật ngại khi phải thừa nhận, nhưng chúng cháu không biết lý do thật sự khiến mẹ cháu rời khỏi Montana.” Rồi nàng lập tức đổi chủ đề, nói với Hunter, “Chắc sẽ có một lá thư khác của mẹ tôi trong mấy ngày tới. Ba đã đánh điện báo với mẹ là tôi đang ở với rồi, nhưng lá thư của mẹ tôi có lẽ đã được gửi đến trang trại nhà anh từ trước đó.”
Tiffany vẫn còn mong mỏi lá thư sau của Rose và mong bà đồng ý để nàng quay về. Cũng như việc nàng thích ở cùng ba và anh em nàng, tình cảm dành cho Hunter quá mạnh mẽ. Nàng phải rời xa họ, rời xa anh, càng sớm thì nàng càng chóng quên được anh. Vì đến giờ nàng vẫn không thể cưới anh được. Quyết định của nàng về chuyện đó vẫn không thay đổi. Những lý do để nàng phản đối cuộc hôn nhân còn yếu ớt hơn những lý do mà chính anh đưa ra. Không cần biết nàng trông thế nào, kể cả khi anh nghĩ anh yêu nàng. Trong sâu thẳm, nỗi hận thù đã sống cùng anh cả đời sẽ luôn chen vào giữa họ,
Trớ trêu thay, nàng sẽ không bao giờ có thể biết điều đó nếu không giả mạo thành Jennifer. Nhưng đó mới đúng là cô gái anh bị hớp hồn, một cô gái chủ tâm làm mọi chuyện thật tốt, cho vai diễn của mình, một vai diễn cho phép nàng được cư xử bất cần và làm những chuyện Tiffany không bao giờ làm. Nàng cố không đỏ mặt khi thấy má nàng bắt đầu nóng ran. Anh sẽ không thích con người thật của nàng, không thích sự quý phái và thanh nhã của nàng, và cả những phép tắc mà nàng không bao giờ từ bỏ. Nàng hy vọng anh đã hiểu ra điều đó trước buổi tối nay.
Nàng đã định nói đến vấn đề chính liên quan đến mối thù trong bữa tráng miệng, để không làm hỏng cả bữa ăn, nhưng không ai trên bàn có vẻ thoải mái sau khi họ đã gần đi đến chuyện đó rồi. Nàng vẫn cố trì hoãn, nói vài chuyện chung chung, nhưng chỉ có Hunter, thi thoảng mẹ anh, đáp lại nàng. Các em anh vẫn nhìn chằm chằm vào nàng như chưa từng gặp nàng trước đây. Ông Zachary vẫn ngồi cau có. Frank mím chặt môi. Các anh em nàng cũng thế. Còn Hunter, nàng cố tránh nhìn vào anh, ngay cả khi anh đáp lại những gì nàng nói.
Dù không nói chuyện với nhau thì ít nhất họ cũng đang ăn. Frank hẳn đã nhắc đầu bếp của ông làm bữa ăn thật ngon. Gây ấn tượng với kẻ thù, có phải là chuyện bình thường không? Món khai vị nấu theo kiểu Pháp, mỗi bát súp hành với phô mai cho từng người. Món chính là món Anh, món thịt quay có màu hồng gần như còn tái, rồi đến cả nửa tá giỏ bánh nhân kem kiểu Yorkshire cho bữa tráng miệng được đặt lên bàn.
Ruột Tiffany như xoắn lại. Những gì nàng nói hôm nay có thể chấm dứt hận thù – nhưng cũng thể làm nó sâu sắc hơn. Khi hầu như tất cả mọi người đã ăn xong món chính, nàng quyết định không chờ thêm nữa.
“Cháu muốn bàn đến chuyện sắp tới-và cả những chuyện cũ nữa”, nàng nói, hết nhìn Frank rồi lại nhìn sang Zachary. “Có lẽ có nhiều chuyện mà cả hai gia đình chúng ta đều không biết. Cháu đã nghe cả bai bên kể câu chuyện bắt đầu mối thù này. Cháu không biết liệu có ai ở đây muốn nói lại không?”
“Chúng ta sống cùng với nó, cô gái,” ông Zachary khịt mũi. “Còn gì chưa biết nữa?”
“Những chuyện đã bị lãng quên hoặc chưa từng được tiết lộ trong suốt những năm qua. Ví dụ như ông có biết rằng ông Elijah thật sự đã phản bội bà Mariah đêm hôm đó? Ông ấy đã lừa dối bà, đó là lý do bà bắn ông vào sáng hôm sau.”
Ông Zachary không trả lời, nhưng từ vẻ mặt của ông nàng biết nàng đã làm ông ngạc nhiên. “Quá nhiều người đã phải chịu đựng chuyện này vì hai người đó không thể tự giải quyết với nhau. Họ đã không còn, vậy mà mối thù của họ vẫn còn bắt mọi người phải gánh chịu sao?”
“Bà ta không nên đi theo chúng ta,” cuối cùng ông Zachary cũng nói. “Chưa bao giờ thấy cha ta giận dữ đến thế. Không dễ gì để chuyển đến đây, và ông làm thế cũng chỉ để tránh xa bà ta, nhưng cuối cùng bà ta lại tìm đến tận đây? Thật điên rồ!”
“Tôi biết bà ấy nhận thức được như thế là điên rồ,” Frank xen vào. “Tôi cũng bất ngờ như ông khi biết chúng ta ở cạnh nhau.”
“Vậy sao anh không rời đi?” ông Zachary vặc lại.
“Vì mẹ tôi thuyết phục tôi rằng bà sẽ không thể yên lòng nếu không tìm ra được lối thoát cho chuyện đó.”
“Đó là cái tên bóng bẩy cho việc bắn chết cha ta sao?” ông Zachary gần như gầm lên.
Frank cũng cao giọng. “Họ đã ngủ với nhau trước khi bắn vào nhau. Anh cũng nhìn thấy điều đó. Ai nói bà không có ý định kết thúc hận thù chứ?”
“Rồi sau đó lại suy nghĩ lại sao?”
“Anh chưa bao giờ nói với em là họ làm tình lúc đó, Zach,” bà Mary bất bình.
“Vì anh không tin chuyện đó,” ông Zachary lầm bầm.
“Họ gần như trần trụi, Zachary,” ông Frank nói.
“Có sao, không nghi ngờ gì là bà ấy bắn ông ấy trước.”
“Tôi cũng nghĩ vậy.” Frank nói.
“Đừng có đồng ý với ta nữa,khốn nạn. Anh đã phá đổ hàng rào nhà ta!”
“Không, thật sự không, tại lũ gia súc,” Frank trả lời. “Khi một con bò muốn uống nước thì nó sẽ làm mọi cách để có được. Ông biết mà.”
“Anh đang nói lần nào thế?” ông Zachary gầm lên. “Lần đầu, hay lần thứ 5?”
Bà Mary xen vào, hỏi chồng mình, “Chuyện đó có quan trọng không? Lần đầu tiên hàng rào được dựng lên là vì Elijah muốn làm thế để cho nhà Warren thấy là không nên theo chúng ta đến đây. Nhưng sau đó thì mục đích của nó còn bần tiện hơn thế. Và như em nhớ thì anh và Frank cuối cùng cũng húc vào nhau vì chuyện đó. Các anh đã đánh nhau ra trò, nhưng ít ra là không ai mang theo súng cả.” Rồi bà liếc sang Tiffany giải thích, “Nhà Warren cứ phá đổ hàng rào, thì nhà Callahan lại dựng lên. Chuyện đó diễn ra trong suốt 6 tháng. Cuối cùng thì nó kết thúc khi cả hai bên đồng ý là bất cứ con bò nào đi lạc qua ranh giới sẽ bị bên kia giữ lại luôn. Nó cũng chẳng ảnh hưởng gì đến đàn gia súc của cả hai nhà, nhưng cũng là cái cớ để những chàng chăn gia súc khoác lác.”
“Cho đến cái đêm Zachary thuê người bắn tôi, và vợ tôi bỏ đi không đầy một tháng sau đó,” Frank cay đắng nói.
“Ta không hề thuê ai bắn anh cả!” ông Zachary phản đối dữ dội. “Và nếu Rose quá thất vọng vì chuyện đó, thì cô ta đã nói ra khi đến trang trại của ta trong đêm đó rồi. Cô ta không hé một câu nào về chuyện anh bị bắn. Cô ta chỉ quan tâm đến chuyện đình chiến. Ta đảm bảo lúc đó cô ta biết cô ta sẽ bỏ đi, và chỉ muốn làm thế để bảo vệ các con mình thôi.”
Sự im lặng bao trùm lên suy đoán đó. Tiffany thật sự đồng ý với ông Zachary. Nhưng vì chỉ Rose mới có thể xác nhận chuyện đó, nên nàng không định làm thế, vì nó không liên quan gì đến chuyện họ cần bàn ngày hôm nay. Và giờ là lúc nàng nói đến chuyện đó.
“Cháu đề nghị chấm dứt mối thù không đáng có đó mãi mãi,” nàng thận trọng nói.
“Chúng ta đều đã đồng ý về chuyện chấm dứt nó,” ông Zachary nhắc nàng.
“Kèm theo điều kiện, vì ngay cả khi cha mẹ ông bà đã mất đi thì mọi người vẫn tìm ra cái gì khác để gây gổ nhau. Nhưng cho cháu hỏi ông, trước đó cha ông có thật sự đòi sử dụng cả cái hồ nước như thế này không? Nếu đúng sao ông không dựng trang trại ở gần hồ hơn? Hoặc ông đòi quyền đó sau khi bà đến đây, để cho bà thấy ông giận dữ thế nào vì đã đi theo ông?”
“Chúng ta đến đây trước,” ông Zachary nói.
“Phải, và vì trung thành với cha nên ông không sẵn lòng chia sẻ nguồn nước tự nhiên đó. Cả hai bên đều đã yên tâm với cuộc đình chiến 15 năm qua. Và mong nó sẽ kéo dài mãi mài nhờ vào một đám cưới. Hãy tiến xa hơn đi và kết thúc chiến tranh luôn bây giờ. Vì không thể chối rằng cả hai đã sai vì khi chuyện này đã kéo dài đến hơn hai thế hệ, thì không đám cưới nào có thể ngăn nó lại được.”
Ông Zachary nhíu mày. “Cô đang đề nghị hủy hôn ước sao?”
Tiffany rên rỉ trong bụng. Họ không nghe nàng nói gì sao? Và sao Hunter không nhảy vào đồng ý với nàng? Anh cũng ghét gánh nặng của cuộc hôn nhân này suốt cả đời rồi cơ mà. Đó không nên là điều kiện tiên quyết cho hòa bình! Và nếu cuộc chiến kéo dài từng ấy năm chấm dứt sau một đám cưới thì chuyện gì sẽ đến. Đó có thể là một cuộc hôn nhân hạnh phúc không?
“Cháu chỉ đề nghị mọi người suy nghĩ về những gì cháu đã nói,” Tiffany trả lời.
“Ta chỉ nghĩ rằng chúng ta đã lạm dụng sự hiếu khách ở đây rồi,” ông Zachary đáp lại và đứng lên.
Không ai phản đối ông. Đúng ra mọi người rút lui rất nhanh. Mary vẫn lịch sự chào ra về, nhưng rõ ràng bà rất ngượng. Bà đã nghĩ là họ sẽ bàn về đám cưới tối nay ư?
Chỉ Một Tình Yêu  Chỉ Một Tình Yêu  - Johanna Lindsey Chỉ Một Tình Yêu