Số lần đọc/download: 554 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 04:32:33 +0700
Chương 45
N
gày mai là ngày thi vào top 10 của nó và số thí sinh còn lại, nó đang chọn ình một bộ cánh để ngày mai diện vào trong đống quần áo của mình. Bỗng điện thoại đổ chuông nó quay lại cầm điện thoại lên xem ai gọi, thì ra là Vương, chắc lại nói là mai qua chở nó đi thi đây mà.
♪♫♪♫♪♫_ tiếng cello
Dù đi đến cuối đường
Anh vẫn ngoái nhìn ra phía sau
Anh có cảm giác em đang chờ
Chờ anh trở về
Cảm ơn em đã đến bên anh
Anh cần em
Người con gái của riêng anh
Hãy là của riêng anh thôi
♪♫♪♫♪♫_ tiếng cello
Thật trùng hợp khi nó cầm điện thoại lên thì nó nhận thêm được hai được gọi cùng lúc với Vương đến từ hắn và Eric, chuyện quái này là sao đây. Nó bấm nghe cuộc gọi của Vương rồi cùng lúc trả lời cuộc gọi của hắn và Eric đưa cả ba vào cuộc gọi nhóm mà ba người không hay biết.
- Alo
- “ Ngày mai tôi / anh / tớ qua đón cậu nha” _ cả ba người cùng nói
- À….chuyện đó… _ nó ấp úng
- “ Để anh qua đón em như mấy lần trước cho, dù sao anh cũng….”
- “ Anh Vương “_ hắn và Eric cũng hét lên trong điện thoại
- “ Eric…có mày nữa sao “_ hắn hỏi
- “ Khôi Vĩ…là mày đó sao “ _ Eric hỏi
- “ Băng…là em phải không, em đưa tụi anh vào cuộc gọi nhóm phải không “_ Vương hỏi
- … _ nhưng không nhận được câu trả lời của nó, cũng đúng thôi, nó out khỏi cuộc gọi từ lúc mấy người còn ngạc nhiên mà
- “ Lệ Băng…cô còn ở đó không “_ hắn hỏi
- “ Chẳng lẽ anh Vương cũng thích Lệ Băng sao “ _ Eric hỏi
- “ Chuyện đó…”
- “ Mày khùng à…anh Vương chỉ xem Băng như em gái thôi “ _ hắn đáp trả ngay
- “ Tao có hỏi mày đâu thằng cờ hó “_ Eric nói
- ‘ Ảnh nói với tao với anh Ân đây mà…mày thì biết cái mốc xì gì “
- “ Xì….out đây, mày cứ ở đó mà lải nhải những điều mày biết rồi đi “ _ Eric nói rồi out luôn
- “ Cảm ơn nha Vĩ…”_ Vương nói
- “ Không có gì…em cũng out đây” _ hắn nói rồi cũng out luôn cùng lúc
Sau khi tắt điện thoại nó nằm dài ra giường rồi kéo mền chùm kín mít giả vờ như không biết chuyện gì mà ngon lành đánh một giấc tới sáng luôn. Đang nhắm mắt để lấy đà đi ngủ thế mà điện thoại lại rung có tin nhắn tới làm nó muốn phát khùng lên, nhưng may là tin nhắn đó đến từ Khánh chứ nó mà đến từ một trong ba người kia chắc nó ném điện thoại đi là có dư.
- “ Mai Khánh qua đón Băng nha “
- Linh San đâu…_ nó bấm bấm trả lời
- “ Chia tay rồi “
- Sao…chia tay rồi là sao _ nó ngồi bật dậy
- “ Chuyện dài lắm…mai Khánh qua đón Băng nha “
- Ok nè…đang không kiếm được người chở đi
- “ Ok…mai gặp “
- Ờ…bye
Hết chuyện này đến chuyện khác, chưa giải quyết xong việc của mình nó lại phải suy nghĩ về chuyện của hai đứa bạn thân này nữa. Mà mai, để mai rồi nghĩ, giờ nó cần phải ngủ phải ngủ trước đã.
6:00 am
Đồng hồ reo khiến nó giật mình tỉnh giấc, nhìn xung một lượt để xem có gì thay đổi hay lạ thường không rồi nó mới lê cái thên con heo của mình vào nhà tắm. Sau khi làm vệ sinh cá nhân và thay đồ xong xuôi nó bước ra ngoài cầm lấy em “ nhím “ của mình rồi xuống nhà.
- Ăn sáng đã rồi đi _ mẹ nó ở trong bếp nói vọng ra khi nó bước xuống
- … _ nó tính đi thẳng mà không rẽ vào nhà bếp nhưng cuối cùng nó vẫn vào trong đó
- …. _ ba nó ngồi đó nhìn cái thứ nó đang cầm trên tay làm nó khẽ thở dài
- Cảm ơn mẹ _ nó ngồi xuống và mẹ nó đặt trước mặt nó một đĩa bánh rán
- Hôm nay mấy giờ là thi xong anh _ mẹ nó hỏi ba nó
- Nhanh thì tầm 4 giờ 4:30 chiều…mà em hỏi làm gì _ ba nó nhìn mẹ
- À thì….nhà mình cùng đi ăn bữa cơm gia đình, lâu rồi nhà mình không ăn chung
Khi mẹ nó vừa dứt lời thì cái nĩa trên tay nó bỗng rớt xuống, nó thở dài cúi mặt xuống đĩa bánh của mình. Nó thả luôn con dao bên tay kia xuống gây ra tiếng động chói tai không kém chiếc nĩa rồi nhanh chóng đứng dậy.
- Con làm gì vậy _ ba nó hỏi
- Con no rồi…ba mẹ cứ ăn đi _ nó đã ăn được miếng nào đâu mà bảo no trời
- Băng à…con chưa ăn được gì mà _ mẹ nó nói
- Mẹ…cứ là mẹ của mọi ngày đi, đừng như vậy nữa….con thấy khó chịu lắm _ nó nói mà không nhìn mẹ nó
Nó bước thật nhanh ra khỏi nhà để không phải nghe thêm tiếng gọi nào từ ba mẹ nó nữa, nó phát ốm lên với cái gia đình này rồi, sao mẹ nó lại thay đổi nhiều như vậy chứ, chuyện gì đang xảy ra vầy nè. Nó bước vội bước vàng ra khỏi cửa mà không biết ở ngoài đang có người đợi mình.
- Cậu ra rồi sao _ Eric nói làm nó giật mình
- Ôi trời…giật mình à _ nó hét toáng lên
- Cô chịu ra khỏi nhà rồi sao _ hắn đứng gần đó cũng lên tiếng
- Hai cậu làm cái gì trước nhà người ta vậy _ nó hỏi
- Chờ cô / cậu _ hai tên khùng đó lại đồng thanh trả lời
- … _ nó dãn các cơ mặt ra khi hiểu được lý do hai tên khùng này ở đây
- Nếu không còn quên gì thì ta đi thôi _ Eric nói rồi bước lên trước gần nó hơn
- Cô sẽ đi với cậu ta sao _ hắn hỏi
- Tôi….
- À quên….cậu chọn ai sẽ là người đưa cậu tới nhạc viện đây _ Eric đứng lùi lại một bước
- Hai người đang làm cái trò gì vậy _ nó hỏi
- … _ hắn khẽ nhún vai khi nó nhìn thay cho câu trả lời _ anh Vương không tới sao
- Cậu hỏi anh ấy làm gì _ nó nhìn hắn
- Không có gì…
Nó chẳng nói thêm lời nào mà bước đi thẳng lướt qua bộ mặt đáng ghét của hai tên kia, nó bước đi không phải vì nó thấy khó chịu gì, chẳng qua là không muốn nói thêm lời nào với hai cái tên đang mưu tính gì đó trong đầu mà nó không biết. Với lại nó đã nhìn thấy Khánh vừa tới đầu đường lớn, cái phao cứu nó lúc này chỉ có mỗi mình Khánh thôi, ngu gì không bám lấy. Nhìn theo dáng nó hai tên ngố thấy Khánh thì liền bực bội trong lòng, có người đứng chờ từ sáng giờ mà không chịu cho người ta chờ đi mà gọi người khác tới chở đi, ý gì vậy trời.
- Cô ấy đi rồi thì đi thôi, chứ đứng đây làm gì nữa _ hắn lấy chiếc mũ bảo hiểm đội lên đầu
- Thằng đó là ai vậy _ Eric hỏi khi quay lại chiếc BMW của mình
- Bạn của cô ấy…tên Khánh lớp bộ đồng khoa nhạc cụ phương tây
- Bạn sao…giữa trai gái thì làm gì có bạn bè _ Eric bước vào xe
- Tốt nhất đừng có đụng đến hai thằng bạn của cô ấy…chẳng hay ho gì đâu _ hắn nói rồi nổ máy mà chạy trước
- Mày nghĩ tao thì làm gì tụi nó chứ _ đóng mạnh cửa một cái rồi Eric của cho xe chạy đi
Hôm nay Khánh không đi xe nhà mà lại tự đi xe riêng, không phải giàu có gì nhiều như mấy cái tên kia nhưng Khánh cũng có khả năng sắm ình một con ngựa sắt vài chục cũng nói là đủ sài. Nó ngồi sau lưng Khánh lắng nghe cậu ấy kể về chuyện của Khánh với Linh San.
- Cậu nghĩ San sẽ làm gì hại tớ _ nó hỏi
- Tớ không biết…cô ấy không nói _ Khánh thở dài
- Tâm biết chưa _ nó hỏi tiếp
- Chưa…tốt nhất đừng để nó biết, chẳng hay ho gì đâu
- Hèn gì mấy bữa nay chẳng thấy cậu ấy liên lạc gì với tớ…nhưng mà còn thằng bé em trai Linh San thì sao?
- Chắc chưa có chuyện gì xảy ra đâu…dù sao…
- Sao… _ nó hỏi khi Khánh bỏ dở câu nói
- Không sao…tớ chỉ muốn bảo vệ người tớ luôn xem trọng thôi…trong đó có cậu và cả San nữa
- Chuyện đó tớ hiểu…tớ sẽ ổn mà…dù sao cũng cảm ơn khi cậu bảo vệ tớ như vầy
- …. _ Khánh giữ im lặng không nói gì
- Chắc cậu buồn chuyện của Linh San lắm…
- Không…cô ấy không hiểu tớ thì tớ cũng không thấy buồn nhiều
- Thông cảm cho cậu ấy đi…cậu ấy còn có gia đình quan trọng hơn người mình yêu nữa
- Tớ hiểu…vì hiểu nên tớ sẽ chờ
Nó suy nghĩ về chuyện của Linh San suốt đường đi, có lẽ việc đó không ảnh hưởng nhiều đến bài diễn hôm nay của nó, không ảnh hưởng đến cảm xúc là may mắn lắm rồi. Với nó việc kéo đàn như một cỗ máy không cảm xúc mà vẫn chính xác từng kỹ năng khó thì đó là chuyện đơn giản, nó có thể kéo được tất cả không cảm xúc. Nó với Khánh cùng bước vào bên trong hội trường thì bắt gặp Linh San với Tâm, nó như nhớ lại câu nói Khánh nhắc lại lời của Linh San nên đã bước đi trước chỉ chào hỏi qua loa mà không nói gì thêm.
- Chào San…Chào Tâm…_ nó đi thẳng lên hàng ghế ở dưới sân hội trường dành cho thí sinh
- Tao đi trước đây…_ Khánh nới với Tâm nhưng lại nhìn Linh San
- Ờ…chúc may mắn…tao đi trước để ngồi ghế ở trên nhìn mày cho rõ nè _ Tâm vẫn chưa nhận ra điều gì
- Nhớ xem cho kĩ nhá _ Khánh mỉm cười buồn nhìn Tâm rồi bước đi trước
- Ủa…không chúc cậu ấy may mắn sao _ Tâm nhìn San
- Hả…_ San giật mình _ à…mình chúc trước đó rồi
- Ờ…vậy vào thôi, không hết ghế _ Tâm kéo San vào trong rồi đi lên hàng ghế giành cho khán giả
Đọc tiếp Tôi lỡ thích cô rồi…sao đây? – Chương 46