What's meant to be will always find a way.

Trisha Yearwood

 
 
 
 
 
Tác giả: Thập Tam Xuân
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 143 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 730 / 12
Cập nhật: 2017-09-25 01:53:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
, Chương 090-091
hương 90: Khí thế bức người
Mấy ngày kế tiếp, bởi vì thương thế của Tần Thiên đã hoàn toàn hồi phục, lại bắt đầu đi theo  hầu hạ Trang Tín Ngạn. Nhưng cũng vì Tần Thiên đã ý thức được thân phận của mình, đối với Trang Tín Ngạn thu liễm rất nhiều, trừ bỏ việc phải hầu hạ chiếu cố, bình thường đều tận lực tránh tiếp xúc với hắn quá gần. Mà Trang Tín Ngạn vốn cũng không phải người chủ động, trong khoảng thời gian này tính tình lại lãnh trầm, trước kia còn có thể cùng nàng dùng vở viết trao đổi, hiện tại đều thông qua Hải Phú, trên cơ bản không phát sinh chuyện gì. Bất quá như vậy càng hợp tâm ý Tần Thiên.
Rất nhanh đã đến tháng 10, thời tiết dần dần rét lạnh. Vương Tri phủ đã chính thức từ chức, Hồ đại nhân tiếp nhận vị trí đó. Thương gia trong Dương Thành đều dâng lên hạ lễ, Trang phủ cũng đưa đến một ngàn lượng bạc. Đại phu nhân biết Vương đại nhân cho tới nay đối với bà đều chiếu cố chi ân, ngày Vương đại nhân hồi hương còn tự mình đưa tiễn, cũng đưa lễ hai ngàn lượng bạc, khiến Vương đại nhân rất cảm động.
Mà Hồ đại nhân sau khi nhậm chức liền nhận được ý chỉ triều đình truyền xuống, khoảng bốn năm tháng nữa, Hoàng Thượng sẽ nam tuần, sẽ dừng lại mấy ngày tại Dương Thành, báo trước để Dương Thành nhanh chóng chuẩn bị. Hồ đại nhân biết được chuyện này tất nhiên mừng rỡ như điên, nếu chiêu đãi tốt, khiến lão hoàng đế thích sẽ là cơ hội rạng danh mặt mũi. Hắn vội vàng liên hệ với thương gia toàn thành, vừa thương thảo, vừa hạ lệnh, ra lệnh các thương gia Dương Thành quyên ngân, chiêu đãi thánh giá.
Loại chuyện này ai dám chối từ, mấy muối thương ở Dương Thành đều đáp ứng, mỗi người xuất ra mười vạn lượng. Trang phủ thân là quan trà đứng đầu Dương Thành, cũng xuất ra năm vạn lượng.
Nhưng bạc xuất ra còn chưa được bao lâu, triều đình bởi vì gần mười năm nay có chiến sự, ngựa đều được sung quân, Cảnh Nhân Đế liền hạ chỉ “Khai cấm biển” xúc tiến đối với giao dịch ngoại thương, hơn nữa huỷ bỏ chế độ quan trà, chỉ cần có bạc, đều có thể đảm nhận “Trà dẫn” (vận chuyển trà).
Điều này đối với Thịnh Thế giống như đả kích lớn.
Lúc trước kinh doanh vận chuyển trà tuy rằng cũng có phân chia giữa quan trà và trà thương, nhưng trà thương rất khó tự mình thực hiện trà dẫn, mà quan trà bởi vì vận chuyển số lượng lá trà lớn ra biên quan giúp triều đình đổi lấy ngựa, cho nên trà dẫn rất dễ dàng nắm trong tay, có đôi khi việc trà dẫn của trà thương còn bị quan trà đoạt lấy, điều này tạo thành cục diện Thịnh Thế Trà Hành độc chiếm lợi ích, ở Dương Thành không người nào có thể cùng tranh phong.
Nhưng hiện tại Thịnh Thế đã không còn danh hiệu quan trà, nói cách khác về sau Thịnh Thế sẽ có rất nhiều người cạnh tranh, hơn nữa càng bị Hồ đại nhân quản chế, bởi vì trà dẫn do quan phủ liên quan đứng ra phê chuẩn, mà việc này trực tiếp lệ thuộc vào Hồ đại nhân.
Hôm nay, Hồ đại nhân phái người mời Từ đại chưởng quỹ qua, trực tiếp nói với hắn, lúc trước phê cấp trà dẫn cho Thịnh Thế quan trà hoàn toàn bị hủy bỏ, nếu muốn thương nghị việc trà dẫn cho năm tới, vẫn là câu nói kia, hắn chỉ thương nghị cùng Trang Tín Xuyên.
Đại phu nhân biết được tin tức này, lòng nóng như lửa đốt, lập tức cùng mấy người tâm phúc trong Trà Hành thương nghị, mọi người đều biết quan hệ giữa Hồ đại nhân và Trang Tín Xuyên. Có người nói Hồ đại nhân xét đến cùng cũng là kẻ trục lợi, không bằng thu mua Hồ đại nhân, có người lại đề nghị rõ ràng nên đả thông quan hệ với Tổng đốc đại nhân.
Đối với Hồ đại nhân, kỳ thật Đại phu nhân đã từng thử cách đó, có điều Hồ đại nhân dường như rất gắn kết với Nhị phòng nên cũng không mắc câu. Mà đối với Tổng đốc, không biết có phải đã cùng Hồ đại nhân rắn chuột một ổ, tương quan lợi ích hay không, mà căn bản không để ý tới Đại phu nhân, khiến Đại phu nhân hết đường xoay xở, một thời gian dài đều ăn không ngon ngủ không yên.
Buổi tối, khi Đại phu nhân bàn với Trang Tín Ngạn việc này, lo lắng nói: “Lúc này nếu để cho Tín Xuyên ra mặt thì nó cũng sẽ không còn là một quản sự không có thực quyền nữa!”
Một bên Tần Thiên nói: “Phu nhân ý nói, bọn họ sẽ có yêu cầu càng quá đáng hơn?”
Đại phu nhân gật đầu: “Chỉ sợ bọn họ nhân cơ hội này buộc chúng ta giao ra vị trí đương gia, không có trà dẫn, Trà Hành căn bản không thể tiếp tục kinh doanh, lúc này đây, chỉ sợ Tông gia đều đã đứng về phía bọn họ.”
“Hồ đại nhân này rất ủng hộ Nhị phòng, nhất định Nhị phòng đã hứa hẹn với hắn không ít!” Tần Thiên tức giận nói.
“Ta sợ chính là như thế, Nhị phòng chỉ vì cái lợi trước mắt, chỉ sợ sẽ dẫn sói vào nhà, gia nghiệp cả đời lão gia vất vả xây dựng sẽ rơi vào trong tay người khác!” Đại phu nhân lắc đầu thở dài, đảo mắt thấy Trang Tín Ngạn cau mày xuất thần, không khỏi hỏi: “Tín Ngạn, con đã nghĩ ra biện pháp gì chưa?”
Tần Thiên viết xuống những lời này, cũng hướng nhìn về phía hắn.
Trang Tín Ngạn đề bút viết xuống sáu chữ, “Không bằng cá chết lưới rách.”
“Cá chết lưới rách?” Đại phu nhân còn chưa phản ứng kịp, bên cạnh Tần Thiên đã cười rộ lên, nói: “Nô tỳ hiểu được ý của Đại thiếu gia!”
Nói xong, viết xuống: “Đại thiếu gia có phải có ý này, Nhị phòng vẫn chắc mẩm phu nhân coi trọng Trà Hành, không dám để cơ nghiệp lão gia cả đời vất vả bị hủy hoại chỉ trong chốc lát, cho nên mới áp bức như vậy, nhưng xét đến cùng mà nói, Trà Hành mà bị hủy diệt đối với bọn họ có chỗ nào tốt?”
Trang Tín Ngạn nhìn về phía Tần Thiên, trong ánh mắt toát ra một tia thưởng thức: “Không sai, ý của ta chính là như vậy, nếu bọn họ nhân cơ hội áp bức, không bằng…”
Trang Tín Ngạn viết xuống kế hoạch của mình, Đại phu nhân mày cũng không hề nhướn, một lát sau, mới nói: “Hiện tại cũng chỉ có thể thử biện pháp này!”
Lúc này, Nguyệt nương vẫn đứng ở bên cạnh Đại phu nhân, nhìn Trang Tín Ngạn cùng Tần Thiên đứng chung một chỗ ở đối diện, hé miệng cười nói: “Phu nhân, hai người bọn họ không phải rất ăn ý sao?”
Đại phu nhân vốn đang u sầu phiền não, nhưng nghe thấy câu nói này hiểu ý cười, vô hạn yêu thương nhìn hai người.
Trang Tín Ngạn ngồi đối diện thấy rõ khẩu hình của Nguyệt Nương, trong lòng ẩn ẩn vui mừng, cũng không biểu lộ ra, hắn vụng trộm nhìn Tần Thiên liếc mắt một cái, thấy nàng tay đặt bên cạnh bàn dùng sức nắm chặt góc áo, tâm tình vốn vui mừng lại ảm đảm.
Hắn bởi vì thân có chỗ thiếu hụt nên bình thường hay quan sát tỉ mỉ, cùng Tần Thiên ở chung lâu như vậy, sớm đã biết một ít động tác nhỏ biểu lộ ý tứ của nàng, động tác nắm góc áo này tỏ rõ trong lòng nàng không được tự nhiên. Nàng không thích Nguyệt Nương nói như vậy…
Trang Tín Ngạn quay đầu đi.
Đang lúc Đại phu nhân cùng với mọi người thương nghị chuyện này, không nghĩ tới Nhị phòng lại chủ động tìm tới cửa, cùng đi còn có tộc trưởng trong dòng họ cùng các vị tông gia lão gia.
Đại phu nhân mời các vị tông gia lão gia ngồi xuống, sau khi làm lễ, liền nói với Nhị di thái thái: “Tú Mai, ngươi tới đúng lúc, ta đang có chuyện muốn cùng ngươi thương lượng!”
Nhị di thái thái cười lạnh một tiếng, giơ tay ra ngăn lời của bà, “Đại tỷ, ta biết ngươi muốn nói cái gì.” Nàng ta đứng lên, nhìn về phía Đại phu nhân, vẻ mặt đắc ý: “Ta đã từng nói qua, phong thuỷ thay phiên, thời điểm ngươi cần đến ta, mí mắt cũng đừng quá nhỏ bé!”
Nói xong nàng ta xoay người, nhìn về phía các vị tông gia lão gia, tiếp tục nói: “Các vị lão gia, người quang minh chính đại trước mặt không nói tiếng lóng, tin tưởng mọi người cũng biết, Trà Hành muốn tiếp tục kinh doanh, phải dựa vào ai?” Nàng ta đi đến bên cạnh Trang Tín Xuyên, vỗ bờ vai của hắn nói, “Dựa vào Nhị thiếu gia Trang phủ, Trang Tín Xuyên! Ta có thể nói, không có Tín Xuyên, Trà Hành nay mai sẽ bị hủy danh hiệu quan trà!” Nàng ta xoay người chỉ vào Đại phu nhân đang ngồi ở chính vị, “Cũng vì như thế, ta không biết Đại tỷ còn có lý do nào để độc bá vị trí đương gia đây? Chúng ta hôm nay nói cho rõ ràng, các ngươi nói ta bức bách cũng được, nói ta uy hiếp cũng không sao, đều không có vấn đề gì! Nhưng mà…” Nhị di thái thái tạm dừng một chút, ngang ngẩng đầu lên thẳng lưng lớn tiếng nói: “Nhị thiếu gia Trang phủ, Trang Tín Xuyên, phải lập tức tiếp nhận vị trí đương gia từ tay Đại tỷ! Nếu không, không cần phải thương nghị gì nữa, Trà Hành cứ chờ mà đóng cửa đi!”
Nghe được lời ấy, Trang Tín Xuyên trong ngực phập phồng, Trang Minh Hỉ khóe miệng ý cười không thể che giấu, mà Tam di thái thái mặt lộ vẻ kinh hoảng.
Các vị tông gia lão gia đang ngồi đó cũng hoảng thần, nguyên nhân rất đơn giản, nếu Trà Hành đóng cửa, cổ phần danh nghĩa trong tay bọn họ cũng chỉ là tờ giấy bỏ đi, về sau làm sao còn thu được bạc. Vậy thì, Trang Tín Xuyên có đủ tư cách trở thành đương hay không cũng không còn quan trọng, cho dù phẩm chất không tốt lắm, so với bạc vẫn chỉ là thứ yếu.
Các thành viên trong dòng họ nháy mắt nhìn về phía Trang Thành Chí, bảo hắn nên quyết định sớm.
Trang Thành Chí vuốt chòm râu dê thưa thớt, còn chưa nghĩ ra nên nói như thế nào, bỗng nhiên nghe thấy tiếng cười của Đại phu nhân.
Đại phu nhân nhẹ nhàng nở nụ cười, không chút hoang mang, bà nhìn Nhị di thái thái nói: “Tú Mai, chúng ta ầm ỹ nhiều năm như vậy, hôm nay cũng nên kết thúc đi!”
Nghe xong những lời này, Nhị di thái thái nghĩ chắc hẳn bà đã muốn thỏa hiệp, còn chưa kịp cao hứng, những lời kế tiếp của Đại phu nhân khiến nàng ta lắp bắp kinh hãi.
Đại phu nhân nói: “Một gia tộc nếu không đồng lòng, náo loạn, tranh đấu không ngớt, gia tộc này tuyệt đối sẽ không có tiền đồ! Là người của Trang phủ, nay Trang phủ gặp khó khăn, các ngươi rõ ràng là nhấc tay chi lao, lại nhân cơ hội áp chế, thật sự là quá đáng!”
Nói tới đây, Đại phu nhân thanh sắc câu lệ, bà đứng lên, từ chỗ ngồi, đi từng bước một về phía Nhị di thái thái, vừa đi vừa nói chuyện, thanh âm một tiếng lại gằn một tiếng, “Ta vẫn giữ câu nói kia, Trang Tín Xuyên không có tư cách trở thành đương gia của Trà Hành. Hắn không có năng lực này, nếu ngươi cố tình muốn áp bức, như vậy cùng với cục diện tương lai hắn làm sụp đổ tâm huyết của lão gia, hay Trà Hành đang gặp tai ương, không bằng ta sớm nên quyết định!”
Đại phu nhân hít sâu một hơi, nhìn bốn phía chung quanh, cao giọng nói: “So với việc Trang Tín Xuyên làm lụn bại gia nghiệp, không bằng ta sớm chấm dứt Trà Hành, còn có thể giữ chút gia nghiệp của lão gia!”
Lời này vừa nói ra, trừ bỏ Trang Tín Ngạn cùng một ít người ra vẻ kinh hoàng, tất cả đều chấn động, mà Nhị phòng lại càng khiếp sợ, bọn họ ngàn tính vạn tính cũng chưa tính đến việc Đại phu nhân luôn luôn sống chết vì Trà Hành, lại quyết định chấm dứt việc kinh doanh của Trà Hành!
Bị kích động, Nhị di thái thái kêu lên: “Giang Hoa Anh, ngươi sao dám làm như vậy, ngươi muốn cả đời tâm huyết của lão gia đều hủy trong tay ngươi sao? Nếu lão gia dưới suối vàng biết, hắn nhất định sẽ không tha thứ cho ngươi!”
“Ta chính là không muốn tâm huyết của lão gia bị hủy hoại nên mới quyết định như vậy!” Đại phu nhân không chút do dự nói, “Ta bây giờ vẫn là gia chủ của Trang phủ, ta quyết định chấm dứt việc kinh doanh của Trà Hành!” Bà xoay người, chỉ vào Nhị di thái thái, gằn từng tiếng: “Lý Tú Mai, trước mặt ngươi cũng chỉ có hai con đường, hoặc là, thành thành thật thật giúp ta giành lấy trà dẫn về, Trà Hành có thể tiếp tục kinh doanh, hàng năm Nhị phòng các ngươi cũng được một phần lời! Ta cũng chưa từng bạc đãi các ngươi! Nếu ngươi cứng rắn muốn áp bức, ngươi cũng biết tính tình của ta, có chuyện gì mà ta không dám làm? Ngươi cứ xem ta có dám chấm dứt Trà Hành hay không! Lão gia đã từng nói không cho phép ở riêng, về sau tất cả mọi người trong sinh hoạt bớt ăn bớt mặc, không còn nguyệt ngân mà sống qua ngày đi!”
“Ngươi… Ngươi!” Nhị di thái thái tức giận đến cả người phát run, hận không thể đem Đại phu nhân đứng trước mặt ăn sống nuốt tươi.
Nhưng đúng lúc này, Trang Minh Hỉ vốn vẫn không lên tiếng bỗng nhiên kéo Nhị di thái thái qua một bên, ở bên tai nói nhỏ một câu, Nhị di thái thái hai mắt lập tức sáng lên!
Chương 91: Phong ba này chưa qua, phong ba khác lại tới
Trang gia tộc trưởng thấy sự việc nháo loạn đến mức này, biết không ra mặt không được, hắn đứng lên, đi đến bên cạnh Đại phu nhân và Nhị di thái thái, run rẩy nói: “Hoa Anh, Tú Mai, mọi người đều là người một nhà, có chuyện gì thì từ từ nói, đừng tổn thương hòa khí. Thịnh Thế là tâm huyết của đời của Tứ điệt nhi, sao có thể nói chấm dứt thì chấm dứt? Nay triều đình hạ ‘Khai cấm biển’, Trà Hành còn có tiền đồ, sao có thể chỉ vì khí thế nhất thời mà chấm dứt hết thảy? Mọi người đều bình tĩnh một chút, từ từ thương lượng!”
Trang Thành Chí không ngừng trấn an. Thịnh Thế mặc kệ nói như thế nào, vẫn là Trà Hành đứng đầu Dương Thành, môn quy lớn nhất, mặc dù theo ý chỉ của hoàng đế mà chuyển đổi chế độ trà thương, nhưng Thịnh Thế cũng sẽ không bị ảnh hưởng quá nhiều, bọn họ còn chờ thu bạc, đương nhiên không thể ngồi nhìn Trà Hành chấm dứt.
Đại phu nhân nhìn Nhị di thái thái đứng đối diện hừ lạnh một tiếng, “Thúc công, không phải ta không muốn thương lượng, mà có kẻ bức người quá đáng, khiến cho ta không thể dễ dàng tha thứ! Người thừa kế là chuyện khác, ta sẽ không nửa điểm thỏa hiệp, thỉnh Thúc công làm chủ!”
Trang Thành Chí thấy Đại phu nhân thái độ cường ngạnh như vậy, đành phải nhìn về phía Nhị di thái thái, lời nói thấm thía: “Tú Mai, ngươi cũng là người của Trang phủ, mặc kệ ai là đương gia, ngươi vẫn còn vị thế trong phủ? Cần gì phải chấp nhất như thế, có hòa khí mới có thể phát tài!”
Vốn Lý Tú Mai chỉ là thiếp thất tuyệt không thể ở trước mặt Trang thị tộc trưởng nói chuyện, càng không thể giống như hiện tại lời lẽ cò kè mặc cả, chỉ bởi vì tỷ phu nàng ta là Hồ Tri phủ, Tri phủ đại nhân là quan ngũ phẩm, trừ phi Lý Tú Mai phạm vào tội lớn không thể tha thứ, nếu không ai lại dám không nể mặt Hồ Tri phủ, khó xử muội muội của thê tử hắn?
Mọi người càng cố kỵ, Lý Tú Mai càng kiêu ngạo, không ai bì nổi.
Lúc này nàng ta càng không chịu nhường nhịn: “Thúc công, sao có thể nói là ta chấp nhất? Trà Hành là tâm huyết cả đời của lão gia, mang họ Trang, đương nhiên phải truyền cho con cháu Trang phủ. Giang Hoa Anh bà ta chậm chạp không chịu đem vị trí gia chủ giao ra! Cho tới bây giờ, bà ta tình nguyện chấm dứt Trà Hành, cũng không chịu giao cho con cháu Trang phủ, lòng muông dạ thú, ai nấy đều thấy rõ ràng! Ta Lý Tú Mai tuy rằng chỉ là thiếp thất, không thể so với chính thất tôn quý như bà ta, nhưng ta nhất định sẽ không cúi đầu! Bà ta không muốn thỏa hiệp, ta sẽ càng không thỏa hiệp!”
Nói tới đây, Nhị di thái thái bỗng nhiên trừng mắt, đề cao thanh âm: “Nếu đều không thể thỏa hiệp, không bằng ở riêng! Sau này không hề dính dáng!”
Đại phu nhân nghe thấy nàng nhắc tới ở riêng, không khỏi giật mình.
Kỳ thật Đại phu nhân căn bản không hề có ý muốn chấm dứt Trà Hành, bất quá chỉ là kế tạm thời do bọn họ quá mức bức bách.
Trà Hành không chỉ là tâm huyết cả đời của lão gia, nhiều năm trôi qua, bà đối với Trà Hành cũng có tình cảm sâu nặng, bà cũng đã tốn vô số tâm huyết cùng tinh lực vào đó, giống như một tay nuôi lớn đứa nhỏ, làm sao bỏ mặc chấm dứt cho được?
Hơn nữa sau khi chấm dứt, các công nhân vẫn dựa vào Trà Hành sinh sống nên làm sao bây giờ? Những người này phần lớn đều là con cháu của người từng làm việc trong dòng họ Trang thị, đi theo lão gia cùng nhau ra ở riêng, đi theo lão gia cùng dốc sức gian khổ, nếu thật sự đóng cửa Trà Hành, những người này nên làm sao bây giờ? Bà phải bồi thường bọn họ thế nào? Ngoài ra còn có rất nhiều nô lệ mua từ bên ngoài vào, cần cù, thật thà trong công việc, tất cả đều vì có thể ở lại Thịnh Thế sống một cuộc sống yên ổn, cũng không muốn lại bị bán đi lang bạc chịu khổ nữa. Bà nên dàn xếp bọn họ thế nào? Già trẻ lớn bé, bà nên làm gì đây?
Trong mắt Đại phu nhân, những người này không phải là công cụ kiếm tiền. Đại phu nhân và Trang lão gia đã tạ thế đều có chung quan điểm, chỉ cần là người tận tâm vì Trang phủ, bọn họ luôn đối với những người này có một phần trách nhiệm, bọn họ cũng là một thành viên của Trang phủ. Bọn họ không thể lãnh huyết vô tình, hoàn toàn không để ý sống chết của họ.
Cho nên, chỉ có kinh doanh Thịnh Thế tốt đẹp, mọi người mới có cuộc sống yên ổn.
Đối với ý tưởng ở riêng, Đại phu nhân cũng đã từng nghĩ đến, tuy rằng lão gia cực lực phản đối ở riêng, cho rằng ở riêng đại biểu cho gia tộc bất hòa, cũng là biểu hiện gia tộc sa sút. Bởi vì ý nghĩa đầu tiên của việc ở riêng chính là tài chính trong gia tộc bị phân tán, đối với sự phát triển của một gia tộc mà nói, vô cùng bất lợi. Nhưng nếu mẫu thuẫn trong gia tộc không thể giải quyết, ở riêng cũng là con đường duy nhất.
Chỉ có điều bà không nghĩ tới, Nhị phòng luôn luôn không chịu ra ở riêng hôm nay lại chủ động nhắc đến. Lão gia vì tránh cho gia tộc dễ dàng bị phân tán, cố ý viết trong di chúc, hắn phản đối ở riêng, nhưng nếu thật sự muốn ở riêng, phải có sự nhất trí thông qua của cả ba phòng. Mà chính vì Lý di nương không đồng ý cho nên việc phân ra ở riêng luôn bất thành.
Đại phu nhân quyết tâm, chậm rãi nói: “Ở riêng cũng có thể xem như là một lựa chọn. Lão gia trong di chúc đã nói, nếu như ở riêng, Đại phòng chiếm sáu phần, Nhị phòng chiếm ba phần, Tam phòng chiếm một phần. Như vậy đi, Trà Hành sẽ thuộc về Đại phòng, ta sẽ bảo Giang quản sự đem các khoản thu chi nhiều năm qua xem xét lại, tính toán, phân thành bạc cho các ngươi!”
Tuy rằng tạm thời không giành được trà dẫn, nhưng trong tay bọn họ còn có cống trà, cho dù Hồ đại nhân quyết liệt đến mức nào, cũng phải nể mặt cống trà mà giao cho bọn họ việc vận chuyển trà, có điều trà dẫn số lượng khẳng định sẽ không nhiều, nhưng từ từ rồi tính, về sau sẽ nghĩ ra biện pháp, có thể duy trì sinh kế của nhiều người trong Trang phủ là được rồi.
Một bên Tam di thái thái nghe thấy việc ở riêng cũng rất kích động, tuy rằng chỉ có một phần, nhưng hoàn toàn thuộc về mình, về sau bản thân có thể tự lập, không cần phải suốt ngày nhìn sắc mặt của người khác!
Một bên Tần Thiên và Trang Tín Ngạn cũng không nghĩ sẽ dẫn tới cục diện như thế này. Hai người đều cảm thấy kỳ quái, Nhị di thái thái có thể khinh địch như vậy sao? Cam tâm chỉ lấy đi ba phần, nếu là như vậy, nàng ta còn vất vả đi tranh đoạt vị trí đương gia làm gì?
Quả nhiên, Đại phu nhân vừa dứt lời, Nhị di thái thái liền cười rộ lên: “Giang Hoa Anh ngươi thật thú vị, về sau ngay cả trà dẫn ngươi muốn giành cũng không được, ngươi còn chiếm lấy Trà Hành làm cái gì?”
Nói tới đây, nàng ta bỗng nhiên thu liễm tươi cười, trầm mặt xuống, “Trà Hành về tay ta, không có trà dẫn, Thịnh Thế cũng chẳng có bao nhiêu giá trị, tính là ba phần của Trang phủ đã là tiện nghi cho các ngươi rồi! Phần lớn Trang phủ về tay ngươi, về phần số lượng bạc như thế nào ta cũng sẽ không cùng ngươi so đo, để hai phòng các ngươi tự phân chia đi!”
Nghe xong lời này, Đại phu nhân tức giận mặt trắng bệch, Trà Hành bao gồm lá trà dự trữ, nhiều nô lệ công nhân, thuyền bè, đã hình thành môn quy cùng các tuyến quan hệ, làm sao chỉ chiếm ba phần của Trang phủ, tuyệt đối đáng giá sáu phần, bà cũng không muốn chiếm nửa điểm tiện nghi, vậy mà nàng ta công phu sư tử ngoạm cố tình giành lấy về mình! Hơn nữa Trà Hành về tay bọn họ, với thủ đoạn buôn bán của bọn họ, làm sao có kết quả tốt? Vậy không phải đem tâm huyết của lão gia, đem nhiều công nhân trong Trà Hành vào hố lửa hay sao?
“Lý Tú Mai, ngươi điên rồi sao? Ngươi thật đúng là công phu sư tử ngoạm! Trà Hành cho dù không có trà dẫn, cũng nhất quyết không chỉ đáng giá ba phần!” Đại phu nhân cả giận nói.
“Ngươi không cam lòng phải không, tốt lắm a, tất cả đều bán, Trà Hành cũng bán, các nô lệ cũng đem bán, ta thật muốn nhìn xem, Trà Hành đáng giá trong mắt ngươi như vậy rốt cuộc có thể giá trị bao nhiêu bạc!” Nhị di thái thái kêu lên!
Tần Thiên nghe đến đó, bỗng nhiên cảm giác có chút không đúng, còn chưa kịp phản ứng lại, lại nghe thấy Đại phu nhân kích động, trảm đinh tiệt thiết nói, “Trà Hành không thể bán! Nô lệ càng không thể bán!”
Một bên Trang Minh Hỉ bỗng nhiên nở nụ cười, nhẹ giọng nói: “Đại nương, người nếu muốn chấm dứt Trà Hành, sao lại không chịu bán Trà Hành? Vậy không phải trước sau mâu thuẫn sao?”
“Hóa ra, đây là do Đại tỷ của ta dùng thủ thuật che mắt a, thiếu chút nữa mắc mưu Đại tỷ rồi!” Nhị di thái thái cũng che miệng cười lạnh.
Đại phu nhân sắc mặt trắng bệch, thế mới biết đã rơi vào bẫy của bọn họ.
Tần Thiên cùng Trang Tín Ngạn liếc mắt nhìn nhau, đều cảm giác được đối phương khẩn trương cùng lo âu. Sự tình cũng không theo như bọn họ đã dự đoán, đối phương cũng khó giải quyết hơn so với dự liệu của bọn họ.
Tần Thiên không khỏi nhìn về phía Trang Minh Hỉ đang ngồi ở ghế đối diện khẽ mỉm cười, có thể khẳng định, vừa rồi nàng ta ở bên tai Nhị di thái thái nói nhỏ, chính là về chuyện này, chẳng qua nàng ta có thể nhìn thấu tâm ý của Đại phu nhân, trong khoảng thời gian ngắn đã nghĩ ra biện pháp, tiểu cô nương này tâm tư quả thật vô cùng đáng sợ.
Như cảm giác được ánh mắt của Tần Thiên, Trang Minh Hỉ ngẩng đầu nhìn về phía nàng, miệng đang tươi cười thì cứng đờ, lạnh lùng nhìn Tần Thiên, sau một lát, lại lộ ra một ý cười thản nhiên, tiếp theo lại quay đầu đi.
Nhị di thái thái cười đắc ý, giống nhau đã nắm trong tay quyền chủ động, “Các vị tông gia lão gia, nói vậy mọi người đã thấy được, Đại tỷ thật ra cũng không muốn để Trà Hành đóng cửa, người này a, không những rất ích kỷ, cái gì cũng muốn gắt gao độc chiếm, trên đời này sao lại có chuyện tiện nghi như vậy chứ? Thúc công, người là người có địa vị nhất trong dòng họ chúng ta, chuyện này cũng chỉ có thể mời người đến làm chủ!”
Đại phu nhân tức giận đến cả người phát run, nhưng nhất thời lại nghĩ không ra biện pháp ứng đối.
Trang Thành Chí nghe đến đó, trong lòng đã có chủ ý, hắn xoay người nhìn về phía Đại phu nhân: “Hoa Anh, không phải thúc công đã nói với ngươi, ngươi nếu không có tâm tư độc chiếm Trà Hành, sao phải khổ tâm tranh giành? Nay bọn nhỏ đều đã lớn, Tín Xuyên cùng Tri phủ đại nhân quan hệ lại thân mật, ta thấy…”
Nói còn chưa xong, bỗng nhiên Từ chưởng quỹ vẻ mặt kích động từ bên ngoài xông vào, “Không tốt, không tốt, Đại phu nhân, xảy ra chuyện lớn rồi!”
Từ Phúc Tuyền là Đại chưởng quỹ của Trà Hành, luôn luôn làm việc trầm ổn chu đáo vì vậy luôn được Đại phu nhân tín nhiệm. Lúc này hắn thần sắc kinh hoảng, Đại phu nhân cũng chưa bao giờ thấy qua. Đại phu nhân trong lòng cả kinh, cũng bất chấp Trang Thành Chí đang nói chuyện, xoay người nhìn về Từ chưởng quỹ, vội hỏi: “Từ chưởng quỹ, rốt cuộc phát sinh chuyện gì, ngươi trước ngồi xuống, uống một ngụm trà, rồi chậm rãi nói!”
Những người còn lại thấy vậy cũng rất khiếp sợ, trong lúc nhất thời mọi người cũng bất chấp mọi thứ, chỉ nhìn Từ chưởng quỹ.
Từ chưởng quỹ ngồi xuống ghế, lại bưng chén trà Nguyệt Nương đưa tới uống liền hai ngụm, hít sâu vài lần rồi mới nói: “Đại phu nhân, cống trà… Hổ Khâu…”
Nghe được hai chữ “Hổ khâu”, Đại phu nhân nóng vội, la lên: “Hổ Khâu như thế nào?” Thanh âm kìm lòng không được mà run rẩy.
Thịnh Thế Trà Hương Thịnh Thế Trà Hương - Thập Tam Xuân