Số lần đọc/download: 0 / 6
Cập nhật: 2021-01-09 16:33:53 +0700
Chương 46:Trong Vòng Một Đêm
“C
ậu không thể vì để khỏi ra chiến trường liền chặt hai chân mình!”
Hàn Đông về đến nhà, chuyện đầu tiên làm chính là tìm di động.
Hắn tự kỷ tưởng tượng sau khi mở máy sẽ có vô số tin báo cuộc gọi nhỡ ập đến, kết quả hơn mười ngày lại chỉ có ba dãy số xa lạ gọi đến, hơn nữa chỉ vang một giây liền ngừng. Cho dù biết có thể là dân lừa đảo hoặc gọi lộn số, nhưng Hàn Đông vẫn thử gọi lại từng dãy, thẳng đến khi hết tiền trong tài khoản mới xong.
Suốt cả ngày, Hàn Đông tìm mọi cách để liên hệ với Diệp Thành Lâm.
Hắn nhắn trên mạng thì không thấy phản hồi, thời gian cuối cùng Diệp Thành Lâm online là cái đêm trước khi rời khỏi Bắc Kinh, đến bây giờ vẫn không thấy onl. Hàn Đông lại đi tìm mấy người bạn của Diệp Thành Lâm hỏi thăm, nhưng tất cả đều nói mình không có số của anh ta. Có người trước ngày kết hôn của Diệp Thành Lâm vẫn còn nói chuyện điện thoại với anh ta, nhưng sau lại không liên lạc được.
Hàn Đông trong một thoáng chợt nghĩ đến việc đi Quý Châu tìm Diệp Thành Lâm, nhưng sau đó lại bỏ qua.
Một người muốn liên hệ với bạn có thể lấy ngàn vạn lý do, nhưng nếu anh ta không liên hệ với bạn thì chỉ có một lý do —— đó là anh ta không muốn liên hệ rồi.
Buổi tối, Hàn Đông mất ngủ.
Vuốt vuốt sợi dây thừng Diệp Thành Lâm đưa, chà xát một hồi, hai đầu dây thừng cũng chà một vòng, rồi xoa xoa nắn nắn ở giữa, một thứ gì đó nho nhỏ mục nát không nhìn ra hình dạng ban đầu rơi xuống.
Hàn Đông nhìn qua, tâm bỗng nhiên như bị thứ gì đó đâm vào.
Lại nhìn tới sợi dây nhưng vẫn không phát hiện có gì bất thường.
Sáng ngày thứ hai, Hàn Đông rất biết cách ra dáng mà ăn mặc, còn cầm theo một cái bàn nhỏ đi ra phố. Nhìn thấy người quen thì đú đởn hai câu, thấy gái đẹp thì huýt sáo trêu ghẹo, lúc đi đến cửa trường quay Bắc Ảnh vẫn theo thói quen dừng lại một cái sau đó mới tiếp tục đi về phía trước…
Ở nơi này, có một người mù hàng năm cũng làm thầy tướng số, coi bói cho người ta. Bởi vì tính cạnh tranh, hắn và Hàn Đông vẫn luôn không hợp nhau. Nhưng ngày hôm nay, Hàn Đông phá lệ chạy đến địa bàn người ta xin ‘lời khuyên’.
“Kinh thành đệ nhất Tiên nhân như ngài cũng cần tôi xem tướng số sao?” Người mù cố ý bày ra vẻ thụ sủng nhược kinh.
Hàn Đông lắc đầu: “Tôi hết cách rồi, cứ tiếp tục như vậy chắc nghẹn chết mất, tâm tình chán lắm rồi. Dù sao cậu cũng bị mù, sẽ không biết tôi trông ra sao, tôi có mất mặt cậu cũng không nhìn thấy.”
Người mù: “…”
Sau đó, Hàn Đông chịu đựng khuất nhục trong lòng, đem chuyện mình tính ra được ‘nhân duyên trời định’ đầy tai ương cho người mù nghe. Còn kể lại đủ loại sự tình mấy ngày gần đây gặp phải, còn có quá trình đấu tranh đầy anh dũng bất khuất của mình với vận mệnh trớ trêu, kể hết sức sinh động, còn thêm vẻ khóc lóc, nhìn qua cực kỳ bi tráng.
Người mù nghe xong, chỉ buồn bực một chuyện: “Làm sao cậu biết anh ta thích cậu?”
“Cái này không phải quá rõ rồi sao?!” Hàn Đông cảm thấy vấn đề người mù đặt ra thực buồn cười: “Bởi vì tôi hoàn toàn không có khả năng sẽ thích anh ta! Nếu anh ta không thích tôi, hai người chúng tôi làm quái gì sẽ ‘bên nhau trọn đời’?”
Người mù lại hỏi: “Vậy sao cậu không có khả năng sẽ thích anh ta?”
Hàn Đông cười lạnh, vẻ mặt giễu cợt chẳng thèm ngó tới.
“Tôi đã nói với cậu, cậu hỏi vấn đề này đối với tôi là một loại vũ nhục! Bộ cậu không biết danh hiệu của tôi sao —— là kinh thành đệ nhất săn chắc! Tôi đây bình thường không thèm nói ra thôi, tại vì cậu bị đui nên mới không nhìn thấy cơ bắp của tôi, cơ bắp của tôi một lời khó có thể diễn tả hết.”
“Bọn họ nói cậu bị người ta thế thân ròi.” Người mù đột nhiên nhắc nhở.
Mặt Hàn Đông vẹo đi ba trăm sáu mươi độ, khóe miệng co quắp một lúc lâu: “Cậu… cậu nghe ai đồn bậy đấy?”
“Tôi bói ra.”
Cái đuôi thỏ xoăn xoăn của Hàn Đông lập tức dựng lên, trâng tráo phán: “Không thể trách cậu đui được, cũng bởi vì cậu suốt ngày toàn nói ba láp ba xàm lừa người ta thôi.”
“Tôi đui bẩm sinh rồi ông hai, giống như ông hai hồi mới đẻ cũng có sáu ngón đấy.”
“Được rồi được rồi, đừng nói mấy chuyện vô dụng này nữa, tôi còn đang chờ cậu cho tôi ít lời khuyên đấy!”
Người mù nói: “Cái này thì có gì cần lời khuyên? Cậu đã không thích anh ta thì thôi, việc này đến đây không phải xong rồi sao?”
“Xong… Xong thế nào được?” Hàn Đông vẫn không hiểu.
Người mù lúc này mới lộ ra biểu tình khinh bỉ: “Với cái loại trí thông minh này của cậu mà còn suốt ngày già mồm châm chọc tôi đui sao?”
Hàn Đông tức giận: “Bộ cậu chưa nghe câu ‘trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường’ sao? Nói cho rõ ràng một chút coi nào.”
“Tôi hỏi cậu, cậu có trăm phần trăm khẳng định mình sẽ không thích anh ta không?” Người mù hỏi.
Hàn Đông giở ra giọng điệu ngạo thị quần hùng, hết sức chắc chắn nói: “Tuyệt đối khẳng định!”
“Nếu cậu đã tin chắc mình sẽ không thích anh ta, vậy đường nhân duyên của hai người sẽ đứt đoạn! Cậu nghĩ xem, yêu đơn phương thì sao gọi là nhân duyên chứ? Phải là hai người cùng mến nhau mới được!”
Hàn Đông chớp mắt mấy cái, nghe có chút đạo lý.
“Cậu cần gì quản người ta có thích mình hay không? Tự quản mình cho tốt là được. Sợi tơ hồng phải cần hai người đồng thời nắm chặt mới có thể đến bên nhau, cậu không đưa tay ra nắm là được rồi!”
Hàn Đông tỉnh ngộ: “Đúng vậy, tôi chắc chắn sẽ không thích anh ta, cũng không đồng ý sẽ cùng anh ta ‘bên nhau trọn đời’, vậy tôi còn xoắn xuýt cái gì chứ?”
“Chưa thấy người nào ngu như cậu, song hỷ lâm môn không muốn, lại đi muốn làm chuyện lưỡng bại câu thương.”
Hàn Đông nghệch mặt không hiểu: “Song hỷ lâm môn gì?”
“Tôi hỏi cậu, đối với cậu, sự nghiệp quan trọng hay tình yêu quan trọng?”
Hàn Đông nghĩ nghĩ, nói: “Cái này tùy người, nếu người yêu là Phạm Băng Băng vậy thì tình yêu quan trọng. Còn nếu là Phượng tỷ* thì sự nghiệp quan trọng.”
Người mù: “…”
(*Phượng tỷ: La Ngọc Phượng, người phụ nữ xấu “không thể tưởng” nhưng lại rất nổi tiếng và trở thành một hiệu ứng gọi là “Phượng tỷ” nổi tiếng từ năm 2010 của Trung Quốc vì sự “tự kiêu” và tiêu chuẩn chọn chồng “trên trời”. Năm 2008 tới thành phố Thượng Hải tìm bạn trai nhưng không thành công vì nhan sắc quá xấu, do đó cô liền nghĩ ra một cách để gây chú ý chính là phát tờ rơi để tìm bạn trai.
Phượng Tỷ đã phát hàng ngàn tờ rơi tuyển bạn trai, tự xưng mình cao 1m46, học vấn uyên thâm và tiêu chuẩn chọn bạn trai là “nhất định phải là thạc sĩ trường đại học Bắc Kinh. tốt nghiệp kinh tế học hoặc tinh thông kinh tế học, nhất định phải có tầm nhìn quốc tế, cao từ 1m76 đến 1m83, càng đẹp trai càng tốt, có hộ khẩu ở duyên hải phía đông, tuổi từ 25 đến 28, tốt nhất là phải đẹp trai như Lưu Đức Hoa. Thậm chí trong phát biểu với báo giới sau đó, cô nàng “chảnh chọe” này còn tuyên bố kể cả Lưu Đức Hoa cô cũng không thèm vì quá già.)
“Cậu hỏi tôi cái này làm gì?” Hàn Đông vẫn không hiểu nổi dụng ý của người mù.
Người mù nói: “Chúng ta đem nhân sinh của cậu sắp xếp thành một bài toán đi, Bây giờ chúng ta có hai điều kiện: Một là cậu và anh ta ‘nhân duyên trời định’,hai là cậu có cơ hội trở thành minh tinh. Kết quả sẽ xuất hiện bốn loại: Loại thứ nhất là cậu làm minh tinh, nhưng không trở thành người yêu của anh ta. Thứ hai, cậu không làm minh tinh, cũng không ở cùng với anh ta. Thứ ba, cậu làm minh tinh, và trở thành người yêu của anh ta. Cuối cùng, cậu không làm minh tinh, nhưng phải cùng anh ta ‘bên nhau trọn đời’…”
“Vậy xin hỏi: Bốn loại này, kết quả nào lý tưởng nhất?”
Hàn Đông nghĩ nửa ngày mới mở miệng: “Cậu nói lại từ đầu lần nữa đi.”
“…”
Người mù lặp lại một hồi, Hàn Đông quyết đoán lựa chọn loại thứ nhất: “Đương nhiên là loại tôi làm minh tinh, nhưng không trở thành người yêu của thằng chả rồi!”
“Cậu đã biết kết quả này là tốt nhất, vậy vì sao trên thực tế lại đi chọn loại thứ hai?”
Hàn Đông bị người mù làm cho hoang mang, đúng vậy, sao mình lại chọn loại thứ hai?
“Vậy theo cậu kết quả thảm nhất là loại nào?”
“Loại thứ tư, đã phải dính với thằng chả rồi mà tôi còn không được làm minh tinh nữa.”
“Đúng vậy, cậu suy nghĩ đi, nếu cậu nắm cơ hội trong tay, thực hiện giấc mộng làm siêu sao, vậy cậu có thể đạt được kết quả thứ nhất, nhưng nếu không đạt được, thì kết cục chỉ là loại thứ ba. Cậu mà không quý trọng cơ hội này, tốt nhất cũng chỉ là loại kết quả thứ hai, thảm nhất thì sẽ là loại thứ tư.”
Hàn Đông rốt cục thông suốt.
“Ý của cậu là… Hai thứ này tôi ít nhất cũng phải tóm được một cái, đúng không?”
Người mù gật đầu: “Đúng vậy! Cớ gì phải vì một nhân duyên không nắm chắc lại từ bỏ sự nghiệp? Cậu không thể vì để khỏi ra chiến trường liền chặt hai chân mình!”
Hàn Đông trầm mặc những năm phút đồng hồ, sau đó nắm lấy tay người mù, hung hăng cảm tạ.
“Anh hai, một câu của anh đã khai sáng được trí óc tôi rồi!”
Người mù giễu cợt: “Thoải mái trong lòng chưa?”
“Thoải mái, nghĩ thông suốt cả rồi.” Hàn Đông nói.
Người mù đột nhiên thở dài: “Có một chuyện tôi đã giấu trong lòng rất nhiều năm, tôi cũng muốn nói ra cho thoải mái một chút.”
“Anh hai, anh cứ nói, cho dù là chuyện mất mặt cỡ nào em cũng không cười anh.”
Người mù dừng một chút, nói: “Kỳ thật, tôi không có đui.”
Hàn Đông: “…”
“Tôi có thể nhìn thấy bộ dáng cậu ra sao, hơn nữa còn nhớ kỹ mặt cậu. Chờ khi cậu trở thành minh tinh, tôi sẽ rêu rao với người khác ‘biết thằng nào bị gay thương thầm không? Chính là hắn!’”
Hàn Đông: “…”
Vài giây đồng hồ sau, người mù cười to, “Ha ha ha ha… Chọc cậu đó.”
Hàn Đông phát cáu chửi rủa: “Đệt mẹ mày, chết đi thằng đui!”
“Đồ sáu ngón chết tiệt!”
“…”
Ầm ĩ một trận như vậy, tâm tình Hàn Đông mới vui hơn, trở về bắt đầu lên kế hoạch vĩ đại: Trở thành siêu sao quốc tế.
Tưởng tượng một hồi, các loại phiền não lại kéo tới nữa.
Đầu tiên chính là ‘ước định ba ngày’ với Phùng Tuấn, tuy rằng Phùng Tuấn cho Hàn Đông tự chọn lựa, muốn trở lại thì trở lại. Vừa nghĩ tới mình mà đi thỏa hiệp với Phùng Tuấn thì cái loại người này chắc chắn sẽ giở thái độ ngạo mạn ra cho xem, Hàn Đông nghĩ thôi đã thấy mất hết mặt mũi.
Huống chi mình còn từng khẳng định như chém đinh chặt sắt thế mà, nếu ưỡn mặt trở lại, thì phản ứng lúc trước chẳng khác nào giả bộ thanh cao.
Làm sao mới có thể đã quay lại mà không mất mặt đây?
Hàn Đông rất lo lắng, buổi tối liền mộng du.
Tâm tình mây mưa thất thường nằm trên người “ngũ tỷ muội” thâm tình nói: “Bọn hắn quản anh nghiêm lắm, không biết có thể mang các em qua không nữa. Nói thật, các em mới là mối ràng buộc quan trọng nhất của anh!”
Sáng ngày thứ hai, Hàn Đông vừa rời giường liền phát điên.
“Ngũ tỷ muội” của hắn, trong vòng một đêm nổ tung hết cả rồi!