Số lần đọc/download: 552 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 01:55:19 +0700
Chương 47
B
ể dâu mới biết dòng đời cay đắng
Chỉ còn 3 tuần nữa là Ngân Hằng nhập học, cuộc sống của cô trở lại với cuộc sống cam chịu. Ban đầu cô cứ nghĩ bà Kim Lương vì tức giận khi công sức bỏ ra bỗng chốc bị đạp đổ nên sinh lòng giận dữ.
Nhưng càng ngày bà càng trở nên quá quắt hơn, động một chút là phạt cô không được ăn cơm.
Ngoài việc đi theo tên Hào ra ngoài, thì cô lại phải làm tất cả công việc bà ta giao cho giống như ngày xưa với lí do nhà đã không con tiền để tiếp tục thuê người giúp việc. Còn bà ta phải chống đỡ công ty.
Ngân Hằng không phải kẻ ngốc, từ lúc cô biết sau sự việc tên Hào, ba đã đe dùng sự an toàn của cô để dụ dỗ ba cô chuyển hết toàn bộ tài sản cho bà ta đứng tên, rồi bắt đầu lộ dần bản tính trước kia của bà ta. Cô đã hiểu lòng người hiểm ác thế nào, vì danh lợi mà bất chấp mọi thủ đoạn, giả vờ hối cải để một tay chiếm đoạt tất cả.
Nhưng trước mắt cô không màn để ý đến bà ta, chỉ chú ý đến việc nhẫn nhịn không để tên Hào nổi giận mà không chịu cho gia đình cô vay vốn.
Tên Hào biết cô sợ hắn, e dè hắn, muốn tránh né hắn nhưng không dám. Hắn bắt đầu lôi cô đi khắp nơi, ép cô uống rượu, Ngân Hằng bị hắn ức hiếp đến khổ sở vô cùng, không biết bao nhiêu lần cô phải chạy vào tolet để nôn hết thứ chất lỏng cay nồng đang đốt cháy ruột gan cô. Nếu không nhìn thấy cô mặt đỏ tía tai, cả người đứng không vững, hắn ta tuyệt đối sẽ không buôn tha cho cô, điều khiến hắn ta thích thú nhất chính là cách cô kiên cường chịu đựng sự hành hạ của hắn mà tuyệt không có một lời van xin.
Ngân Hằng luôn thầm nhủ chỉ cần cô chịu đựng thêm ba tuần nữa, ba tuần nữa cô bắt đầu đi học.
Vậy thì ít phải gặp mặt hắn ta hơn. Chỉ cần cố gắng chịu đựng.
Đã biết bao nhiều lần cô nằm trong phòng nhớ đến Lâm Phong đến rơi nước mắt. Không biết giờ này cậu thế nào? Đang làm gì? Có nhớ đến cô hay không?
Điện thoại của cô đã bị bà Kim Lương tịch thu, bà ta cũng nghiêm cấm Gia Bảo và Ngân Quỳnh đến gần cô, nếu không ngày đó cô đừng hòng được ăn cơm. Gia Bảo thì khóc thét lên đòi cô, nhưng bị bà ta nắm lỗ tai lôi lại, nhốt vào trong phòng, thằng bé vì hoảng sợ cứ ôm Ngân Quỳnh khóc mãi. Ngân Quỳnh dù có van xin thế nào, bà ta cũng nhất quyết không cho.
Đêm đến, chờ cho bà Kim Lương ngủ say, Ngân Quỳnh mới dẫn gia Bảo đến phòng Ngân Hằng cho hai chị em được gần nhau.
- Em nhớ chị lắm, chị ơi, dì đáng sợ lắm, em sợ lắm. Chị bảo vệ em đi, chúng ta đi khỏi nơi đây đi – Gia Bảo khóc ngất trong vòng tay cô.
Ngân Hằng cũng đau thắt từng cơn khi nghe em trai bé bỏng của mình nức nở trong vòng tay. Cô ôm chặt Gia Bảo xót xa vỗ về:
- Gia Bảo ngoan, hiện giờ chị vẫn chưa thể dẫn em đi được. Ba hiện nay không khỏe, nếu chúng ta bỏ đi, ai sẽ chăm sóc cho ba. Gia Bảo nghe lời chị, từ nay về sau hãy ngoan ngoãn nghe lời dì, đừng khiến dì nổi giận. Chờ cho đến lúc sức khỏe ba bình phục, sẽ không ai bắt nạt em nữa.
Gia Bảo khóc rấm rức gật đầu. Ngân Quỳnh đau đớn và xấu hổ vì mẹ mình, cô chỉ có thể lặng lặng đứng yên nhìn hai chị em ôm chầm lấy nhau, vỗ về. Cô cảm thấy mình chẳng chút xứng đáng nào trong tình cảm chị em này.
- Cám ơn em rất nhiều. Thay chị chăm sóc Gia Bảo – Ngân Hằng nhìn Ngân Quỳnh khi cô bế Gia Bảo trở vê phòng mình.
- Xin lỗi, đây chỉ là một chút chuyện em có thể làm được cho chị – Ngân Quỳnh áy
náy đáp.
- Chị biết, chị biết ơn em vì điều đó.
- Chị….- Ngân Quỳnh gọi cô bằng một giọng ngập ngừng như có điều gì muốn nói.
Ngân Hằng mở mắt nhìn Ngân Quỳnh chờ đợi.
- Lâm Phong….Bạn ấy nhờ em trao cho chị một bức thư – Ngân Quỳnh lấy từ trong túi áo ngủ ra một bức thư trao cho Ngân Hằng.
Ngân Hằng run run cảm xúc, đưa tay đón lấy lá thư được xếp gọn gàng trong tay Ngân Quỳnh.
- Cám ơn em.
- Em đưa Gia Bảo về phòng ngủ – Ngân Quỳnh mĩm cười đáp lời cô, sau đó bế Gia Bảo đang thiêu thiêu ngủ chợt khựng lại ở cửa, quay đầu nhìn Ngân Hằng nói – Nếu chị muốn viết thư trả lời, cứ nhét qua khe cửa phòng em, em sẽ đưa thư giúp chị.
Niềm hạnh phúc dâng trào trong lòng cô, Ngân Hằng rơm rớm nước mắt nhìn Ngân Quỳnh rồi gật đầu.
Ngân Quỳnh và Gia Bảo đi rồi, Ngân Quỳnh vội vã khép chặt cửa lại sau đó rồi nhanh chóng mở phong thư ra đọc. Là một bét chữ khá ngay ngắn, dù vẫn là bút tích của lâm Phong nhưng không có sự cẩu thả hời hợt như trước đây.
Ngân Hằng!
Biết nói làm sao để có thể nói hết nỗi nhớ mình dành cho bạn. Kể từ giây phút đầu tiên gặp bạn, hình bóng bạn đã ăn sâu trong lòng mình.
Cái nhíu mày, một nụ cười, vả mặt thẩn thở nhìn bên ngoài cửa sổ, từng chút từng chút một khắc sâu trong tâm trí mình, không cách gì xóa nhòa.
Để rồi mình như một kẻ ngốc luôn muốn ánh mắt bạn nhìn về phía mình dù chỉ một chút thôi. Những hành động ngốc nghếch của mình đôi khi khiến bạn nổi giận, nhưng đó là cách thể hiện của mình để thu hút sự chú ý của bạn. Thật ngốc nghếch đúng không?
Bao nhiêu lần mình thầm ước có thể nắm lấy bàn tay nhỏ bé của bạn hay chỉ một lần thôi bạn quay đầu lại và mĩm cười với mình. Có lẽ ông trời đã nghe lời cầu xin của mình, cho nên cuối cùng bạn cũng chấp nhận tình cảm của mình. Mình hạnh phúc đến phát điên lên bạn có biết không? Cảm giác lần đầu chạm vào tay bạn, đó là cảm giác giống như vừa bị một luồn điện chạy qua thân thể làm tê liệt khắp người, nhưng vẫn không muốn buông tay ra.
Lần đầu tiên chạm vào đôi môi của bạn đó là cảm giác tê dại ngọt ngào mang đến hạnh phúc khiến trái tim mình không ngừng đập loạn.
Cám ơn bạn đã ình một giây phút hạnh phúc nhất đời mình, mình mãi mãi sẽ không bao giờ quên phút giây ngày hôm đó.
Mình biết bây giờ mình chưa đủ mạnh mẽ để bảo vệ che chở cho bạn, nhưng mình sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ bạn, để chúng ta có thể ở bên nhau, giữ mãi lời ước hẹn cùng nhau.
Mong bạn hãy tin tưởng và ình cơ hội được che chở bảo bọc cho bạn.
Trong tình yêu có rất nhiều đòi hỏi. Nhưng mình chỉ có một đòi hỏi duy nhất, là đòi hỏi tham lam nhất. Đó là có thể cùng bạn mãi mãi già đi.
Vì em là tất cả đối với anh.
Lâm Phong
“ Vì em là tất cả đối với anh”, những dòng cuối cùng khiến mắt Ngân Hằng nhòe lệ. Không mong cầu một tình yêu quá hoàn hảo, không cầu có được một tình yêu mỹ mãn, chỉ cầu mong một tình yêu đơn sơ nhất. Được cùng nhau nắm tay cho đến lúc già đi.
Ngân Hằng đếm từng ngày, mong chờ từng khoảng khắc có thể thoát khỏi tay tên Hào. Hắn ta là đang cố ý hành hạ cô, tuy hắn không còn ý nghĩ muốn xâm hại đến thân thể cô nữa, nhưng hắn lại tra tấn cô về tinh thần, hắn như con mèo vờn con chuộc trong tay, dùng ánh mắt lạnh tanh nhìn cô đầy thích thú, khiến cô sợ hãi không biết khi nào hắn thật sự có ý định cưỡng bức mình.
Ở nhà, cô phải xem sắc mặt bà Kim Lương mà sống, cô nhẫn nhịn hết mức có thể vì ba vì Gia Bảo, chỉ mong một ngày ba có thể phục hồi đi đứng được như xưa. Trong những ngày đau thương đó, những bức thư của Lâm Phong được Ngân Quỳnh chuyển tới giúp cô xoa dĩu những đau đớn trong tinh thần và thể xác kia. Cô không được phép bước chân ra khỏi nhà, vì thế hoàn toàn không thể gặp Lâm Phong.
Ngân Quỳnh lén lút giúp Ngân Hằng và Lâm Phong có thể nhìn thấy nhau bên khung cửa kính. Khi hai người nhìn thấy nhau cảm xúc yêu thương dâng tràn, muốn nói với nhau thật nhiều, nhưng nghẹn ngào không thể nói được. Người đứng trên lầu nhìn xuống, người đứng bên ngoài nhìn lên, khoảng cách của hai người rõ ràng là không quá xa nhưng lại giống như cách xa muôn trùng. Rõ ràng là không thể trạm vào nhau, nhưng lại so với chạm vào hạnh phúc biết bao nhiêu.
Chỉ như vậy thôi, bao lời muốn nói, ánh mắt đã thay lời. Không cầu mong quá nhiều, chỉ cầu mong được nhìn nhau dù chỉ là thoáng qua.
Hạnh phúc vốn nhỏ bé như thế.
Tên Hào đến đưa Ngân Hằng đi chơi, vừa ra bên ngoài đã thấy Lâm Phong đứng bên ngoài cổng. Ngân Hằng hơi hoảng hốt khi thấy Lâm Phong có mặt ở đây ngay lúc này, cô mím môi đưa mắt nhìn cậu tỏ ý xua đuổi.
Tên Hào thấy vậy thì khẽ cười nham hiểm, hắn ta kéo eo cô lại, đưa tay nựng cằm của cô. Kề mặt hắn ta sát mặt cô làm ra vẻ cưng chiều hỏi:
- Em yêu, em muốn ăn gì. Anh đưa em đi ăn.
- Ở đâu cũng được – Bị hắn giữ chặt cằm, Ngân Hằng rên rỉ đáp.
Lâm Phong tức giận siết chặt tay lại, trừng mắt nhìn hắn ta đang đối xử thô bạo với Ngân Hằng.
- Em thật là cô bé đáng yêu – Tên Hào nhếch môi cười, ánh mắt nhìn cô một cách dâm đãng.
Sau đó hắn ta nhanh chóng hôn cô, cố ý chọc tức Lâm Phong. Ngân Hằng bị hắn ta hôn vội vàng quay mặt tránh né, đưa tay đẩy hắn ta ra. Cô nhìn hắn ta bằng ánh mắt tức giận, đưa tay lau đi mùi vị gớm ghiếc của hắn ta.
- Không được lau – Tên Hào tức giận quát.
Nhưng Ngân Hằng bỏ qua, cô tiếp tục lau đi sự tủi nhục mà hắn dành cho cô.
- Bốp…..
Một cái tát tai không một chút thương tiếc của hắn dành cho cô. Dấu vết năm ngón tay hiện rõ trên mặt Ngân Hằng, cô đau đớn ôm lấy gương mặt đang đau rát của mình.
Nhưng hơn hết, cô biết Lâm Phong sẽ không đứng yên nhìn cô bị người khác đánh đập như thế. Cho nên vào lúc mắt Lâm Phong hiện lên một sự giận dữ như lửa cháy rực muốn thiêu đốt toàn bộ những thứ trước mặt. Ngân hằng vội vã lao đến ôm chầm lấy Lâm Phong trước khi cú đấm của cậu nện vào gương mặt đểu giả của hắn ta.
- Đừng mà – Ngân Hằng hoảng hốt cầu xin.
Lâm Phong bị Ngân Hằng giữ lại, cậu đưa mắt nhìn vẻ mặt in rõ dấu tay của tên Hào mà đau lòng không xiết.
- Sao hả? Muốn đánh tao à, vậy thì đến đây – Tên Hào nhìn Lâm Phong đầy khiêu khích thách thức.
Lâm Phong nổi nóng, định lao đến đánh hắn ta, nhưng Ngân Hằng khóc lóc van xin cậu.
- Đừng mà, mình xin bạn, hãy về đi. Mặc kệ mình, mau về đi, đừng ở đây gây sự. Đi đi….về đi….
Lâm Phong nhìn những giọt nước mắt lăn dài trên mặt Ngân Hằng, đau đớn như có người cắt từng mảnh thịt trên người của cậu xuống.
- Sao hả? Không dám à – Tên Hào ra sức khiêu khích Lâm Phong.
Thấy tên Hào không muốn bỏ qua cơ hội chọc tức Lâm Phong, Ngân Hằng bèn đẩy cậu ra xa:
- Mình xin bạn đó. Van cầu bạn hãy về đi. Đừng ở lại đây, bạn còn ở lại đây thì người khổ chính là mình. Hãy vì mình mà đi về đi.
Tên Hào hung hăng nắm tay cô kéo lại, tát thêm một cái lên mặt cô:
- Cô là vợ chưa cưới của tôi, tôi cấm cô có hành động lôi lôi kéo kéo với bất kì thằng con trai nào khác có biết hay không.
- Đi đi, xin bạn – Ngân Hằng không để ý đến nỗi đau của mình, cô chỉ muốn Lâm Phong rời đi, không muốn cậu nhìn thấy hình ảnh thê lương của cô như bây giờ.
- Về đi….. – Cô hét lên với Lâm Phong.
Cậu còn đứng lặng nhìn cô đầy bất lực, cuối cùng đành nuốt xuống tất cả quay lưng bỏ đi. Nước mắt không thể rơi ra khiến tim đau nhói, lồng ngực căng cứng đầy khó thở. Từ lúc sinh ra đến giờ, cậu mới cảm nhận được cảm giác đau không bằng chết khi bất lực trước nỗi đau của người con gái mình yêu như thế.
- Mau đi theo tọi – tên Hào nắm tay Ngân Hằng lôi đi, quăng mạnh cô vào xe, sau đó phóng xe chạy đi.
Bước chân Lâm Phong rời đi càng lúc càng nhanh, sau cùng không chịu nổi, cậu chạy thật nhanh, chạy như người điên, cứ chạy cứ chạy, bất chấp mọi thứ trước mặt, bất chấp vật cản dưới chân. Muốn xua đi hình ảnh khiến người ta vừa tức giận vừa đau lòng kia.
Cuối cùng vẫn không thể xua đi hình ảnh đau buồn đó, cảm giác khó chịu trong lòng ngực vỡ tan. Sự bất lực trong vô vọng của cậu khiến cậu không còn chịu được nữa, Lâm Phong đứng lại ôm đấu, ngửa mặt lên trời hét lớn.
- Aaaaaaaaaa……………….
Rồi quỳ sụp xuống đất, tay liên tục đập mạnh xuống lòng đường, đến khi bàn tay tê dại đi. Nhưng sự giằng xé trong lòng vẫn không tài nào chấm dứt.
Ở một góc cách đấy không xa, Minh Nhật xiết tay lại trong tức giận. Máu nổi lên một nỗi hận, tên Hào khốn khiếp, dám đối xử với Ngân Hằng như thế, một ngày nào đó, cậu sẽ thay Ngân Hằng đòi lại món nợ này. Lặng lẽ quay bước ra đi, bước chân Minh Nhật trở nên nặng nề hơn bao giờ hết. Trong giây phút ấy, cậu khao khát quyền lực mạnh mẽ, chỉ cần cậu có khả năng, nhất định sẽ bảo vệ Ngân Hằng, không để cô tiếp tục gánh chịu sự đau khổ khốn cùng này.
- Sao mà mặt mày cậu có vẻ không vui vậy – Người đàn ông có ánh mắt thâm trầm nhìn tên Hào hỏi.
- Đừng nhắc nữa, trò chơi này càng lúc càng nhạt nhẽo, tôi không còn hứng thú với nó nữa – Tên Hào giơ ly rượu lên cao đảo đảo vài vòng rồi uống một hơi.
- Đó là do cậu không biết cách chơi – Người đàn ông cười nhạt với tay lấy chai rượu giu1o tên Hào rót thêm.
- Cách chơi? – Tên Hào cau mày nhìn người đàn ông hỏi lại.
- Phải – Ông ta gật đầu đáp.
Vẻ mặt tên Hào bỗng tưởi tỉnh, đầy vẻ hứng thú nhìn người đàn ông hỏi.
- Luật chơi thế nào?
Ngay khi người đàn ông, định đáp thì tiếng chuông điện thoại của ông ta vang lên. Ông liền nhấn nút nghe máy.
- Ba….- Âm thanh đầu dây bên kia đầy sự phẫn nộ.
Người đàn ông liếc nhìn tên Hào rồi nói nhỏ:
- Có chuyện gì?
- Ba, xin hãy giúp con.
Kết thúc cuộc nói chuyện, người đàn ông bật cười, mọi chuyện không ngờ lại thuận lợi đến thế. Thật là tốt quá, ông trời quả nhiên là giúp hắn ta.
Đọc tiếp: Nơi ấy có anh – Chương 48