Nguyên tác: “The Money Changers”
Số lần đọc/download: 266 / 9
Cập nhật: 2020-06-28 13:34:23 +0700
Chương 14
V
ụ làm tình với Avril trong đêm trăng ở quần đảo Bahamas vẫn day dứt lương tâm Roscoe Heyward. Nhưng ông không làm sao cắt dứt được mối quan hệ với ả. Thứ ba này, theo đúng thoả thuận ả sẽ đến đây và Heyward rất khao khát ả. Suốt ngày thứ hai và sáng thứ ba ông rất bối rối. Liệu có nên tiếp tục phạm tội nữa không? Bởi hành động của ông là trái với lời dạy của Chúa.
Đã mấy lần Roscoe Heyward nhấc máy định gọi cho Avril bảo ả đừng đến đây nữa, nhưng lần nào ông cũng đặt máy xuống. Cho đến mười giờ sáng, Roscoe quyết định gọi thì ông chợt nhận ra, lúc này ả đang ngồi trên máy bay. Muộn mất rồi. Roscoe thở phào.
Buổi chiều Avril gọi điện đến số máy cá nhân, không nằm trong hệ thống máy của nhà băng.
- Chào Roscoe yêu quý? Em đã đến khách sạn. Phòng 432. Sâm banh đã nằm sẵn trong xô nước đá và em thì đang bốc lửa mong anh.
Roscoe ân hận là đã không đề nghị Avril dùng tạm một phòng loại bình thường. Phòng 432 là phòng liên hoàn, đầy đủ cả phòng khách, phòng ngủ, phòng giấy, quá đắt tiền. Từ nay mọi chi phí cho khách sạn đều do ông bỏ tiền túi ra trả. Rồi sâm banh cũng là thứ đồ uống quá đắt.
- Ôi, thế à? Anh đến ngay bây giờ, em yêu!
Để tiết kiệm, Roscoe dùng xe của nhà băng đến khách sạn Columbia. Đến nơi ông thả cho xe về, nói:
- Lúc về tôi sẽ đi bằng phương tiện của tôi.
Vừa bước vào phòng liên hoàn 432, hai cánh tay của Avril đã khép lại, ôm chặt ông. Cặp môi mềm mại của ả ngấu nghiến miệng Roscoe. Ông ôm chặt cô ả và thấy cơ thể ông bừng bừng. Heyward thấy qua lần váy mỏng dính, cặp đùi dài và mềm mại cọ vào đùi ông thành thạo, khéo léo, lúc mạnh lúc yếu kích thích ông. Lát sau toàn bộ cơ thể ông tập trung vào chỉ vài phân khối thịt. Cuối cùng Avril buông ông ra, vuốt ve má ông, âu yếm nói:
- Roscoe yêu! Ta hãy giải quyết xong vấn đề chi phí, sau đấy ta sẽ quên chúng đi, anh ạ.
Thái độ thực dụng ấy lam Roscoe thấy chối. Ông lập tức tự hỏi: phải chăng mọi cô gái loại này đều như vậy? Tiền trao cháo múc?
- Đồng ý,- Roscoe nói, đồng thời rút ra chiếc phong bì ông đã để sẵn hai trăm đô.
Avril mở ra, đếm cẩn thận từng tờ.
- Em không tin anh ư,- Roscoe hỏi.
- Nếu em đem số tiền này gửi nhà băng của anh, giao dịch viên có đếm cẩn thận rồi mới viết biên lai cho em không?
- Tất nhiên rồi. Mọi khách hàng đều có quyền đòi hỏi nhà băng quan tâm đến lợi ích của họ.
Đếm xong, cô ta nói thêm:
- Vậy là xong khoản hai trăm đô riêng cho em.
Anh còn phải trả tiền vé máy bay, tiền tắc xi, tất cả là một trăm hai mươi đô. Tiền thuê phòng liên hoàn là tám mươi lăm đô cộng tiền sâm banh, tiền puốc boa, hai mươi lăm đô. Tạm tính tất cả là hai trăm rưởi. Anh đưa em và thế là xong, ta không bàn đến chuyện này nữa.
Choáng váng trước khoản tiền quá lớn, Roscoe lúng búng:
- Đắt đấy nhỉ?
- Giá của em như thế. Hãng SuNatCo tính giá như thế mỗi khi họ thuê em, vì anh không phải trả nên anh không biết. Anh yêu ơi, nên nhớ là tiền nào của ấy. - Lời lẽ của Avril thẳng thừng, khác hẳn mọi khi.
Nàng Avril dịu dàng, ngoan ngoãn trước kia bây giờ hiện nguyên hình thành một ả gái điếm ranh ma và kiên quyết. Roscoe cay đắng rút ví lấy ra hai trăm rưởi đô ta đưa ả. Avril nhét tất cả vào ngăn trong ví xách tay.
- Vậy là xong mục tài chính. - Ả nói. - Bây giờ đến mục tình ái.
Cô ta quay sang Roscoe vừa ngoạm ngấu nghiến miệng ông, vừa đưa bàn tay vuốt ve gáy ông bằng cử chỉ lão luyện. Lúc nãy cơ thể Roscoe đã nguội đi bây giờ lại bùng cháy. Avril âu yếm thì thầm vào tai ông:
- Roscoe cưng, lúc nãy anh bước vào, em thấy anh có điều gì đó không được vui?
- Đúng thế. Chuyện nhà băng gần đây hơi rắc rối.
- Em sẽ xoá đi cho anh những phiền muộn ấy. Ta uống sâm banh đã, rồi em sẽ thuộc về anh.
Cô ta thành thạo mở chai sâm banh lấy trong xô nước đá rồi rót đầy hai cốc có chân. Họ uống, quay mặt vào nhau. Vừa uống cạn cốc thứ nhất, Avril đã cởi ngay toàn bộ áo quần rồi bắt đầu cởi cho ông.
Không phải Avril chỉ kích thích cơn khao khát tình dục của Roscoe, cô ả còn bốc lên là ông khoẻ, ông trẻ, ông cường tráng, ông dữ dội khiến Roscoe cảm thấy chưa bao giờ sức đàn ông của ông mạnh mẽ đến như thế này. Những lần làm tình với Béatrice sao mà nghèo nàn, thảm hại đến thế. Với Béatrice chưa bao giờ ông thấy toàn bộ cơ thể ông bùng cháy, làm ông được hưởng khoái cảm tuyệt diệu và hoàn toàn thoả mãn như thế này.
- Ôi, Roscoe cưng... anh yêu... Anh cứ chủ động, lúc nào anh thích... Đúng rồi, cứ tiếp tục như thế... Nữa đi, cưng... ôi, em xin anh...
Hẳn là cô ả đóng kịch, Roscoe thoáng nghĩ như vậy nhưng ông bất cần. Cái quan trọng lúc này là niềm khoái cảm sâu thẳm, bao trùm và ông cố kéo dài phút tận hưởng. Cô gái này đã làm được việc lớn lao là giúp ông tự khám phá ra bản thân mình.
Đỉnh điểm! Roscoe Heyward thầm nghĩ, cảm giác diệu kỳ này sẽ in sâu vào ký ức mình và là thứ mình không bao giờ quên được.
Bây giờ họ nằm yên lặng bên nhau, hưởng một cảm giác uể oải dịu dàng, vô cùng dễ chịu. Bên ngoài cửa sổ trời bắt đầu tối. Các ngọn đèn ngoài phố đã bật sáng. Cuối cùng Avril ngồi dậy, bước ra khỏi giường rồi cứ chân trần như thế cô ả đi ra chỗ bàn xa lông, lấy hai cốc sâm banh đem vào giường.
Cả hai người ngồi trên giường nhấm nháp sâm banh. Trò chuyện một lát xong, Avril nói:
- Em muốn hỏi ý kiến anh một việc.
- Việc gì? - Roscoe thích thú thầm nghĩ, chắc một chuyện hết sức thơ ngây, con trẻ.
- Em có nên bán các cổ phiếu tập đoàn SuNatCo không?
- Em có nhiều không?
- Năm trăm. Đối với một người như anh, chắc chẳng thấm tháp gì, nhưng đấy là một phần ba toàn bộ tiền dành dụm của em đấy.
Roscoe nhẩm tính rất nhanh và thấy cô ả này giầu hơn ông bẩy lần.
- Em nghe tin đồn gì về tập đoàn SuNatCo hay sao? Tại sao em hỏi anh như vậy?
- Trước hết em thấy hãng đó cắt giảm các khoản chi tiêu giải trí. Điều này thì bản thân em thấy rõ. Em nghe nói họ đang thiếu tiền và còn chưa trả được hết các biên lai. Có người khuyên bọn bạn em là bán đi những cổ phần của SuNatCo. Em đang ngần ngại vì hồi em mua chúng, giá đắt hơn thế này, bây giờ bán đâm thành lỗ vốn. Thiệt nhiều quá.
- Sao em không hỏi George Lớn?
- Gần đây bọn em không thấy ông ta đâu. Con Ánh Trăng, anh nhớ nó chứ?
- Nhớ.
Roscoe Heyward nhớ lại cô gái Nhật Bản xinh xắn lúc nào cũng quỳ dưới chân George Lớn, và ông ta đã có lần ngỏ ý cho cô ta sang phục vụ Heyward một đêm. Heyward có lúc đã nghĩ liệu cô Ánh Trăng kia có làm ông thoả mãn hơn Avril không.
- Con Ánh Trăng bảo George Lớn đã đi Costa Rica và rất có thể sẽ ở luôn bên đó, không về đây nữa. Nó còn bảo ông ta đã bán đi phần lớn số cổ phần SuNatCo của ông ta trước khi đi.
Heyward ân hận đã không dò hỏi Avril trước đây vài tuần lễ.
Ông nói:
- Theo anh thì em nên bán ngay sáng mai, kẻo còn lỗ nữa.
Avril thở dài:
- Kiếm tiền đã khó, giữ tiền còn khó hơn.
- Em yêu, em vừa nêu lên một trong những chân lý sơ đẳng của hoạt động tài chính đấy.
Im lặng một lát rồi Avril nói:
- Em sẽ giữ mãi kỷ niệm đẹp về anh, Roscoe.
- Cảm ơn. Anh cũng sẽ không bao giờ quên em.
Avril dang hai tay mời mọc:
- Ta làm lần nữa chứ?
Roscoe nhắm mắt khi cô gái điếm lặp lại những cử chỉ mơn trớn kích thích lúc trước, cũng thành thạo, điêu luyện như vậy. Lúc này đột nhiên Roscoe thoáng nghĩ, cả hai đều chấp nhận một sự thật là họ sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa. Lý do của Heyward thì đã rõ ràng: ông không đủ khả năng chi những khoản tốn kém như thế này nữa. Thêm vào đó ông linh cảm thấy sắp tới sẽ nổ ra một khủng hoảng, một đảo lộn trong đời ông. Không thể đoán trước được ngày mai sẽ ra sao.
Đúng lúc rơi dần xuống vực thẳm khoái lạc, Roscoe thoáng nghĩ, mình đã phạm tội làm trái lời Chúa dạy. Nhưng ông có lý do để được tha thứ: trong suốt cuộc đời Roscoe Heyward chưa bao giờ được hưởng niềm khoái cảm mãnh liệt như trong vài khoảnh khắc tình ái với ả gái điếm này.
Ra khỏi khách sạn, Roscoe Heyward mua số báo ra buổi chiều. Một hàng chữ lớn chạy dài hai cột ngay giữa trang đầu đập vào mắt ông:
Tập đoàn công nghiệp Supranational: Điều lo ngại.
Doanh nghiệp khổng lồ siêu quốc gia phải chăng đã sạch vốn?