Số lần đọc/download: 527 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 02:35:14 +0700
Chương 46. Anh Đi Rước Chị Dâu Em Về
- T
ôi với anh quen nhau sao?- nó cố tình nhấn mạnh từ quen.
-Cô có nhận hay không cũng không quan trọng, tôi vẫn thích ngồi ở đây-Hắn tỏ ra lì lợm khiến nó chả biết nói gì nữa nên im luôn.
-Cậu cũng thật vô duyên đấy, người ta đã không thích còn tỏ ra mặt dày.-Alan "gai mắt" nói.
-Tôi không nghĩ mình vô duyên đâu, có những người không liên quan mà thích xen vào chuyện người khác mới thật là vô duyên đấy chứ-Hắn cũng chả chịu thua.
-Cậu nói cái gì?-Alan tức giận trừng mắt.
-Tôi nói rất rõ ràng mà, chả nhẽ cậu nghe không hiểu à-Hắn vờ như không liên quan gì.
-Hai người có im lặng giùm tôi được không?-Nó bực mình.
-Ok-Cả hai cùng đồng thanh.
-Trùng hợp nhỉ-Nó nhíu mày.
-Cậu bắt chước tôi ư?-Alan lên tiếng.
-Ấy ấy...là cậu bắt chước tôi thì có-Hắn đáp trả.
Nó lắc đầu ngao ngán. Chịu thua 2 cái người này luôn.
Buổi học trôi qua mà nó cứ có cảm giác 2 bên tai sắp bùng lên luôn rồi. 2 cái tên kia cãi nhau từ đầu buổi đến cuối buổi.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
-Này hôm nay cậu đi sớm thế?-Hắn vỗ vai nó khi vừa vào đến lớp đã nhìn thấy nó.
-Tôi đi sớm hay không cũng không liên quan đến cậu-Nó đang lim dim bị hắn làm cho giật mình liền cáu gắt.
-Liên quan chứ-Hắn cười nhe răng làm ai đó đơ mất 1s.
-Liên quan gì?-Nó nói nhưng không hay biết gương mặt mình đang đỏ ửng lên.
-Vì cậu là người quan trọng với tớ chứ gì.-Hắn nói câu đó càng làm gương mặt nó đỏ hơn.
-Cái...cái...gì...-Nó ấp úng.
-Sao cậu lại ấp úng chứ? Chả nhẽ cậu thích tớ à? Này gương mặt cậu đang đỏ lên đấy có biết không hả/? Nhìn cậu thật là dễ thương mà-Hắn chọc nó.
-Cái tên điên này-Nó tức quá, thế là một chiếc chiếc dép bay ngay vào mồm hắn.
Nó nhào laại đánh hắn tới tấp. Dám nói bổn cô nương đỏ mặt hả. Cho mày chết. Hắn tuy bị đánh nhưng chả cảm thấy đau gì. Quen rồi mà. Cảnh tượng 2 người bọn họ vừa đánh vừa la đã lọt vào mắt của Alan khi anh vừa đến cửa lớp.
-Hai người họ đang làm cái quái gì vậy?-Alan thấy hắn và nó thần mặt liền tức giận (thân mật gê)
-Em thấy họ đang đánh nhau mà! Nhưng hình như vui lém- Amy đi bên cạnh lên tiếng. Hai anh em nhà này có con mắt nhìn thật là cũng dị thường ghê. Con người ta đang đánh nhau sức đầu mẻ trán mà tưởng là chơi hội chắc.
-Làm ơn trật tự dùm cái-Alan bước đến chủ yếu là muốn tách bọn họ ra.
-Cậu không thấy chúng tôi đang chơi vui sao?-Hắn đang bị nó đánh te tua mà vẫn đủ thời gian để châm chọc Alan.
-Cậu làm tôi điên lên rồi đấy-Nó thấy hắn bị đánh mà không si nhê gì liên bực mình quát.
-Thôi tha cho tôi đi-Hắn vờ đáng thương.
-Tôi...-Nó định nói "còn lâu" thì vừa đúng lúc cô giáo bước vào-...tha cho cậu đấy!
Alan bị cho ra rìa liền tức xì khói. Anh nắm chặt nắm đấm.
"Mày được lắm Thiên à! Rồi mày sẽ biết tay tao, không ai có thể giành Ana với tao được đâu".
------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Một tuần trôi qua đối với hắn cũng là đối với Bảo Trâm ở Việt Nam. Cô đã xin nghỉ phép và trở về đây vài ngày trước. Một năm trước, cô rời đi mà không nói tiếng nào với Khánh Phong vì cô chỉ nghĩ đơn giản là giữa cô và anh ta chẳng có mối quan hệ nào. Nhưng trong hơn một năm qua, cô vẫn không thể nào quên được hình bóng ấy. Cô cứ nghĩ tình cảm của cô mới chớm nở và rồi nó sẽ dập tắt nhanh thôi nhưng cô đã lầm. Càng xa anh cô lại càng thấy nhớ nhung da diết. Cứ nghĩ tình cảm của cô sẽ mãi là một mối tình đơn phương không hơn không kém. Và cô sẽ chẳng bao giờ có cơ hội tiến gần hơn đến trái tim của anh.
Khi nghe hắn nói rằng anh vẫn chờ cô. Cô như không tin vào tai mình nữa.Cô thực sự không tin rằng anh cũng thích cô như cô thích anh vậy. Hoặc chí ít là một chút tình cảm thôi cũng được. Cô trở về là muốn được gặp anh. Chỉ đơn giản là gặp thôi, cô không định sẽ nói ra những điều trong lòng mình nghĩ.
Cô vừa đến sân bay đã lập tức đón xe đến thẳng trường học cũ. Chỉ mong nhìn thấy anh và được nói chuyện với anh. Thế nhưng, cảnh tượng cô nhìn thấy lại khác xa với trong tưởng tượng.
Anh đi cùng một cô gái xinh đẹp, xinh đẹp hơn cô và còn cười nói rất thân mật. Cô có cảm giác bị lừa dối, bị tổn thương. Cô quyết định về nhà cũ ở tạm rồi sẽ bay qua Anh sớm. Khi cô vừa quay đi, Khánh Phong đã trông thấy. Anh gọi cô nhưng cô không quay lại.
-Là Bảo Trâm sao? Thực sự là cô ấy sao?-Khánh Phong đuổi theo những chiếc xe đã chở cô đi xa.
-Anh lầm bầm cái gì vậy?-Khánh Linh đang đi cùng anh thì bỗng dưng anh chạy như bị ma đuổi làm cô tò mò cũng phải theo xem chuyện. Đến nơi thì thấy anh lầm bầm như người mất hồn.
-Là Bảo Trâm? Là BẢo Trâm thật đó, cô ấy đã trở về- Anh nắm chặt lấy vai Khánh Linh mà lắc mạnh.
-Anh bị điên hả? Buông em ra coi, đau quá-Khánh Linh la oai oái.
-Anh phải đi đây-Nói rồi anh bắt taxi đi một hơi.
-Ơ... anh đi đâu đấy?-Khánh Linh gọi với theo.
-Anh đi rước chị dâu của em về-Anh nói vọng lại.
-WHAT???-Khánh Linh đứng đó với một dấu chấm hỏi to đùng.