Số lần đọc/download: 776 / 3
Cập nhật: 2017-09-25 02:23:11 +0700
Chương 46-48
C
hương 46: Tứ Linh văn bẫu
Đối với Lưu Khám mà nói, tất cả những việc phát sinh đột ngột này giống như một giấc mộng, tình tiết mà chỉ gặp trong vô số tiểu thuyết thế giới nhưng lại thật sự phát sinh trên người hắn. Sau khi tỉnh lại, hắn vẫn mãi ngẩn ngơ.
Thích A Trĩ, không thích a Trĩ...
Đến nay Lưu Khám cũng khó mà nói cho rõ ràng được, mà chuyện xảy ra ngày hôm qua càng khiến hắn càng thêm khó nói rõ.
Nhâm Ngao không như mọi ngày ép Lưu Khám đi ra ngoài lao động, để mặc hắn ở trong lao ngục, lại tấu lên công thự huyện Bái, xin Nhâm Hiêu điều tới năm mươi quân Tần, phụ trách trông giữ Lưu KHám. Người thống lĩnh quân Tần là hai Thiết ưng duệ sĩ, một người tên là Lý Tất, người kia tên là Lạc Giáp.
Hai người này đều là tâm phúc của Nhâm Hiêu, đương nhiên hiểu rõ ý tứ của Nhâm Hiêu. Chỉ cần Lưu Khám không có hành động gì khác thường, bọn họ cũng sẽ không quá theo dõi chặt chẽ Lưu Khám, mặc kệ Lưu Khám như kẻ mất hồn ở trong lao ngục.
Lữ Trĩ không xuất hiện nữa, mà Lữ Tu cũng không đến.
Ngoại trừ Khám phu nhân ra, có Thẩm Thực Kỳ, Đường Lệ và Tào Vô Thương là hàng ngày vẫn tới thăm Lưu Khám. Ngoài ra, người tới thăm Lưu Khám còn có Chu Thị, cũng chính là binh lính tại đại trạch Chiêu Dương bị tên lạc bắn trúng chân, được Lưu Khám liều mạng cứu trở về.
Chu Thị đến đây, một là để cảm ơn Lưu Khám, cảm kích hắn đã cứu mạng trên chiến trường, hai là để từ biệt Lưu Khám. Theo như lời y nói, y có một bằng hữu hiện nay đang ở Đại Lương. Sở dĩ y sắp đi Đại Lương tìm nơi nương tựa bằng hữu kia, nên y mới đến cảm tạ ơn cứu mạng của Lưu Khám, suốt đời không quên. Tương lai nếu có cơ hội, y nhất định sẽ tìm cách báo đáp.
Về phần Lưu Khám có nghe lọt tai hay không cũng chỉ có trời mới biết.
Một tháng sau, Lữ Trĩ xuất giá!
Hôn lễ không tổ chức tại huyện Bái, mà tại Phong Ấp Trung Dương, quê nhà của Lưu Bang. Nói cách khác, từ lúc này, Lữ Trĩ sẽ ở tại Trung Dương, nếu không có việc gì lớn, thì nàng sẽ không quay lại huyện Bái nữa. Ngày hôm đó, Lưu Khám ở trong nhà lao không nói năng không ăn uống, chỉ đối mặt với bức tường, một mình, ngây dại, lẩm bẩm giống như người điên.
Kiếp trước thì trong vạn khóm hoa cũng không để mình dính phấn hoa, không ngờ trọng sinh lại gặp phải chuyện như này. Là ông trời trừng phạt hay là...Trong lòng Lưu Khám hiểu rõ, bất kể là hắn không thích Lữ Trĩ, nhưng cả đời hắn sẽ đeo nặng món nợ oan nghiệt này. Sống lại ở thời đại này đã tròn một năm, trước đó Lưu Khám có thể ngây ngô dại dột mà được thăng chức rất nhanh, nhưng trong thời gian một năm này, hắn đã học được rất nhiều, thăng chức nhanh, chính là để hòa nhập với thế giới này.
Trước kia, Lưu Khám mang tư tưởng là người đứng ngoài cuộc nhìn thế sự, nhưng hiện nay hắn đã hiểu, mình có rất nhiều khác biệt với thời đại này, hôm nay, là lúc hắn cần phải thay đổi.
Nhưng thay đổi phương thức tư duy đã ăn sâu thật ra cũng không hề dễ dàng!
***
Xuân qua hạ đến, hạ qua thu tới.
Chớp nhoáng, Lưu Khám ở trong nhà lao huyện Bái đã chịu phạt được hơn một năm, nhưng trong thời gian nửa năm sau, Lưu Khám không bị bắt phải ra ngoài lao động. Nguyên nhân rất đơn giản, sau khi trải qua việc đó, Nhâm Hiêu lo lắng Lưu Khám gặp chuyện không may.
Trong mắt Nhâm Hiêu, Lưu Khám mười lăm tuổi, đang là thời kỳ huyết khí phương cương, thích tranh đấu nổi loạn nhất. Chỉ một lời bất hòa là có thể rút kiếm giải quyết, đây vốn cũng là điểm chung đã hình thành thời Xuân Thu Chiến quốc năm trăm năm, gặp phải chuyện như này, nhỡ mà Lưu Khám nổi xung lên, thừa dịp việc cưỡng ép lao động mà bỏ trốn, đi gây chuyện thị phi thì thật sự uổng phí một nhân tài. Bởi nghĩ như vậy, Nhâm Hiêu mới lo lắng, ngươi này lúc điên cuồng lên cũng không phải là chuyện nhỏ.
Bất kể là xuất phát từ bảo vệ, hay bởi vì sợ hãi, Nhâm Hiêu vẫn muốn giám sát chặt chẽ Lưu Khám. Cũng may, Lưu Khám không có biểu hiện gì khác thường, ngày ngày ở trong nhà lao luyện võ, viết chữ, đọc sách. Dần dần, Nhâm Hiêu cũng không còn để ý tới việc này nữa. Thế nhưng quân Tần được phái đi canh giữ lao ngục vẫn không rút về, hai người Lý Tất và Lạc Giáp vẫn ở lại đó.
Đây cũng là chuyện bất đắc dĩ, mọi người ai cũng biết Lưu Khám vũ dũng, nếu hắn thật sự che giấu tâm tính, ai có thể biết? Vạn nhất người này thấy thủ vệ lơi lỏng, sẽ có những hành động ngoài dự đoán của mọi người cũng không chừng. Cho nên, Lý Tất, Lạc Giáp nhận được dặn dò của Nhâm Hiêu, một khắc cũng không dám lơi lỏng cảnh giacs. Nhưng cảnh giác thì cảnh giác, Lý Tất, Lạc Giáp cũng không ngăn cản người tới thăm Lưu Khám. Khám phu nhân cũng tốt, Thẩm Thực Kỳ bọn họ cũng vậy, vẫn như trước ra vào lao ngục bất cứ lúc nào để thăm Lưu Khám.
- Nhâm đại ca, ngươi nói đi...rốt cuộc thì Lưu Quý kia có gì tốt chứ? Vì sao các ngươi ai cũng kính nể hắn vậy?
Lưu Khám kéo Nhâm Ngao, hỏi.
Nhâm Ngao gãi đầu:
- Có gì tốt ư? Ta cũng không rõ. Dù sao thì mọi người ở bên Lưu Quý cảm thấy rất thoải mái...Hắn rất dễ thương.
Dễ thương?
Lưu Khám suýt nữa thì hộc máu mồm. Từ dễ thương này chỉ dùng với trẻ em thôi, hoặc là với nữ tử thì hắn còn chấp nhận được, đằng này lại dùng cho một nam tử trên ba mươi tuổi, nghe thật khó mà chấp nhận nổi....Lưu Bang dễ thương ư?
Nhâm Ngao nói:
- Chúng ta, nói thẳng ra chỉ là một đám phố phường, Đồ Tử làm nghề giết mổ chó, Lão Chu thổi tiêu cho tang lễ, Hạ Hầu Anh thì ngày chơi bời lêu lổng, ngoại trừ đánh xe cho người ta ra thì cũng chẳng có bản lĩnh gì. Lư Quán thì tám đời đều làm nông, đến đời hắn thì cũng chỉ còn lại vài mẫu ruộng, lão Tào và Tiêu tiên sinh thì còn khá hơn. Ha hả, nhưng khá hơn thì sao chứ? Tiêu Tiên sinh năm xưa biết chữ đọc sách, kết quả ngay cả trường học còn không được vào, mà lão Tào thì thảm hơn, bởi vì không có tiền mà bị đuổi khỏi trường học. A Khám, những người như chúng ta bình thường ai để mắt tới chứ? Nói thật ra, đôi khi ngẫm lại, đều cảm thấy vô cùng khó chịu.
Đích xác, Nhâm Ngao bọn họ là những người ở tầng lớp dưới đáy xã hội.
Nhâm Ngao nói:
- Thế nhưng Lưu Quý cho chúng ta có cảm giác khác hẳn. Ngươi chưa từng gặp hắn nên không có cảm nhận được...Khi ở bên Lưu Quý, chúng ta có thể cảm nhận được chúng ta là những người có bản lĩnh. Lưu Quý từng trải hơn chúng ta, kiến thức phong phú hơn chúng ta, nhưng khi chúng ta và hắn ở cùng một chỗ, lại phát hiện thì ra chúng ta cũng không hề kém cỏi chút nào, có thể làm được rất nhiều chuyện.
Là giá trị sinh tồn sao?
Lưu Khám tựa như đã hiểu đôi chút rồi!
Trên lịch sử Lưu Bang cũng là bởi vì biết người khéo dùng mà nổi danh. Trương Lương, Hàn Tín, Trần Bình trước khi đầu nhập theo Lưu Bang, tựa như cũng không có gì nổi bật, nhưng khi đầu nhập theo Lưu Bang, lại có thể làm nên sự nghiệp lớn kinh thiên động địa, cũng không phải là vì trùng hợp may mắn.
Có lẽ, chính là bởi vì Lưu Bang không là được gì, Lưu Bang thô bỉ, Lưu Bang hoàn toàn không biết gì cả, mới làm nên sự nghiệp lớn như thế.
Người làm hết sức mình, đây cũng là một thành tựu khó lường!
Khi suy nghĩ tỉ mỉ đạo lý này, Lưu Khám càng trở nên trầm mặc. Nhưng người tới thăm hắn thì có thể nhận ra hắn không hề chán nản.
Thời gian cứ trôi qua như vậy, nháy mắt đã tới tháng mười, nhiệt độ không khí không phải quá thấp, nhưng đã có gió se lạnh, làm cho người ta cảm nhận được mùa đông sắp tới rồi.
Hôm nay, Lưu Khám đang ngồi trên bậc thang môn phòng đọc sách, Thẩm Thực Kỳ vội vã chạy tới.
Quân Tần canh giữ nhà lao cũng không cản nên Thẩm Thực Kỳ đi thẳng tới trước Lưu Khám, kéo hắn:
- A Khám, nghe nói gì chưa?
Vẻ mặt Lưu Khám mờ mịt:
- Nghe nói cái gì?
Thẩm Thực Kỳ cười nói:
- Hoàng đế muốn phong thiện, mùng một tháng giêng hoàng đế muốn đông tuần, còn muốn phong thiện tại Thái Sơn. Nghe nói, lúc phong thiện sẽ tuần hành Đông Phương, nói không chừng còn có thể đến nơi này của chúng ta đấy...A Khám, ta còn phải chúc mừng ngươi trước đó!
- Chúc mừng ta? Hoàng đế đông tuần thì có liên quan gì đến ta chứ? Vì sao phải chúc mừng ta.
Lưu Khám nghi hoặc nhìn Thẩm Thực Kỳ, có chút không hiểu.
Thẩm Thực Kỳ nói:
- Là lão Đường nói cho ta biết....Hắn nói, lúc hoàng đế phong thiện, chắc chắn sẽ đại xá thiên hạ, ngươi sẽ sớm được thả ra.
A, hình như là có điều khoản như thế. Hoàng đế phong thiện, hoàng đế đăng cơ, hoàng đế đón dâu, sẽ đại xá thiên hạ, chiêu hiển hoàng ân mênh mông cuồn cuộn.
Nhưng Lưu Khám vừa suy nghĩ đến đây, lại nhớ tới một việc khác. Hắn túm lấy tay Thẩm Thực Kỳ, hạ giọng nói:
- Kỳ ca, đầu xuân là thời kỳ ủ rượu, ta từng bảo ngươi lưu trữ ba trăm hũ Tứ Thủy Hoa Điêu, ngươi có làm theo lời ta nói không?
Thẩm Thực Kỳ ngẩn ra, rồi gật đầu nói:
- Đương nhiên rồi, chuyện ngươi căn dặn, ta nào có dám không làm theo? Nhưng ta thật sự không hiểu, ngươi bảo ta sản xuất ba ba trăm vò Tứ Linh Văn bẫu để làm gì? Mà Tứ Linh Văn Bẫu cũng kiếm được khá tiền, ta đặc biệt đi Ngô Trung mời người mở nơi sản xuất, phí dụng khá cao đấy.
Lưu Khám cười. Bẫu, là một loại lọ dùng để đựng rượu, đựng nước. Nói đơn giản, chính là bình rượu, xuất hiện đầu tiên vào triều Chu, thịnh hành thời Xuân Thu Chiến Quốc, nhưng Tứ Linh Văn Bẫu theo như lời Thẩm Thực Kỳ nói và bẫu thời kỳ đầu có điểm khác biệt rất lớn.
Điểm khác biệt lớn đó quyết định bởi trên Tứ Linh Văn Bẫu quết một lớp men, tuy rằng không thể đánh đồng với lớp men ở hậu thế, nhưng với thời đại này mà nói, loại Tứ Linh Văn Bẫu này không thể ngi ngờ là một sản phẩm cực kỳ cao quý. Bởi kỹ thuật men trên đó còn chưa thành thục, mà không phải toàn bộ đồ gốm đều có lớp men này. Thậm chí, đặc biệt lớp men phủ lên đó cũng không phải lần nào cũng thành công.
Mà kỹ thuật phủ men ở Ngô Trung là cao minh nhất.
Như Thẩm Thực Kỳ nói, dù là tại Ngô Trung, cũng không phải là ai cũng nguyện mở lò phủ men, dù sao xác suất thành công thật sự là quá thấp.
Vì ba trăm Tứ Linh Văn Bẫu này, Thẩm Thực Kỳ đã xuất ra một vạn tiền, mời thợ thủ công tốt nhất ở địa phương ra. Hơn nữa trước khi mở lò phủ men, bất kể thành hay bại, một lò một vạn tiền, ba trăm Tứ Linh Văn Bẫu, tốn hao tròn bốn vạn tiền.
Lưu Khám không còn truy vấn tỉ lệ của Tứ Linh Văn Bẫu kia, hắn tin tưởng, nếu Thẩm Thực Kỳ tiêu phí bốn vạn tiền, thiên hạ này sợ là sẽ không có Bẫu ngon hơn so với ba trăm Tứ Linh Văn Bẫu này. Đặt mộc giản trong tay xuống, Lưu Khám chỉ trầm ngâm chốc lát rồi kéo Thẩm Thực Kỳ đi. Hắn tìm Lý Tất đang trực, đi thẳng vào vấn đề:
- Lý đại nhân, tiểu dân muốn cầu kiến Huyện trưởng đại nhân, liên quan đến việc Hoàng đế phong thiện ở Hoàng Thái Sơn, còn xinh Lý đại nhân thông báo giúp cho.
*Phong Thiện (thời xưa chỉ vua chúa lên núi Thái Sơn cúng tế trời đất)
Chương 47: Rượu vạn tuế
Thủy Hoàng đế đông tuần, không hề có hành động gì che giấu cả, có lẽ trong mắt Doanh Chính, hiện nay sáu nước Quan Đông đã bị diệt vong, chiến hỏa các nơi cũng đã được dẹp loạn, thì có gì uy hiếp ông nữa? Bởi vậy, lần này phong thiện tại Thái Sơn, là để xác lập địa vị chính thống của Đại Tần, về mặt khác còn có dụng ý tuyên dương quốc uy.
Từ lúc Lão Tần Nhân đặt chân ở Quan Trung tới nay vẫn bị sáu nước Quan Trung coi là bộ tộc man di, là con mãnh thú hồng hoang. Hiện tại, Tần quốc quật khởi, cái cần làm chính là biểu hiện lực lượng của mình. Thủy Hoàng đế công khai hạ chiếu, muốn đầu xuân năm sau đông tuần sáu nước, phong thiện Thái sơn.
Doanh Chính không sợ hãi, nhưng không có nghĩa là các thần tử không khẩn trương. Giữa năm, Thủy Hoàng đế đi tuần lũng Tây (nay là huyện Lâm Thao Cam Túc), Bắc Địa (là Tây Phong Cam Túc), tới Kê Đầu Sơn )nay là huyện Kính Nguyên Cam Túc), vòng đến Trung Cung (huyện Tỉnh Lũng Thiểm Tây). Dọc đường đi gióng trống khua chiêng, khiến tám trăm dặm Tần Xuyên reo hò chào đón.
Năm sau đi tuần Quan Đông, khí phái tuyệt đối sẽ không nhỏ.
Tu sửa xây dựng đường xá, chỉnh đốn trị an... vân...vân, một vài việc lớn nhỏ cũng đủ để ngminhfta đau đầu, tuyệt đối không thể để xảy ra chút sự cố nào được, bằng không sẽ bị rơi đầu. Từ lúc nhận được chiếu thư, quan viên các nơi bắt đầu bận rộn công việc bù lu lên.
Nhâm Hiêu đương nhiên cũng không ngoại lệ. Nhâm Hiêu vốn xuất thân từ Thiết Ưng duệ sĩ, nên đặc biệt coi trọng lần đi tuần này của Thủy Hoàng đế. Tuy rằng không chắc Thủy Hoàng đế sẽ tới huyện Bái nhưng Nhâm Hiêu không thể không cẩn thận. Nạn đạo phỉ thì đã được dẹp loạn rồi, nhưng ai có thể đảm bảo sẽ không xảy ra sai lầm khác? Dư nghiệt của sáu nước vẫn còn, nên không cho phép có chút nào qua loa được. Cho nên, Nhâm Hiêu tổ chức mộ binh lần thứ hai, nhưng phạm vi mộ binh lần này nhỏ hơn rất nhiều.
Đối tượng mộ binh cũng chỉ giới hạn trong phạm vị thị trấn. Nhân số cũng không nhiều lắm, chỉ mấy chục người trúng tuyển, trong đó, Phàn Khoái được mộ binh làm nha dịch quan thự, sắp xếp vào trong mạc phủ của Nhâm Hiêu. Cùng mộ binh với Phàn Khoái còn có Hạ Hầu Anh và Chu Xương. Hạ Hầu Anh được bổ nhiệm là Tiểu Lại Tự Mã, Chu Xương thì được bổ nhiệm làm Thư tá. Nhâm Hiêu đang cần những người như này để làm việc, đồng thời về phương diện khác cũng là để trấn an người của huyện Bái, nói cho mọi người biết, chỉ cần là trung thực, có tài, thì sẽ được Huyện trưởng coi trọng.
Dù sao, quân Tần đóng tại huyện Bái không được quyền tự ý điều động, chuyện truy bắt đạo phỉ chẳng phải không do quân Tần chính quy đảm nhiệm đó sao? Hơn nữa, đám người Phàn Khoái cũng là người lớn lên tại huyện Bái, hiểu rõ con người và sự việc ở đây, cho nên để bọn họ đảm đương một vài việc vặt vãnh là lựa chọn thích hợp nhất.
Cứ như vậy, Nhâm Hiêu bận rộn những chuyện lớn nhỏ tại huyện Bái, tuy chỉ là những việc nhỏ nhặt như lông gà vỏ tỏi nhưng cũng đủ làm cho Nhâm Hiêu nhức đầu rồi, mặc dù có Tiêu Hà hỗ trợ nhưng vẫn không thể nào thanh nhàn được.
Cuối cùng cũng xử lý xong công sự, Nhâm Hiêu uể oải về nội đường. Lĩnh binh chiến đấu y không hề sợ hãi, không yếu kém nhưng quản lý địa phương thì thật là phiền phức...
Có đôi khi Nhâm Hiêu không hiểu, y đường đường là Thiết Ưng duệ sĩ mà sao lại phải làm việc này? Y rõ ràng là không muốn tiếp tục làm nhưng mỗi lần viết xong tấu chương thì lại hủy đi, bởi y mơ hồ có cảm giác Thủy Hoàng Đế sắp xếp y như thế chắc chắn là có dụng ý khác.
Lúc thay đổi quần áo, Nhâm Hiêu chưa kịp thở thì đã thấy Lý Tất tới cầu kiến, nói là Lưu Khám cầu kiến Huyện trưởng, có chuyện quan trọng cần thương lượng.
Nhâm Hiêu mệt mỏi quá rồi, liền nói:
- Bảo Lưu Khám có chuyện gì thì ngay mai nói đi.
Đối với chuyện xảy ra với Lưu Khám, Nhâm Hiêu cũng biết một chút, nhưng y cũng có biện pháp nào chứ? Không nói đến Lưu Khám còn bị phạt tác, dù là hắn không bị tước quân công, thì chuyện Lữ gia gả con gái, sao có thể để người ngoài xen vào ngăn cản được chứ?
Thực khách cũng không phải là một từ mang nghĩa tốt đẹp gì. Thời Mạnh Thường Quân đã có cách nói “kê minh cẩu đạo chi đồ”, Nhâm Hiêu cũng không phải là không biết. Thống nhất tiền, đối với một số hào phú lớn thì không có ảnh hưởng gì, nhưng đối với loại tiểu hộ môn hộ như Lữ gia thì lại bị ảnh hưởng rất sâu sắc. Nhưng sự việc đã qua nửa năm rồi, lúc này Lưu Khám cầu kiến là có chuyện gì?
Lý Tất có chút do dự, ngẫm nghĩ một chút rồi nói:
- Đại nhân, Lưu Khám nói, việc Hoàng đế đông thú sáu nước Quan Đông, cho nên mới muốn cầu kiến đại nhân.
Việc đông thú Quan Đông?
Hắn chỉ là một tiểu dân mà dám mạnh miệng như vậy sao? Nhưng Nhâm Hiêu lai ngồi thẳng người lên, trầm giọng nói:
- Đã vậy, bảo hắn vào đây.
Lý Tất lĩnh mệnh đi, Nhâm Hiêu ngồi ở thượng đường, lâm vào trầm tư. Lưu Khám này lại muốn giở trò gì đây? Lần trước che chở cho Lưu Khám, mục đích duy nhất của Nhâm Hiêu là bảo vệ hắn, phạt tác Lưu Khám, nhưng trong lòng y cũng không hề thoải mái. Chỉ hy vọng lúc này hắn đừng gây chuyện thị phi cho mình nữa.
Nhâm Hiêu cầm chén rượu trên án, uống một ngụm, ngồi xuống xử lý công văn. Thật ra, ngay ra ngay lúc này đây Nhâm Hiêu đang có một vấn đề nan giải. Tứ Thủy Hoa Điêu...loại rượu này sau khi xuất hiện tại Bành Thành thì lập tức được truyền bá rộng rãi với tốc độ cực kỳ đáng sợ. Thương nhân các nơi cuồn cuộn tới Bành Thành chỉ để mua một vò Tứ Thủy Hoa Điêu.
Ngay cả trong quận Nội Sử (cũng chính là Hàm Dương) hiện nay cũng điên cuồng vì loại rượu Tứ Thủy Hoa Điêu này, có người nói một vò Tứ Thủy Hoa Điêu nay đã có giá ngàn vàng rồi. Từ cái tên rượu này cho thấy, Tứ Thủy Hoa Điêu là xuất ra từ quận Tứ Thủy. Nhưng đến nay không một ai biết rượu này rốt cuộc là nơi nào sản xuất ra, là của ai? Người phụ trách buôn bán Tứ Thủy Hoa Điêu cũng không biết rõ, chỉ biết là chủ nhân của Tứ Thủy Hoa Điêu chưa bao giờ thật sự xuất hiện, toàn bộ đều là buôn bán qua tay người khác.
Tể Tướng Vương Quán phái người điều tra nhưng vẫn không có đầu mối. Nhâm Hiêu mơ hồ có dự cảm, Tứ Thủy Hoa Điêu này rất có khả năng xuất ra từ huyện Bái nhưng rốt cuộc là của người nào?
Trong thư Vương Quán nói rất rõ ràng: Lần này Thủy Hoàng đế lên núi Thái Sơn Phong Thiện, cần trăm hũ rượu ngon để tế thiên địa.
Hơn nữa, Thủy Hoàng Đế Doanh Chính cũng đã nếm thử rượu này, nên yêu cầu tế bằng rượu Tứ Thủy Hoa Điêu. Nhưng trên thị trường căn bản là không mua được loại rượu này, mà Hàm Dương cách xa ngàn dặm đã không có, thì ngay cả Bành Thành là nơi đầu tiên xuất hiện Tứ Thủy Hoa Điêu hiện nay cũng không có.
Vương Quán ép Đồ Tuy, Đồ Tuy lại ép xuống…
Nhâm Hiêu day nhẹ huyệt Thái Dương trong lòng thầm chửi: Rượu Hoa Điêu chết tiệt này, rốt cuộc là ai sản xuất đây?
Lúc này, có gia phó đến bẩm báo: Lý Tất đã dẫn Lưu Khám tới, đang ở hạ đường chờ.
- Để hắn vào đi.
Nhâm Hiêu vỗ trán, duỗi duỗi thân thể.
Lưu Khám ôm một vò Tứ Linh Văn Bẫu được điêu khắc trạm chỗ cực kỳ tinh mỹ, dưới sự dẫn dắt của Lý Tất, đi vào thượng đường.
- Sao lại đi lâu như vậy?
- Đại nhân, trên đường đi Lưu Khám muốn về nhà một chuyến, nói là có vật quan trọng gì dó. Tiểu nhân nghĩ, nếu đã đi rồi, thì cần gì phải sợ hắn gây chuyện nữa? Cho nên trước tiên cho ba mươi người đưa hắn về nhà, rồi sau đó mới về đây phục mệnh.
Nhâm Hiêu chau mày, trầm giọng nói:
- Lưu Khám, ngươi lại giở trò quỷ gì vậy?
Lưu Khám cung kính tiến lên, đặt Tứ Linh Văn Bẫu lên trước mặt Nhâm Hiêu:
- Đại nhân xem là hiểu ngay.
Nhâm Hiêu không hài lòng trừng mắt với Lưu Khám: "Tên này..."
Y đi lên trước khom người, xé bỏ khăn đen đậy lên miệng bình, nhìn vào trong miệng bẫu, còn có một cái nút đen hình tròn. Vừa mới bật nắp bẫu ra, một mùi rượu thơm nồng lan tới làm tinh thần Nhâm Hiêu rung lên, vội vàng ngồi xổm xuống, khẽ lắc lắc Văn Bẫu, trong giây lát, mùi thơm ngào ngạt thấm vào phế phổi, làm cho Nhâm Hiêu vô cùng sảng khoái. Nhắm mắt lại, y hít sâu một hơi.
Là rượu Hoa ĐIêu....
Nhâm Hiêu đã uống một vò Tứ Thủy Hoa Điêu, mùi hương rất thơm ngon, thế nhưng lại kém xa hương rượu trong Văn Bẫu trước mặt y.
- Rót ra.
Có tiểu nhân cầm một chén rượu tới đến trước mặt Nhâm Hiêu.
Y cẩn thận rót rượu từ trong Văn Bẫu vào chén, trong ánh nến sáng rực, rượu trong chén sóng sánh một màu như hổ phách, trong suốt, sáng bóng...Nhâm Hiêu nâng chén rượu lên uống một ngụm, chất lỏng rượu thấm nhuần vào lưỡi, sắc mặt Nhâm Hiêu lập tức biến đổi.
Hồng nhuận, là một loại hồng nhuận kích động!
- Rượu ngon, rượu ngon!
Chương 48. Hậu duệ lão Tần
Nhâm Hiêu kêu to:
- Êm dịu thuận miệng, trong sạch thơm mát, Tứ Thủy Hoa Điêu này còn ngon gấp mấy trăm lần loại đang bán ở trên thị trường đó.
Dứt lời, Nhâm Hiêu xoay người chăm chú nhìn Lưu Khám. Biểu hiện của Lưu Khám bình tĩnh, ánh mắt trong suốt nhìn Nhâm Hiêu, một chút cũng không dao động.
- Là ngươi sản xuất ra Tứ Thủy Hoa Điêu?
- Chính là tiểu dân!
Lý Tất và Lạc Giáp đứng hai bên nghe vậy giật mình hoảng sợ. Bọn họ đương nhiên cũng từng nghe nói đến cái tên Tứ Thủy Hoa Điêu, cũng từng may mắn được uống một lần. Tại huyện Bái, một vò Tứ Thủy Hoa Điêu đã tăng lên tới giá một nghìn hai trăm tiền, nhưng như thế cũng khó mà mua được. Thật không ngờ người ủ rượu này lại ở ngay bên cạnh mình? Cổ họng của Lý Tất, Lạc Giáp cuộn lên, nước bọt trong miệng trào ra. Ánh mắt nhìn Lưu Khám đã không còn như trước nữa. Người này, là người sản xuất ra Tứ Thủy Hoa Điêu sao?
Nhâm Hiêu nói:
- Vậy ngươi tặng bẫu rượu này là có ý gì?
Lưu Khám chắp tay nói:
- Loại rượu này tên là Rượu Vạn Tuế, chính là tiểu nhân và Thẩm Thực Kỳ tìm được phương thức ủ rượu trên một cuốn sách cổ. Nghe nói, Thương Thang phạt Chu, Chu Võ phạt Trụ, chẳng phải là dùng loại rượu này để tế thiên địa sao. Nếu loại rượu này đến tay Thiên tử, có thể làm người dũng càng dũng, trí giả càng trí. Nhưng việc sản xuất rượu có chút trắc trở, tội dân và Thẩm Thực Kỳ đã qua nhiều lần nghiên cứu, cuối cùng trong một năm chỉ sản xuất ra được một trăm bẫu thôi.
Nhâm Hiêu nghe xong con số, hai mắt lập tức sáng lên.
Một trăm bẫu?
Y đột nhiên tiến lên, chụp lấy tay Lưu Khám, kích động nói:
- A Khám, ngươi nói là...ngươi có một trăm bẫu rượu Vạn Tuế ư?
***
Lịch sử rượu vàng Hoa Hạ vô cùng lâu đời, từ thời kỳ Hạ Thương cũng đã xuất hiện rồi. Nhưng công nghệ rượu vàng thật sự hoàn thiện là tại thời kỳ Bắc Tống, đồng thời cũng bắt đầu tràn ra đủ loại rượu vàng có nhãn hiệu.
Mà giao thời Tần Hán, rượu vàng vẫn chỉ dừng ở tiêu chuẩn rượu ngũ tề. Khái niệm rượu trong tuy rằng đã xuất hiện, nhưng cũng chỉ là tương đối, trong Ngũ Tề lâu, chỉ có vị trầm miễn cưỡng được coi là thanh tửu. Mà công dụng của thanh tửu chủ yếu là tế phẩm trong các buổi lễ tế Thiên địa.
Trong 《 Chu lễ - thiên quan tửu chính 》 có ghi chép công dụng của rượu Liễu Tam: Có ba loại rươu: một là sự tửu, hai là tích tửu, ba là thanh tửu. Sự tử, có việc mà uống, tích tửu, không việc mà uống; về phần thanh tửu, là tế tự mà uống. Bởi vậy, có thể thấy được địa vị của thanh tửu.
Phương pháp chín lần ủ chủ yếu là đem quá trình sản xuất rượu vàng tỉ mỉ phân chia ra: ngâm gạo, đồ chín, phơi khô cơm, đánh tơi, đổ vào chum lên men, nấu rượu...Mọi công đoạn như thế phải lần lượt hoàn thành.
Tứ Thủy Hoa Điêu trước đây chính là thiếu quy trình nấu rượu này. Đương nhiên, một quá trình như thế, cũng chỉ có Lưu Khám là hiểu rõ nhất. Đây cũng là một chu trình then chốt trong toàn bộ quá trình ủ rượu. Rượu vàng chưa nấu, chỉ có thể là rượu đục bình thường, nhưng qua trình tự nấu rượu, thì rượu đục bình thường có thể biến thành rượu trong.
Dùng rượu ngon như vậy tế thiên địa, mới chứng tỏ địa vị của Thủy Hoàng đế thật sự đặc biệt. Về phần cách gọi "Rượu vạn tuế", chỉ là nói nhảm mà thôi. Nhưng nếu không nói như thế, thì sao có thể biểu hiện sự tôn quý của "rượu vạn tuế" được? Về phần Nhâm Hiêu thì đã bị Lưu Khám làm cho sững sờ rồi. Sự thật ngay trước mắt, y chưa bao giờ nghĩ mình sẽ được hưởng rượu ngon như vậy.
Cho nên, dù hiện tại Lưu Khám có nói thế nào, thì Nhâm Hiêu cũng không chút do dự mà tin tưởng.
- A Khám, một trăm bẫu rượu vạn tuế này, ta mua!
Nói xong, y lập tức cảm thấy mình lỡ lời, vội vã bổ sung:
- Không phải không phải, không phải là ta dùng, mà là Hoàng Thượng dùng....Sai, cũng không phải...mà là ta sẽ cung phụng rượu này cho Hoàng Thượng. Sang năm Hoàng Thượng Phong thiện tại Thái Sơn, chỉ có rượu vạn tuế mới xứng với thân phận của Ngô Hoàng. Lưu Khám, ngươi nói đi, bao nhiêu tiền một bẫu rượu này? Bao nhiêu ta cũng mua hết.
Lưu Khám vô cùng kinh ngạc nói:
- Rượu này vốn là để cung phụng Hoàng Thượng mà.
- A...
Nhâm Hiêu kích động lắc đầu, y đã quên ngay từ đầu Lưu Khám đã nói vậy, nhưng khi bình tĩnh lại một chút, Nhâm Hiêu có chút tán thưởng nói:
- Lưu Khám, ngươi có tâm ý như vậy, thật là đáng khen. Như vậy đi, chuyện này giao cho ta xử lý. Lạc Giáp nghe lệnh!
- Có mạt tướng!
Nhâm Hiêu xoay người, dùng hắc mộc đậy miệng bẫu lại, còn cẩn thận dùng một khăn đen phủ lên trên miêng bẫu, cuốn chặt lại. Lại lấy ra một ấn đồng hình vuông bọc lụa đen, cùng với một bẫu "rượu vạn tuế", giao hết cho Lý Tất.
- Ngươi cầm ấn thụ của ta suất bộ ngày đêm tới Hạ Tương. Sau khi tới Hạ Tương rồi xin Đồ đại nhân phái ra binh mã. Ngươi và bẫu không được rời thân, lập tức đi Hàm Dương, đem bẫu rượu này đích thân giao cho Mông Điềm đại nhân. Mông Điềm đại nhân tự khắc sẽ hiểu ý của ta....Nhớ kỹ, tận tay giao, nếu có sơ suất, ngươi tự chặt đầu tới gặp ta.
- Vâng!
Lạc Giáp cũng biết tầm quan trọng của "Rượu vạn tuế" này. Vì vậy không nói hai lời, ôm rượu sải bước ra khỏi đại đường.
Tại thượng đường, ngoại trừ Nhâm Hiêu, còn lại có Lý Tất, Lưu Khám.
- Lưu Khám, lần này ngươi ủ rượu thành công, là lập được công lớn. Nhưng trước khi xá lệnh chưa đến, ngươi vẫn phải chịu thiệt thòi một chút.
- Tội dân hiểu!
Lưu Khám khom mình hành lễ, biểu thị không chút oán hận.
Nhâm Hiêu còn nói:
- Nhưng Rượu vạn tuế này quan hệ trọng đại, một trăm bẫu rượu vạn tuế này phải được cất trong một tháng nữa. Thẩm Thực Kỳ....ừm, ta không tin tưởng lắm. Như vậy đi, ngươi sẽ đảm nhiệm việc này. Trong thời gian xuất rượu, ta cho phép ngươi ngủ tại nhà, nhưng không được ra khỏi nhà nửa bước, nhất định phải làm tốt chuyện này. Đợi khi xuất rượu xong, ngươi mới quay về nhà lao, chờ xá lệnh đến.
- Tội dân, đa tạ đại nhân!
Nhâm Hiêu mệnh Lý Tất suất mười quân Tần, áp giải Lưu Khám về nhà.
Khi Lưu Khám cất bước, Nhâm Hiêu thở phào một cái, sau đó lại cảm giác mệt mỏi chưa từng có.
Cuối cùng cũng đã giải quyết được một việc, không ngờ điều ta dự cảm lại trở thành sự thật! Mà thật không ngờ, Lưu Khám lại có bản lĩnh như thế.
Nhưng thân phận của Lưu Khám đến nay vẫn chưa xác thực được. Tần Võ Vương Doanh sụp đổ, đã là chuyện gần chín mươi năm trước. Chín mươi năm, thương hải tang điền, biến hóa rất lớn. Năm xưa người cư trú ở quận Tam Xuyên, cũng chính là đô thành Lạc Dương Đông Chu, chết có chết, đi có đi, sao có thể điều tra rõ ràng thân thế tổ tiên của Lưu Khám được?
Hơn nữa, mẹ con Lưu Khám tựa như cũng không hiểu lắm đối với chuyện của Lưu Phu, Khám phu nhân chỉ nói năm xưa Lưu Phu sống ở Lạc Dương, nhưng thẩm tra, từ trước khi Tần Vương Chính tấn công Hàm Dương, nơi ở củ của Lưu Phu đã không còn tồn tại nữa, chỉ còn lại một mảnh phế tích. Về phần những cư dân năm xưa sống gần đó, cũng không tìm được một ai.
Lần này Lưu Khám hiến rượu, công lao không nhỏ.
Nếu Mông tướng quân có ý định đợi sau khi Lưu Khám thành niên, dẫn hắn vào đại doanh Lam Điền, mình sao không biết thời biết thế, tặng cho hắn một ân tình chứ?
Nghĩ tới đây, Nhâm Hiêu lập tức sai người mang tới hộ tịch của Lưu Khám.Trầm ngâm một lát, y nhấc bút ghi vào phần để trống tại nguyên quán bốn chữ "Tần Dương Đông Hương'.
Tần Dương, là nơi ở của hậu nhân Lưu thị Đường quốc năm xưa từng sống ở Tần quốc.
Cũng chính là từ giờ khắc này, trên người Lưu Khám đã thật sự có dấu vết của lão Tần Nhân rồi. Mặc kệ Lưu Khám có nguyện ý thừa nhận chuyện này hay không, nhưng trên hộ tịch của hắn đã thể hiện rõ ràng, hắn là hậu duệ của lão Tần Nhân.