Every breath we take, every step we make, can be filled with peace, joy and serenity.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Mr Thích
Số chương: 120 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3006 / 39
Cập nhật: 2014-12-04 16:38:01 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 78 79: Chiến Lợi Phẩm
ả thông!
Trong nội tâm Phạm Cửu Xà kích động một hồi, ngón tay có chút run rẩy.
Hắn cuồng hô.
- Tiểu tử ngươi mệnh không dài! Lão tử sắp sửa dùng linh khí của ngươi đột phá Luyện Khí tứ giai, đến lúc đó ta có thể sử dụng pháp khí! Ha ha, nói cho ngươi biết, lão tử sử dụng pháp khí giết chết ngươi đầu tiên, mà lão nương giống như ma quỷ của ngươi, ta cũng sẽ giết, giết cả nhà của ngươi.
Mạng của Diệp Không có lâu hay không, đây là thời gian mấu chốt nhất, đột nhiên hắn vỗ ót.
- Đần chết, làm sao không nghĩ tới chứ?
- Tiểu tử! Chờ chết đi!
Phạm Cửu Xà cuồng tiếu, nhìn vào cái lỗ mà hắn đào móc từ nãy giờ, hai tay vung lên, không ngừng đánh ra băng đạn.
Chỉ thấy hào quang màu lam nhạt chớp động, giống như đom đóm bay vào trong Tù Lung Thảo, băng đạn đâm vào vách tường, lập tức ngưng kết thành một khối băng đạn, nhiệt độ trong lồng giam hạ xuống.
Nhưng Diệp Không cũng đã có biện pháp đào thoát, bàn tay của hắn nhấc lên, trong tay đã xuất hiện một tấm phù chú màu vàng.
- Ha ha, Luyện Khí tứ giai, ta sắp tiến vào trung kỳ rồi a!
Phạm Cửu Xà vẫn còn mơ mộng hão huyền, vừa giống như nổi điên, ném băng đạn vào trong, chỉ cần hấp thụ linh khí của Diệp Không, hắn sẽ tiến giai trung kỳ, đến lúc đó thao túng pháp khí, thực lực sẽ tăng nhiều.
- Ta phải sớm chúc mừng Phạm huynh mới được.
Bỗng dưng, một âm thanh lạnh lẽo từ bên cạnh truyền tới, Phạm Cửu Xà cảm thấy âm thanh này rất quen thuộc.
Quay đầu nhìn lại, ánh trăng cũng lên cao, ánh sáng nhu hòa rực rỡ bao phủ cả rừng cây, một thiếu niên áo xanh đứng thẳng ngạo nghễ, trên mặt tràn đầy vẻ đùa cợt.
- Ngươi...
Phạm Cửu Xà không thể tin vào mắt mình, trên gương mặt mập mạp của hắn giống như gặp quỷ, trong miệng ấp úng nói ra.
- Tại sao ngươi có thể đi ra?
Diệp Không không để ý tới hắn, bắt lấy thời cơ, nắm dao găm, mạnh mẽ đâm vào cổ họng Phạm Cửu Xà... Phạm Cửu Xà không có bất kỳ phòng bị, cũng không có bất kỳ chống cự, dao găm kéo lê một vòng cung quỷ dị trên cổ họng của hắn, đâm lủng vào cổ họng của Phạm Cửu Xà.
Phạm Cửu Xà mở to mắt ra, trước khi chết tràn đầy tuyệt vọng, không cam lòng, nghi vấn trùng trùng.
- Cho ngươi chết minh bạch... Có một loại phù tên là Xuyên Tường Phù... Chỉ cần là vách tường có thật thể là có thể xuyên qua.
Diệp Không sợ mập mạp này không chết, rút đao đâm tiếp, lại rút đao, lại đâm... Dưới ánh trăng, máu tươi đỏ thẫm, hết sức khủng bố, trên cánh đồng nho nhỏ, không ngừng vang lên tiếng dao găm đâm vào thân thể.
Không biết đâm bao lâu, thân thể và đầu của Phạm Cửu Xà cũng chia lìa ra, đầu người rơi xuống đất, chết đến mức không thể chết lại, lúc này Diệp Trần mới nhổ một ngụm trọc khí.
Hắn thở phì phò, ngồi buông lỏng ở bên cạnh, đã nhìn thấy túi trữ vật bên hông của Phạm Cửu Xà.
- Rốt cuộc là người mới a, chuyện giết người đoạt bảo còn chưa thuần thục lắm.
Diệp Không bổ nhào qua, một tay cầm lấy túi trữ vật.
Trong túi trữ vật không có nhiều đồ vật, nhưng lại làm cho nội tâm của Diệp Không vô cùng vui mừng, bởi vì tất cả những thứ này người tu tiên đều cần.
Đầu tiên, bắt mắt nhất chính là pháp khí tiểu kiếm, đây là một kiện Pháp khí trung phẩm, cũng là pháp khí đầu tiên của Diệp Không, hắn cầm trong tay vuốt vuốt không dứt, vào lúc cầm được pháp khí vào trong tay, Diệp Không cũng cảm nhận được tâm tình của Phạm Cửu Xà.
- Nếu như đến Luyện Khí tứ giai, có thể dùng tới nha!
Cầm lấy, hấp dẫn ánh mắt Diệp Không, chính là số linh thạch còn thừa, bị Phạm Cửu Xà lãng phí không ít, cuối cùng chỉ để lại bốn khỏa, cất vào trong cái túi tiền màu đen, đây cũng là lần đầu tiên Diệp Không có được linh thạch.
Hắn tò mò lấy ra một khối, đây là linh thạch thủy thuộc tính màu đen, lớn nhỏ như quả táo, hình vuông dẹp, hình đa diện, nhìn có chút giống cục đường phèn.
Diệp Không nắm chặt linh thạch, vận công khẽ hấp, một cổ thủy linh khí tinh thuần từ trong lòng bàn tay tràn vào trong kỳ kinh bát mạch mát lạnh, loại thủy linh khí này còn thuân thuần nồng hậu hơn linh khí trong không khí nhiều..
Diệp Không không dám hấp thu nhiều, vội vàng đem linh thạch bỏ vào trong túi trữ vật, tiếp theo hấp dẫn ánh mắt của hắn, chính là một tấm thẻ tre.
Diệp Không suy đoán đây chắc chắc là linh giản chứa đựng khẩu quyết công pháp, tranh thủ thời gian cầm vào trong tay, dùng thần thức tham tiến.
Hủy Đỉnh Đoạt Đan Đại Pháp, đây chính là công pháp tu luyện của cổ Man tộc tu sĩ mà Phạm Cửu Xà đạt được, Diệp Không xem xét đại khái, phát giác bản thân mình không cách nào dùng, hắn đã tu luyện Ngũ Hành Thăng Tiên Kinh, không có khả năng phí thời gian đổi công pháp trụ cột, hơn nữa công pháp Man tộc quá mức tàn nhẫn, lô đỉnh lại khó cầu, Diệp Không đại khái nhìn qua lại bỏ vào trong túi trữ vật.
Lại xem xét một cái linh giản khác, phát hiện trong này có ghi lại thứ mà Diệp Không cần có nhất, vài loại pháp thuật cấp thấp, khẩu quyết pháp thuật, có Hỏa Cầu Thuật, Băng Đạn Thuật, Lưu Sa Thuật, Thiên Nhãn Thuật, Khu Vật Thuật...
- Từ nay về sau ta không bao giờ còn là tu tiên giả không biết pháp thuật nữa a!
Diệp Không hưng phấn không thôi, những pháp thuật này chính là thu hoạch tốt nhất của hắn, học tập những pháp thuật này, hắn đã có thể chính thức bước lên tiên lộ (con đường tu tiên), đối với phàm nhân căn bản là vô địch.
Diệp Không cầm linh giản, mãi một lúc lâu sau được thả ra, lại nhìn vào trong túi trữ vật, phát hiện bên trong trừ thịt khô và đồ ăn, còn có một tấm phù chú.
Cái phù chú này hoàn toàn không khác với lá phù chú màu vàng trước đó, đây là một tờ linh phù, độ rộng cũng giống như phù chú, chiều dài lại ngắn một chút, toàn thân bạch ngọc, cũng không biết là tài liệu gì làm ra.
Phía chính diện của phù chú ghi lại cổ văn của Thương Nam đại lục, Linh Tu Tọa Trấn!
- Đây là một cái trận phù!
Diệp Không cả kinh, đây cũng là một trong những thứ mà Diệp Không rất cần, vừa nhìn văn tự là biết rõ là trận pháp sử dụng lúc đả tọa, như vậy hắn sau này ở nhà không cần lo lắng bị người ta làm phiền lúc đang tu luyện.
- Trách không được người trên cái đại lục này lại ưa thích giết người đoạt bảo, xác thực có được dễ dàng, cần cái gì cũng đều có.
Diệp Không cười, hắn lại nhìn chiến lợi phẩm trong túi trữ vật.
Nhưng lần này, không có phát hiện được đồ vật gì có giá trị cả, ở một góc của túi là một đống bạc lớn, cũng có hơn hai ngàn lượng.
Tuy bạc không ít, nhưng Diệp Không không để trong lòng, với tư cách là một tiên nhân, còn buồn gì chuyện không có bạc chứ.
Đem trận Phù bỏ vào túi trữ vật, Diệp Không không thể chờ đợi được mà đi học Hỏa Cầu Thuật, có linh lực học những thứ này cũng không phải là chuyện uổng phí, thời gian một nén hương, hắn đã có thể phát ra tiểu hỏa cầu.
Ném mấy tiểu hỏa cầu lên thi thể của Phạm Cửu Xà, thi thể lập tức bị cháy sạch sẽ.
Diệp Không quét dọn chiến trường xong, đột nhiên lại nhìn thấy Tù Lung Thảo vẫn đang đứng nguyên tại chỗ như ban đầu, hai mắt hắn đột nhiên tỏa sáng.
- Nếu là Hạ phẩm cấp thấp linh thảo, vậy chất lỏng bên trong thân thể của nó không phải dễ dàng chế ra linh phù hay sao?
Có cách nghĩ này, Diệp Không lại cầm lấy pháp khí phi kiếm ra, chém loạn lên Tù Lung Thảo, Diệp Không không có khả năng chặt ngã Tù Lung Thảo, nhưng hắn vẫn tận lực chém nhiều hơn một ít.
Chém một hồi lâu, lúc này mới chặt xuống một gốc trên Tù Lung Thảo xuống, lại phân thành ba khối, bỏ vào trong túi trữ vật.
Làm xong tất cả những chuyện này ánh trăng đã nhô lên cao, Diệp Không lo lắng quay về Nam Đô Thành, cũng không dám trì hoãn, vội vàng lên đường trở về.
Ban đêm, trong rừng cây đen kịt một mảnh, cũng không có vật tham chiếu, rất dễ lạc đường, nhưng cũng may con ngựa của Phạm Cửu Xà cũng quen đường, Diệp Không chỉ ngồi lên lưng ngựa, thì con ngựa tự động chạy ra bìa rừng.
Cũng không biết đi bao lâu, rốt cục trông thấy rừng cây đước hỏa hồng, lúc này hắn mới hoàn toàn yên lòng.
Phía nam của Thương Nam đại lục không giống như địa cầu, thực vật ở đây cũng không phải dựa vào quang hợp mà sinh trưởng, ví dụ như loại cây đước này, chúng dựa vào linh khí mà sinh trường, toàn thân màu đỏ, đến ban đêm, chúng sẽ phát ra ánh sáng màu đỏ, chiếu rọi cả rừng cây giống như cháy rừng, liếc nhìn lại, hùng vĩ, huy hoàng.
- Nhìn màu sắc chắc là hỏa linh khí a, không biết có thể cung cấp cho tu tiên giả hấp thụ hay không?
Diệp Không ngồi trên ngựa, bẻ một đoạn cây hỏa hồng, phát hiện căn bản không cách nào hấp thu linh khí bên trong, hơn nữa sau khi bẻ nhánh cây, rất nhanh ảm đạm không ánh sáng.
- Xem ra không được, nếu không thì những tu tiên giả kia sẽ chém sạch rừng cây này rồi.
Rừng cây rất lớn, buổi sáng tiến vào phải đi mất hai canh giờ, đi ra ngoài tốn thời gian cũng không phải quá nhiều, đi thẳng tới khi ánh trăng xuống núi, sắc trời rạng sáng, Diệp Không mới đi ra khỏi rừng cây.
Còn chưa ra khỏi rừng cây, đã nhìn thấy có không ít người đang từ từ đi vào trong rừng cây, Diệp Không tập trung tư tưởng quan sát, dĩ nhiên là thân binh Diệp gia.
- Liễu Trường Thanh!
Diệp Không hô một câu, vội vàng chạy ra nghênh đón.
Những thân bình kia nhìn thấy Diệp Không, lập tức hoan hô.
- Bát thiếu gia đã về rồi!
Tiếng gầm từng đợt truyền đi.
Trên đại thảo nguyên, có một thiếu nữ đang đứng trên đống cỏ, nghe thấy tin tức này, lập tức hô to một tiếng.
- Diệp Không ca ca!
Chạy như điên về hướng phát ra âm thanh.
Diệp Không xuống ngựa, cùng Liễu Trường Thanh sóng vai đi ra, một đường nghe hắn giảng thuật chuyện ở Nam Đô Thành.
Sáng sớm Diệp Không vừa cùng Phạm Cửu Xà ra khỏi thành, bên kia đã có người trở về báo cáo, Huynh đệ Lô gia tụ hợp thân binh thủ hạ của Liễu Trường Thanh vây quanh chỗ ở của Phạm gia. Bọn họ đã sớm nghe rõ ràng, hôm nay Phạm Cửu Long cũng không đi Tàng Xuân Lâu, nhưng trong Phạm gia nuôi không ít cao thủ võ lâm, nếu như cường công nhất định sẽ chết và tổn thương không nhỏ, hơn nữa giữa ban ngày nói không chừng sẽ làm cho thành thủ tham gia.
Tuy thành thủ ở Nam Đô Thành do Diệp Hạo Nhiên an bài, nhưng cũng không nên quá phận a, hơn nữa cùng Diệp Không căn bản không quen, người ta rất có thể không nể tình.
Nhưng Diệp Không đã sớm nghĩ tới chuyện này, cho nên bảo Lô Cầm dùng Ẩn Thân Phù lẻn vào, mở cửa sau của Phạm gia, mọi người cùng nhau giết vào.
Tiểu nha đầu Lô Cầm cũng lớn gan, thừa dịp Ẩn Thân Phù và Xuyên Tường Phù tiến vào trong đại sảnh của Phạm Cửu Long, muốn bắt hắn ra ngoài, nhưng ai biết Phạm Cửu Long từ lần trước bị Diệp Không ám sát còn chưa quên, lại có tâm nhãn, cho nên ở sau chỗ ngồi thiết hạ cơ quan, giẫm mạnh lên, lập tức sẽ có một cái lưới lớn thả xuống bắt người tới.
Tiểu nha đầu Lô Cầm cũng không có chú ý, thoáng một phát giẫm lên, nhưng cũng may nàng đi theo Diệp Không học không ít võ công Ảnh Vũ, cho nên thừa dịp tấm lưới còn chưa rơi xuống đất đã lao ra.
Bị kinh động, Phạm Cửu Long và thủ hạ biết có người tới, riêng phần mình cầm đao kiếm chém lung tung trong đại sảnh, tiểu nha đầu suýt nữa bị thương, nhưng cuối cùng, vẫn dán được một tấm Định Thần Phù lên ót của Phạm Cửu Long, chấm dứt chiến đấu.
- Rất tốt nha!
Diệp Không vừa cười vừa nói.
- Đúng nha, tiểu nha đầu lần này lập đại công rồi.
Liễu Trường Thanh cũng gật đầu nói ra, sau đó nhỏ giọng nói với Diệp Không.
- Bát thiếu gia, phù chú của nàng đúng là kinh người, nàng là tiên nhân a, ta có thể bái tiểu cô nương Lô Cầm này làm thầy hay không?
- Bái nàng làm thầy?
Diệp Không bật cười, ngẩng đầu nhìn thấy Lô Cầm đang bước tới, giống như nai con chạy tới, hắn cười nói.
- Vậy ngươi tự mình nói với nàng đi!
- Diệp Không ca ca...
Tiểu nha đầu lo lắng một đêm, giờ phút này trông thấy Diệp Không, tâm tình kích động, cho nên không quan tâm tới ngại ngùng mà lao tới, có thể vọt tới trước mặt, phát hiện bên cạnh đang có bọn người Liễu Trường Thanh đang đứng, Lô Cầm nhanh chóng dừng lại.
Nhìn xem khuôn mặt xinh đẹp của tiểu nha đầu, trên mặt còn lưu lại vết ngấn của nước mắt, cho nên Diệp Không quyết không không trêu chọc nàng, trong nội tâm cũng không ngăn được nhộn nhạo.
- Liễu Trường Thanh nghe lệnh! Hướng về sau rời đi!
Diệp Không quát.
Liễu Trường Thanh cười nói.
- Hồi bẩm tướng quân, địch nhân quá mạnh mẽ, tiểu nhân không thể ngăn cản, dứt khoát lưu cho tướng quân một mình xuất kích, chúng ta trở về quân doanh nấu cơm là được.
- Vậy thì đi đi.
- Ha ha, các huynh đệ, đi Tàng Xuân Lâu, Bát thiếu gia mời khách.
Những tên lính này nghe nói đi Tàng Xuân Lâu, trong chớp mắt đã chạy sạch sẽ, lúc này Diệp Không mới mở tay áo, làm bộ dạng muốn ôm lấy thân thể của Lô Cầm.
Tiểu nha đầu đỏ mặt, cúi đầu chống đỡ một hồi, cuối cùng cũng không ngăn được sự hấp dẫn của ngực Diệp Không, tiến lên một bước, nhẹ nhàng ôm lấy Diệp Không.
- Ai, lão tử phải yêu sớm rồi!
Sáng sớm không khí trên thảo nguyên hết sức tươi mát, liếc nhìn lại, lá xanh trơn bóng, giống như tranh vẽ, xa xa núi xanh ẩn hiện, có khói bếp rải rác bay lên, có mục đồng vội vàng cho con thú ăn cỏ, cảnh tượng này vô cùng bình dị yên tĩnh.
Một đôi thiếu niên và người ngọc nằm dựa sát vào nhau trên thảm cỏ nhung, Diệp Không vuốt ve tấm lưng đơn bạc ấm áp của Lô Cầm, hỏi:
- Nghe nói lần này ngươi lập đại công nha?
Lô Cầm không có ý tứ nói ra.
- Nào có, đều là bọn họ làm, ta chỉ bắt được một người thôi.
- Ta đang nhắc tới chuyện khác, nhiều nguy hiểm như vậy, ngươi cũng lớn gan liều lĩnh, sau khi đi vào, một là không rõ tình hình của địch nhân, hai là không có quan sát hoàn cảnh, sai càng thêm sai, nếu như có chuyện xảy ra thì sao?
Nghe Diệp Không quan tâm phê bình, Lô Cầm cũng không phản bác, mà lẳng lặng dựa vào người Diệp Không, mỉm cười nhàn nhạt.
- Về sau không được như vậy a!
Diệp Không nói ra.
- Biết rõ.
Lô Cầm trả lời, nhưng trong lòng vẫn đang suy nghĩ, vì Diệp Không ca ca, chút nguy hiểm này có đáng là gì.
Diệp Không thở dài, khá tốt, Lô Cầm không có chuyện gì xảy ra, nếu không trong tâm hắn không yên, đúng là tiểu cô nương tốt.
Toái Càn Khôn
Cuồng Đồ Tu Tiên
-- o --
Cuồng Đồ Tu Tiên Cuồng Đồ Tu Tiên - Vương Tiểu Man Cuồng Đồ Tu Tiên